Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 277

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc phiêu lưu mới x Thế giới hủy diệt đang ở ngay trước mắt (?)

✦✦✦Ánh nắng trên hòn đảo chan hoà, chiếu sáng rực rỡ trước mặt Thời Tấc Cẩn.

Gió nhẹ thổi đến từ một hướng, mang theo hơi nóng của mùa hè, mang đến cảm giác ấm áp buồn ngủ dễ chịu. Thời Tấc Cẩn đã ngâm mình quá lâu trong biển bùn đen lạnh lẽo thấu xương, ý thức của anh hóa thành một vũng sáp pha lê nửa trong suốt nửa đông cứng. Làn da lạnh lẽo của Thời Tấc Cẩn được làn gió nóng lướt qua, tạo nên cảm giác ấm áp vừa đủ.

Bên kia cánh cửa đen trên biển, giọng của trợ lý đã biến mất, chỉ còn lại tiếng trò chuyện rời rạc của vài tác giả đứng lại tại chỗ: "Không ngờ hội nghị lần này không phục vụ đồ uống có cồn." "Bình thường thôi. Năm ngoái ở thành phố X đã xảy ra tai nạn..." "..."

Sự căng thẳng trong lòng Thời Tấc Cẩn dần tan biến, anh thở dài, đưa mắt nhìn về nơi biển trời xa xăm nơi biển và trời hòa làm một, tận hưởng cảm giác sau khi trở về từ địa ngục.

Cái gì mà giao tiếp linh hồn toàn cõi làm lộ nickname trẻ trâu, cái gì mà tin đồn tình ái từ những ngày đầu lướt mạng của Thánh lan truyền cả khắp liên minh, cái gì mà nhầm lẫn giới tính dẫn đến mất mặt không ngóc đầu lên nổi với xã hội (*), cái gì mà bạn đời hay ghen tuông bạo lực và các trùng tộc khác cùng lúc biết được bí mật vi diệu của mình —— Thời Tấc Cẩn thả lỏng đầu óc, yên tĩnh phơi nắng.

(*) Lịch sử lướt mấy web của nguyên chủ lúc đầu, vụ nhầm lẫn giới tính khiến Vlad bẽ mặt.

Vài phút trôi qua, cánh cổng đen trên biển dần mở ra hai bên, trong khung cửa là một lớp sóng nước lăn tăn phản chiếu vài bóng người mờ ảo, tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu cùng tiếng trò chuyện xì xào từ bên kia cánh cửa truyền ra, cảnh tượng buổi họp mặt lộ ra một phần.

Thời Tấc Cẩn hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lập tức sững sờ.

Chỉ một cái nhìn, anh đã thấy rõ chi tiết cảnh tượng phía xa sau cánh cửa: Đường cong của dao cắt trang trí trái cây trên bàn dài ở xa, những bọt nhỏ trong lớp kem phủ trên bánh trang trí, vân thớ của các loại thịt và rau củ cắt ngang, vân lá và những giọt sương trên hoa tươi trang trí bàn, tháp sâm panh chồng cao ở đầu và cuối bàn, bên cạnh là những chai rượu hình thiên nga đẹp đẽ, trên thân chai có dòng chữ nhỏ giới thiệu: Nước ép lựu tươi (99% hàm lượng trái cây)

Trong tầm nhìn của Thời Tấc Cẩn, mọi chi tiết của buổi họp mặt tác giả đều hiện rõ mồn một.

Nhưng anh không thể nhận ra rõ ràng hình dáng cụ thể của những tác giả đang đứng nói chuyện quanh bàn.

Trong tầm nhìn của Thời Tấc Cẩn, những tác giả đang trò chuyện sôi nổi biến thành từng bóng người màu xám.

Những bóng người này đều mờ nhạt về ngũ quan, trang phục và hình dáng, nhưng Thời Tấc Cẩn có thể nhìn rõ bộ não đang đập, trái tim, gan, lách, thận và hệ thống mạch máu trong cơ thể họ.

Khi Thời Tấc Cẩn nhìn những người sau cánh cửa đen, thì như đang dùng thiết bị chụp ảnh nhiệt hồng ngoại để quét họ.

Một ý nghĩ lướt qua đầu Thời Tấc Cẩn: Thì ra đây là cảm giác khi phi nhân loại nhìn con người.

Thời Tấc Cẩn lập tức nhớ lại lời giải thích ban đầu của hệ thống khi tìm anh: [Em biết lúc đó chọn anh là đúng đắn nhất, trong buổi họp mặt tác giả chỉ có hào quang của anh là sáng chói nhất...,...!]

