Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 147

Ngắt kết nối x ký ức không thể truy tìm x xuất phát

✦✦✦

"Thời sensei, ngồi vững nha, sắp đến điểm nhảy lỗ đen rồi, đoạn đường này sẽ co lại hơn ngàn dặm nên trong 10 phút rất xóc nảy."

Hệ thống thao tác vài giây, một thùng nhỏ màu trắng bật ra bên hông tay vịn ghế, nó nói: "Để phòng ngừa trường hợp bất ngờ."

Thời Tấc Cẩn buông trí não, kiểm tra lại dây an toàn cho đầu, cổ, vai và eo lần cuối rồi nắm lấy tay vịn bên ghế.

Phút thứ 6, Thời Tấc Cẩn gục đầu nôn ra đến mức hoa mắt chóng mặt.

"Hây da!" Hệ thống điều khiển robot giao hàng mang thuốc giảm đau và bình đựng nước đá đến: "Thời sensei dùng cái này đi, nhanh nhanh!"

Nửa tiếng sau, Thời Tấc Cẩn lấy lại bình tĩnh, tháo kính, lấy vài tờ khăn giấy thấm nước mắt sinh lý trên mi.

"Anh vẫn ổn chứ?" Hệ thống lo lắng hỏi.

Thời Tấc Cẩn: "Sẽ quen thôi, đừng hỏi mấy câu như vậy nữa."

Ting ting. Vòng trí não rung liên tục, hành trinh nhẹ nhàng trở lại bình thường, kết nối lại được Starnet, hàng loạt tin nhắn ập đến.

Thời Tấc Cẩn cầm lấy trí não, nhấp vào đọc.

SVIP Standard A567: [Loạn mã kia không có nghĩa gì.]

SVIP Standard A567: [Gần đây em có xem tài liệu giáo dục về sinh lý học giới tính do Mắt Mèo cung cấp.

Mỗi năm Mắt Mèo đều sẽ cập nhật kho dữ liệu này rồi gửi cho những trùng cái đã thành công xin hẹn hò. Những trùng cái có lịch sử hẹn hò phải viết một bài báo cáo quan sát và cảm nhận về kho dữ liệu này mỗi năm rồi gửi cho Mắt Mèo chứng minh mình đã đọc kỹ lưỡng, học tập nghiêm túc để không gây tổn thương bạo lực cho trùng đực trong hành vi sinh sản.]

[Dù trùng cái không đăng ký hẹn hò cũng phải viết mỗi năm một lần. Năm nay em đã xem xong kho tài liệu giảng dạy sinh lý học mới cập nhật của Mắt Mèo trong cuộc họp hôm qua, báo cáo cảm nhận vẫn đang viết.]

[Viết đến nửa chừng lại nghĩ đến anh.]

[Em không muốn kiềm chế bản thân không nhung nhớ anh, không thèm khát khao anh.

Em nhập ngũ quá sớm, tiến lên quá nhanh, bốc đồng đã trở thành bản tính của em, em khao khát anh một cách bốc đồng, em muốn cho anh biết, nhưng lại không muốn anh cảm thấy bị mạo phạm.]

[Sức khỏe anh không tốt, chênh lệch đẳng cấp gen giữa hai ta quá lớn. Nếu buông thả những ham muốn thô tục cuồng nhiệt này, để chúng phát triển mất kiểm soát, khi viết thành văn bản, em không thể kìm lòng biến thành kế hoạch thực thi... Thật ra hiếm có cặp đôi nào chênh lệch gen lớn mà có kết thúc tốt đẹp.

Khi những ý nghĩ thô tục, cuồng nhiệt nảy sinh, em đã viết ra những loạn mã đó để điều chỉnh lại suy nghĩ.]

[... Xin lỗi vì lần đầu gặp mặt đã để lại ấn tượng không tốt. Em đang cố thay đổi hình ảnh của mình để trở nên lễ phép và văn minh hơn.

Loạn mã là do nguyên nhân này, báo cáo hết.]

Anouchka không kiểm soát được viết theo phong cách báo cáo một cách rập khuôn, dường như nó có ma lực vậy, Thời Tấc Cẩn lại bật cười.

Anh nghe tiếng cười của mình, mới nhận ra mình lại cười nữa rồi.

Việc tháo chip 3D lần trước rất hiệu quả. Nếu Anouchka của vài ngày trước, chắc chắn sẽ yêu cầu gọi video 3D.

Thời Tấc Cẩn cụp mắt. Anouchka chân thành đôi lúc rất đáng yêu nhưng đôi lúc lại ngốc nghếch đến mức khiến người ta thương xót.

@Fate: [Nỗi khát khao và mơ ước nảy sinh từ trái tim em sao có thể vô nghĩa được?]

@Fate: [Đừng tiếp tục thử nghiệm phương pháp sửa đổi tư duy cưỡng ép này trên chính bản thân mình nữa. Điều chỉnh cảm xúc và kiểm soát cảm xúc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Với cả đừng luôn dùng thuốc an thần kiểm soát trạng thái sinh lý. Hệ thần kinh của em không phải thép.]

@Fate: [Thưa trưởng quan thân yêu, xin vui lòng gửi cho tôi tài liệu dạy học của Mắt Mèo, hạ sĩ Fate sẵn sàng phục vụ ngài hết lòng.]

Đối phương không trả lời ngay. Thời Tấc Cẩn cũng không vội, Anouchka đang thực hiện nhiệm vụ hộ tống, không thể lúc nào cũng rảnh rang.

Thời Tấc Cẩn mở ứng dụng mạng xã hội, kiểm tra email. Chưa kịp đọc hết một email, âm báo đặc biệt đã đến.

SVIP Standard A567: [Đừng gọi. Em là. Tưởng quan.]

@Fate: [Giận hả? Anh xin lỗi.]

SVIP Standard A567: [Không có.]

SVIP Standard A567: [...]

SVIP Standard A567: [********]

@Fate: [Ồ, gọi thế này em thích hả? Em liên tưởng đến anh khi nghe từ ngữ đặc biệt này à? Trong tình huống nào?]

SVIP Standard A567: [...]

- SVIP Standard A567 đã offline -

Thời Tấc Cẩn chớp mắt, không chút nghi ngờ Anouchka đang đổi vòng trí não.

Năm phút sau, SVIP Standard A567 lại online.

Trên khung chat hiển thị: Đang nhập...

Mười phút trôi qua, thanh nhập liệu vẫn trống rỗng, Thời Tấc Cẩn kiên nhẫn chờ bằng ánh mắt trìu mến.

SVIP Standard A567: [Ừm, sẽ phấn khích.]

SVIP Standard A567: [Ừm, sẽ liên tưởng. 20 phút trước, em họp với Quân đoàn 3, lúc đó em nghĩ đến anh.]

Thời Tấc Cẩn:... ?

Anh lập tức lướt lại lịch sử trò chuyện, tìm đến tin nhắn *** đầu tiên, nhìn vào thời gian, 50 phút trước.

