Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 120

Căn phòng chìm vào im lặng chết người.

 

Tề Tuấn như bị ai bấm nút tạm dừng, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào kẻ đang bị còng trên giường.

 

Cuối cùng, chính Tạ Diêm - người đang giơ bàn tay bị xích lên vẫy nhẹ hai cái - mới là người lên tiếng, thong thả hỏi: "Có chuyện gì à?"

 

Tề Tuấn bừng tỉnh. Hắn liếc Tạ Diêm một cái, rồi đột nhiên "ầm" một tiếng, đóng sập cửa lại.

 

Tạ Diêm: "..."

 

Đóng cửa vẫn chưa đủ, Tề Tuấn còn nhanh tay khóa chặt, chèn thêm đồ đạc chặn cửa, rồi vỗ ngực bình tĩnh lại như kẻ vừa thoát chết.

 

Vỗ được nửa chừng, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, vội quay đầu lại. Trước mắt hắn là Sở Thập Hàm - không biết từ lúc nào đã đứng sát bên cạnh.

 

Tề Tuấn lập tức bật chế độ sinh tồn tối đa, hai tay vẫy loạn xạ: "Tôi chẳng thấy gì hết... thật đấy... à thì, tôi có thấy, nhưng tôi thề sẽ không tiết lộ với ai đâu! Tướng quân yên tâm đi! Ngài là thần tượng của tôi, tôi không bao giờ phản bội ngài đâu!!!"

 

Sở Thập Hàm liếc hắn một cái.

 

Tề Tuấn toàn thân run lên, lập tức tự động viết sẵn kịch bản biện minh: "Tướng quân làm đúng quá! Tin Tạ Diêm còn sống mà lộ ra thì nguy hiểm lắm! Đế quốc biết được lại lợi dụng năng lực của hắn gây chiến thì sao! Phải rồi phải rồi, nên nhốt hắn lại... cao tay quá cao tay..."

 

Sở Thập Hàm: "..." Nhốt cầm tù?

 

"Ngài nhốt hắn bao lâu rồi?" Tề Tuấn vừa lải nhải vừa quay lại ghế sofa, "Hiện tại chắc chưa ai phát hiện nhỉ? Nhưng phòng ngài chật quá, nhốt trong phòng ngủ nguy hiểm lắm! Cần tôi giúp tìm địa điểm khác không?... À mà cũng phải, loại người này chỉ có để bên ngài mới yên tâm được..."

 

Sở Thập Hàm khẽ nhíu mày, hiểu ra lối suy nghĩ của Tề Tuấn: Hắn tưởng Sở Thập Hàm vì lợi ích mà bí mật giam giữ Tạ Diêm, khiến cả thiên hạ tưởng Tạ Diêm đã chết...

 

"Nhưng mà..." Tề Tuấn tiếp tục đưa ra ý kiến, "mỗi cái còng tay này, trói được Tạ Diêm sao?"

 

Nhìn cái dáng thảnh thơi của Tạ Diêm kia, hắn thật sự lo Tạ Diêm sẽ tìm cách thoát ra làm hại Sở Thập Hàm.

 

Sở Thập Hàm trầm ngâm lên tiếng: 'Khóa không được?'

 

Tề Tuấn trong đầu lóe lên một bóng đèn nhỏ.

 

...

 

Hai mươi phút sau, Sở Thập Hàm nhìn thấy món đồ Tề Tuấn sai người mang tới:

 

Còng tay, xiềng chân, xích sắt, gậy điện...

 

"Đây đều là đồ để khóa hắn." Tề Tuấn cầm lấy một chiếc khóa miệng, hạ giọng nói "Còn cái này, phòng khi hắn đột nhiên la hét, làm kinh động người khác thì không hay, dùng cái này bịt miệng hắn lại..."

 

Sở Thập Hàm: '...' Nghĩ rất chu đáo.

 

"Còn cả dụng cụ thẩm vấn hắn nữa!" Tề Tuấn tay trái cầm gậy điện, tay phải giơ cao roi da, "Hai thứ này tuyệt nhất, đánh không chết! Ừm... nhưng xét cho cùng hắn cũng từng cứu chúng ta mà... À không không! Tôi không có ý phản bội ngài đâu!! Tóm lại hai thứ này hiệu quả nhất! Đảm bảo hắn không chịu nổi!"

 

Sở Thập Hàm nhận lấy chiếc roi da Tề Tuấn đưa, liếc nhìn.