Thời Tấc Cẩn nhìn những bóng người mờ ảo xám xịt, mọi thứ bên trong cánh cửa vẫn dừng lại ở thời điểm anh rời đi chưa thay đổi, nhưng tất cả đều không còn như trước nữa.

Tiếp theo, Thời Tấc Cẩn bắt đầu suy nghĩ kết quả và hậu quả khi chọn cánh cửa đen: Giả sử anh chọn đi qua cánh cửa đen, trở về thế kỷ 21, vậy thì khi mở mắt ra ý thức tinh thần sẽ trực tiếp trở về thân thể con người, hay sẽ mang theo thân thể trùng tộc Destiny Sariel này về thế kỷ 21? Hơn nữa nếu chỉ có ý thức tinh thần trở về thân thể con người, vậy Destiny bên phía trùng tộc sẽ trở thành một cái xác sống trong trạng thái chết não giống như Gabriel.

Thời Tấc Cẩn dừng lại một chút, tự nhiên nghĩ đến ai sẽ là người đầu tiên tiếp xúc với Destiny Sariel trong trạng thái chết não. Anouchka.

Có lẽ Anouchka đang canh giữ trong bể băng ngay lúc này, chăm chú theo dõi nhịp tim và sóng não của anh, kìm nén cơn giận dữ ngút trời chờ đợi ý thức của anh tỉnh lại.

...

Thời Tấc Cẩn đứng dậy, bước về phía biển, nước biển ấm áp dưới ánh nắng nhấn chìm chân anh, lan đến đùi, tạo ra hai làn sóng hình chữ S từ sau eo anh.

Thời Tấc Cẩn tiến gần về phía cánh cửa đen hư ảo đó.

...

Thời Tấc Cẩn đã đổ biết bao tâm huyết và giác ngộ trong thế giới trùng tộc, vì những sinh linh kiên cường cố gắng vươn lên từ nghịch cảnh, vì những thiện ý ngây thơ đáp trả lại cho anh gấp trăm lần, vì những niềm tin thầm lặng mà kiên định, vì những chú chim mệt mỏi bay qua ba kiếp chết vẫn không được dừng chân. Anh đã cho thế giới này đủ máu và tình yêu. Giờ đây, cơ hội trở lại một cuộc sống trật tự đã hiện ra trước mắt, đáng lẽ Thời Tấc Cẩn phải chọn rời đi ngay lập tức mà không do dự.

Nhưng đến tận lúc này, điều anh suy nghĩ nhiều nhất vẫn là cách xử lý hậu quả trong thế giới trùng tộc.

Thời Tấc Cẩn nhìn cảnh tượng bên trong cánh cửa vài giây, đưa tay vuốt nhẹ mặt nước phía trên cánh cửa đen, sóng nước lan ra, hình ảnh buổi họp mặt tác giả phía sau cánh cửa dần tan biến.

Thời Tấc Cẩn tự nhủ: "... Khi do dự trước một lựa chọn, tức là đã nghiêng về một phía.."

Biển tĩnh lặng này đại diện cho trái tim của Thời Tấc Cẩn, nước biển lan ra, xóa đi buổi họp mặt tác giả, rồi nước biển lại ngưng tụ phản chiếu một cảnh tượng khác: Một ngôi nhà cổ với tường đỏ mái ngói xanh.

Vào buổi trưa, cánh cửa trước sau của sân đều mở toang, gió thổi xuyên qua, cây hồng cổ thụ trong sân xòe bóng râm mát, rải những đốm sáng lung linh trên nền sân lát đá xanh. Dưới gốc cây hồng cổ thụ đặt nhiều ghế mây lớn nhỏ, chiếc ghế xích đu trống không, còn trên chiếc ghế mây lớn ngồi một bóng người mờ ảo màu xám.

Bên chân bóng người đặt một cái xô nhỏ, trên đầu gối là một cái rổ đầy đậu phộng khô, bóng người đang dùng kéo bóc vỏ đậu, bên cạnh trên chiếc bàn trà nhỏ đặt một chiếc điện thoại, âm lượng phát ra còn lớn hơn cả tiếng ve trên cây: [Chào mừng các anh chị em đẹp trai xinh gái đến với gian hàng Bobo, vào đây đều là anh em một nhà, người một nhà không nói chuyện hai nhà. Đây là quần lót giữ nhiệt bằng bông mới nhất toàn nền tảng, mặc vào ấm cả người, mặc lần hai nóng hừng hực ngày đông! Mặc lần ba bỏng cả người! Sản phẩm trái mùa đầy tiện ích! Toàn bộ giảm giá 8.8%! Chỉ cần 18, chỉ cần 18! Mang ngay chiếc quần lót bông mới về nhà!]