Thời Tấc Cẩn tưởng tượng sơ sơ về buổi họp trang trọng: ...

Anh bình tĩnh cầm ly nước đá trên bàn áp sát vào mặt.

@Fate: [Lần sau họp nghiêm túc, đừng mất tập trung.]

SVIP Standard A567: [Không phải họp quan trọng, trưởng quan trực tiếp của em, tư lệnh Amon của Biệt động thường ngang nhiên chơi game bắn súng trên vòng tay trí não trong các hội nghị lớn như thế này.]

SVIP Standard A567: [Ít nhất lúc đầu em còn biết giữ ý tứ.]

Thời Tấc Cẩn gõ lại: Được, ít nhất không được mắc lỗi trong cuộc họp quan trọng. Kiên nhẫn một chút, em đang nổi tiếng quá, cần...

Tin nhắn không được gửi đi, đối phương lại gửi tin nhắn mới.

SVIP Standard A567: [Anh gọi em là trưởng quan, anh thích phòng họp lớn hả? Anh muốn hôn em trong phòng họp hả?]

Thời Tấc Cẩn: ...

Trong đầu anh hiện lên dòng chữ to: Đừng đùa với não thẳng.

SVIP Standard A567: [Được, chủ hạm của em có một phòng họp lớn.]

@Fate: [Ngừng. ]

@Fate: [Anh không có ý đó.]

SVIP Standard A567: [...]

SVIP Standard A567: [Anh muốn hôn em, đừng phủ nhận.]

@Fate: [Anh không phủ nhận.]

SVIP Standard A567: [Vậy thì xong rồi. Lần sau gặp nhau em sẽ sắp xếp chu đáo, vừa lúc huy chương của em đang ở chủ hạm.]

@Fate: [?]

SVIP Standard A567: [Khi anh viết mối quan hệ tình cảm của Milan và Joshua thay đổi, Joshua đã đeo huy chương có giá trị nhất của mình.]

SVIP Standard A567: [Bây giờ em cũng có huy chương sao vàng của tổng tư lệnh phân đoàn rồi.]

SVIP Standard A567: [Anh không muốn nắm giữ "tương lai" à.]

Thời Tấc Cẩn áp mặt vào nước lạnh, Anouchka lại học thoại của câu chuyện dùng chính những gì anh viết dùng với anh.

"Sao lại không nhớ đánh." Thời Tấc Cẩn khẽ cười.

@Fate: [Em định dùng câu chuyện của tôi để dỗ tôi à?]

@Fate: [Vậy, em đã từng tưởng tượng chưa?]

@Fate: [Tôi tháo găng tay như Milan rồi tiến đến gần em.]

SVIP Standard A567: [...]

- SVIP Standard A567 đã offline -

"Tiền đồ." Thời Tấc Cẩn phì cười.

Lần này tài khoản Standard A567 im hơi lặng tiếng lâu không có online nữa.

Thời Tấc Cẩn nghĩ đến công việc bận rộn của phân đoàn 1, anh tiếp tục duyệt email, nhắn tin cho Medila ở công ty giải trí để bàn bạc về giải đấu khởi động trước Carnival, quá trình chung kết Fate Wynne.

Cuối cùng, Thời Tấc Cẩn và Medila bàn bạc quyết định ngày chung kết là 8 tháng 9.

Sau khi đã chốt được ngày thi, Thời Tấc Cẩn lại bắt đầu viết phần ngoại truyện Quân Y dài 10.000 chữ.

Anh mải mê làm việc, ba tiếng trôi qua nhanh tức thì.

"Thời sensei! Chúng ta đã đến cảng vũ trụ bên ngoài hành tinh quân sự rồi, anh nhìn xuống đi!"

Hệ thống nhắc nhở bên tai, Thời Tấc Cẩn ngạc nhiên hỏi: "Nhanh vậy?"

"Lâu lắm á! Mời anh xem bài tập của yêm!" Hệ thống hủy bỏ chế độ che chắn ánh sáng của cửa sổ khoang.

Ánh sáng môi trường xanh lơ lạnh lẽo rọi vào, chói mắt khiến Thời Tấc Cẩn nheo mắt lại.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng tử của anh co lại thành chấm nhỏ.

Cảng vũ trụ của hành tinh quân sự cấp cao được chia thành ba loại: cảng trên không, cảng ven biển và cảng đường băng trên cạn.

Cảng biển này lấy thép làm nền, những chiếc container san sát nhau tạo thành những ô vuông như tổ ong mật khổng lồ, vừa ngăn nắp vừa trật tự. Bên trong những ô vuông ấy, vô số robot công nghiệp hối hả di chuyển, phối hợp với những cánh tay robot vận chuyển đủ loại máy móc, thùng nhiên liệu và cả những thiết bị kỳ lạ mà Thời Tấc Cẩn không thể nhận ra.

Nhìn từ trên cao xuống, những con robot công nhân như những con kiến, chúng vận chuyển vật tư nối liền ba loại cảng.

Ba loại cảng này neo đậu hàng nghìn chiến giáp khổng lồ hình người có hình dáng hung dữ, đèn trong buồng lái trên đầu chiến giáp sáng lên, hiển thị trạng thái chờ.

Thời Tấc Cẩn nhìn từ trên cao xuống, những chiến giáp đang lơ lửng trên bến cảng treo ở độ cao cao có kiểu dáng thanh mảnh, thuộc loại chiến giáp hạng nhẹ.

Một số chiến giáp neo đậu tại cảng biển có hình dạng con người, một số khác biến đổi một nửa thành hình dạng nửa tàu nửa người, thuộc loại chiến giáp biến hình.

Cảng trên đất liền là loại chiến giáp cơ bản mà Thời Tấc Cẩn đã từng thấy quân tò vò sử dụng, cóc các xe tăng hoả lực vũ trang hạng nặng và một loạt vũ khí hạng nặng khác.

Một loại robot công nhân hình nhện leo trèo trên cả ba loại chiến giáp này.

Dưới sự điều khiển của hệ thống mạng, chúng vung vẩy 12 cánh tay máy dùng công cụ tháo rời thiết bị giám sát chôn trong thân giáp của chiến giáp, tháo rời các bộ phận mang tính biểu tượng của chiến giáp, sơn lại chiến giáp rồi lắp đặt các bộ phận chiến tranh mới, v.v...

Thời Tấc Cẩn nhìn về nơi xa hơn đường chân trời, mặt bên kia bề mặt hành tinh chìm trong bóng tối mịt mù. Trên toàn hành tinh, chỉ có bến cảng này được thắp sáng bằng những ngọn đèn rực rỡ, tiếng thở của hành tinh là tiếng ồn ào đơn điệu của những robot đang làm việc.

Ba nhóm chiến giáp uy nghi lơ lửng giữa nhà máy thép lạnh lẽo, tựa như tượng binh xếp hàng trật tự trong lăng mộ cổ, nặng nề, trang nghiêm và chết chóc.