 

Tề Tuấn tiếp tục như đô rê mon lôi ra đủ thứ dụng cụ: "Còn cả bịt mắt, vòng cổ này..."

 

Sở Thập Hàm: "..." Có phải giam giữ nghiêm túc không vậy?

 

"Choang——" Một tiếng vỡ vang lên từ phòng ngủ, Sở Thập Hàm và Tề Tuấn đồng loạt đứng hình, ngay sau đó Sở Thập Hàm nhanh chóng bước tới mở cửa.

 

Tề Tuấn ôm một đống dụng cụ theo vào.

 

Xè... Trong phòng mùi tin tức tố xông ra nồng nặc, xem ra Thượng tướng Sở và Tạ Diêm đã đánh nhau kịch liệt lắm... Vậy thì mấy món đồ này chắc chắn sẽ phát huy tác dụng!

 

Sở Thập Hàm liếc nhìn tách trà vỡ tan trên sàn, rồi ngẩng lên thấy Tạ Diêm đang lười nhác dựa vào đầu giường, miệng nói lời xin lỗi chẳng chút thành tâm:

 

"Muốn uống ngụm nước mà với không tới, xin lỗi nhé."

 

Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm một lúc, rồi bước tới đầu giường rót nước cho hắn.

 

"Với không tới" tất nhiên chỉ là giả vờ. Tạ Diêm đơn thuần thấy Sở Thập Hàm và Tề Tuấn mải trò chuyện đến mức quên mất mình, mãi không vào phòng, nên cơn chiếm hữu bộc phát mà thôi.

 

Có nên nhân lúc Sở Thập Hàm đưa nước mà kéo em ấy ngã xuống giường, tuyên bố chủ quyền không nhỉ...

 

Tạ Diêm nheo mắt nhìn Sở Thập Hàm rót nước xong, rồi khẽ cúi người lại gần...

 

"Khoan đã!" Tề Tuấn đột nhiên hét to, chặn đứng Sở Thập Hàm!

 

Sở Thập Hàm: "?"

 

Tạ Diêm: "..."

 

"Thượng tướng Sở cẩn thận!" Tề Tuấn cảnh giác cao độ, "Phòng khi hắn nhân lúc ngài đưa nước mà tập kích..."

 

Sở Thập Hàm nhướng mày, đặt cốc nước xuống: "Vậy cậu nói phải làm sao?"

 

Tề Tuấn rút ra dây thừng và đai trói, gương mặt đầy nghiêm túc kiên định: "Dùng cái này!"

 

Tạ Diêm: "..."

 

Năm phút sau, Sở Thập Hàm cài khóa da cuối cùng của đai trói, rồi nâng cằm Tạ Diêm lên, đổ nước vào miệng hắn.

 

Mái tóc dài của Tạ Diêm rủ xuống, những giọt nước trong vắt vương trên cằm chảy dọc theo cổ họng, lướt qua yết hầu rồi biến mất vào trong lớp áo sơ mi...

 

Tề Tuấn nhìn nụ cười bất cần nơi khóe miệng Tạ Diêm, tròn mắt kinh ngạc: Sao cảm giác Tạ Diêm không chút tổn thương, ngược lại còn rất thả lỏng, như đang cố tình quyến rũ ai đó vậy...?

 

Tề Tuấn vội vàng lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ kỳ quặc trong đầu. Hắn đáng lẽ phải vui mừng mới đúng! Cuối cùng thì Sở Thập Hàm cũng đã bắt được Tạ Diêm, nếu không phải vì không thể tiết lộ bí mật, hắn về nhất định sẽ tát cho Giang đại thiếu một cái thật đau!

 

"Ở yên đây cho ngoan." Sở Thập Hàm sau khi đổ xong nước, khẽ áp môi vào tai Tạ Diêm thì thầm, "Đợi em làm xong việc."

 

Tạ Diêm nheo mắt nhìn Sở Thập Hàm một lúc, gật đầu.

 

Sở Thập Hàm dẫn Tề Tuấn đi ra ngoài.

 

Cánh cửa lại đóng sập lại.

 

Tạ Diêm liếc nhìn cánh cửa đã đóng chặt, cúi đầu, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng vàng. Ngay sau đó, khóa da của đai trói đã bị một luồng tinh thần lực được kiểm soát cực kỳ chính xác mở tung ra.