(*) Gian hàng Bobo nghĩa là phòng livestream để né vi phạm hoặc flop như phở bò là Facebook

Thời Tấc Cẩn:...

Cảm giác gần gũi thân thuộc này, dù bây giờ Thời Tấc Cẩn không thể phân biệt được diện mạo cụ thể của con người thế kỷ 21, anh vẫn nhận ra ngay bóng người này là mẹ viện trưởng đã chăm sóc anh khôn lớn.

Trong ký ức của Thời Tấc Cẩn, mẹ viện trưởng không phải kiểu người chịu ngồi yên. Dù có việc hay không, tay bà luôn cầm thứ gì đó để làm. Thói quen giết thời gian của bà là ngồi dưới gốc cây, vừa cắt đậu phộng và hạt dẻ, vừa nghe radio. Với sự phát triển của công nghệ, những năm gần đây bà đã chuyển sang dùng điện thoại để nghe quảng cáo trên các nền tảng phát trực tiếp.

Thời Tấc Cẩn im lặng một lúc. Khi anh đang phân vân trước một lựa chọn quan trọng, biển tĩnh lặng trong tâm hồn đã mang đến cho anh người dẫn đường đầu tiên trong đời.

Lúc này Thời Tấc Cẩn nắm giữ sức mạnh kỳ lạ kết nối hai thế giới, như thể nó đã khắc sâu vào tiềm thức của anh từ khi sinh ra, không cần ai chỉ dạy anh đã biết cách dùng sức mạnh này để chiếu ý thức vào người ở thế kỷ 21.

Khi Thời Tấc Cẩn "nghĩ" muốn nói chuyện với mẹ viện trưởng trong viện, bà sẽ nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu, nhưng không nhận ra có điều gì bất thường. Cho đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, mẹ viện trưởng vẫn chỉ nghĩ rằng cuộc trò chuyện tiềm thức này đã diễn ra trong một lần trò chuyện nào đó.

Thời Tấc Cẩn khẽ gọi: [Viện trưởng.]

Bóng xám đang cắt đậu phộng một cách nhanh nhẹn, không ngẩng đầu lên: [Ơi, Cẩn à, về rồi hả, gần nửa năm rồi không nghe tiếng con, không bận nữa sao? Gần đây sức khỏe thế nào, có bị ngã ở đâu không?]

Thời Tấc Cẩn: [Công việc tạm xong rồi, dạo này sức khỏe rất tốt, không bị ngã, không bị gãy xương, không phải nhập viện.]

Bóng xám cười hiền từ: [Năm nay con có về ăn Tết không? Nhóc Bân nuôi cừu ở thị trấn ngoài từ năm kia, năm nay có một lô xuất chuồng, tuần trước gửi về mấy con, bọn trẻ trong viện uống canh cừu cả tuần, bây giờ ngửi thấy mùi là chạy trốn nhưng đến mùa đông, thì lại ỉ ôi đòi ăn cừu nướng. Năm nay nếu con về ăn Tết, thì về tụ họp sum vầy.]

Thời Tấc Cẩn im lặng hơn mười giây, mới nhẹ nhàng nói: [Giờ con vẫn đang ở nước ngoài... Năm nay không kịp về ăn Tết.]

Khi lời vừa thốt ra, lựa chọn đã rõ ràng. Đôi khi anh cũng do dự và im lặng, nhưng một khi đã quyết định, quyết tâm như mũi tên, không bao giờ quay đầu.

Thời Tấc Cẩn dừng lại vài giây, rồi tiếp tục nói bằng giọng điệu bình tĩnh và trôi chảy: [Dì ơi, năm nay con sẽ nhờ công ty vận chuyển gửi đồ Tết về. Còn nữa, tháng trước con đã hỏi Văn Văn và nhóc Chương, cả hai đã nhận được suất học bổng trao đổi du học trong khoa, chi phí sinh hoạt và tiền học của hai đứa con đã chuẩn bị sẵn, ngân hàng sẽ chuyển tiền định kỳ vào tài khoản của dì.]