Song Thời Tấc Cẩn biết chỉ cần một mệnh lệnh, những tượng binh này sẽ lập tức cầm dao xông vào vũ trụ, hóa thành bầy trùng.

"Đúng là phát triển biến hoá hài hước của thế giới." Thời Tấc Cẩn nhìn ngắm cảng vũ trụ được chế tạo hoàn toàn bằng máy móc và thép, cảm thấy có chút hoang đường lạnh lùng hài hước.

Văn hoá điện ảnh Collab Transformers của Trái Đất phát triển biến hoá tại trùng tộc!

"Các hành tinh quân sự cấp cao chính thức của trùng tộc không như vậy! Ong vàng cần giấu vũ khí, họ đã đặc biệt khoét rỗng tất cả địa hình nguyên thủy của hành tinh này và cải tạo thành như vậy! Hành tinh này không có trạm tuyển quân, không có trường quân sự, không có phủ quản lý đàng hoàng, chỉ là một kho vũ khí." Hệ thống giải thích, hạ tàu vũ trụ xuống bến đỗ trên cạn, thả thang máy xuống: "Thời sensei, đi đi đi, yêm dẫn anh đi xem!"

"Ừm."

Bên cạnh thang máy, một con robot hình nhện đang chờ.

Khi Thời Tấc Cẩn đáp xuống, con robot nhện có 12 cánh tay dang ba cánh tay cơ học tạo thành một chiếc ghế đơn giản.

"Anh ngồi đi! Xuất phát thôi!" Hệ thống hào hứng nói.

Thời Tấc Cẩn bước lên cánh tay robot, vừa ổn định chỗ ngồi, hệ thống lập tức điều khiển robot nhện chạy đi.

Nơi đây toàn là thép và máy móc, màu xám bạc bao trùm tầm nhìn, xa tít tắp là bóng tối vô tận, xung quanh chỉ có những cỗ máy vô hồn.

Chúng có nhiều cánh tay như rắn, như nhện và móng vuốt sắc nhọn, vô số con mắt điện tử màu đỏ thẫm sáng rực, di chuyển nhẹ nhàng khi vận chuyển thiết bị.

Robot nhện do hệ thống điều khiển lao vút qua giữa chúng, chúng tự động tách ra, cuồn cuộn như sóng vỗ vào hai bên đường. Chờ robot nhện đi qua, chúng lại tiếp tục tụ lại và tiếp tục làm việc.

Thời Tấc Cẩn như lạc vào chốn sa mạc đêm trăng huyền bí và tĩnh lặng, hệ thống là chú thỏ Alice, chở anh phi nhanh trong sa mạc thép, tìm kiếm kho báu sức mạnh ở sâu trong sa mạc.

Hệ thống nhanh chóng di chuyển đến đội hình chiến giáp ở bến cảng mặt đất. Thời Tấc Cẩn bước xuống, cúi người chui vào khu vực giá đỡ cân bằng của chiến giáp cố định, tiến đến một bộ chiến giáp được sơn màu đỏ gỉ.

"Haaa! Có mắt nhìn đó!" Hệ thống khen ngợi: "Thời sensei! Hàng chiến giáp này được sơn lại, yêm sắp xếp theo thứ tự đỏ cam vàng lục lam tím! Chiến giáp sơn đỏ đều là cấp A hết nhe! Hehe! Màu sắc chiến giáp của mười quân đoàn chính là như vậy! Đỏ rỉ, vàng chanh, vàng sa mạc, xanh lục thép! Xanh lam thép! Xanh Klein! Yêm sơn hết tất cả! Mục đích chính là đánh lừa thị giác!"

"Chiều cao của những chiến giáp này tầm khoảng từ 100-280 mét! Hành tinh quân sự quả là tuyệt vời! Các chiến giáp họ chế tạo đều thuộc loại tiên tiến và phổ biến nhất hiện nay..." Hệ thống báo cáo chi tiết cho Thời Tấc Cẩn.

Thời Tấc Cẩn im lặng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn lên gã khổng lồ câm lặng.

Sau một lúc anh bất chợt đưa tay sờ phần thân máy của chiến giáp trước mặt, thở dài một tiếng.

"Quyền lực, tự do, an toàn." Anh nhìn vào bộ giáp chiến, nói với hệ thống: "Bây giờ tôi bắt đầu mong chờ Carnival rồi."

Hệ thống bắn một quả pháo hoa nhỏ, cười khúc khích, tượng người khổng lồ liền hoạt động.

Giá đỡ cân bằng cố định chiến giáp lùi ra, người khổng lồ cúi người, quỳ xuống một chân trước mặt Thời Tấc Cẩn, đưa ra bàn tay chiến giáp có móng vuốt sắc nhọn, mời Thời Tấc Cẩn lên.

"Thời sensei để yêm đưa anh bay một vòng! Chiến giáp này hoàn toàn điều khiển bằng AI, anh chỉ cần ngồi yên là được!"

Thời Tấc Cẩn dẫm lên tay người khổng lồ, đế giày phát ra tiếng lộp cộp: "Được."

*

Buổi tối Gamma 19 giờ.

Chậc. Jack nhíu mày, gõ phím lia lịa.

J: [Ngài Fate, cuối cùng ngài cũng online.]

J: [Bệnh viện trong khu biệt thự đã hoàn thành thi công. Tôi đã đón thân trùng của ngài từ thành phố y tế về. Vào lúc 15 giờ chiều, tôi sẽ đưa bọn trẻ đi nhập hồ sơ khám sức khoẻ, giải quyết tất cả các thủ tục đăng ký Ottowen và trạm tuyển quân, các vấn đề liên quan đến việc đăng ký đã được giải quyết xong.]

J: [Hiện tại bọn trẻ đang thư giãn trong khu tập thể dục ngoài trời trong khu rừng của biệt thự.]

J: [Về bữa tối, tôi đã đặt chỗ VIP tại nhà hàng di động ở khu vực vùng ôn đới. Nhà hàng di động được xây dựng trên lưng một con thú biển khổng lồ. Trong khi ăn, con thú ấy sẽ chở khách đi vòng quanh toàn bộ vịnh khu vực vùng ôn đới, đi qua 16 điểm tham quan được chuẩn bị bởi các nhà hàng.]

J: [Hình ảnh thực đơn nhà hàng di động.jpg]

J: [Dĩ nhiên, nếu ngài không thích nhà hàng di động, tôi đã đặt sẵn cho ngài một đội đầu bếp chuyên nghiệp, am hiểu các món ăn đặc sản của các hành tinh du lịch cấp cao ở bốn vùng sao, nguyên liệu đã được vận chuyển đến biệt thự và bảo quản tươi ngon.]

J: [Ngài nghĩ thế nào?]

@Fate: [Nhà hàng di động. Tôi sẽ đến sau nửa tiếng, phiền anh dẫn họ qua đó trước, cảm ơn.]

J: [Vâng.]

