Truyện trong truyện x thông báo mới x cả Liên minh Thủ đô náo loạn
✦✦✦
@Fate: [...
Phải, phần sau của câu chuyện, cậu cũng ghi chép khá đầy đủ rồi.
Chẳng hạn như.
Tôi cứu Milan, sắp xếp chăm sóc y tế tốt nhất cho anh, giải quyết những khó khăn của anh một cách khéo léo, che giấu giới tính thật của anh, cứu Quân đoàn Tò vò khỏi thảm họa.
Chẳng hạn như, ngọn lửa hy vọng trong tôi lại bùng cháy... Cái gì? Cậu hỏi tôi làm thế nào cứu Milan một cách hợp lý, che giấu thân phận của anh ấy?
Ha.
Cậu nghĩ tôi không làm được?
Cậu nghĩ tôi chỉ biết đánh đấm thôi sao? Cái cậu này...
... Thân thiện, được, thân thiện, tôi biết rồi.
Làm thế nào để cứu Milan hợp lý và sắp xếp cho anh ấy mọi thứ sau này? Đây là phần tốt nhất trong hành trình luân hồi hàng ngàn lần, không thể đếm xuể của tôi.
Mỗi kiếp tôi đều thử nghiệm, không chỉ trong chiến trường quyền lực, tôi còn đi học những kỹ năng cần thiết cho một quân y.
Cách phân biệt xương và mạch máu phức tạp, nhận biết những dây thần kinh nào trong cơ thể đặc biệt quan trọng đối với trùng đực... Để cứu Milan thành công và không sai sót, tôi đã học rất nhiều kiến thức và kỹ năng mới.
Tôi bẩm sinh đã bạo lực, có khả năng phá hoại và học hỏi cách phá hoại, trước khi gặp Milan, tôi đã bộc lộ tài năng trong chiến tranh.
Khi đó tôi còn chưa đến 30 tuổi.
Câu nói này chứng tỏ tôi là một thiên tài.
Trải qua hàng ngàn sai lầm, tôi không chỉ áp đảo kẻ khác trên chiến trường quyền lực, mà còn sở hữu kỹ thuật sơ cứu vết thương chiến trường vô cùng điêu luyện.
Nhờ có Milan, cuộc đời chiến tranh đơn điệu của tôi biến thành đồng cỏ hoang ẩm ướt sau cơn mưa, nở rộ những đóa hoa kỹ năng hỗn tạp.
Kiến thức và kỹ năng của tôi vô cùng phong phú, biến cuộc đời tôi thành một hành trình đầy bất ngờ thú vị.
Milan quanh năm ở trong thành phố y tế với khí hậu ôn hoà, chưa bao giờ trải nghiệm thế giới bên ngoài.
Anh không biết tuyết là gì, chưa từng được ngắm nhìn vẻ đẹp của biển sao mà lẽ ra anh ấy có thể trải nghiệm và ngắm nhìn.
Miễn là có thời gian và khả năng, tôi sẽ làm tất cả. Tôi muốn trở thành đôi mắt và bàn tay của anh, tôi muốn đến phát điên lên.
Tôi hy vọng một ngày nào đó, chúng tôi có thể tâm sự vui vẻ bên nhau.
Khi ấy Milan bỗng dưng hỏi tôi tên một hành tinh nào đó, khen ngợi cảnh quan theo mùa của một hành tinh nào đó, thắc mắc về cách thức hình thành những cảnh quan theo mùa kỳ diệu đó.
Tôi có thể ngay lập tức cho anh biết tên của hành tinh đó, giải đáp thắc mắc của anh.
Anh hỏi tôi bất cứ điều gì, tôi luôn có thể trả lời được.
Giữa vô số lần thử nghiệm thất bại, chính lý do này đã khiến tôi tiếp tục chiến đấu để sống thêm một đoạn thời gian.
Nên tôi đã cứu anh khỏi đống thép sụp đổ, chỉ mất 10 phút cấp cứu cho cột sống gãy của anh, dùng một phát súng tiêu hủy máu của anh có thể để lộ pheromone của trùng đực tại hiện trường, tiêu diệt những tuyệt vọng muốn ký sinh vào trái tim Milan.