Thời Tấc Cẩn thoáng ngừng lại giọng trở nên nghiêm túc: [Khoản chuyển khoản định kỳ này là tiền bản quyền từ một số tác phẩm của con, thu nhập ổn định, năm nào cũng có. Dì à, dì đừng vui quá bán tòa nhà cũ để góp tiền học phí vì viện có quá nhiều nghiên cứu sinh tốt nghiệp nữa nhé.]

Bóng xám im lặng một lúc, thở dài: [Sao có thể thế được, sau này dì còn phải ở nhà cũ để dưỡng già nữa mà, dì biết rồi.]

Bóng xám cắt đậu phộng, hiền từ gọi tên Thời Tấc Cẩn: [Trong viện chỉ có con chạy xa nhất, Nam Bắc Đông Tây trong nước ngoài nước, ra ngoài mở mang tầm mắt cũng tốt, nhưng nhớ chú ý an toàn. Dạo gần đây báo chí nói nhiều nơi ở nước ngoài lại có chiến tranh, nghe nói là xảy ra chuyện gì đó kỳ lạ, nhiều eo biển cũng ngừng hoạt động.

Con chú ý một chút, đi chơi cũng tránh những nơi nguy hiểm, đến các điểm du lịch an toàn, chẳng hạn như rừng mưa nhiệt đới ở Trung Châu, nơi đó tốt lắm là lá phổi oxy của Trái đất, báo chí nói hít một hơi không khí ở đó sẽ kéo dài tuổi thọ, nhưng vào đó phiền lắm, phải thi cái gì gọi là chứng chỉ thám hiểm, chứng chỉ y tế, chứng chỉ thực vật... nghe nói phải thi 12 bộ chứng chỉ, nghe xem, ngưỡng cửa vào những nơi tốt quả là cao!]

Thời Tấc Cẩn: [... Dì ơi, trong rừng mưa nhiệt đới, côn trùng độc còn nhiều hơn đạn trên chiến trường... Vâng, con biết rồi. Con sẽ cân nhắc đưa rừng mưa bên đó vào danh sách điểm đến.]

Bóng xám cười khúc khích: [Vậy là đã thi những chứng chỉ đó rồi, phải không?]

Thời Tấc Cẩn: [Dạ.]

Bóng xám lại lấy một nắm đậu phộng, tiếp tục cắt: [Lúc nào con cũng thích mạo hiểm thích kích thích, hồi trước nhóc Lộ nói chuyện với dì, lỡ lời nói thấy tin tức con đi săn cực quang ở Nam Cực không may gặp bão tuyết trên một nền tảng mạng xã hội nước ngoài. Năm kia con tìm lý do không về ăn Tết, là đang nằm viện phải không.]

Thời Tấc Cẩn ừm một tiếng, bật cười: [Lỡ lời? Chậc... cái đứa mách lẻo, chắc nó muốn nhờ dì nhắc nhở con chứ gì.]

Bóng xám cười vui vẻ: [Con đi sớm, mấy đứa nhỏ sau này nào biết con gan lì, từ nhỏ chưa cao bằng cái ghế đã dám xem dì mổ bò chặt cừu.

Lúc đó nhóc Lộ biết tin con bị thương, nín nhịn cả đêm, đến nỗi sáng hôm sau miệng đầy vết loét, nói chuyện với dì còn không dám nói lớn. Nếu không phải mấy ngày sau dì liên lạc được với con, thấy con vẫn còn tinh thần, chắc bài kiểm tra tháng đó của nó cũng rớt luôn rồi!] Giọng bóng xám dần trở nên nghiêm khắc: [Lúc đó mấy cái điện thoại di động mà bọn trẻ dùng là con mua phải không?]

Thời Tấc Cẩn: [... Dạ. Học tập căng thẳng liên tục sẽ gây ra vấn đề tâm lý, đôi khi bọn nhỏ cũng cần thư giãn một chút, lúc đó con giám sát kỹ mà.]

Bóng xám thở dài: [Con đã lo cho viện nhiều năm rồi. Từ nhỏ luôn học làm người lớn, sống như một cụ già dù chưa đến ba mươi tuổi. Các em trong viện đều đã lớn rồi, những năm gần đây cũng tốt lên, viện mồ côi không còn nhận trẻ em nữa. Sau này nhé, con hãy tận hưởng thời gian của mình. Chơi thể thao mạo hiểm phải chú ý an toàn nhiều hơn, chơi gì cũng phải kiểm tra biện pháp bảo vệ nhiều lần, những chuyện khác đừng suy nghĩ nhiều quá. Năm nay dì khám sức khỏe cái gì cũng tốt, mạnh khỏe lắm. Hầy, con không biết đâu, đợt cừu gửi về tuần trước, dì chỉ mất có hai ba cái là mổ xong, còn chưa để nhóc Bân đụng tay vào dao. Theo cái miệng xéo xắt của nhóc Lộ, chắc chắn dì sống lâu hơn cả cái đứa thích chơi thể thao mạo hiểm nhất trong viện.]