Jack suy nghĩ một lát, rồi gửi bản đồ thành phố chính khu ôn đới, ghi chú tất cả lối vào đỗ xe của nhà hàng, nhưng Fate không trả lời nữa.

Jack khẽ hừ một tiếng, bày ra vẻ mặt lạnh lùng, đi thúc giục tụi con non chim cút.

Khi đến nhà hàng, Jack quẳng bọn trẻ ra sân thượng ngoài trời đã đặt trước: "Chờ ở đây." Cậu ta quay sang ra lệnh cho quản lý nhà hàng đi theo: "Mang ra một lượt đĩa thức ăn nguội và đồ tráng miệng, nước trái cây, rượu vang, đừng để những trùng khác không có mắt đi vào, tôi không muốn khi quay lại sẽ thấy những tình huống khó xử..."

Jack: "Đừng để tôi phải làm phiền các người."

Quản lý nhà hàng gật đầu: "Sân thượng đã được phong tỏa, xin hãy yên tâm."

Jack gật đầu, đi ra ngoài, vừa đi vừa nhắn tin cho Fate.

J: [Ngài vào bằng cổng nào? Khu vực sân thượng trên tầng cao nhất mà tôi đặt đã đóng cửa, tôi sẽ qua đón ngài ngay bây giờ.]

@Fate: [Cổng A03.]

Jack chạy vội đi.

Khi đến nơi, Jack chỉ nhìn thấy Fate đóng cửa xe, chuẩn bị bước vào sảnh, chiếc xe đen rời đi sau lưng anh.

Có lầm hay không, không có mắt thế à? Cửa cũng không chịu mở hộ? Kiểu thuộc hạ gì đây, Fate, mắt cậu có vấn đề à?

Jack thầm mỉa mai bướm đêm kia, vội đáp lại: "Ngài Fate."

Thời Tấc Cẩn ừ một tiếng, nở nụ cười xã giao: "Chào buổi tối, Jack."

"Mời theo bên này." Jack nói.

Đi qua những cánh cửa lộng lẫy, rồi lên thang máy ngắm cảnh, cả hai đến khu vực sân thượng ngoài trời.

"Cậu út!" "Cậu chủ."

"Chào buổi tối nha." Thời Tấc Cẩn cười rạng rỡ hơn nhiều: "Chắc ai cũng chờ lâu rồi, chúng ta bắt đầu ăn tối thôi."

"Mời anh cũng ở lại nhé, thư giãn một chút." Thời Tấc Cẩn nói với Jack đang định rời đi.

Jack dừng bước vài giây, lạnh lùng đáp: "Còn việc, cứ tự chơi đi."

Sau khi trùng cấp cao tóc tím rời đi, nhóm trùng con đều thở phào, nét mặt giãn ra.

Chiếc trí não của Thời Tấc Cẩn rung nhẹ, anh cúi đầu liếc nhìn.

Hộp thoại: [J: Tôi ở đây, bọn nhỏ không thể chạy đi đâu được, ngài cứ tận hưởng thời gian bên gia đình tối nay. Carnival thường kéo dài 15-20 ngày, lần sau ngài về là cuối tháng, mới qua chiến tranh hỗn loạn, bọn nhỏ cần một gia đình đầm ấm.]

Thời Tấc Cẩn thầm nghĩ, đúng là thông minh nhạy bén.

"Cậu út xem cái này." Raleigh kéo tay áo Thời Tấc Cẩn, đưa chiếc máy tính bảng thực đơn qua.

"Các con thích món nào?" Thời Tấc Cẩn dịu giọng hỏi.

Sau khi gọi món xong, khu vực ngoài trời nơi họ đang ngồi bắt đầu chuyển động. Đồng thời, một vòng kính hình tròn bao quanh khu vực này từ từ nâng lên, bao phủ toàn bộ khu vực.

"Wow." Bọn trẻ đều thốt lên những tiếng kinh ngạc khác nhau, rồi cùng quay đầu nhìn Thời Tấc Cẩn.

Thời Tấc Cẩn: "Đi xem đi."

Rolley Raleigh và một nhà Amy lập tức đứng dậy chạy đến lan can đài quan sát, nhìn ra ngoài, lại thốt ra một tiếng reo hò vang dội: "Wowwww!!"

Dưới đài sóng biển cuộn trào như hoa nở, một con thú màu xanh thẳm chở họ về phía biển lấp lánh dưới màn đêm. Lúc thì nhảy lên, lúc thì lặn sâu, dọc đường đi qua những điểm tham quan được nhà hàng sắp xếp, bọn trẻ lập tức quên cả dè dặt, ngây ra nhìn những cảnh đẹp kỳ vĩ do khoa học tạo ra.

"Sách nói biển sâu đen ngòm." Derby áp tay lên lớp kính bảo vệ, kính mềm đi, ngón tay cậu bé dễ dàng và kỳ diệu xuyên qua, chạm vào nước biển và tảo phát sáng trong đại dương sâu thẳm, nhưng nước biển không hề lọt qua khe ngón tay, tựa như áp suất và thủy động lực học không còn tồn tại.

Derby hoang mang lại kinh ngạc: "Tại sao đáy biển lại phát sáng? Tại sao nước biển không tràn vào? Tại sao ngón tay con có thể xuyên qua kính?"

Lúc bấy giờ nhân viên nhà hàng đang đứng chờ cạnh đó, bèn ngẩng cao đầu kiêu hãnh nói: "Cá và tảo trong biển sâu phát sáng vì vùng biển này thuộc sở hữu của công ty chúng tôi, mỗi năm công ty chúng tôi chi ra một khoản tiền lớn để đầu tư thuốc đặc biệt để kiểm soát thủy triều. Nước biển không tràn vào và xuyên qua kính là công nghệ vách thủy tinh độc đáo của hành tinh Gamma, Liên minh Thủ đô của Đông Thiên Cung và bộ phận thương mại của Tòa án Tây Tiên Nữ đều phải đến văn phòng quản lý Gamma để mua quyền sử dụng phát minh của chúng tôi!"

"Nhìn xem, sức mạnh của khoa học kỹ thuật." Thời Tấc Cẩn cười hỏi Derby: "Bây giờ cậu còn mong chờ tương lai không?"

Derby gật đầu dứt khoát.

Bữa tối này thật sự rất vui vẻ.

"Đẹp lắm ạ."

Khi con thú khổng lồ chở bệ quan sát của họ tiến vào vùng cực quang, vô số dải cực quang lơ lửng nhẹ nhàng trên màn đêm, đàn cá bay phát quang lướt qua đầu họ, bọn trẻ gần như dính chặt vào kính bảo vệ, không nỡ rời khỏi chỗ ngồi để quay lại bàn.

"Công nghệ tạo cảnh thật phi thường." Thời Tấc Cẩn cũng cảm thán theo.

"Nhưng có vẻ ngài không quá ngạc nhiên, chúng tôi rất coi trọng trải nghiệm ăn uống của khách hàng, nếu ngài chưa hài lòng, chúng tôi có thể sắp xếp lại hành trình cho ngài." Nhân viên phục vụ nhà hàng đi đến bên cạnh Thời Tấc Cẩn nói.

