Cậu ta cũng muốn cầu hôn anh? (truyện trong truyện + bình luận)
✦✦✦
@Fate: [...
Tôi nhanh chóng đến khu biệt thự học phủ trong trạng thái nhếch nhác.
Tôi đã không nghỉ ngơi gì suốt một tháng, mệt mỏi và khó chịu lan tràn vô bờ bến trong não tôi, khiến tôi đâm vào ba chiếc xe trên đường đến biệt thự học phủ.
Trạng thái của tôi lúc đó rất tệ, tôi cũng biết điều đó. Tình trạng tinh thần tồi tệ có thể làm hỏng bất cứ quyết định nào, nó ăn mòn lòng tốt và tình yêu dễ dàng như axit mạnh làm tan chảy thịt.
Lúc đó tôi nên nghỉ ngơi một ngày hoặc vài giờ để điều chỉnh trạng thái tinh thần của mình, mời em ngồi trong một khu vườn hoặc sảnh nhỏ bên hồ có ánh nắng nhân tạo và nhiệt độ dễ chịu, từ từ nói ra ý tưởng của mình, đưa ra những lựa chọn tốt và xấu, dùng lời nói để dụ em chọn kết quả mà tôi mong muốn.
Giống như tôi đã từng chăm chú theo dõi các sinh viên của những giáo sư trong thời gian học nâng cao, săn đuổi đầy năng lượng.
Nhiều năm qua tôi đã dùng thủ đoạn tương tự để có được nhiều cơ hội và cũng đã hủy hoại không ít trùng, tôi đã làm điều này thành thạo như bản năng.
Nhưng ngày đó, tôi đột nhiên quên đi "bản năng" mà tôi đã dày công nuôi dưỡng suốt hơn mười năm. Tôi quên cách giăng lưới, để trái tim đập như trống trận điều khiển tứ chi của tôi, chạy thẳng đến khu ký túc xá học phủ.
... [Ghi chú của tác giả: Ngài Belize lại im lặng.]
Hoặc có lẽ, đó là thời niên thiếu sâu thẳm trong ký ức của tôi đã kiểm soát lý trí của tôi.
"Đối phương" thúc giục tôi, nhanh lên, nhanh hơn nữa, chạy qua những sai lầm và do dự mà tôi từng mắc phải, chạy qua ba mươi năm xa lạ ngăn cách giữa tôi và Monessa, nhanh lên, nhanh hơn nữa giống như khi tôi 16 tuổi, vượt qua mọi trở ngại để gặp Monessa.
Hửm? Quá khứ của tôi và Monessa đã xảy ra chuyện gì? Haha, học giả nôn nóng, ngài phải theo trình tự của tôi chứ.
...
Lúc đó tôi ra khỏi xe, hơi thở rối loạn, mồ hôi mướt trán, tóc ướt đẫm, tấm bảng tên trên đồng phục đã rơi mất không biết ở chiếc xe bị đâm nào.
Tôi tút tát đơn giản cho vẻ ngoài của mình, gửi tin nhắn cho Monessa qua vòng trí não mà không liều lĩnh bấm chuông.
Trùng bảo vệ của em nhanh chóng ra mở cửa rồi dẫn tôi đến bên Monessa.
Tôi gặp Monessa trong phòng khách của biệt thự.
Ngay cái nhìn đầu tiên khi thấy em, trái tim nóng nảy của tôi đột nhiên lạnh dần xuống.
Monessa vẫn mặc đồng phục nghiên cứu sinh nhiều lớp của học phủ, mái tóc đỏ thẫm được chải chuốt gọn gàng, trước ngực đeo bảng tên nghiên cứu sinh đại diện cho dòng họ của mình, cổ đeo thẻ ra vào khu học xá, trên bàn trà bày trà nước và đồ ăn nhẹ tiếp khách một cách chuẩn mực.
Bóng dáng cậu chủ nhỏ nhà Ross gần như không còn thấy nữa.
Nhưng dáng vẻ của em lúc này lại đánh gục tôi lập tức khiến tôi cảm thấy khô khát chưa từng có.
Bộ đồng phục nghiên cứu sinh của học phủ cứng và thẳng, cổ tay áo, cổ áo, đường viền đôi vai sắc như thước kẻ, đồng phục cứng cáp làm nổi bật đường nét cơ thể thon dài của em, nhưng Monessa lại có mái tóc đỏ thẫm bồng bềnh mềm mại, tai và đầu mũi tròn trịa, đôi môi đẹp với hạt ngọc bên môi.
Đường nét sắc sảo và sự mềm mại cùng tồn tại trên người em, ngồi đó như một công thức xoắn ốc tỷ lệ vàng, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Sao hả? Mất hồn à?