Giữa cơn hỗn loạn bi thảm của tò vò, tôi đã dốc sức xoay chuyển tình thế, bảo vệ mạng sống, tự do cho Milan và bạn bè mà anh coi như anh em ruột.
Nhiều lần chết đi sống lại đã bào mòn nặng nề khả năng thể hiện cảm xúc tốt đẹp của tôi. Tôi biến quyết tâm bảo vệ anh, giải quyết mọi rắc rối và khó khăn cho anh thành hành động cụ thể.
Khi nói đến việc giải quyết rắc rối cho Milan, tôi không gì không làm được.
Tốt nhất, cậu đừng nghi ngờ điều đó.
...
Milan đã kể cho cậu nghe quá trình làm quen và hoà hợp giữa chúng tôi, tôi không cần nói thêm gì nữa.
Tôi sẽ kể cho cậu nghe một số câu chuyện sau đó.
Ví dụ như, cuộc gặp gỡ tồi tệ sau lễ trao huân chương.
Đúng vậy, đó là lần tôi hẹn anh ra ngoài và phát bệnh trước mặt anh.
Sau cuộc gặp gỡ đó, Milan bắt đầu điều trị cho tôi, đó là một khoảng thời gian rất dài.
Ban đầu, quá trình điều trị không suôn sẻ.
Tuy tôi đã hết lòng hợp tác, tiến độ điều trị vẫn bị trì trệ ở giai đoạn đầu tiên suốt vài tháng.
Những chuyến đi không ngừng nghỉ đã tôi luyện tư duy của tôi, tôi làm việc, tôi học tập, tôi khám phá thế giới mới mẻ đều vì Milan.
Thật ra, tôi không thể cảm thấy vui mừng với những điều mới mẻ như kiến thức mới, cảnh đẹp mới, kỹ năng mới.
Mà khả năng tạo ra cảm xúc của tôi đã khôi phục cùng với Milan, nhưng chỉ là khôi phục, tôi vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc thăng trầm, xuất hiện rồi biến mất.
Cho đến nay tôi vẫn ghen tị, căm ghét tất cả những trùng dễ dàng nhận được ánh mắt và sự thân thiện của Milan.
Bao quát cả cậu, thưa ngài ký giả.
Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm gì thất lễ đâu.
Cứ tiếp tục ghi chép, tôi hứa hôm nay cậu sẽ an toàn rời khỏi đây.]
[Đại ca, anh đang uy hiếp đó!]
[Mỗi lần tôi tưởng Joshua bình thường rồi, thì cậu ta lại thình lình dí dao sau lưng.]
[...
Hai tháng điều trị trôi qua, Milan xác định phương pháp y tế thông thường để điều trị áp lực tinh thần cho quân thư là vô dụng, anh bắt đầu thử nghiệm một phương pháp điều trị khác.
Hành trình tái sinh vô số lần là hình phạt khủng khiếp nhất, nhận thức và cách suy nghĩ của tôi bị đóng khung trong vòng lặp cơ học của cuộc đời, "bản thân" tượng trưng cho máu thịt xương cốt bị thời gian bào mòn, chỉ còn lại một bộ khung xương tạm thời có thể cử động.
Milan đặt ra một hệ thống quy tắc mới cho tôi, buộc tôi phải học hỏi, thích nghi và quen thuộc với nó.
Khi anh ra lệnh cho tôi kiên nhẫn, tôi phải kiên nhẫn.
Khi anh ra lệnh cho tôi hành động bình thường, tôi phải bình thường.
Khi anh ra lệnh cho tôi trút giận, tôi phải trút giận.
Anh hoàn toàn kiểm soát cảm xúc của tôi, nắm chặt mọi cảm xúc trong lòng bàn tay: Vui vẻ, hạnh phúc, buồn bã, phấn khích, đau khổ, căm thù, ghen tị...
Anh chủ động bước vào cuộc đời tôi, đứng bên cạnh tôi, trở thành anh trai, thầy giáo, bác sĩ thực sự của tôi, trở thành trùng thân thiết nhất lại nghiêm khắc nhất.
