Tạ Diêm cực kỳ thích cảm giác tiêm tin tức tố vào tuyến thể của Sở Thập Hàm. Một alpha cấp S ngoan ngoãn trong vòng tay hắn, gò má phớt hồng, toàn thân thấm đẫm mùi hương của riêng hắn.
Cảm giác chiếm hữu, khát vọng chinh phục đều được thỏa mãn tuyệt hảo.
Chỉ trừ... một xúc cảm nguyên thủy hơn nơi alpha.
Tạ Diêm đưa tay dọc theo cơ thể Sở Thập Hàm, dừng lại ở đường cong nửa vòng tròn, rồi bất ngờ bóp nhẹ qua lớp vải quần tây đen. Người trong vòng tay hắn khẽ cứng lại. Không vội vàng, Tạ Diêm vuốt nhẹ mái tóc Sở Thập trên cổ mình, giảm tốc độ truyền tin tức tố, như một cách an ủi.
Nhưng bàn tay kia không hề ngừng nghỉ.
Nếp gấp trên quần tây đen tôn lên đường cong đầy đặn. Có lẽ do thường xuyên nhận nhiệm vụ săn lùng, đường cong ấy đàn hồi một cách mê hoặc. Khi ngón tay hắn ấn xuống, lớp vải bị ép vào khe hở, rồi lại bật lên mỗi lần Tạ Diêm thay đổi cử động.
Đường cong nửa vòng tròn ấy biến đổi thành muôn hình vạn trạng dưới bàn tay hắn.
Tai Sở Thập Hàm đỏ ửng lên. Tạ Diêm quả thực quá đỗi bất lương - miệng không ngừng gọi "huynh đệ tốt", nhưng lại cắn vào tuyến thể của "huynh đệ", nghịch ngợm chỗ đó của "huynh đệ"...
Thật sự muốn cắn Tạ Diêm một cái, Sở Thập Hàm thầm nghĩ.
Sau một hồi nghịch đủ, Tạ Diêm vẫn chưa thỏa mãn, ngón tay luồn vào khe hở của lớp vải đen... và ngay lập tức bị cản trở bởi chính chiếc thắt lưng da hắn tự tay chọn cho Sở Thập Hàm sáng nay.
Tạ Diêm bực bội kéo mạnh chiếc thắt lưng.
Dù camera giám sát đã hỏng từ trước khi đối phó với tắc kè, nhưng Sở Thập Hàm vẫn nhớ rõ đây là nơi công cộng... bất cứ lúc nào cũng có người đuổi tới.
Để Tạ Diêm ***** mình ở đây, rồi sau đó... Dù có chiều hắn đến mấy, đôi khi Sở Thập Hàm vẫn cần giữ chút thể diện.
"Về trước đã..." Sở Thập Hàm gắng gượng thoát khỏi tay Tạ Diêm.
Chưa dứt lời, một tiếng "bốp" vang lên!
"Ưm!" Sở Thập Hàm mở to mắt không tin nổi, không kìm được tiếng thở gấp thoát ra.
Tạ Diêm... Tạ Diêm vừa đánh cậu!
Tên khốn mặc áo vest sang trọng kia sau khi trừng phạt Sở Thập Hàm vì dám cựa quậy, lại nhẹ nhàng xoa xoa chỗ vừa bị đánh đỏ ửng.
Da Sở Thập Hàm trắng mịn đến mức dưới lớp vải đen, chỗ bị phạt chắc hẳn đã ửng hồng.
Ghét mấy cái thứ vải vóc chướng mắt này.
Tạ Diêm thở dài, li3m nhẹ tuyến thể Sở Thập Hàm lần nữa. Em ấy không thích mình xé rách quần áo, thôi thì bỏ qua vậy.
Phải lịch sự với vợ mình chứ.
...
Tạ Mục dẫn người lần theo dấu vết, đến góc hành lang thì nghe thấy vài tiếng bước chân không quá nặng nhưng cũng chẳng nhẹ.
Trực giác chưa bao giờ phản bội hắn, Tạ Mục lập tức ra hiệu, mấy vệ sĩ cầm súng plasma tiến lại gần.
Mấy tay vệ sĩ nhẹ bước, khom người, cảnh giác từng bước tiến về phía góc tường.
Khi chỉ còn một bước chân nữa là tới góc tường, họ đột nhiên tăng tốc, xoay người nhanh như chớp, súng chĩa thẳng về phía trước trong tư thế cảnh giác cao độ!