Haha, cũng có thể là do lúc đó tôi phóng xe đâm liền ba chiếc, lượng vận động nửa đường khiến cổ họng tôi khát nước về mặt sinh lý. Theo nghiên cứu sức khỏe, trùng cần uống hơn 10 cốc nước mỗi ngày, thiếu nước sẽ khiến trùng cảm thấy chán nản và mệt mỏi, xuất hiện những suy nghĩ kỳ lạ thì có gì lạ đâu.
Sau đó tôi nhanh chóng nhận ra, dùng quá khứ và kỷ niệm để giữ chân Monessa không hề khả thi, không chút khả năng nào trái lại còn làm em giận.
Lần gần đây nhất em xin ra ngoài là ngày hôm qua, trợ lý của tôi nói với em rằng tôi đang làm việc trong khu vực khép kín, hôm nay tôi đích thân đến thăm. Ý nghĩa rất rõ ràng, tôi vừa kết thúc công việc là đến gặp em, hành động này tự nó là một tín hiệu thiện chí coi trọng.
Nhưng Monessa vẫn giữ khoảng cách xã giao, đối xử với tôi như với các học giả và nhà nghiên cứu khác, hành vi này đã là sự từ chối thiện chí một cách im lặng.
...
Hả? Tại sao tôi lại buồn vì điều đó?
Haha, chỉ có kẻ thất bại mới nảy sinh cảm giác buồn và bất lực.
Tôi không phải là kẻ thất bại, tôi không chỉ có kỷ niệm và tình cũ để giữ chân Monessa.
Kỷ niệm và tình cũ chỉ là những biện pháp nhẹ nhàng nhất của tôi.
Khi tôi nhận ra các biện pháp liên quan đến tình cảm không thể tác động lên Monessa, tôi lập tức thay đổi cách tiếp cận.
Tôi ngồi xuống, thẳng thắn nói: "Thay vì liên hôn với những gia tộc khác có ý định chiếm đoạt công nghệ của nhà Ross, tại sao không cân nhắc ủy quyền công nghệ của nhà Ross cho dự án Sybil trong 50 năm? Ủy quyền có thể thu hồi sau 50 năm, công nghệ của Ross vẫn mang tên Ross, nhưng nếu em liên hôn với những gia tộc nói lời đường mật đó, cùng sinh ra hậu duệ mang dòng máu Ross và gia tộc khác, 50 năm sau hoặc khi em qua đời, công nghệ Ross sẽ trở thành tài sản riêng của con cái em, cuối cùng trở thành dinh dưỡng cho gia tộc em chọn liên hôn."
Lúc đó tôi thực sự quá mệt mỏi, mệt mỏi đến mức ù tai, có một giọng trẻ hơn vang lên bên tai tôi, đó là giọng nói của tôi thời thiếu niên, thiếu niên Belize nói với tôi: Dừng lại, đừng nói nữa.
Monessa không tỏ vẻ gì, nhẹ nhàng ra hiệu cho trùng bảo vệ đang tỏ vẻ không thiện chí.
Em uống một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Dự án Sybil nổi tiếng, nhưng kể từ khi công thức này ra đời, trong 5 năm qua, Sybil Eye chỉ được nâng cấp lên thế hệ thứ ba, độ chính xác trong việc phát hiện dị thú vẫn giữ ở mức 15%. Nếu đây là do một gia tộc tư nhân nghiên cứu thì tiến độ nghiên cứu này không vấn đề gì, nhưng phát triển nghiên cứu Sybil là kết tinh công nghệ của 60 khu vực cư trú ở Prometheus, tiến độ này chỉ có thể nói là chậm chạp không tiến triển."
Monessa không thương tiếc chỉ ra chi tiết bị ẩn giấu trong lời nói của tôi: "Nếu dự án Sybil trong 50 năm không có kết quả, cổ phần ủy quyền công nghệ của Ross sẽ tự động gia hạn, nếu trong một trăm năm không có kết quả, ủy quyền công nghệ của Ross sẽ bị giữ lại trong Prometheus một thế kỷ. Tôi không sống lâu được như thế, Belize Rowe, hành động của anh khác gì bọn họ?"
Monessa hiểu tôi cũng như tôi hiểu từng biểu cảm nhỏ của em, em xé rách sự dẫn dắt của tôi như bóc giấy gói kẹo, nhìn chằm chằm vào tôi, đồng tử trong đôi mắt đỏ của em có dấu hiệu kéo dài.
Monessa nhấn mạnh từng chữ: "Anh khác gì bọn họ?"
