Trong ngục tối âm u, chỉ có ánh trăng mờ nhạt từ sa mạc lọt qua khe hở, đủ để nhận diện vật thể mơ hồ.
"Chết tiệt! Tao vừa chạm phải con chuột à? Đ.má đ.má đ.má!" Giang Kỳ "bật" dậy như lò xo, suýt nữa leo cả lên song sắt lao tù. Cậu ấm nhà giàu quen sống xa hoa, chịu đựng gian khổ quân ngũ đã là cực hạn, giờ chạm phải chuột hay gián thì đúng là ác mộng không tưởng.
"Vùng phóng xạ làm gì có chuột?" Từ phòng giam đối diện vọng lại giọng Tề Tuấn, "Chết hết vì nhiễm xạ rồi. Mày nên lo đừng chạm phải bọ cạp sa mạc, nọc độc từ đuôi nó mới thật sự đáng sợ..."
"Tề Tuấn!" Giang thiếu gia nghe giọng quen, lập tức quên cả sợ chuột, hùng hổ vẫy tay trong bóng tịt mịt, "Mày ở đâu? Không sao chứ?"
"Tao với mày cách nhau một phòng giam," Tề Tuấn ước lượng khoảng cách, "Giờ thì ổn cả. Mày còn nhớ bọn mình tới đây bằng cách nào không?"
Giang thiếu gia xoa xoa gáy: "Tao cũng không biết nữa, tự nhiên đầu óc quay cuồng rồi đã thấy ở đây."
Tề Tuấn vừa định nói tiếp thì một giọng khác cắt ngang:
"...Chắc là loại điều khiển tinh thần nào đó," Yên Nhất Chu nằm dài trên đống rơm, mắt nhắm nghiền, "Hai đứa bay thân thiết thế? Cách cả tôi mà vẫn nhiệt tình chuyền lời."
À thì ra phòng giam giữa hai người nhốt Yên Nhất Chu.
"Điều khiển tinh thần? Kiểu như dị thể Trần Quy à?" Giang thiếu gia nhớ lại ký ức không mấy dễ chịu, "Chúng ta bị hắn đánh bại rồi sao?"
Tề Tuấn: "Tao nói... đếch phải do bọn đế quốc các người cứ nghiên cứu mấy thứ quái thai, giờ thành ra nông nỗi này đó sao?"
"Cái đ.má!" Giang Kỳ hét to đến mức cả lao ngục rung chuyển, "Nếu thực sự do phe tao, nhốt tao làm gì? Muốn nhốt thì cũng nhốt bọn liên bang chúng mày..."
"Im đi!" Yên Nhất Chu kẹt giữa hai người, màng nhĩ gần như nổ tung, "Lo tìm hiểu tình hình trước đi. Xem có cách nào thoát không, tổng cộng bao nhiêu người bị bắt?"
Giang Kỳ liếc nhìn xung quanh: "Chỉ có ba đứa chúng ta thôi à?"
"Mỗi dãy có lẽ chia ba phòng giam," Tề Tuấn khẽ động tai, "Những người khác ở khu khác."
"Chỉ huy Tạ... cũng ở đây sao?" Giang thiếu gia vỗ trán, "Anh ấy thế nào rồi? Với năng lực của anh ấy, chắc chắn có thể cứu bọn mình ra."
"Biết đâu cũng bị bắt rồi," Tề Tuấn khịt mũi tỏ vẻ khinh thường, "Nhìn tính cách đã thấy không đáng tin. Thà trông chờ vào Sở thiếu tướng nhà tao còn hơn, mọi nhiệm vụ chưa bao giờ thất bại..."
"Mày nói cái gì?" Giang thiếu gia bực tức gằn giọng, "Sở thiếu tướng giỏi thế sao từ khi Tạ chỉ huy nhậm chức lại thua liên tục? Chưa thất bại nhiệm vụ nào... vậy giờ người đâu?"