Milan đồng hành cùng tôi chống lại sự thuần hóa cơ học của kiếp luân hồi, dùng biện pháp y tế nghiêm ngặt và bản thân tạo thành bức tường bảo vệ vững chắc cho tôi.
Anh là ngọn đuốc duy nhất trong bóng tối, xua tan bóng tối vô tận cho tôi, giải thoát cho tôi khỏi đau khổ giằng xé, giải thoát cho tôi khỏi lang thang vô định.
Trong khoảng thời gian đó, niềm vui muộn màng sau hàng triệu kiếp ùa về trái tim tôi.
Milan thi triển ma pháp, thời gian của tôi quay ngược lại, anh có năng lực kỳ diệu như thế.
Mọi thứ như trở về kiếp đầu tiên trong ký ức của tôi.
Milan bảo vệ tôi, giống như anh bảo vệ bạn bè gia đình thân yêu.
Cuối cùng tôi cũng được anh che chở.
Anh ôm chặt tôi, tuyên bố chủ quyền.]
[Trằn trọc suốt đêm, không thể ngủ được. Lật người dậy nhìn, câu chữ đầy ắp phần thưởng, Joshua cậu *****!] [Tôi cũng có bệnh, đặt lịch khám với bác sĩ Clement.]
[Viết đúng chất quân thư quá, Fate. Quý ngài chính là bến đỗ tâm hồn, ngọn hải đăng bình yên vĩnh cửu của tôi. Vậy có thể cho phép trùng âm thầm xem như tôi vào bến cảng của quý ngài bằng một chiến hạm cỡ hai cánh cửa không? Tọa độ IP của tôi là xxxx...]
[Cái thằng này đang đọc, phải hủy like ngay!]
[...
Trong quá trình trị liệu sau đó, Milan như một định mệnh vô tình, ép tôi phải quen với những quy tắc mới.
Nhưng anh không phải tạo nên tôi mà là dạy dỗ tôi, dẫn dắt tôi nhận thức lại tất cả những niềm vui giận hờn phù hợp trên thế giới này.
Khi nào nên khóc, khi nào nên cười, khi nào nên tức giận, khi nào không được để cơn giận bùng phát.
Liệu pháp của Milan vô cùng hiệu quả, khung xương mục nát của tôi đã mọc lên da thịt mới.
Tôi bắt đầu thoát khỏi gánh nặng mà hành trình tái sinh để lại trên cơ thể.
Tôi không còn phải dựa vào tính cách giả dối của trùng khác, khuôn mặt của trùng khác và những thủ đoạn của trùng khác để sống.
Tháng thứ 5 trị liệu, tôi nhìn vào gương, nhận ra khuôn mặt mình.
Lúc đó, tiếng Milan gọi video mỗi ngày vang lên trong đầu tôi: "Chào Joshua. Em khỏe không? Joshua?"
Nhìn vào bóng hình trong gương, tôi thì thầm: "Chào cậu Joshua."
Nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.
Tôi nói: "Lâu rồi không gặp, tôi vẫn khỏe."
...
Nhưng, quá trình trị liệu không hề dễ dàng.
Thi thoảng, tôi cảm thấy cảm xúc như một viên pha lê đa diện.
Milan đã lau chùi sạch sẽ bề mặt giúp tôi cảm nhận niềm vui và hạnh phúc, ánh sáng từ mặt sạch sẽ chiếu vào, dễ dàng soi sáng mặt bẩn phía dưới; ghen ghét, tức giận, ác ý.
Thi thoảng, chỉ vì một chuyện cỏn con, ví dụ như hôm nay Milan khen ngợi học trò hay chiến hữu nào đó, trong lòng tôi lại dấy lên ngọn lửa đố kỵ và ý định sát hại mãnh liệt đến mức không thể kiểm soát.
Lần nghiêm trọng nhất, tôi suýt giết chết Theodore.]
[Chuẩn rồi! Chuẩn rồi!!! Chắc chắn rồi, Josua sẽ trừng trị Theodore may mắn kia!!]