 

Tạ Diêm lại vung tay, chiếc còng tay cũng theo tiếng "cách" rất nhẹ mà bật mở.

 

Hắn xoay cổ tay một chút, tò mò đi đến trước mấy món đồ chơi kỳ lạ kia, tùy ý nhặt lên một sợi xích sắt xem xét.

 

Thú vị đấy.

 

...

 

"À cái này, tôi xin phép không làm phiền nữa." Tề Tuấn đóng tập tài liệu lại, "Ngày mai tôi sẽ nộp bản dự thảo này để biểu quyết. Thật ngại quá, làm phiền ngài vào lúc nghỉ ngơi..."

 

Sở Thập Hàm gật đầu, cũng cảm thấy hắn thật phiền phức.

 

"Rõ!" Tề Tuấn hoàn toàn không nhận ra ý gật đầu đó của Sở Thập Hàm, hắn chào tạm biệt, quay người mở cửa, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì quay đầu lại: "À mà, mấy món đồ kia ngài nhớ dùng cho hết nhé!"

 

Tuyệt đối không được để Tạ Diêm có cơ hội trốn thoát!

 

Sở Thập Hàm tùy ý gật đầu lần nữa.

 

Tề Tuấn hớn hở rời đi.

 

Sở Thập Hàm nhíu mày nhìn đống ghi chú chỉnh sửa chi chít trên bàn, quyết định phân bổ thêm chút công việc cho người khác. Dù sao Tạ Diêm cũng đã trở về, những gì hứa với hắn coi như đều hoàn thành...

 

Sở Thập Hàm quay người, đẩy cửa phòng ngủ mở ra.

 

Tạ Diêm khép mắt dựa vào đầu giường, dường như đã ngủ say.

 

Đã cả buổi sáng rồi, tính cả hôm qua, Tạ Diêm gần như đã bị còng suốt ngày đêm, ngay cả khi 'làm' cũng phải giữ tư thế khó chịu này.

 

Sở Thập Hàm nhíu mày, trong lòng chợt thấy xót xa.

 

Ca ca khốn khổ mới trở về, có lẽ cậu không nên giận dữ như vậy...

 

Thả anh ấy ra thôi. Ca ca sẽ không chạy nữa đâu, dù có chạy đi nữa, Sở Thập Hàm cũng nhất định sẽ tìm anh về.

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Thập Hàm dịu dàng hẳn đi. Cậu nhẹ nhàng tiến lại gần, đưa tay chạm vào chiếc còng tay trên cổ tay Tạ Diêm...

 

Một lực đạo bất ngờ đè lên vai Sở Thập Hàm. Cậu không kịp phòng bị đã bị đè ngửa ra giường, theo sau tiếng "cạch" vang lên, cả hai tay cậu bị còng chặt lên đỉnh đầu.

 

"Tạ Diêm..."

 

Tạ Diêm khóe môi cong lên nụ cười đầy hứng thú, nhìn Sở Thập Hàm đang bị còng tay, dùng đầu ngón tay miết nhẹ lên môi cậu: "Xem ra Tề Tuấn có sức hút hơn anh, khiến em vừa kẹp đồ của anh vừa nói chuyện với hắn cả buổi sáng."

 

Sở Thập Hàm liếc nhìn đôi tay bị còng trên đầu, rồi lại nhìn vị ca ca vua dấm, cuối cùng bất lực thở dài: "Đó là công việc anh giao cho em."

 

Rõ ràng cậu đã làm đúng theo yêu cầu của Tạ Diêm...

 

Tạ Diêm giả vờ không nghe thấy, tiếp tục gây khó dễ từ góc độ khác. Hắn cầm lấy một chiếc đai trói, từ từ quấn lên người Sở Thập Hàm: "Còn định nhốt anh, đánh anh đến chết..."

 

Sở Thập Hàm: "...Đó là lời của Tề Tuấn."

 

Tạ Diêm tiếp tục đeo bịt mắt cho Sở Thập Hàm: "Rồi còn bịt mắt anh, bịt miệng anh, khiến anh kêu không nên lời?"

 

"Cái này cũng là..."

 

Tạ Diêm đột nhiên dùng ngón tay tách môi Sở Thập Hàm, rồi thọc sâu vào khoang miệng khuấy động.

 

"Ưm..." Sở Thập Hàm quay đầu muốn tránh đi, nhưng ngay sau đó một quả bóng cắn đã bị nhét thẳng vào miệng.