"Đang tìm thứ này à?" Một giọng nói lười biếng vang lên, "Đến chậm thế này thì chết cả lũ rồi."
Tạ Mục ngẩng lên nhìn: Tạ Diêm đang dựa vào tường, mắt nhắm nghiền, hai tay khoanh trước ngực, trông như vừa trải qua một trận chiến không mấy dễ dàng.
Bên cạnh, Sở Thập Hàm quần áo nhàu nát, trên gương mặt còn đọng lại sắc hồng bất thường - dấu vết của một cuộc "chiến đấu" khác.
"Hai người bắt được hắn rồi." Tạ Mục nói như khẳng định, "Đưa đồ đây."
"Đồ gì cơ?" Tạ Diêm giả bộ ngây ngô, "Là khách mời đến dự đấu giá, đi dạo tự nhiên bị tấn công, còn bị thương nữa. Không phải nên bàn chuyện bồi thường trước sao?"
Tạ Cẩn An đẩy đám vệ sĩ bước tới: "Anh muốn chiếc mặt dây này từ lâu rồi! Anh cùng phe với nó phải không..."
"Này, buộc tội người khác là phải trả giá đấy." Tạ Diêm ngắt lời, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, "Tôi rất mong được thấy cậu trả giá."
Lời đe dọa trắng trợn. Tạ Cẩn An quay sang nhìn Tạ Mục cầu cứu, nhưng vẫn chỉ nhận được sự phớt lờ.
Tạ Mục ra hiệu cho đội bảo vệ. Những vệ sĩ vũ trang lập tức tiến lên, vây kín con tắc kè đang nằm bất động trên sàn.
Tay họ siết chặt khẩu súng, toàn thân căng cứng đề phòng con quái vật dị biến đột nhiên tấn công.
"Không cần phải căng thẳng thế," Tạ Diêm cười nhạt, "Nó chết rồi."
Tạ Mục chống gậy nhìn Tạ Diêm chằm chằm.
"Là học viện quân sự, tôi có quyền tiêu diệt mọi sinh vật dị biến." Tạ Diêm khoanh tay, giọng điệu bình thản, "Không cần vội vàng gán tội cho tôi."
Tạ Mục nhìn Tạ Diêm với ánh mắt đầy ẩn ý: "Cậu nghĩ đây chỉ là quái vật dị biến?"
Trong câu nói này ẩn chứa thông tin quan trọng:
Tạ Mục biết về sự tồn tại của Dị Biến Thể... vậy thì việc hắn đấu giá chiếc mặt dây vảy rồng không phải là ngẫu nhiên.
Hắn ta đang âm mưu điều gì?
Dù trong lòng đã có đáp án, Tạ Diêm vẫn giữ vẻ mặt bình thản: "Quả thực có chút kỳ lạ. Có lẽ là loài tắc kè dị biến đột biến thành hình người... Ngài không cần lo, tôi sẽ đưa nó về học viện để xử lý."
Tuyệt đối không cho ông cơ hội nào đâu.
"Chiếc mặt dây thì sao?"
"Hmm?" Tạ Diêm tiếp tục giả ngây, "Chẳng phải ngài đã đấu giá thành công rồi sao? À... ý ngài là con tắc kè này đã trộm mất chiếc mặt dây ư? Vậy ngài có thể tự kiểm tra trên người nó."
Đội bảo vệ tiến lại gần thi thể con tắc kè, thận trọng lục soát và quả nhiên tìm thấy một chiếc hộp đựng mặt dây bên cạnh.
Mở hộp ra, một chiếc vảy rồng vàng óng nằm im lìm trên lớp đệm nhung.
Vệ sĩ đưa chiếc mặt dây cho Tạ Mục.
Tạ Mục nhíu mày nhìn hai người: Tạ Diêm dễ dàng trả lại như vậy sao?
Hắn ra hiệu cho nhân viên kiểm tra tiến lên. Người này dùng thiết bị quét qua mặt dây, sau đó cẩn thận kiểm tra thủ công: "Không có vấn đề gì."
Sở Thập Hàm bình thản quan sát cảnh tượng - cậu cũng không hiểu tại sao Tạ Diêm lại trả lại chiếc dây... Nhưng giờ quan trọng là rời đi càng sớm càng tốt.