"Xì," nếu không cách mấy lớp song sắt, Tề Tuấn đã thẳng tay dạy cho cái thằng thiếu gia vô lễ Giang Kỳ một bài học, "Tao thấy Tạ đại chỉ huy nhà các người cũng đâu có mặt... hay là anh ta coi mạng sống bọn mày chẳng đáng giá gì? Đúng rồi, không phải ai cũng như Sở thiếu tướng nhà tao..."
"Tao nói hai đứa bay im được chưa?" Yên Nhất Chu mặt mày đen xì, "Đừng bảo tao không cảnh báo, cứ cãi nhau ầm ĩ thế này, Tạ Diêm với Sở Thập Hàm chưa thấy đâu, chỉ sợ lại dụ được mấy con dị thú khổng lồ đến..."
"Sở thiếu tướng nhất định sẽ tới..." Tề Tuấn thì thầm trong lòng.
"Tề Tuấn." Giữa bóng tối, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía xa. Tất cả đều giật mình, dưới ánh trăng mờ ảo, ánh mắt đổ dồn về phía song sắt ngoài kia.
Là Sở Thập Hàm.
Cậu mặc bộ trang phục khác thường - áo sơ mi cầu kỳ và quần boots, tay chỉ cầm một con dao găm, từ từ bước ra từ bóng tối: "Mọi người ổn chứ?"
"Thiếu tướng!" Tề Tuấn bật dậy như lò xo, không chỉ vì được cứu mà còn vì Sở Thập Hàm đã tới trước Tạ Diêm! Rõ ràng Liên bang thắng thế!
Giang Kỳ khẽ "xì" một tiếng đầy châm biếm.
"Ngài tới bằng cách nào vậy?" Tề Tuấn dúi mặt vào song sắt, "Giúp bọn tôi ra khỏi đây với!"
Sở Thập Hàm không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng đáp: "Tiếng các người ồn quá, ta đoán được vị trí."
Yên Nhất Chu cũng thò đầu ra: "Tạ Diêm thế nào rồi?"
"Anh ấy không sao," Sở Thập Hàm ngập ngừng một chút rồi hỏi, "Ở đây có giam một người tóc trắng mắt đỏ, rất trẻ, tóc dài, các người thấy chưa?"
Tề Tuấn lắc đầu: "Bọn tôi tỉnh dậy đã thấy mình ở đây rồi, chưa gặp ai khác cả. Ngài mau giúp tôi ra ngoài đã! Ai là người nhốt bọn tôi? Ngài đã xử lý xong chưa?"
Sở Thập Hàm nhìn cậu ta một lúc, vẫn không động tay. Cậu đến đây là để tìm Vampire, xem có cách nào giúp Tạ Diêm khôi phục ký ức không, còn những người khác...
Trong lòng Sở Thập Hàm, ca ca là trên hết.
Cậu nghe lời ca ca.
Vậy là Sở Thập Hàm phớt lờ yêu cầu của thuộc hạ, quay người định đi tìm kiếm khu vực khác.
Đột nhiên, tất cả cùng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của giày da đập xuống nền đất.
Tạ Diêm cố ý tạo chút động tĩnh. Nếu giờ Sở Thập Hàm bỏ chạy, có lẽ hắn sẽ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng cho đến khi bước hết những bậc thang cuối cùng, Sở Thập Hàm vẫn đứng đó. Vị thiếu tướng đứng trước phòng giam của Tề Tuấn, thậm chí không thèm ngoảnh lại: "Phát hiện từ khi nào?"
Tạ Diêm dựa vào song sắt, lười nhác nghiêng đầu: "Lúc em vừa bước ra khỏi cửa."
Giang Kỳ đã trợn mắt: "Tạ chỉ huy! Mau cứu tôi... Ưm..."
Yên Nhất Chu vươn tay qua song sắt, bịt chặt miệng vị thiếu gia họ Giang lại, thì thầm cảnh báo: "Cứu cái đầu à, cậu không thấy Tạ Diêm có gì đó không ổn sao?"