 

Khóe mắt Sở Thập Hàm ửng lên màu đỏ sinh lý.

 

Tạ Diêm: "Còn nữa... dùng roi và gậy điện..."

 

Sở Thập Hàm khựng lại. Cậu bị bịt mắt, chỉ nghe thấy tiếng roi vút qua không khí rồi đập xuống. Cậu ngừng một giây, cuối cùng vẫn không tránh, chờ đợi nhát roi giáng xuống.

 

Rồi cậu cảm nhận được cây roi được đặt nhẹ nhàng lên người mình. Tạ Diêm cúi xuống, cười khẽ bên tai: "Sao anh có thể đánh vợ được chứ?"

 

Sở Thập Hàm: "..."

 

Lúc này cậu đang bị dây trói buộc, bịt mắt, miệng nhét bóng, thì khác gì lắm đâu?

 

Sở Thập Hàm cảm nhận vải trên người bị xé toạc. Tạ Diêm cố ý dùng đầu roi từ từ vuốt dọc cơ thể cậu.

 

Từ vùng da trắng muốt điểm những vệt hồng, đến nơi ửng đỏ như son phấn.

 

Rồi thong thả trượt xuống đường cong cơ bắp, dừng lại ở phía dưới căng cứng.

 

Sở Thập Hàm rùng mình, toàn thân căng thẳng.

 

Tạ Diêm dùng đầu roi chạm vào một vệt trắng, không rõ là của Sở Thập Hàm hay là dấu vết còn sót lại từ lần trước. Hắn khẽ cười một tiếng, vừa dùng roi nhẹ nhàng quét qua quét lại, vừa ôm chặt lấy Sở Thập Hàm:

 

"Sở Thập Hàm, anh cũng rất thiếu an toàn. Em chỉ cần nói chuyện với người khác thôi, anh đã ghen rồi... phải làm sao đây?"

 

Sở Thập Hàm "..."

 

Miệng cậu hé mở nhưng không thốt nên lời, cơ bụng run nhẹ vì những đụng chạm của Tạ Diêm.

 

"Trên người em thấm mùi của anh, có như vậy... anh mới yên tâm một chút. Vì thế, đừng bao giờ nghĩ anh sẽ bỏ rơi em — bởi anh còn sợ điều đó hơn cả em." Tạ Diêm nói, giọng trầm ấm, "Về sau, anh sẽ không cho em có cơ hội xa rời ta nữa."

 

Đầu roi quét mạnh hơn một chút.

 

"Ừm..."

 

Thị giác bị tước đoạt, những giác quan khác càng trở nên nhạy bén. Sở Thập Hàm ngửa người ra sau, toàn thân căng cứng.

 

"Vậy nên... chúng ta hãy chuẩn bị thật kỹ ngay bây giờ đi." Tạ Diêm cười híp mắt, giọng đầy hứng thú.

 

Sở Thập Hàm gắng gượng giữ lấy ý thức, lắng nghe lời hắn: "...Chuẩn bị... cái gì?

 

Tạ Diêm dường như đoán được suy nghĩ của cậu, rút roi đi và thay vào đó là thứ lớn hơn gấp bội. Hắn khẽ thủ thỉ: "Chuẩn bị cho đánh dấu hoàn toàn đi, hiện tại em chắc chưa chịu nổi, nên phải..."

 

"...!!" Sở Thập Hàm bị lực đẩy của Tạ Diêm hất tung người, xiềng xích lạch cạch rung lên!

 

Vì vậy, Tạ Diêm phải "mở rộng" trước.

 

...

 

Kết quả cuối cùng khiến Tạ Diêm nghi ngờ liệu Sở Thập Hàm có "khai phá" được không.

 

Bởi dù hắn thử bao nhiêu lần, Sở Thập Hàm vẫn...

 

Sau nhiều lần như thế, cậu vẫn không thể tiếp nhận trọn vẹn.

 

Phải chăng do em ấy là Alpha? Tạ Diêm thầm nghĩ.

 

"Ầm!"

 

Cánh cửa phòng tắm bật mở, Sở Thập Hàm bước ra với chiếc áo choàng tắm vội vã khoác trên người. Giữa hai vạt áo trắng chéo nhau, những vết hồng tím không thể che giấu lộ rõ. Cậu đưa mắt nhìn Tạ Diêm, chưa kịp bước hai bước đã loạng choạng suýt ngã.