"Cảnh này làm tôi trầm trồ ca ngợi, trải nghiệm cũng rất mãn nhãn." Thời Tấc Cẩn khéo léo từ chối, cúi đầu ăn nốt măng tây cuối cùng trong đĩa.

Dọc đường, 16 địa điểm như chắt lọc tinh hoa của phim khoa học viễn tưởng CG hiện đại, phim ma thuật hiện đại, phim quái thú hiện đại, phim huyền ảo, phim thần thoại, khiến Thời Tấc Cẩn cảm giác như đang du hành qua vô số thế giới điện ảnh kinh điển Hollywood.

Anh không phấn khích như bọn trẻ là do xem quá nhiều CG phim ảnh.

Nhân viên phục vụ cúi người khom lưng, thái độ càng thêm cung kính.

"Cậu út, cậu út ơi!"

Sau bữa tối, trên xe trở về, Rolley và Raleigh quấn quýt lấy Thời Tấc Cẩn, Raleigh thì thầm bên tai Thời Tấc Cẩn: "Đêm thứ hai hạnh phúc nhất!"

Thời Tấc Cẩn hỏi: "Ngày nào là ngày hạnh phúc nhất của các con?"

Rolley và Raleigh nói bên tai lỗ tai của Thời Tấc Cẩn: "Ngày mà cậu út cho bọn con uống dịch dinh dưỡng và lau mặt."

Thời Tấc Cẩn xoa đầu hai đứa trẻ: "Tương lai sẽ có nhiều ngày đáng nhớ hơn."

"Hì hì." x2

*

21 giờ tối.

Bệnh viện Biệt thự.

"Yêm đã nói rồi! Chắc chắn 100%! Mọi giá trị kiểm tra đều là 100%! Điểm cốt truyện chính là sức mạnh duy trì thế giới này! Cần gì phải kiểm tra thêm!" Hệ thống ồn ào.

"Chỉ là khám sức khỏe bình thường thôi." Thời Tấc Cẩn ngồi dậy khỏi giường kiểm tra, gỡ bỏ miếng dán thần kinh trên huyệt thái dương, gáy, cột sống thắt lưng và móc đuôi, bước xuống bục đi đến máy tính trong phòng kiểm tra, chỉnh sửa một số dữ liệu sức khỏe.

"Tải dữ liệu sức khỏe này xuống, sau đó xóa hết tất cả bản sao lưu điện tử."

"Vâng."

Sau khi hoàn tất việc kiểm tra, Thời Tấc Cẩn không vội quay lại phòng cao cấp, anh bước vào một phòng đo lường khác, cởi bỏ quần áo trước gương đo lường điện tử toàn thân, thả lỏng chiếc móc đuôi quấn quanh eo và chân.

Anh cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ, đuôi mèo bạc lắc hai cái rồi im lặng rủ xuống không còn động đậy nữa.

Tích ——

Vài giây sau, chiếc máy tính kết nối với gương đo điện tử quét ra dữ liệu cơ thể hiện tại của Thời Tấc Cẩn.

"Hệ thống." "Yêm sẽ xoá bản sao lưu ngay lập tức!" Hệ thống.

Thời Tấc Cẩn mặc lại quần áo, đi xem dữ liệu kiểm tra, lướt qua các số liệu như chiều cao, cân nặng, tỷ lệ mỡ cơ thể, tập trung vào dữ liệu đuôi.

"Dài 92cm, độ cứng vảy 12?" Thời Tấc Cẩn cau mày, sao dữ liệu lại chênh lệch lớn thế?

"Hệ thống, lấy hồ sơ của ký chủ thứ nhất và thứ hai ra."


"Rõ."

Hai hồ sơ thuộc về quý ngài trưởng thành xuất hiện trong đầu Thời Tấc Cẩn.

"Chiều dài 97, độ cứng vảy 30, 101 sợi thần kinh." Thời Tấc Cẩn mở tiếp ảnh dữ liệu của ký chủ thứ hai: "Chiều dài 71, độ cứng vảy 28, 79 sợi thần kinh."

Thời Tấc Cẩn cau mày, đuôi của anh dài đến cấp A, nhưng độ cứng vảy chỉ bằng một nửa cấp C của ký chủ thứ hai. Tất cả các xét nghiệm tại bệnh viện gia đình đều phục vụ cho thể chất á thư và trùng cái, gương đo điện tử không thể đo được số lượng sợi thần kinh đặc biệt.

Thời Tấc Cẩn lật xem ảnh hồ sơ của hai ký chủ, ngoài ảnh trên bìa hồ sơ và dữ liệu kiểm tra sức khỏe cơ bản đen trắng, không có thêm ảnh và dữ liệu móc đuôi để anh tham khảo.

Hồ sơ ghi chép của ký chủ đầu tiên chưa đầy 10 trang, hồ sơ ghi chép của ký chủ thứ hai nhiều hơn một chút, nhưng toàn bộ đều tập trung vào tính toán thế lực quân đoàn để tiến hành chiến tranh giữa các vì sao.

Thời Tấc Cẩn không thể tìm thấy thêm bất kỳ thông tin nào nữa, đành phải cất hồ sơ đi.

"Sao vậy ạ?" Hệ thống hỏi.

Thời Tấc Cẩn sờ phần xương sống hơi nhô cao ở hông: "Có lẽ tôi nên tự đóng vai cô nhi năm 1980 không tồn tại kia."

Hệ thống kêu la: "Ahhhh! Nguy hiểm lắm đó! Nếu bị Joker phát hiện! Ông ta sẽ làm hại anh! Nhất định bắt anh uy hiếp streamer Fate! Nếu anh dùng thân phận trùng đực để gặp Joker, một khi bị lộ, anh chắc chắn sẽ bị bắt lên Mắt Mèo!!"

Thời Tấc Cẩn khựng lại một chút, rồi bật cười: "Bây giờ cậu không còn nghĩ lên Mắt Mèo là đường tắt à?"

"Jo... Joker ở trên kia! Thì đâu tính đường tắt chứ!" Hệ thống khóc thét.

"Không thể tránh khỏi, ký ức mơ hồ của VV khiến Gabriel tin chắc con ruột của mình đang ở bên cạnh Fate, nhưng tôi và cậu đều biết không phải vậy."

Anh nhớ lại những kiến thức phổ thông về ấp nở mà Anouchka đã nói, chắc chắn đây lại là một thông tin độc quyền của Mắt Mèo.

"Chúng ta có khả năng lừa gạt Gabriel." Thời Tấc Cẩn mở công cụ tìm kiếm trên Starnet, tìm kiếm từ "Belin", hàng nghìn trang web hiện ra.

Dòng đầu tiên trang đầu tiên là trang web chính thức của gia tộc Belin.

Thời Tấc Cẩn nhấp vào, thứ thấy đầu tiên là ảnh của gia chủ đời Belin đời này, Ivano Belin.