Tạ Diêm đã cắn cậu một hồi, dường như đã đỡ hơn chút, kịp thời buông ra trước khi Tạ Mục đến, tránh cho cả hai cảnh "xã hội tẩy chay".
Nhưng cậu không thể chắc chắn Tạ Diêm hiện tại đã ổn định hay chưa, đặc biệt là đôi đồng tử dọc màu vàng kia - nếu bị Tạ Mục nhìn thấy... Sở Thập Hàm sẽ phải tìm cách đột nhập phòng thí nghiệm nào đó để giải cứu Tạ Diêm mất.
Vì vậy từ lúc Tạ Mục xuất hiện, Tạ Diêm vẫn nhắm nghiền mắt.
"Chúng tôi có thể đi chưa?" Tạ Diêm thong thả nói, "Do con tắc kè này, mắt tôi có chút tổn thương, cần được điều trị kịp thời... À, hóa đơn viện phí tôi sẽ gửi đến ban tổ chức đấu giá."
Một nhân viên bên cạnh gật đầu đồng ý. Từ góc nhìn của họ, Tạ Diêm chính là ân nhân - không chỉ giúp họ thu hồi món đồ quý giá, mà còn không chiếm làm của riêng, lực chiến đấu mạnh mẽ lại giảm thiểu thương vong cho đội truy bắt.
Thanh toán chút viện phí cho hắn là chuyện đương nhiên: "Hai vị có thể..."
"Tạ Diêm." Tạ Mục ngắt lời nhân viên, bước sát lại gần, "Mở mắt ra."
Thật là tinh tường...
Tạ Diêm giữ nguyên vẻ mặt vô cảm: "Không mở được đâu, thưa ngài Tạ, tôi bị thương rồi."
"Nếu tự mình không mở được, vậy chúng tôi sẽ giúp cậu mở." Tạ Mục ra lệnh cho đội bảo vệ phía sau, "Bảo vệ, lại đây."
Các nhân viên an ninh do dự một chút, nhưng trước uy thế của gia tộc Tạ, cuối cùng vẫn tiến lại gần Tạ Diêm.
Một tia sáng lạnh lóe lên. Sở Thập Hàm không chút do dự đứng chắn trước mặt Tạ Diêm: "Định động thủ sao?"
Mấy tên vệ sĩ nhìn nhau - alpha này cấp bậc không thấp.
"Hừ," Tạ Mục bất ngờ cười lạnh, "Thằng nhóc mắt đỏ, trông quen quá."
Sở Thập Hàm giật mình, lập tức hiểu ra: Tạ Mục đã đoán được cậu chính là sát thủ hôm đó.
"Quả nhiên là có âm mưu từ trước, Tạ Diêm."
"Tôi không hiểu ngài đang nói gì." Tạ Diêm vẫn nhắm mắt, tay thuận thế vòng qua eo Sở Thập Hàm kéo cậu về phía sau.
Tạ Mục không có bằng chứng, chỉ đang dò la thôi. Chỉ cần không thừa nhận, Tạ Mục không làm gì được họ.
Tạ Cẩn An trừng mắt nhìn hai người, ánh mắt tối sầm lại. Sở Thập Hàm và Tạ Diêm quả nhiên có quan hệ mờ ám! Y đã cho Sở Thập Hàm bao nhiêu tiền... Kết quả là cả hai alpha từng quấn quýt quanh y, giờ đều phản bội!
"Nếu ngài không có chứng cứ, tốt nhất đừng tùy tiện ra tay. Học viện quân sự bảo vệ học viên rất tốt, nếu ngài không muốn cùng tôi đối chất trước tòa..." Tạ Diêm xoay người, tay vòng qua vai Sở Thập Hàm dắt đi.
"Roẹt!" Một tia plasma xé gió phóng thẳng về phía sau lưng Tạ Diêm!
Tạ Diêm đẩy Sở Thập Hàm sang một bên, uốn người né tránh tia sáng chết người trong gang tấc.
Tạ Mục đang giơ khẩu súng plasma trong tay.
Ông ta dám thực sự ra tay!
"Rẹt! Rẹt! Rẹt!" Ba tia sáng nữa bắn thẳng về phía Tạ Diêm! Dựa vào âm thanh, Tạ Diêm nhanh như cắt né tránh từng đợt tấn công.
Sở Thập Hàm nhíu mày. Tạ Diêm vừa mới ổn định, nếu vì cuộc tấn công này mà lại...