Đừng nói nữa, dừng lại, suy nghĩ rồi mới nói, đừng nói nữa, Belize. Đó là giọng nói thời thiếu niên vang lên trong đầu tôi khi mệt mỏi, nó đau thương mềm mỏng lên tiếng: Monessa đang rất căng thẳng, đừng nói nữa.
Nhưng lúc đó, tôi chỉ có một suy nghĩ, tôi muốn Monessa ở lại, tôi muốn Monessa từ chối gặp những gia tộc có ý định liên hôn, tôi muốn Monessa tự nguyện bước đến bên tôi.
Tôi nói với giọng nói vô dụng trong lòng đang cảnh cáo tôi: Chỉ có lợi ích mới là sợi dây ràng buộc tốt nhất.
Tôi nhìn chằm chằm vào cần cổ được thắt chặt bởi cổ áo gọn gàng của em, mỉm cười nói một cách thản nhiên: "Tất nhiên tôi khác họ. Ít nhất tôi sẽ không muốn lập gia đình cùng em, dựa vào những cảm xúc kéo dài vô ích và không hiệu quả giành lấy di sản trong tay em."
"Nghe cách em nói vừa nãy, có vẻ như em cũng đã hiểu về các điều khoản của dự án kỹ thuật cổ phần." Tôi bày ra một tư thế giả tạo đến thân mật, bản năng hung hãn mà tôi đã nuôi dưỡng suốt mười mấy năm qua lại trỗi dậy.
Thông thường tôi sẽ dùng nụ cười giả tạo và quá mức thân thiện để đối phó với đối thủ chính trị và kẻ cạnh tranh, cắn xé lợi ích trong tay họ giống như họ cắn xé lợi ích của tôi.
Nhưng lúc đó,tôi không có đối tượng nào để cắn xé, trùng ngồi trước mặt tôi là Monessa, em nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt khiến tôi không thể không mặc giáp lên.
Tôi nói: "Tôi có thể quyết định xóa bỏ thời gian gia hạn tự động của ủy quyền cổ phần kỹ thuật, ôi, thân yêu ơi đừng ngạc nhiên, giấy ủy quyền và quy tắc luôn là đất sét của kẻ cầm quyền, muốn nặn thành hình gì chỉ cần nhìn vào tâm trạng của kẻ cầm quyền và một chút kẽ hở không đáng kể."
Tôi dùng từ ngữ xã giao giả tạo để gọi Monessa bằng từ "thân yêu" rẻ mạt, mỉm cười nhả ra lưỡi rắn đen, lạnh lùng vạch trần sự bẩn thỉu đằng sau thế giới mà gia đình che giấu cho em.
"Hủy bỏ một điều khoản gia hạn tự động phải có một điều khoản hợp đồng mới bổ sung. Tôi nói đơn giản thôi, em ủy quyền công nghệ Ross cho dự án Sibyl 50 năm, trong thời gian đó không được phát hành bất cứ công nghệ mới nào dưới danh nghĩa Ross. Trong 50 năm công nghệ Ross hỗ trợ dự án Sibyl có bất kỳ tiến triển mới nào, cũng không được mang danh nghĩa Ross."
Nói đơn giản, tôi đóng băng công nghệ Ross trong dự án Sibyl, các gia tộc khác muốn nhắm vào công nghệ Ross phải giải quyết dự án Sibyl Eye mà Liên minh Hợp chúng coi trọng nhất trước.
"Vụ án tường chắn khu 17, viện khoa học dưới quyền tôi sẽ giải quyết giúp em."
Đừng nói nữa. Não tôi ù lên, giọng nói thời niên thiếu run rẩy, nó cầu xin tôi, đừng nói nữa.
Và phản ứng của tôi là, tôi phải nói cho xong, đây là cách duy nhất sau 30 năm tôi có thể giữ lại Monessa.
Tôi phải làm em tin rằng tôi không có trái tim.
Tôi phải làm em nghĩ rằng tất cả sự thân thiện và tình cảm của tôi đều đòi hỏi lợi ích, tôi chăm sóc em, phát ra tín hiệu mập mờ với em đều vì lợi ích.
Sau đó tôi sẽ nói cho em biết, dạy em rằng trong thế giới thực này, chỉ có lợi ích là mãi mãi không thay đổi.
Và trùng nói chuyện phân chia lợi ích với em, mới là đồng đội không thể phản bội em nhất trong thế giới này.