Ivano Belin mang vẻ đẹp điển hình của người Đông Âu, mái tóc bạc, đôi mắt xám nhạt, đôi mắt sâu, đuôi mắt cụp xuống, dù không cười cũng toát lên khí chất dịu dàng đa tình.

Thời Tấc Cẩn kéo trang web sang trái, ảnh thẻ của các cổ đông khác trong gia tộc Belin lần lượt hiện ra, tóc họ có màu bạc nhạt hoặc bạc đậm, màu mắt xám thuần, xám nhạt hoặc xám đậm.

Anh quay đầu nhìn vào gương đo, hình ảnh phản chiếu trong gương cũng là một trùng đực tóc bạc, sáng bóng và mềm mượt, dài đến vai. Màu mắt hiện tại của anh là màu xám bạc, khác với ba tông màu xám truyền thống của gia tộc Belin.

Thời Tấc Cẩn nói với hệ thống: "Kiến thức nhỏ về trùng tộc mà cậu thu thập được rất hữu ích. Cho đến nay, tộc ong sáu cánh và tò vò vẫn duy trì hùng thư kết đôi, màu tóc bạc là màu tóc chủ đạo của tộc ong Belin và tò vò."

"Trùng tộc không có kính áp tròng, tôi tiếp tục đeo kính màu để che giấu, về mặt ngoại hình chúng ta đã có lợi thế lớn."

"Dạ..." Hệ thống rất bối rối, vì Joker và VV gắn kết quá sâu, nó không chắc chắn lắm liệu có thể can thiệp trực tiếp hay không: "Nếu ông ta làm hại anh, vậy em có thể điều khiển trí não của ông ta phát nổ, điện giật ông ta đến chết được không?"

Thời Tấc Cẩn cũng lo lắng về điều này, chắc chắn VV là trẻ mồ côi trong vụ án năm 1980 100%. Trong nguyên tác, nửa đầu đời của cậu suôn sẻ không gặp bất cứ ảnh hưởng tiêu cực nào, vậy chứng tỏ có ai đó đang bảo vệ cậu, che chắn cho cậu khỏi ảnh hưởng của vụ án 1980.

Mà kẻ đó 100% là Gabriel.

Nếu Gabriel ra đi sớm ba năm, VV mới trưởng thành, vậy không thể chống đỡ được những trùng tộc khác có ý đồ xấu.

"Đừng giật điện chết." Thời Tấc Cẩn chỉ có thể nói thế trước.

"Vâng." Hệ thống nói: "Lịch trình ngày hôm nay đã kết thúc, hãy lên giường ngủ đi Thời sensei, ngày mai anh lại có một lịch trình dày đặc đó!"

"Ừm." Thời Tấc Cẩn chỉnh lại cổ áo cao và khăn quàng cổ trước gương, nhìn vào ảnh phản chiếu của mình, rồi đột nhiên chớp mắt.

Khi còn nhỏ, cơ thể này có mái tóc màu bạc, nhưng chất tóc rất tệ, ánh bạc tối đen như màu xám thuần và một đôi mắt màu xám. Nguyên chủ rất giống với trùng của gia tộc Belin, năm nay vừa tròn 18 tuổi, chỉ cách tháng trưởng thành của VV một tháng.

Tộc ong ở bốn vùng sao là một tộc lớn, tóc bạc là gen trội phổ biến của chủng tộc.

Trùng hợp?

Thời Tấc Cẩn quấn khăn choàng cổ, tim đột nhiên đập nhanh một nhịp, cố gắng hồi tưởng lại ký ức về nguyên thân.

Song đã thất bại.

Thời Tấc Cẩn không thể nhớ lại ký ức chi tiết về nguyên thân.

Trước khi xuyên đến, nguyên thân đã chết, ký ức như sương mù trong rừng, tuy còn sót lại một ít, nhưng vẫn đang dần dần phai nhạt không thể đảo ngược.

Thời Tấc Cẩn có thể tiếp thu gói ngôn ngữ và một phần ký ức của nguyên thân cũng là do khi xuyên đến, nguyên thân mới chết não một phút.

Thời Tấc Cẩn cố gắng lật giở những mảnh ký ức rời rạc loé lên chớp nhoáng trong đầu trong một phút: Nguyên thân gen F, từ nhỏ thể chất yếu đến mức không nhớ nổi tên anh trai. Trong ký ức mơ hồ, có một quân thư tóc bạc cao lớn, anh trai gọi là thư phụ. Khi bản thân lên 12 tuổi, cơ thể khỏe hơn một chút, bắt đầu có thể ghi nhớ nhiều thứ hơn, anh trai rất vui mừng, hết mực cưng chiều.

Ngoài ra, không còn gì nữa.

Không thể nhớ lại ký ức, còn có cách khác.

"Gia đình bệnh viện có thiết bị xét nghiệm DNA huyết thống không?" Thời Tấc Cẩn đột nhiên hỏi hệ thống.

Hệ thống thắc mắc: "Ơ, không có đâu! Jack chỉ chuẩn bị những thiết bị y tế phù hợp cho việc huấn luyện quân thư và đảm bảo sức khỏe cho á thư thôi. Ahem! Thời sensei dù có muốn sử dụng riêng loại thiết bị này cũng không được đâu!"

"Máy xét nghiệm quan hệ họ hàng và huyết thống này bị bệnh viện độc quyền. Nếu anh muốn xét nghiệm DNA huyết thống, anh phải nộp mẫu máu của mình cho bệnh viện và nộp đơn xin xét nghiệm riêng. Do đặc điểm sinh lý của trùng tộc, xét nghiệm máu chỉ có thể xác định được huyết thống gia tộc từ thư phụ. Nếu anh muốn tìm huyết thống gia tộc từ hùng phụ của cơ thể này, anh phải lấy tuỷ sống nối liền với đuôi nha."

Thời Tấc Cẩn: ...

Rất sầu cái chế độ độc quyền của nhà thế phiệt.

"Anh hỏi cái này để làm gì?" Hệ thống khó hiểu: "Có phải để kiểm tra xem Rolley và Raleigh có phải là thân thuộc của anh không à?"

Bốn vùng sao có rất nhiều trùng con sinh năm 1980, hai đặc điểm trùng hợp không thể chứng minh được gì, hơn nữa Gabriel cũng bị VV đánh lừa...

Thời Tấc Cẩn lắc đầu: "Không có gì."

Anh gác lại suy nghĩ, gửi báo cáo sức khỏe đã được xử lý cho tài khoản Anouchka offline rồi đi thang máy lên lầu ngủ.

Ngày hôm sau, ngày 3 tháng 9.

"Cuối tháng cậu út về, hai con nghỉ ngơi một tuần, không được tự ý đến khu huấn luyện trong rừng tập thêm, ngoan ngoãn tuân thủ hướng dẫn của quản gia AI trong biệt thự, tận thưởng một tuần thư giãn, nhớ nghe lời." Thời Tấc Cẩn ấn nhẹ trán Rolley và Raleigh, rồi quay sang một nhà Amy nói: "Cần gì cứ hỏi quản gia AI hoặc gọi điện cho tôi."