Thời Tấc Cẩn lặng lẽ nghe những lời lải nhải này, chúc phúc: [Dì sẽ sống thọ trăm tuổi. Những năm qua, bọn trẻ trong viện đều thành đạt, biết ơn và báo ơn, dì cũng đừng lo lắng cho chúng quá, bọn nó tinh ranh lắm, ra xã hội nhiều lắm chỉ bị chút thiệt thòi, chứ không gặp chuyện xấu gì đâu.]

Bóng xám: [Phải rồi, tốt lắm, đều tốt cả. Con yên tâm đi làm đi, có dì trông nhà mà.]

Thời Tấc Cẩn nhìn bóng xám cúi đầu cắt đậu phộng một lúc lâu, rồi khẽ nói: [Tạm biệt, mẹ.]

Sóng nước trên cánh cửa đen gợn nhẹ, cảnh tượng ngôi nhà cũ của viện dần tan biến.

Thời Tấc Cẩn lại lướt qua sóng nước, sóng nước tản ra rồi tụ lại, hình thành một cảnh tượng mới: Một cặp vợ chồng trẻ ngồi trong phòng chơi game tại nhà, cả hai đều dùng bàn phím led, đội tai nghe mèo, trên màn hình hiển thị là một trò chơi fps trực tuyến.

"Đệt mợ! Luyến thần chiến trường hàng 2 mày làm cái đéo gì thế hả?? Độ chính xác của mày cũng quá bí ẩn rồi, chơi bằng tay cầm à??" Giọng nam hét lên qua mic: "Mày mở gói hồi máu cho đội mà lại mở sang trận địa của địch rồi!!"

"Cãi cái gì mà cãi! Hàng 2 là bác sĩ dịch hạch trời chọn đấy! Hàng 2, hàng 2, mày mau chết một lần rồi về căn cứ đổi sang bác sĩ dịch hạch đi!" Giọng nữ hào hứng gào lên: "Sau đó bật cả chiêu thường và Ulti cùng lúc trước cổng nhà bên địch! Đầu tiên dùng chúc phúc cho tướng hồi sinh bên địch khiến tụi nó vừa trở lại đã mất ngay 20% máu, rồi chồng thêm debuff khiến tụi nó chết nhanh do hiệu ứng hồi máu!! Lối chơi dịch bệnh on top!"

Thời Tấc Cẩn:...

Những âm thanh chói tai này khiến anh nhớ lại thời đại học trong tích tắc.

Thời Tấc Cẩn "nghĩ" vậy, đi qua cánh cửa đen, dùng ý thức của mình để chào hỏi cặp vợ chồng bạn thân: [Các thiên tài, dạo này thế nào rồi.]

Nhà trai vừa gõ bàn phím vừa nói: [Công việc ở thành phố X đã xong rồi à? Khi nào về họp mặt? Anh gọi xx và mọi người cùng nhau đi ăn một bữa ngon, 《xxxx》 năm nay đã ra tướng mới thứ ba rồi, đêm game chỉ thiếu mỗi chú em thôi.]

Nhà gái vừa lắc chuột chuyển góc nhìn vừa nói: [Bộ phận dự án vừa kết thúc một vụ, tiền hoa hồng không ít, bọn này vừa mua luôn một chiếc xe mới, công suất mạnh, khởi động nhanh lắm, về nhanh đi, đàn chị đàn anh sẽ đưa chú đi đua xe, ăn uống thả ga. À phải rồi, lần này dự án thuận lợi, đối tác có dự định đầu tư vào một đường đua xe ở thành phố mới, chị để dành cho chú em vé trải nghiệm rồi nhá.]

Thời Tấc Cẩn nhìn họ: [Tôi sắp phải bay ra nước ngoài một chuyến nữa, mọi người cứ đi trước, chơi vui nhé, đi trước thăm dò đường giúp tôi.]

Nhà trai: [Chỗ nào trên Trái Đất lại sắp có bão tố sấm chớp đùng đùng đấy à? Đã mua bảo hiểm chưa đấy anh hai?]

