Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 127

Phạm Lão Lục tức giận, vung tay tát con trai một cái thật mạnh:

“Đồ nghiệt tử! Mày tạo nghiệt, tạo nghiệt mà!”

Chửi xong con, ông ta quay sang chồng của Thúy Hoa, vẻ mặt đầy áy náy:

“Huynh đệ à, là thằng con nghiệt súc của tôi có lỗi với anh. Tôi sẽ tổ chức tang lễ đàng hoàng cho vợ con anh, lại đưa thêm một khoản tiền phụng dưỡng tuổi già. Từ nay, thằng nghịch tử này coi như là con trai anh, để nó phụng dưỡng anh lúc tuổi xế chiều. Anh thấy sao?”

Chồng Thúy Hoa vẫn đứng ngây ra như tượng, không nói một lời.

Thấy ông không phản ứng, Phạm Lão Lục tức giận tát thêm hai đứa con mỗi đứa một cái:

“Các người đó! Hai đứa súc sinh! Bình thường tao dạy chúng mày thế nào hả?”

Phạm Quốc Đống không phục, chỉ vào đầu mình đang chảy máu:

“Cha, là thằng Cường đánh con trước…”

Phạm Lão Lục lại tát thêm cái nữa:

“Còn dám cãi à! Cho dù nó đánh mày, mày là anh mày cũng phải nhịn! Nhìn xem bây giờ rối beng thế nào rồi…”

“Cha…”

Phạm Quốc Đống còn định nói gì, Phạm Lão Lục đã tức đến giậm chân:

“Câm miệng! Lập tức cút vào từ đường quỳ gối!”

“Còn mấy đứa kia, cũng cút hết về nhà cho tao!”

Phạm Lão Lục ra hiệu bằng ánh mắt, hai anh em họ Phạm không dám cãi, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Không ai để ý rằng con d.a.o cắm trên n.g.ự.c Cường Tử, không biết từ khi nào đã nằm trong tay chồng Thúy Hoa.

Khi Phạm Quốc Đống bước ra, ông bỗng lao lên, đ.â.m thẳng vào người hắn.

Một nhát, rồi lại một nhát — điên cuồng, không ngừng tay.

Phạm Quốc Đống quay lại, miệng đầy máu, chưa kịp nói đã đổ gục xuống đất.

Không khí như đông cứng lại.

“Con ơi!!!” — Phạm Lão Lục tức đến phát ngất.

Hỷ sự biến thành tang sự. Mọi người lặng lẽ rời đi.

Ngày hôm sau, có người phát hiện chồng Thúy Hoa treo cổ trên xà nhà. Ai nấy đều nói ông vì mất vợ mất con nên nghĩ quẩn.

Con ngốc trốn trong đống rơm, ngốc càng thêm ngốc. Gặp ai cũng lẩm bẩm:

“Đừng g.i.ế.c tôi... đừng g.i.ế.c tôi...”

Người thân bên ngoại nhà Thúy Hoa mắng con ngốc là “sao chổi”, đuổi cô ra khỏi nhà, chiếm luôn đất đai nhà Thúy Hoa.

Nhà cô cũng đã bị người khác chiếm mất, không còn nơi nương thân, con ngốc phải ngủ đống rơm, tranh ăn với chó, có khi mấy ngày chẳng có miếng bỏ bụng.

Lý Nhị Thúc thương xót, muốn đưa cô về nhà. Nhưng con trai, con dâu ông phản đối gay gắt, ông đành thỉnh thoảng lén mang ít đồ ăn cho cô.

Thời gian lâu dần, con dâu không chịu nổi nữa, bắt đầu mắng mỏ, xỉa xói ông.

Lý Nhị Thúc đành nhịn, bớt ăn để dành phần lén đưa cho con ngốc.

Con ngốc lang thang đầu đường xó chợ, dần dần trở thành mục tiêu của lũ đàn ông trong làng.

Một hôm mưa dầm mấy ngày liên tục, Lý Nhị Thúc lo con ngốc bị đói nên cầm dù, mang đồ ăn ra miếu tổ.

Vừa đến, ông thấy Vương Lại Tử và hai tên kia đang kéo quần rời đi.

Lý Nhị Thúc hoảng hốt:

“Vương Lại Tử! Mấy người… đến đây làm gì?!”

Vương Lại Tử cười nham hiểm:

“Ông còn hỏi à, tất nhiên là chơi ‘gia đình’ với con ngốc rồi. Sao, Lý Nhị Thúc, ông cũng tới ‘động phòng’ à?”

Một tên khác cười nhăn nhở:

“Lão Vương, ông nói vậy không đúng. Nhìn ông ấy đến đây thường xuyên như thế, chắc chơi từ lâu rồi. Còn gọi gì là động phòng nữa.”

“Chuẩn bài.”

Lý Nhị Thúc giận đến run râu:

“Mấy người nói bậy! Tôi vì nghĩ đến ân tình của cha mẹ nó mà đưa chút đồ ăn thôi! Còn các người, đồ súc sinh! Đã quên lúc mất mùa đói kém, cha con ngốc từng giúp gì cho các người rồi sao?!”

Vương Lại Tử nhún vai, khinh thường:

“Có gì to tát đâu, chút ơn nghĩa cỏn con, xưa rồi Diễm. Không có gạo của ông ta, tụi tôi cũng chưa chắc c.h.ế.t đói.”