[Con sên Theodore: Không thể nào, tuyệt đối không thể, tôi là nhân vật tôn quý được thiết kế riêng đấy!] [Đây là lần đầu tiên tôi chân thành ủng hộ Joshua điên khùng kia, cho tên nhân vật này biết tay!!!] [Giá như có quý ngài quân y Milan ngoài đời thực thì tốt biết mấy. Lạnh lùng nhưng tốt bụng, công bằng và lý trí, không sợ quân thư điên rồ, cũng không sợ quân thư xấu xí khi hóa thú.]
[Thôi đi! Những chi tiết này cần thời gian để nhận ra, Tòa án giới hạn số lần hẹn gặp, thời gian hẹn hò không được quá 3 tiếng, mày đừng ở đây ảo tưởng!]
[Trước khi lệnh giới hạn số lần và thời lượng hẹn hò ra đời, đã từng có quý ngài chết khi hẹn hò với quân thư! Chuyện tinh thần quân thư không ổn định dễ kích động không thể chối cãi! Truyện chỉ là truyện, đừng ảo truyện quá!]
[Cười ẻ, trùng Liên minh Thủ đô lại bắt đầu giội nước bẩn đúng không? Quân thư bao giờ hẹn hò mà không có lưới điện cảnh báo và giám sát của trùng Tòa án? Cái vụ chết kia là vừa đúng lúc gặp phải bầy dị thú! Sao mày không nói lúc đó quân thư đã chiến đấu đến cùng vì ngài ấy? Đến cùng chỉ còn một bộ quân phục lúc hạ táng sao mày không nói? Starnet đâu có tính phí hay là mày bị tông chết không kịp gõ chữ??]
...
[Lúc sắp kết liễu, tôi cố kìm nén cơn ác trỗi dậy trong lòng.
Tôi tha cho anh ta một mạng.
...
Cậu hỏi tôi lý do đánh nhau?
...
Tôi không cần tìm lý do hay cớ gì, đơn giản thôi, tôi ghen tị vì anh ta được Milan quan tâm một cách tự nhiên hiển nhiên đến vậy.
Milan còn sẵn sàng làm thêm 6 tiếng để chăm sóc vết thương cho Theodore.
Milan cho phép Theodore lượn lờ quanh mình, luyên thuyên nói những lời vô bổ.
Milan còn nhận lấy lọ thuốc an thần mà Theodore đưa cho.
Đó là loại thuốc tiêm vào mạch máu.]
[Đủ rồi, đừng viết nữa, miêu tả chi tiết hơn nữa liền bất lịch sự.]
[...
Tôi ghen tị chỉ vì thế thôi đấy. Cậu cứ viết đi, tôi chẳng quan tâm hình tượng quân hàm **** của tôi sụp đổ. [Ký giả ghi chú: Đoạn này lượt bỏ.]]
[123! Quý ngài Milan cảnh cáo!]
[...
Ghi chép tạm dừng lại, nghỉ ngơi 10 phút...
...
Tóm lại, đó là sai lầm lớn nhất tôi mắc phải khi đang được điều trị.
Tôi suýt giết chết Theodore.
Sự việc xảy ra trên một hành tinh trung lập sau khi hai quân ký kết hiệp ước, có rất nhiều quân thư trong sân tập chứng kiến hành động bạo lực của tôi bất chấp luật lệ của hành tinh trung lập.
Các bác sĩ quân y từ hành tinh trung lập nhanh chóng đến rồi đưa Theodore đi.
Khi tôi định thần lại, tôi biết mình đã phạm sai lầm.
Với cấp bậc và địa vị của tôi lúc bấy giờ, tôi hoàn toàn có thể phớt lờ dư luận sau này.
Ngay cả khi tôi thực sự giết Theodore, tôi cũng sẽ không phải chịu bất cứ hình phạt nào.
Tôi là Joshua Warsaw, biểu tượng này đồng nghĩa với quyền miễn trừ trách nhiệm vào năm 1600.
Song tôi vẫn tuân thủ pháp luật của hành tinh trung lập, nộp phạt, nhượng bộ một phần năng lượng săn bắn để bồi thường và ra văn bản xin lỗi chính thức.