Nhà gái: [Được, bọn này sẽ đi khám phá trước, chú em cẩn thận đấy, có việc thì gọi cho bọn này.]

Nhà trai: [À phải rồi, năm nay anh và chị dâu chú em vừa làm thêm hai cái sim điện thoại nữa, lát anh gửi cho chú em, nhớ lấy nhé, phòng khi chú em tìm bọn này mà số điện thoại chính đang bận. Dù sao chú em đi du lịch mất điện thoại cũng đâu phải chuyện hiếm.]

Thời Tấc Cẩn cong mắt: [Ừm, được.]

Cặp vợ chồng: [Bye, chơi vui nhé.]

Thời Tấc Cẩn đưa tay vuốt qua gợn sóng phản chiếu của cánh cửa đen, gợn sóng từ từ lan tỏa, rồi lại hiện ra cảnh mới; Một, hai, nhiều cảnh khác nhau.

Thời Tấc Cẩn dùng thái độ bình thường nhất, lần lượt trò chuyện với từng người bạn, đối tác, em trai em gái mà anh chăm sóc, bạn bè trong nhóm tác giả và trợ lý, sắp xếp cẩn thận việc phân chia tài sản, thông qua ý thức điều khiển tay của một số người trong giới tài chính để ký tên vào các loại hợp đồng bảo hiểm, giấy ủy quyền và hợp đồng mới, tạo ra ấn tượng rằng anh đang chuẩn bị bắt đầu một chuyến du lịch dài hạn.

Tất cả bạn bè của Thời Tấc Cẩn đều biết anh có vận may kỳ lạ, mỗi chuyến thám hiểm hay đi tìm cảm hứng thường bị mất liên lạc một cách khó hiểu, nên họ không cảm thấy lạ khi Thời Tấc Cẩn đột nhiên "tìm" họ và quan tâm đến tình hình gần đây của họ.

Thời Tấc Cẩn xử lý xong mối quan hệ của mình rồi lại thiết lập tự động gửi lời chúc mừng ngày lễ trong tài khoản email cho anh chị em trong viện, bạn thân, đối tác hợp tác cho đến học trò được anh tài trợ, kiên nhẫn viết những lời chúc phúc, thư an ủi, thư khích lệ cho từng người vào từng thời điểm khác nhau.

Đồng thời, Thời Tấc Cẩn còn thông qua ý thức kỳ lạ của mình để tác động đến một người bạn, nhờ đối phương liên hệ với một công ty chuyển phát nhanh có tiếng và đáng tin, ký kết hợp đồng hợp tác dài hạn: Mỗi năm công ty này sẽ định kỳ chuyển phát nhanh vào các ngày lễ và thời điểm cụ thể, thay mặt "Thời Tấc Cẩn" gửi quà như kẹo, hoa tươi, quà tặng đến hơn hai mươi địa chỉ.

Anh đã dành khá nhiều thời gian để xử lý hậu sự của mình ở thế kỷ 21.

May mắn thay, hòn đảo trong mơ và cánh cửa đen xuyên giới đều thuộc về thế giới ý thức, và Thời Tấc Cẩn cũng không còn là ứng cử viên chờ đợi đến Thánh Điện thử thách như trước kia nữa, giờ đây anh hoàn toàn làm chủ lĩnh vực Thánh Điện của riêng mình, miễn là anh muốn, tốc độ dòng thời gian của nơi này với thế giới thực của trùng tộc có thể dài ngắn tùy ý.

Sau khi sắp xếp xong mọi hậu sự, Thời Tấc Cẩn nhìn lại thế kỷ 21 trong cánh cửa đen lần cuối: Tạm biệt. Anh đưa tay lướt qua mặt biển, xua tan mọi hình ảnh phản chiếu của thế kỷ 21, không còn nhìn cánh cửa đen đang lặng lẽ trôi nổi nữa, rồi bước vài bước xuống vùng nước nông, lặn vào làn nước, chủ động điều khiển ý thức quay trở lại thực tại.

...

...

"Tần số sóng não đã thay đổi!"

"Nhanh, mặt nạ thở! Cung cấp oxy!"

"...,...,...3, 2, 1, tốt, đã tách rời sợi thần kinh của đuôi vảy thành công, bây giờ có thể chuyển Belin sang khu y tế giam giữ."

...

Ý thức của Thời Tấc Cẩn quay trở lại cơ thể, phản ứng đầu tiên là cơ thể rất nặng, rất chật chội, khó thở, đau đầu như búa bổ, thính giác bị ù tai bao trùm.