Tôi mỉm cười nhìn Monessa ơ thờ, tốc độ nói và nhịp tim ngày càng nhanh: "Trong 50 năm công nghệ Ross bị đóng băng, em có thể chọn một hoặc vài nghiên cứu sinh, học giả hoặc nhà khoa học xuất thân từ các hành tinh xa xôi kết hôn, đa phần họ xuất thân từ các hành tinh xa xôi có nghĩa là trùng cô độc, sinh con với họ rồi đưa dòng dõi theo bên mình theo họ Ross, nuôi dạy chúng trở thành một Ross hoàn toàn."
"Dù em có chọn sai đối tượng kết hôn, cũng có thể giết bỏ ngay rồi chọn lại. Prometheus là viên ngọc sáng nhất trên vương miện của Liên minh Hợp chúng, nguồn nhân lực không bao giờ cạn như sóng biển không ngừng."
"Em có thể tìm thấy mọi cách giải quyết rắc rối hiện tại ở đây." Tôi nói một cách thân thiện nhưng đầy ác ý: "Monessa, đây chính là sự khác biệt giữa tôi và những gia tộc muốn dụ dỗ em bằng lời ngon ngọt."
"Họ muốn chiếm đoạt công nghệ Ross đồng thời coi em như một lợi ích quan trọng, nuốt chửng cả Ross và em. Còn tôi ít nhất sẽ vì tình bạn trong quá khứ mà để lại cho em một cơ hội chấn hưng lại Ross."
Tôi diễn vai mà Monessa quen thuộc hơn: "Cố gắng sống sót qua 50 năm, Monessa. Em sẽ thấy khó khăn hiện tại chẳng qua chỉ là một con đê cát, một đá là vỡ tan."
Monessa nhìn tôi chằm chằm, tôi không thấy cảm xúc nào hiển hiện trong đôi mắt đỏ của em, em không có ở đây.
Hử? Ừm, chỉ là một phép ẩn dụ văn học thôi. (cười)
Ý tôi là, khi tôi phơi bày lợi ích trước mặt em, dùng sự hào phóng và giả tạo để giữ em lại, chút cảm xúc cuối cùng của Monessa mà tôi có thể quan sát bằng mắt thường đã biến mất.
Monessa không còn ở đây.
Ngồi trước mặt tôi chỉ còn trùng thừa kế cuối cùng của gia tộc Ross, quý ngài Ross.
Giọng nói thời niên thiếu trong não tôi hít một hơi, như thể có ai đó đánh vào cổ họng nó, khiến nó phát ra tiếng nấc nghẹn không lời khi phổi bị đâm thủng.
Nó nói, tôi đã phá hủy mọi thứ, Monessa sẽ không bao giờ trở lại.
Tim tôi khẽ run lên nhưng tôi vẫn kiên quyết nói với giọng nói thời niên thiếu ngây thơ bị chi phối bởi cảm xúc và tình yêu mà trở nên yếu đuối trong lòng mình, rằng tôi đã thành công.
"Bài diễn thuyết đầy cám dỗ." Monessa nở một nụ cười giống tôi đến kỳ lạ, lần đầu tiên sau cuộc tái ngộ chủ động nhắc đến quá khứ của chúng tôi.
Em nói: "Thật thân thiết, đây mới là Belize Rowe mà tôi biết, giả tạo, bẩn thỉu, lạm dụng mọi thủ đoạn để đạt mục đích của mình."
Thấy không. Tôi nói với giọng nói mệt mỏi thời niên thiếu trong đầu, tôi đã thành công giữ em lại.
Em không đi nữa.
Trong 50 năm tới, em sẽ không quay lưng bỏ đi.
Giọng nói thời niên thiếu mệt mỏi trong đầu tôi không nói thêm gì nữa, nó và cảm xúc của Monessa cùng biến mất.
Tôi đưa tay ra, nói với Monessa: "Hợp tác vui vẻ."
Monessa đưa tay ra, chỉ chạm nhẹ vào đầu ngón tay tôi, rồi rời ngay.
[Hiện giờ tôi nghi ngờ tư liệu mà Belize Rowe trong thực tế cung cấp, tôi hỏi hợp pháp không?]
[Chương mới của Fate thực sự bôi nhọ hình ảnh của trùng Liên minh Thủ đô! Các quý ngài đọc xong sẽ nghĩ thế nào!! Chúng tôi đâu phải toàn mấy lão xảo quyệt trên hành tinh chủ! Fate đang xúc phạm quyền danh dự của chúng tôi!] [Sao cứ viết về trùng Liên minh Thủ đô là không có sự chân thành vậy!]
[Chẳng phải có sao? Belize đã chân thành lừa gạt quý ngài Monessa!]
[Sắp rồi! Cảnh báo thư luật sư sắp có ngay giây tiếp theo!]
[Xúc phạm gì chứ? Chỉ nói ra những việc các người đã làm thôi mà?]
@Fate: [...