“Tôi nói thật, Lý Nhị Thúc à, ông muốn vào thì cứ vào thẳng đi, khỏi giả bộ làm gì. Nói không chừng bọn tôi còn chia sẻ kinh nghiệm cho ông.”

Một tên khác vỗ vai ông cười đểu:

“Phải đấy, đừng ngại, đến lượt ông rồi.”

Ba tên phá lên cười rồi bỏ đi.

Lý Nhị Thúc nghe xong, giận đến hoa mắt, ngồi bệt xuống mưa, suýt ngất xỉu, bánh bao trong tay rơi xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-127-bi-mat-ve-su-bien-mat-cua-thon-thach-tinh-2.html.]

Ông ôm ngực, thở hổn hển một hồi mới bình tĩnh lại.

Mưa vẫn rơi tầm tã.

Con ngốc lặng lẽ nhặt bánh lên, lau sơ qua, lấy phần sạch sẽ đưa đến miệng ông:

“Ông nội hai, bánh bao, ăn đi.”

Trên người cô đầy vết bầm tím, áo rách tả tơi. Vậy mà cô vẫn cười, vẫn cố gắng đút miếng bánh vào miệng ông:

“Ông nội hai, đừng khóc, ăn đi.”

Gương mặt ngây thơ của cô, trong mắt ông, sáng như ánh mặt trời.

Nước mưa hòa nước mắt, trượt dài trên má Lý Nhị Thúc.

Cơn mưa lớn ấy, chẳng biết đang khóc cho ai.

Lý Nhị Thúc tuổi cao sức yếu, bị mưa dầm về là đổ bệnh. Vài hôm sau, ông cũng qua đời.

Người cuối cùng đối tốt với con ngốc đã rời đi.

Từ đó, cô hoàn toàn trở thành đồ chơi cho đám đàn ông trong làng.

Vài tháng sau, cô c.h.ế.t dưới thân một người đàn ông — kết thúc cuộc đời đầy khổ đau.

Tên đàn ông ấy sợ hãi, đem cô chôn ở một khe núi hoang vu.

Vài ngày sau, hắn nhìn thấy con ngốc — đầu tóc rối bù, mình đầy đất — đang cười hì hì ngoài đường.

Hắn sợ đến điên loạn.

Vừa khóc vừa chạy đến chỗ Phạm Lão Lục:

“Trưởng thôn! Là ma! Con ngốc là ma! Tôi chính tay chôn nó mà!”

Phạm Lão Lục nghe xong, trong lòng lạnh toát. Nhìn con ngốc đầu tóc bê bết, toàn thân là bùn đất, ông sợ đến nổi gân trán.

Ông lập tức hô to:

“Con ngốc là ma! Đánh c.h.ế.t nó!”

Dân làng ánh mắt lạnh lùng, thậm chí đầy ác ý.

“Cái gì? Là ma à? Không thể để nó hại làng ta, đánh c.h.ế.t nó!”

“Đánh c.h.ế.t nó! Đánh c.h.ế.t nó!”

“Nghiền xương thành tro!”

“Nó là đồ ngốc, sống chỉ tổ tốn không khí, không thể để nó phá làng này, đánh cho c.h.ế.t đi!!”

...

Trà Đá Dịch Quán

Dân làng người cầm xẻng, người cầm gậy gộc, lao tới đánh con ngốc.

Những kẻ không ra tay thì đứng nhìn lạnh nhạt. Có người còn lớn tiếng cổ vũ.

Con ngốc bị đánh đến thịt nát xương tan.

Tưởng đâu mọi chuyện đã xong, ai ngờ giây tiếp theo — cô đứng dậy, nguyên vẹn như cũ.

Vẫn là nụ cười hì hì quen thuộc, nhưng lần này, trong nụ cười có chút tà dị.

“Khặc khặc khặc...”

“Chơi trò chơi nha...”

“Chú mặt đen, anh bụng bự, tụi mình chơi ‘gia đình’ đi…”

...

Sau đó — người trong thôn Thạch Tỉnh — biến mất chỉ sau một đêm.

Từ đó về sau, không ai còn nghe thấy tin tức gì về thôn đó nữa.

Khung cảnh dừng lại, trở về khoảnh khắc đầu tiên Tô Nhiên nhìn thấy:

Trẻ con nô đùa bên ruộng, phụ nữ giặt đồ bên sông, Lý Nhị Thúc dắt trâu cày ruộng, Phạm Văn Niên tươi cười gánh hàng rong…

Tất cả đẹp đẽ, ấm áp như chưa từng có bi kịch.

Tô Nhiên và mọi người chỉ thấy nghẹn nơi cổ, đứng c.h.ế.t lặng, rất lâu không ai nói được lời nào.

Không cần nói cũng biết — mọi người trong thôn Thạch Tỉnh đều đã chết.

Cả một ngôi làng bị tiêu diệt — một cuộc tàn sát quá kinh khủng.

Nhưng lần này — cả bảy người bọn họ đều đồng thanh nghĩ:

Đáng chết!

Ngay lúc cả nhóm còn đang thất thần, một tiếng cười quỷ dị vang lên:

“Khặc khặc khặc…”

Trên bầu trời, dần dần hiện ra một khuôn mặt…

Là con ngốc.

Bình Luận (0)
Comment