Cảm giác thứ hai, là nóng. Một luồng nhiệt nóng bỏng vây quanh anh, hơi ấm đã giảm bớt phần lớn sự khó chịu khi ý thức của Thời Tấc Cẩn trở lại thực tại.

Thời Tấc Cẩn cố gắng mở mắt ra, cảm thấy đầu óc mơ hồ.

Khi ở trong không gian ý thức thì không cảm thấy gì, nhưng khi trở về thực tại, Thời Tấc Cẩn mới nhận ra: Anh đã thành công tiêu diệt sự tồn tại đại diện cho ý chí méo mó, ý thức tinh thần lại mở rộng bùng nổ lần nữa, ý thức tinh thần khổng lồ không thể ngay lập tức thích ứng với cơ thể thực tại.

Một lúc sau, đầu Thời Tấc Cẩn căng ra, đồng tử hiện lên vẻ trống rỗng đờ đẫn, thị lực mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy các khối màu đang di chuyển, tiếng ù kéo dài.

Một khối màu vàng đen dán sát vào anh, một khối màu trắng lớn nằm trong tầm nhìn ngay trước mặt anh, đằng sau khối màu vàng đen và trắng, toàn bộ là những khối màu đen thuần đang đứng ngay ngắn.

Khối màu vàng đen tiến lại gần hơn, Thời Tấc Cẩn động đậy ngón tay, ngay lập tức cảm thấy tay mình bị nắm chặt, rồi bị kéo áp lên một mặt vải mịn màng, một nhịp tim đập mạnh dồn dập vào lòng bàn tay Thời Tấc Cẩn.

Một trái tim. Thời Tấc Cẩn đang căng đầu nghĩ, là Anouchka.

Khối màu vàng đen: "——"

Thời Tấc Cẩn hơi nghiêng đầu, áp mặt vào bàn tay đang vuốt ve bên má mình, nheo đôi mắt mơ hồ, khàn giọng gọi nhẹ: "... Anouchka."

"——" Khối màu vàng đen cúi đầu: "——, ——, ——?"

Thời Tấc Cẩn vẫn không nghe rõ lời Anouchka nói.

Nhưng sợi tinh thần hỗn loạn của anh tràn ngập cả phòng trị liệu băng, Anouchka vừa lên tiếng, dù anh nói gì, cả phòng trị liệu băng lập tức tràn ngập mùi vị của sợ hãi và cái chết.

"..." Dù đầu óc Thời Tấc Cẩn vẫn còn choáng váng, anh cũng hiểu rằng tâm trạng của bạn đời lúc này chẳng khác nào một quả bom hạt nhân đã sẵn sàng phóng ra.

Tình trạng của Thời Tấc Cẩn dần cải thiện, ý thức tinh thần đang nhanh chóng thích ứng với cơ thể và liên tục phản hồi cho chủ nhân: Xung quanh phòng điều trị lạnh, bên trong lẫn bên ngoài đều chật kín những quân thư Viễn Đông trang bị đầy đủ, tất cả bướm đêm bảo vệ chủ hạm Mắt Mèo đều bị áp chế một cách tàn nhẫn.

Theo lệnh của tổng tư lệnh Viễn Đông, quân đội Viễn Đông đã cưỡng chế gắn vòng giam giữ phát điện kiểu tù nhân cho toàn bộ trùng tộc trên chủ hạm Mắt Mèo.

Ngay cả quý ngài cấp A Klein Gally cũng bị kiểm soát bất hợp pháp vô cùng nghiêm khắc.

Ba quân thư Viễn Đông cầm dây xích cung điện từ, giữ khoảng cách 1,5 mét với quý ngài cấp A, mở dây xích điện từ tạo thành một vòng tam giác phong tỏa, kiểm soát phạm vi hoạt động của Klein Gally.

Dây xích điện từ có thể tạm thời gây nhiễu mọi tín hiệu phát ra từ dòng điện, Klein Gally đứng im vô cảm trong vòng vây điện, không thể sử dụng bất kỳ sản phẩm thông minh nào. Bên cạnh Klein Gally có hai quân thư đang quỳ. Một là bướm đêm Mắt Mèo bị điện giật ngã xuống đất, một là Evans Amon đã bị gỡ bỏ biểu tượng của Viễn Đông.

Trong phòng điều trị lạnh, Gabriel Belin đang trong trạng thái hôn mê đã được quân y Viễn Đông đưa lên, còng tay chân, vòng giam giữ đóng xuyên qua bốn mạch máu chính của tứ chi có chứa thuốc ức chế quá trình phục hồi, tước bỏ hoàn toàn khả năng hành động của tù nhân.