 

May mà Tạ Diêm kịp thời ôm chặt lấy.

 

Tạ Diêm bế Sở Thập Hàm đặt lên đùi mình, ánh mắt không rời khuôn mặt vẫn còn ửng hồng của cậu: "Anh đã nói rồi, đáng lẽ nên để anh bế em đi tắm."

 

"Để anh lại đè em trong phòng tắm thêm một lần nữa à?" Sở Thập Hàm đã hiểu rõ tâm địa xấu xa của Tạ Diêm. Cậu không hiểu sao Tạ Diêm lại tràn đầy sinh lực đến thế, ngay cả một Alpha cũng không chịu nổi. "Tạ Diêm, may mà anh không tìm Omega."

 

Nếu không hậu quả có lẽ sẽ...

 

"Nên nói là, may thay Tiểu Thập là Alpha." Tạ Diêm sửa lại lời cậu, lời tỏ tình ngọt ngào như khúc nhạc du dương nhất: "Em và anh hợp nhau nhất, cùng là Alpha, cùng hay ghen, cùng đeo bám..."

 

Tạ Diêm hôn lên môi Sở Thập Hàm.

 

Họ là cặp đôi trời sinh, vĩnh viễn không chia lìa.

 

....

 

Hôm nay, Nghị sự đình xảy ra một sự kiện chấn động.

 

Tạ Diêm đã trở về.

 

Hắn tự nhiên tìm đến vị trí của mình, thản nhiên tham gia nghị trình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Về một năm mất tích, hắn chỉ nhẹ nhàng gói gọn trong mấy chữ: "Dưỡng thương."

 

Từ không khí hỗn loạn như nồi nước sôi sùng sục, dần dần mọi người cũng chấp nhận sự trở lại này.

 

Xét cho cùng, Tạ Diêm đã đóng góp không nhỏ trong việc cứu Liên bang và Đế quốc.

 

Hơn nữa, theo lời hắn, giờ đây anh hắn như những Dị biến thể khác - đã mất hoàn toàn năng lực dị hóa.

 

Như vậy, sẽ không còn tồn tại một thế lực áp đảo tuyệt đối, phá vỡ thế cân bằng tam phương hiện tại.

 

Tất cả đều vui mừng.

 

Chỉ trừ một người.

 

Tề Tuấn nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống của Sở Thập Hàm.

 

Hôm nay, Thượng tướng Sở lại xin nghỉ phép.

 

Với những người khác, dù hơi bất thường nhưng cũng hợp tình hợp lý - xét cho cùng Sở Thập Hàm đã quá lâu không nghỉ ngơi.

 

Nhưng với Tề Tuấn...

 

Chết tiệt! Không lẽ Tạ Diêm tìm cơ hội hãm hại Sở Thập Hàm, nhân lúc đó trốn thoát?

 

Thượng tướng có bị thương không? Dù sao cũng từng hợp tác, hắn sẽ không nỡ ra tay với Thượng tướng chứ?

 

Giang đại thiếu nhìn ánh mắt muốn "ăn tươi nuốt sống" Tạ Diêm của Tề Tuấn, khinh bỉ nói: "Này, dù việc Chỉ huy Tạ trở lại không có lợi cho Liên bang... nhưng cậu cũng không cần làm bộ như vừa nuốt phải ruồi thế chứ?"

 

Tề Tuấn trừng mắt liếc Giang Kỳ: "Đồ ngốc, hiểu cái đếch gì!!"

 

Sau một đêm thức trắng lên kế hoạch giải cứu Sở Thập Hàm, ngày hôm sau, hắn chứng kiến cảnh Thượng tướng Sở ung dung trở lại vị trí của mình.

 

Tề Tuấn mắt tròn mắt dẹt!

 

Chẳng lẽ... chẳng lẽ Thượng tướng tự thoát được? Hay họ đã ký kết hiệp định tạm thời nào đó?

 

Hắn quan sát Sở Thập Hàm trên ghế một lúc - trông không có vẻ gì bị thương, dường như hơi yên tâm.

 

Nhưng không hiểu sao, hắn luôn cảm thấy tư thế ngồi của Thượng tướng có gì... không đúng lắm.

 

Haizz!

 

Dù sao đi nữa, mong rằng Thượng tướng không bị thương nặng trong trận chiến với Tạ Diêm lần này!
Bình Luận (0)
Comment