Giang Kỳ ngơ ngác quay sang nhìn Tạ Diêm, chợt nhận ra vị chỉ huy chẳng màng quan tâm đ ến đồng đội bị giam cầm, mà đang dùng một ánh mắt... như đang nhìn con mồi để quan sát Sở Thập Hàm.
Trong tình huống nguy hiểm này, khi tất cả đều căng thẳng đến cực điểm, duy chỉ có Tạ Diêm tỏ ra thư thái đến mức lười biếng, như đang thích thú ngắm nhìn con mồi trong lòng bàn tay vùng vẫy tuyệt vọng.
Tình cảnh này... chỉ có một lời giải thích duy nhất.
Giang Kỳ trợn tròn mắt, lẩm bẩm: "Không thể nào..."
Yên Nhất Chu lặng lẽ quan sát Tạ Diêm, nói chính xác hơn, từ cái nhìn *****ên khi Tạ Diêm trở về, anh đã nhận ra điều bất ổn: Khí chất Tạ Diêm đã thay đổi rất nhiều. Không hẳn là thay đổi, bởi sâu trong cốt tủy, Tạ Diêm vẫn luôn ẩn chứa một sự kiêu ngạo. Trước đây, hắn thường khéo léo che giấu nó sau lớp mặt nạ lịch thiệp, khiến nhiều người lầm tưởng là một người dịu dàng và tinh tế.
Nhưng kể từ khi trở về, Yên Nhất Chu nhận thấy rõ ràng Tạ Diêm dường như chẳng buồn giả vờ nữa. Toàn thân toát ra khí chất sắc bén, cách hành xử và phong thái khiến người khác phải rùng mình. Và đặc biệt, Tạ Diêm dường như... không còn nhận ra anh nữa.
Yên Nhất Chu từng nghi ngờ liệu có phải ai đó đang giả dạng Tạ Diêm.
"Thiếu tướng Sở, sao không chạy đi?" Tạ Diêm ngẩng mắt nhìn người trước mặt. Đêm qua họ còn quấn quýt trên giường, vậy mà giờ đây, Sở Thập Hàm đã muốn phản bội hắn. "Hay cậu nghĩ ta sẽ không làm gì?"
"Anh đã phát hiện rồi, chạy để làm gì." Sở Thập Hàm không những không bỏ đi, ngược lại còn bước đến bên cạnh Tạ Diêm. "Thực ra, em cũng không khuyến khích anh nhốt họ ở đây. Dù sao họ cũng là bạn của anh..."
Tạ Diêm trầm mắt nhìn Sở Thập Hàm nói, ngay khoảnh khắc chữ "bạn" vừa dứt, đột nhiên giơ tay siết cổ họng Sở Thập Hàm, đẩy mạnh người cậu vào song sắt kim loại.
"Thiếu tướng Sở!" Tề Tuấn hét lên kinh hãi.
Sở Thập Hàm không hề phản kháng, bị ép vào song sắt vẫn bình thản nhìn Tạ Diêm: "Em không hề muốn phản bội anh, Tạ Diêm."
Tạ Diêm khẽ cười: "Ồ? Sao ta phải tin cậu, thiếu tướng Sở?"
"Vậy sao anh không siết mạnh hơn?" Sở Thập Hàm liếc nhìn bàn tay đang nắm cổ mình, Tạ Diêm trông hung dữ nhưng thực ra chẳng dùng lực, thậm chí không để lại vết hồng nào, "Gáy em vẫn còn đau đây, Tạ Diêm."
Tạ Diêm khựng lại. Đầu ngón tay hắn thực sự chạm vào vết cắn sau gáy Sở Thập Hàm, nhưng rõ ràng hắn đâu có dùng sức... Tạ Diêm nhíu mày, cuối cùng vẫn cẩn thận buông tay ra, quay mặt đi chỗ khác giận dỗi.