Anh ôm từng đứa trẻ rồi dặn dò: "Giờ mấy cậu đã định cư trên hành tinh cấp cao, hãy học cách hoà nhập, tiếp thu mọi tri thức và kỹ năng nơi đây, vượt qua mọi khó khăn, đừng để nơi này đánh bại mấy cậu, trở thành bóng ma khiến mấy cậu sợ hãi."

"Được không?"

"Vâng."

"Dạ!"

Thời Tấc Cẩn khoác lên chiếc áo khoác mà Amy đưa cho, tạm biệt họ trong một ngày đẹp trời gió nhẹ.

*

Bên ngoài hành tinh Gamma.

"Cuối cùng cũng có thể di chuyển được rồi." Ai đó nói trên trong kênh đội.

"Còn tưởng phải canh gác ở đây cả năm. Tuyệt vời quá, điểm đến tiếp theo là khu hải quan Bắc Cực tổ chức Carnival, trùng bảo vệ như chúng ta cũng phải tham gia chứ nhỉ?"

Kênh đội im lặng vài giây, rồi vang lên tiếng giễu cợt đầy ẩn ý: "À —— ồ ——"

"Khục." Một giọng nói trầm ngâm nghiêm túc vang lên: "Đừng nói chuyện này trong kênh đội, cút đi nói chuyện riêng đi."

"Vâng thưa đội trưởng."

"Không vấn đề gì thưa đội trưởng!"

"Đội trưởng! Cái nhóm chat riêng lần trước chúng ta nói chuyện về streamer là số..." "Cút." Giọng nói nghiêm túc quát lên.

Tiếng cười rộn ràng vang lên khắp kênh đội rồi dần im ắng.

Nhóm nhỏ nào đó.

"Chắc chắn 90%, trùng chúng ta đang hộ tống là Fate!" Một giọng nói trẻ trung vang lên.

Một giọng nói khác kích động: "Tôi đã nói rồi! Tôi đã nói rồi! Bạn Cùng Phòng dùng tư liệu biệt động, chắc chắn tư lệnh của chúng ta đã bắt đầu dây dưa với Fate từ lúc đó!"

Một giọng nói khác khẳng định: "Chắc chắn là Standard A576 rồi! 100%! Biết đâu họ đã quen nhau từ lâu, Fate gây ra chuyện lớn như vậy mà mười quân đoàn không hề lên tiếng! Biết đâu Fate và tư lệnh Amon có quen biết nhau!"

Giọng nói thứ 4: "Mõm quá!"

Giọng nói thứ 5: "Thế thì tôi phải nói đây! Chúng ta là cận vệ thân tín của tư lệnh Cash, vậy tìm Fate ký tên lưu niệm chỉ là chuyện trong tích tắc!"

Giọng nói thứ 6: "Hả? Cậu mơ à?"

Giọng thứ năm khẳng khái nói: "Chẳng lẽ không phải sao? Tư lệnh dẫn dắt chúng ta thẳng tiến vùng sao Bắc Cực, chẳng phải là để cứu Fate sao? Đã cứu được trùng rồi, cũng đã sắp xếp ổn thỏa còn để chúng ta hộ tống. Ổng cũng phải nhờ tư lệnh chúng ta làm việc chứ gì? Sao tôi nghĩ vậy lại có gì sai? Chúng ta đều nằm trong một mạng lưới quan hệ, Fate lại khôn lanh như cáo, nếu chúng ta nói chuyện tử tế, nộp đơn xin tư lệnh tử tế, biết đâu có thể lấy được cả bộ sưu tập Quân Y! Mấy anh không muốn có cả bộ sao! Pandeli, không phải anh đã ném hơn 50 triệu kim lư để sưu tầm phiên bản chuồn chuồn ưu đãi của Bạn Cùng Phòng sao, đừng nói nhảm với tôi là anh không muốn mấy thứ này!"

Giọng nói thứ năm vang lên hùng hồn, chính nghĩa như hóa thân của công lý, gào to trong kênh đội: "Lần này Quân Y ưu đãi là 100 kỹ năng y tế nhỏ do ngài Milan đích thân thực hành! Ai dám nói không muốn! Ai có thể cướp được trọn bộ!!!"

Bỗng chốc, kênh trò chuyện riêng bỗng chìm vào im lặng.

Một lát sau.

"... Câu hỏi hay đấy! Vậy ai sẽ viết đơn xin phép tư lệnh báo cáo? Tư lệnh không có thói quen trừng phạt binh sĩ, nhưng hễ ổng ra tay thì rất nặng. Gần đây thành viên biệt động bị tư lệnh tát là sĩ quan, đầu kẹt cả vào tường suýt chết vì thiếu oxy." Một giọng nói khàn khàn vang lên: "Ai là chiến binh dũng cảm tốt bụng nào sẽ ra hy sinh đây?"

Kênh trò chuyện riêng lại chìm vào im lặng.

Nửa tiếng trôi qua, một giọng nói gấp gáp phá vỡ bầu không khí im ắng này: "Alo! Tôi... "

Bỗng dưng, kênh trò chuyện riêng như vang lên bản giao hưởng, vô số giọng nói hào sảng vang vọng: "Ồ! Đây không phải là Andrei sao! Cậu muốn xung phong à? Không vấn đề! Chúng tôi sẽ viết toàn bộ mẫu báo cáo cho cậu!"

Andrei máu nóng dồn lên đầu, gân cổ nổi lên, mắng to vào micro: "Mấy lão già khốn nạn này! Mắc bệnh thần kinh à? Nghe tôi nói này! Nhanh mở cửa sổ đầu buồng lái nhìn ra ngoài! Trùng chúng ta hộ tống dùng siêu chiến hạm! Cái quái gì vậy! Ai cần được bảo vệ mà lại dùng siêu chiến hạm đi ra ngoài chứ!"

"Cái gì?" "Nhìn nhầm à?" "Điên rồi đi? Dùng siêu chiến hạm để đi dạo? Mười tư lệnh quân đoàn chỉ dùng siêu chiến hạm trong diễn tập quân sự thôi." "Chắc chắn là nhìn nhầm, cậu có biết một ngày siêu chiến hạm tiêu hao bao nhiêu kim lư không? Cả bốn vùng sao chỉ có khoảng mười gia tộc đủ khả năng dùng siêu chiến hạm đi dạo." Kênh trò chuyện riêng bỗng chộn rộn tiếng ếch kêu.

Vài giây sau, kênh đội lại đột ngột im lặng.

Một biệt động mở cửa sổ trên đầu bộ chiến giáp, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Trên bầu trời nơi tập trung chiến giáp biệt động, một chiến hạm khổng lồ uy nghi lướt qua.