Không do dự, Sở Thập Hàm giải phóng lực tinh thần, chuẩn bị tấn công Tạ Mục!
Tạ Mục cười lạnh, ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ phía sau. Những khẩu súng giảm thanh âm thầm chĩa lên.
Từ đầu, Tạ Mục đã không định để họ rời đi.
Dù có bắt giữ hai học viên quân sự tại đây, ai trong số những người chứng kiến dám tiết lộ? Học viện làm sao điều tra được sự việc?
Xoẹt! Xoẹt! Những viên đạn lặng lẽ lao về phía Tạ Diêm và Sở Thập Hàm!
Sở Thập Hàm đang dùng lực tinh thần khóa chặt Tạ Mục. Vừa định liếc nhìn tình trạng Tạ Diêm, cậu đã thấy vài viên đạn từ phía sau bắn tới!
Tạ Diêm... hắn hoàn toàn không thể thấy đạn bay!
Theo bản năng, Sở Thập Hàm lao tới, dùng thân mình che chắn cho Tạ Diêm.
Nụ cười tàn nhẫn nở trên môi Tạ Mục.
Chúng sẽ không chết, nhưng sớm thôi, học viện quân sự sẽ có hai học viên mất tích bí ẩn.
Khi đạn chỉ còn cách Sở Thập Hàm một tấc, Tạ Diêm bất ngờ mở mắt. Trong chớp mắt, một luồng lực tinh thần kinh thiên động địa như sóng thần bùng nổ từ người hắn.
Những viên đạn đóng băng giữa không trung một khoảnh khắc, rồi bật ngược trở lại, trúng thẳng vai và tay những kẻ bắn tỉa!
Sở Thập Hàm vội nhìn vào mắt Tạ Diêm - đó là một đôi đồng tử xanh biếc như mặt hồ tinh khiết nhất.
Tạ Diêm... hắn đã có thể tự do kiểm soát màu mắt!
Tạ Diêm nghiêng đầu liếc Sở Thập Hàm một cái, đột nhiên không nói không rằng ôm chặt lấy cậu lao đi!
Đám vệ sĩ vây quanh đều bị thương vì đạn bắn ngược, bất lực nhìn hai người bỏ trốn.
Tạ Mục gõ nhẹ gậy trúc, dùng lực tinh thần dâng trào như thủy triều tấn công Tạ Diêm! Dù chỉ đạt cấp A, nhưng độ tinh luyện và dày dặn khiến người ta kinh ngạc.
Thuở thiếu thời, Tạ Diêm chưa từng là đối thủ của Tạ Mục.
Nhưng quá khứ đã là quá khứ. Tạ Diêm ngoảnh lại nhìn Tạ Mục, lực tinh thần sắc lạnh đổi hướng, ầm một tiếng đụng độ với luồng sức mạnh kia.
Tạ Mục bị ép lùi hai bước, gậy trúc gõ mạnh xuống đất mới giữ được thăng bằng.
Không muốn kéo dài, Tạ Diêm lạnh giọng: "Ngài Tạ, tôi vốn là kẻ hay hận thù. Mong sớm được tái ngộ."
Hai bóng người biến mất sau góc hành lang.
Những người xung quanh hoang mang nhìn nhau. Nhân viên dè dặt hỏi: "Ngài...?"
Tạ Mục siết chặt gậy trúc đến nỗi khớp tay trắng bệch.
Sức mạnh của Tạ Diêm có gì đó không đúng.
Ông ta muốn chiếm đoạt được nó.
...
Trời đã tối hẳn, những ngọn đèn đường bật sáng rực rỡ trước tòa nhà đấu giá. Xa xa, những chiếc xe hơi cao cấp đậu san sát trên bãi đỗ.
Tạ Diêm mặt lạnh như tiền, kéo Sở Thập Hàm vào chiếc xe của họ, đẩy mạnh cậu ngồi phịch xuống ghế phụ.
Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm, tưởng hắn vẫn chưa ổn định: "Anh..."
Tạ Diêm đóng sầm cửa xe, ánh mắt lạnh băng, tay nắm chặt cằm Sở Thập Hàm:
"Che đạn cho tôi? Sở Thập Hàm?"
Sở Thập Hàm giật mình, vừa định mở miệng thì nghe giọng Tạ Diêm trầm khàn, khẽ run:
"Lại còn bị thương nữa?"