Hôm qua hắn mới nhấn mạnh không thích bị phản bội.
Hôm nay vợ đã lén lút định thả người.
Phải chăng Liên bang quan trọng hơn với Sở Thập Hàm? Tạ Diêm nghĩ thầm.
"...Em chỉ muốn gặp Vampire, thử tìm cách giúp anh khôi phục ký ức thôi." Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm, hiếm hoi lộ chút bất lực.
Tạ Diêm vẫn ngoảnh mặt đi, Vương sẽ không dễ dàng bị lừa thế đâu.
"...Thật mà." Sở Thập Hàm liếc nhìn Giang Kỳ và những người kia đang ngơ ngác, bước sát hơn về phía Tạ Diêm, hạ giọng xuống thành tiếng thì thầm, "Anh tin em đi... ca ca."
Tạ Diêm vẫn không nhúc nhích.
"...Chồng ơi." Sở Thập Hàm dịu dàng đổi cách xưng hô, khóe miệng nhếch lên đầy ý nhị, "Về nhà trên giường cũng gọi thế này nhé?"
Tạ Diêm quay sang nhìn cậu, vẻ mặt lạnh lùng nhưng đôi sừng rồng đã dần hiện rõ trên trán.
Giang Kỳ há hốc mồm chỉ vào đôi sừng: "Tạ Tạ Tạ... Tạ chỉ huy?!!"
"Ta không tên là Tạ Tạ Tạ chỉ huy." Tạ Diêm nhướng mày, tay vòng qua eo Sở Thập Hàm trong bóng tối, "Ngạc nhiên lắm? Các ngươi tưởng đánh bại Liên bang bằng cái gì?"
"Tất cả là do cậu." Yên Nhất Chu dùng câu khẳng định, "Vì sao? Cậu có thực sự là Tạ Diêm không?"
"Anh ấy mất trí nhớ." Sở Thập Hàm ngắt lời Yên Nhất Chu, "Không nhận ra mọi người, cũng không nhớ Đế quốc."
Sở Thập Hàm đang tìm cách bào chữa cho Tạ Diêm.
Yên Nhất Chu nhíu mày, quay sang nhìn thẳng Tạ Diêm: "Cậu không nhớ nữa? Tôi là Yên Nhất Chu đây."
Tạ Diêm đột nhiên khựng lại rõ rệt, trong đầu lóe lên danh bạ điện thoại: "......". Bạn tình số 3?
Hắn liếc nhanh Sở Thập Hàm, xác nhận biểu cảm không có gì thay đổi, lập tức quay lại phán: "Không quen, không thân, sau này cũng đừng gặp nữa."
Giờ hắn đã có người yêu rồi, sẽ không lăng nhăng như trước đâu.
Yên Nhất Chu: "...". Thế còn lời hứa làm huynh đệ tốt cả đời thì sao?
Sở Thập Hàm vẫn tốt bụng nhắc nhở: "Trước đây cậu ấy thân với anh lắm."
"!" Tạ Diêm siết chặt hơn vòng tay quanh eo Sở Thập Hàm, "Không quan trọng, quên thì quên."
Từ góc nhìn của Tề Tuấn, Sở Thập Hàm như bị giật mạnh, cả người nghiêng hẳn về phía Tạ Diêm. Cậu ta vội hỏi: "Thiếu tướng Sở, vậy anh..."
"Cậu ta đã đầu hàng rồi," Tạ Diêm nhìn xuống Tề Tuấn với ánh mắt trịch thượng, "Đừng mong chờ gì ở thiếu tướng Sở nữa, giờ chính là người của ta."
Tạ Diêm đặc biệt nhấn mạnh vào chữ "của ta".
Nhưng Tề Tuấn lại hiểu sai trọng tâm: "Không... Tôi không tin! Thiếu tướng Sở sao có thể đồng lõa với ngươi được? Chắc chắn anh ấy bị ép buộc..."