Thời Tấc Cẩn:...

... Nghĩ theo hướng tích cực, ít nhất bây giờ anh vẫn kịp nhập mật mã để tắt bom hạt nhân Viễn Đông.

Lúc này các chỉ số toàn diện của Thời Tấc Cẩn bắt đầu ổn định, tầm nhìn rõ ràng, ù tai giảm dần, hơi thở trở nên đều đặn. Mãi đến lúc này, Thời Tấc Cẩn mới nhận ra rằng tiếng ù tai làm phiền nhiễu thính giác của mình không phải là ù tai, mà là âm thanh chói tai liên tục không ngừng từ hệ thống.

[Thầy Thời, thầy Thời, cuối cùng thầy cũng tỉnh rồi!! Có chỗ nào không thoải mái không ạ!! Thầy hừ một tiếng đi!! Đừng lo lắng gì cả!!! Khó chịu thì cứ nói!! Đội chiến giáp AI và quân đoàn Viễn Đông đã bao vây toàn diện cảng chân trời!! Nếu Mắt Mèo dám có ý kiến gì, dù cho tổng tư lệnh biệt động đứng về phía Mắt Mèo chúng ta cũng có thể nghiền nát họ!! Cái tên Joker chết tiệt kia dám làm thầy ngất lâu như vậy!! Còn khiến thầy liên tục nôn ra máu trong trạng thái hôn mê!! Thầy hé răng một tiếng đi!! Em sẽ giết vài tên bác sĩ Belin ngu ngốc để thầy hả giận!!]

[Im lặng.]

[!!!!] [~~~~] [!!!]

[Dấu câu cũng im lặng.]

Thời Tấc Cẩn dần hồi phục sau cơn choáng váng, nắm lấy tay Anouchka, lưỡi hơi cứng đờ: "Bây giờ anh rất ổn, tinh thần không bị thương, mọi thứ vẫn nằm trong kế hoạch của anh..." Thời Tấc Cẩn ngẩng mặt lên, dùng đôi môi lạnh lẽo chạm nhẹ vào khóe môi Anouchka đang cúi gần: "... Về nhà anh sẽ giải thích rõ mọi thứ mà anh đã hứa với em... ngừng giận dữ một chút..."

"..."

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!!!" Thời Tấc Cẩn đột nhiên ho dữ dội, trước mắt hoa lên từng đợt, ý thức tinh thần vẫn chưa hoàn toàn ổn định bỗng nhiên bị cảm xúc bùng nổ trong phòng làm cho choáng váng.

Cảm giác như bị đổ cả ống mù tạt vào khí quản.

Tiếng hét không kiểm soát được của hệ thống đồng thời ập đến: [Thầy Thời, thầy có thể có chút tự giác và kiêu ngạo của một Thánh được không!! Cách đây 20 phút, A567 đã đạt được thành tựu bị ghét nhất vượt qua cả Antony điên rồ trên toàn mạng rồi, nếu thầy còn nói thêm vài câu mềm mỏng với A567 nữa, tam quan và tâm hồn của trùng tộc trong phòng sẽ cùng nhau vỡ vụn mất!]

Ngay sau đó tổng tư lệnh Viễn Đông vô cảm đỡ quý ngài tóc bạc ngồi dậy từ hồ băng đã được làm ấm, tổng tư lệnh Viễn Đông giơ tay đưa ra một mệnh lệnh, quân đội Viễn Đông giải trừ vòng vây cảnh giới thứ nhất, mở khóa vòng phong tỏa điện từ bao quanh quý ngài cấp cao Mắt Mèo, quân y Viễn Đông lấy ra hộp y tế, nhanh chóng tiêm thuốc phục hồi cho trùng bảo vệ của Klein Gally.

Nhưng quân đội Viễn Đông chỉ khôi phục khả năng hành động cho một bướm đêm bên cạnh Klein Gally, những bướm đêm bảo vệ khác vẫn bị kiềm chế bởi xiềng xích.

Sau khi tỉnh táo khỏi trạng thái mơ hồ, quý ngài tóc bạc tựa vào tổng tư lệnh Viễn Đông, câu nói thứ ba bằng giọng điệu mệt mỏi và cứng nhắc là: "... Klein... Gally, đến bên cạnh tôi."



Weibo: 杀死一只鸡蛋卷
Bình Luận (0)
Comment