Bốn động cơ cánh quạt của nó đang khởi động, thân tàu toả ra những gợn sóng trong suốt, 3 giây sau, nó biến mất hoàn toàn khỏi tầm nhìn và bản đồ quét radar.

Đội biệt động vừa khéo thấy siêu chiến hạm mở hình thức tàng hình: ...

Hả?

Siêu chiến hạm thật hả?

Ai bảo vệ ai hả??

Kênh trò chuyện riêng vang lên một tiếng sâu xa: "Tôi nghĩ... ừm, một khả năng, chỉ là một khả năng thôi. Tôi nói, có khi nào tư lệnh bỏ tiền túi đu idol không nhỉ?"

"..." Lại một hồi im lặng, một giọng nói trẻ khác run run: "Em chẳng muốn đoán tư lệnh thuộc phe độc giả nào đâu."

"Khiếp quá đừng nói nữa."

"Chuyên tâm làm việc, phân biệt rạch ròi công việc và đời tư! Tiến lên phía trước!"

"Hết tốc lực về phía trước thật sao?"

Hệ thống thì thầm bên tai Thời Tấc Cẩn: "Gamma cách hải quan rất xa, đi hết tốc lực ba ngày mới đến được, hơn nữa trong vòng 72 tiếng sẽ phải nhảy qua 5 điểm lỗ đen gấp khúc liên tiếp, nén tinh thần mấy chục triệu lận đó?"

Hệ thống hơi do dự khuyên nhủ: "Anh sẽ cảm thấy khó chịu trong người..."

"Cứ thế mà làm."

Thời Tấc Cẩn nói: "Lên đường đi."

"Dạ." Hệ thống bật đèn chỉ dẫn trong tàu, dẫn đường cho Thời sensei: "Để đề phòng bất trắc, anh ở trong phòng y tế ba ngày này! Yêm đã điều khiển robot cải tạo lại rồi! Bố trí sang trọng! Tuyệt đối thoải mái!"

Hệ thống tự hào khoe khoang: "Chắc chắn anh không thể tưởng tượng được yêm đã chuẩn bị bao nhiêu thiết bị giải trí cao cấp cho anh! Đảm bảo đãi ngộ sánh ngang với gia tộc đặc quyền xa xỉ nhất hiện nay! Ba ngày tắt mạng, anh sẽ chẳng cảm thấy cô đơn hay buồn chán chút nào! Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ có một trải nghiệm du hành vô cùng thoải mái và yên bình!" "Ting ——"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Chiếc vòng trí não của Thời Tấc Cẩn rung lên âm báo đặc biệt.

Cả hai đều cúi đầu nhìn xuống, thông báo thu nhỏ: [Tài khoản ẩn danh: [Hình ảnh].]

Hệ thống: ...

Nó phát ra tiếng kẽo kẹt như tiếng kim loại bị vặn và mài mòn.

Thời Tấc Cẩn khẽ ho một tiếng, an ủi hệ thống: "Tôi tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ tận hưởng nó một cách trọn vẹn."

Anh mở tài khoản ẩn danh, phóng to hình ảnh trong tin nhắn đầu tiên: Một hộp thuốc đặc biệt được bảo quản lạnh ở nhiệt độ thấp.

Mặt trước của hộp kim loại có một tấm bảng khắc vàng, có dòng chữ tiếng Anh uốn lượn đẹp mắt: Valentine Von.

"À, đúng là càng lo lắng điều gì thì điều đó càng xảy ra." Thời Tấc Cẩn nói.

Tài khoản ẩn danh: [Hộp thuốc này sẽ được tiêm vào bể ngâm của thằng bé vào 21 giờ tối nay.]

Tài khoản ẩn danh: [Thuốc vẫn còn hạn sử dụng, bạn của tôi, ngài sẽ an tâm với hộp thuốc tinh khiết này.]

Tài khoản ẩn danh: [Để đáp lại ngài có chia sẻ với tôi vài bức ảnh "phù hợp" được không? Để bạn bè của ngài an tâm, làm cho trái tim lo lắng của tôi bình yên đến sáng mai.]

Hệ thống đọc xong lập tức quay lại xem lại dữ liệu đã ghi chép.

"Lần này không cần dùng dữ liệu của trẻ vị thành niên nữa." Thời Tấc Cẩn nói: "Chúng ta cần bắt đầu cài cắm mồi nhử mới với ông ta."

Anh suy tư vài giây, rồi soạn một tin nhắn mới.

@Fate: [Tôi đã đến điểm trung chuyển lỗ đen ở trung tâm Bắc Cực, 30 phút nữa sẽ thực hiện bước nhảy. Bỏ qua dông dài, ngoại trừ mặt, ngài muốn xem đặc điểm nào của đứa bé. Tóc? Mắt?]

Thời Tấc Cẩn mập mờ giờ khỏi hành, theo phép tắc qua lại đáp trả bằng lời đe dọa nhẹ nhàng tương xứng với Gabriel.

...

Mắt Mèo.

Phòng tắm bí mật trong hội trường hội nghị Thánh Điện.

".. Mắt."

"... Tóc?" "Mắt..."

Gabriel nhắm mắt lại, gân xanh tím thẫm phồng lên từ cổ y, uốn lượn như con rắn bò lên từ cổ áo đen của quan lễ nghi lên chiếc cằm tái nhợt.

Cốc cốc. Tiếng gõ vang lên từ cửa phòng vệ sinh, giọng nói của tôi tớ vang lên qua thiết bị đàm thoại bên cửa: "Trưởng quan Gabriel, hội nghị sẽ bắt đầu trong 5 phút nữa, ngài không khỏe à?"

Gabriel mở mắt, hít sâu, vuốt nhẹ hai bên má, nâng cao cơ mặt, nét cười dịu dàng hiền hoà lại hiện ra trên môi.

"Sẽ xong ngay thôi."

Gabriel không vội chạm vào bàn phím trí não, đầu tiên y vuốt tường phòng tắm. Rắc. Bức tường nứt ra vài khe.

Y kiểm soát lực tay lại vuốt bàn phím trí não, một tay ấn vào gân xanh bên cổ, không ấn được liền đi tìm tủ thuốc trong phòng tắm, tìm ra một ống thuốc an thần.

[Da dẻ là phản ánh trực quan nhất về sức khỏe cơ bản của trùng. Ăn uống, nghỉ ngơi, tiêu hao năng lượng sẽ khiến mạch máu mệt mỏi, lưu thông máu chậm lại. Quan sát khí sắc cũng là kỹ năng cần thiết của quan lễ nghi. Nếu được phiền ngài chụp ảnh tay, môi và một bên mặt gửi cho tôi. Tôi muốn chuẩn bị một số quà lưu niệm phù hợp.]

Gabriel vừa tiêm thuốc, để cho thuốc hạ nhiệt độ máu đang sôi sùng sục, vừa viết hồi âm.

Dường như y không hề nhận ra, Fate đong đếm đứa trẻ đáp lại một cách mỉa mai.
Bình Luận (0)
Comment