Theo luật pháp hành tinh trung lập, tôi bị thu hồi hộ chiếu lưu trú và bị cấm nhập cảnh vào hành tinh trung lập trong vòng 2 năm tới... Tôi đã chấp nhận tất cả các điều khoản luật pháp.
Lúc đó, vì tôi quá dứt khoát nhận lấy hình phạt, nhiều trùng cho rằng Theodore đã khiêu khích tôi trước, dư luận đảo chiều, khiến nạn nhân Theodore trở thành kẻ bị chỉ trích.
Đó là lý do tôi luôn phải là kẻ chiến thắng trong mọi lĩnh vực.
Mỗi hành động của kẻ chiến thắng đều có thể thay đổi luật chơi, tất cả trùng sẽ tự nguyện tìm kiếm lý do để biện minh cho kẻ chiến thắng.
...
Dĩ nhiên, tôi chẳng thèm để ý đến loại xu nịnh, lấy lòng này.
Tôi ra hiệu cho phó quan giải quyết vấn đề dư luận, chuyện này nhanh chóng lắng xuống, cuộc sống của Theodore trở lại bình thường.
Nhưng tôi biết chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Một tuần sau khi sự việc xảy ra, Milan đã đến thăm hành tinh riêng của tôi.
Chúng tôi đều bận rộn, không thể lúc nào cũng bên nhau.
Lúc đó anh vẫn là trùng cái quân y, chúng tôi cần giữ khoảng cách.
Trước đây chúng tôi gặp nhau một tuần một lần, địa điểm là hành tinh trung lập.
Sau khi tôi bị cấm nhập cảnh hành tinh trung lập, địa điểm gặp gỡ chuyển sang hành tinh riêng của tôi.
Hôm Milan đến, tôi rất hồi hộp.
Tôi không khống chế được cảm xúc, ác ý và ý định giết chóc đều trút hết lên Theodore mà anh quý mến.
Anh có thất vọng về tôi hay không.
Nhưng rồi, Milan vẫn như mọi khi, không hề có biểu hiện gì, tựa như không biết tin Theodore bị đánh đập vô cớ.
Anh cư xử rất bình thường với tôi suốt cả ngày, như một thầy giáo, một anh trai, một bác sĩ. Anh mang những thân phận ấy để dạy dỗ, an ủi và chữa trị cho tôi.
"Tình trạng tiết hormone có dấu hiệu cải thiện, tháng này tăng 2%, tiếp tục duy trì, đến cuối năm, mức độ hormone của em có thể trở lại bình thường." Milan tắt máy thử nghiệm, dìu tôi xuống khỏi ghế điều trị.
Tôi sẽ không bao giờ quên từng lời nói anh nói.
Milan dứt lời, như mọi khi, dành cho tôi những lời khen ngợi.
"Tiến độ rất tốt, rất ổn định, em tiến bộ làm anh vui lắm. Em cũng nên vui mừng, Joshua, vui lên nào."
Tôi lập tức quên chuyện Theodore. Niềm vui của Milan cũng là niềm vui của tôi.
Chúng tôi cùng nhau thưởng thức bữa tối mỹ vị, trò chuyện vui vẻ.
Hành trình tái sinh đã mở rộng tầm nhìn và kiến thức của tôi, chỉ cần muốn, tôi luôn có thể tìm được chủ đề để nói chuyện với Milan.
Cho đến sau bữa ăn, Milan cũng không nhắc đến Theodore, tôi cảm vui vẻ chưa từng có.
Muộn hơn một tí nữa, chúng tôi nên đi ngủ.
...
Đúng vậy, lúc đó chúng tôi đã sống chung với nhau.
...
Khi ấy, tôi vô cùng quen thuộc với hơi thở của Milan, anh như một nửa sinh mệnh của tôi trên thế giới này, tôi hoàn toàn không đề phòng anh.
Dù đang chìm trong giấc ngủ, anh kề dao mổ ngang cổ tôi, tôi cũng không hề phản ứng.