"Cút ngay!" Giang thiếu gia bên cạnh cũng ôm chặt song sắt lắc mạnh, "Tạ Diêm! Anh chỉ mất trí nhớ thôi đúng không? Có phải Đế quốc đã thí nghiệm biến anh thành thế này? Đừng tin bọn dị biến thể kia! Ông nội anh là đại tướng quân Đế quốc, anh nhất định không thể..."
"Tại sao không thể?" Tạ Diêm cười khẩy, "Dị biến thể? Con người? Trong mắt Đế quốc và Liên bang, chẳng phải đều như cỏ rác thôi sao? Thí nghiệm, giao chiến, mạng sống binh lính và dân thường chỉ là công cụ thỏa mãn d ục vọng của chúng. Tại sao ta không thể lật đổ tất cả?"
Cậu ta ngắt lời: "Nhưng đây là của chúng ta—"
"Không phải của ta, mà là của các ngươi." Giọng hắn đầy bất cần, "Từ khi sinh ra, ta đã không có nhà."
"Tạ Diêm." Sở Thập Hàm đột ngột gọi tên ngăn lại, cậu chậm rãi ngồi xổm xuống từ tốn trước ba sĩ quan bị giam: "Tôi nghĩ ba người đã hiểu - Đế quốc và Liên bang tựa như cây mục trong bùn, không nhổ tận gốc thì mãi không thể hồi sinh."
"Chiến tranh này có ý nghĩa gì? Hiệp ước hòa bình liệu thành công? Tạ Mục đã bố trí tinh binh mai phục, mưu đồ để chúng ta tự diệt lẫn nhau. Còn Liên bang? Thượng tướng Đàm chưa bao giờ thực sự muốn hòa bình, chỉ cần thí nghiệm năng lực tiến thêm một bước nữa—"
Bầu không khí trong ngục tối chợt trở nên tĩnh lặng kỳ lạ. Giang Kỳ và Tề Tuấn liếc nhìn nhau, rồi cùng đưa mắt về phía Yên Nhất Chu, cả ba im bặt.
Sở Thập Hàm dường như đã hiểu quyết định trong lòng họ. Cậu hiếm khi nói nhiều đến thế, và giờ cũng chẳng muốn mất thêm hơi sức: "Tôi cho các cậu một ngày suy nghĩ. Nếu đã quyết định, Tạ Diêm sẽ thả các cậu ra."
Tạ Diêm cúi mắt nhìn Sở Thập Hàm.
Sở Thập Hàm đứng dậy, nắm lấy cổ tay Tạ Diêm: "Đưa em gặp Vampire."
Tạ Diêm nheo mắt, để mặc cho Sở Thập Hàm kéo mình đi. Chỉ khi hai người bước xuống hết cầu thang, vị vua kiêu hãnh mới dừng bước: "Sở Thập Hàm, ngươi đang tự quyết định thay ta sao?"
Bàn tay Sở Thập Hàm từ cổ tay trượt xuống, nắm chặt lấy tay Tạ Diêm: "Họ là bạn của anh. Em không muốn sau này khi nhớ lại, anh phải hối hận."
Bằng không, cậu đã chẳng thèm bận tâm đ ến chuyện này.
Sở Thập Hàm chỉ quan tâm đ ến những gì liên quan đến "ca ca" mà thôi.
Tạ Diêm nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt mình của Sở Thập Hàm, rồi khẽ chạm ngón tay vào kẽ hở giữa hai ngón tay của đối phương. Sở Thập Hàm hiểu ý, mở lòng bàn tay ra, tạo cơ hội cho những ngón tay Tạ Diêm luồn vào, đan chặt thành thế mười ngón tay giao nhau.
"Được thôi," Tạ Diêm hài lòng siết chặt tay Sở Thập Hàm, "Thi thoảng nghe lời vợ cũng chẳng sao."
P.S: Spoil về cp phụ. [Ai hok thích đừng đọc cmt nhé]