Trước khi ngủ, chúng tôi cùng vào phòng tắm, tối hôm đó tôi quá phấn khích, nói nhiều không ngừng, Milan thỉnh thoảng đáp lời vài câu, tôi cũng có thể tự nói một mình rất lâu.
Tôi lột bỏ quần áo, nhanh chóng tắm rửa. Cảm giác của nước ấm khiến tôi bỗng nhớ ra một ký ức đã lãng quên. Trong ký ức ấy là một hành tinh suối nước nóng kỳ diệu. Tôi vội quay đầu định chia sẻ với anh.
Ngay sau đó tôi nhận ra Milan không hề vào phòng tắm, mà tôi lại không hề hay biết.
Milan vẫn đang mặc chỉnh tề, áo blouse trắng, cổ áo đen, cà vạt vẫn còn nguyên.
Anh im lặng đứng ở cửa nhà tắm, nét mặt lạnh tanh.
Không biết anh đã quan sát tôi bao lâu.
Khi tôi quay đầu lại, Milan rút tay ra khỏi túi áo blouse trắng, tháo găng tay, nắm trong tay chiếc găng tay đen dài quá cổ tay.
"Nói tới Theodore đi."
Anh bước vào.
Sau đêm đó, tôi không bao giờ phạm lỗi nữa.
Gì hả?
Không, tất nhiên Milan không phạt tôi.
Milan không thích bạo lực, cũng không bao giờ dùng bạo lực dạy dỗ, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi.
Nhưng Milan là quân y, cậu hiểu chứ?
Anh biết rõ tất cả phản ứng thần kinh cơ thể, cũng giỏi tạo ra những phản ứng thần kinh kỳ diệu từ cơ thể, trừng phạt thô bạo là phương pháp cảnh cáo kém hiệu quả nhất đối với một quân y cấp cao như anh.
Khi Milan tháo găng tay, tác động còn gấp trăm lần so với hình phạt.
Anh biến hành động tháo găng tay thành một lời cảnh cáo, một nút bấm điều khiển cảm xúc của tôi.
Dụng cụ y tế, thuốc men khoa học, nút bấm điều khiển cảm xúc đặc biệt, sự đồng hành lâu dài, lời giải thích kiên nhẫn và sự che chở bao dung thầm lặng,... tất cả những thứ này tạo nên liều thuốc chữa lành cho tôi.
5 năm.
Milan chỉ dùng 5 năm kéo tôi ra khỏi vực sâu tuyệt vọng kéo dài bao năm.
...]
[Van xin ngài hãy để lại con đường sống cho các bác sĩ quân y hiện đại!]
[Bệnh sạch sẽ của quân y hiện đại không phải bệnh sạch sẽ?] [Bắt đầu từ hôm nay, chỉ đeo găng tay phẫu thuật, tạm biệt găng tay da.
[5 năm là bình thường? Joshua, đừng tự đề cao bản thân quá! Chỉ cần Milan không ở bên cạnh, hôm nay cậu bình thường, ngày mai biến thành tội phạm truy nã!]
[...
Kiếp này, sau khi bước sang tuổi 24, tôi đã có thể nhận ra khuôn mặt của tất cả thân sinh.
Tôi có thể chào hỏi anh trai một cách bình thường, không còn phản ứng đặc biệt với Josko.
Tôi không còn vội vàng, hối hả, đốt cháy tuổi trẻ để mở rộng lãnh thổ, tranh giành chức vô địch ở những lĩnh vực mà tôi không thích.
Tôi bắt đầu giảm tốc độ, hòa mình vào nhịp sống của Milan, sự bình thường của tôi kéo dài rất lâu.
Có một thời gian, tôi quên mất lời nguyền "tái sinh".
Tôi như một trùng trẻ thực thụ, bắt đầu tận hưởng hiện tại, yêu thế giới một cách nồng nhiệt.
Chỉ cần Milan ở bên cạnh tôi một ngày, thế giới này sẽ hoàn chỉnh như ban đầu.
Hết rồi.
Đúng vậy, tôi nói hết rồi, tiếp theo là chuyện riêng tư của tôi, không tiện tiết lộ.