Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 70

Tạ Diêm liếc nhìn biểu cảm của Sở Thập Hàm, suy nghĩ một lát rồi cố ý lên tiếng: "Sở Thập Hàm, đau."

 

Sở Thập Hàm nhíu mày, định chạm tay Tạ Diêm nhưng lại sợ làm hắn đau thêm: "Trong căn cứ có máy y tế, em đưa anh đi..."

 

Tạ Diêm đưa tay lên sát môi Sở Thập Hàm.

 

Ý tứ rõ ràng: Chỉ cần Sở Thập Hàm hôn một cái là khỏi ngay.

 

Sở Thập Hàm ngây người, sau đó nhíu mày suy nghĩ rồi giống như hồi nhỏ Tạ Diêm an ủi mình, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tay hắn.

 

"......" Đôi mắt vàng của Tạ Diêm giãn ra vì ngạc nhiên trước hành động này.

 

Vợ mình đáng yêu quá.

 

Hắn nhìn Sở Thập Hàm không chớp mắt, vốn khí chất lạnh lùng giờ lại đang cẩn thận nâng tay mình lên, từng hơi thổi nhẹ như thổi bay nỗi đau.

 

Trong đáy mắt vàng rực của Tạ Diêm, khung cảnh ấy in hằn như một bức tranh.

 

Hình như... hình như hắn cũng từng làm thế với ai đó.

 

Tạ Diêm đột nhiên giật tay khỏi Sở Thập Hàm.

 

Sở Thập Hàm ngừng lại, tưởng mình làm hắn đau. Khi định kiểm tra vết thương, cậu bỗng thấy Tạ Diêm ôm lấy đầu, quỵ xuống đất.

 

"Tạ Diêm!" Sở Thập Hàm quỳ sát theo, giọng đứt quãng.

 

...

 

Tạ Diêm như bị nhốt trong không gian tối đen như mực. Bóng tối vô tận, ngột ngạt như đắm chìm trong vũng nước chết, nuốt chửng hắn từng chút một.

 

"Tìm thấy hắn rồi... không, là 'Hắn'."

 

"Nhưng 'Hắn' lại sắp chết lần nữa."

 

"Buồn cười thật, 'Hắn' lại nuôi một con người, rồi vì nó mà mất mạng... bị trói buộc bởi thứ tình cảm vô dụng này..."

 

"Ha... tình cảm thừa thãi ấy, vứt đi là xong."

 

"'Hắn' sẽ không bao giờ nhớ lại con người đó nữa."

 

Lại một giọng nói khác ra lệnh. Tạ Diêm cau mày.

 

Trong bóng tối, một âm thanh gầm rú bỗng vang lên. Như có thứ gì đó từ bên ngoài đang ép nén không gian của hắn, từng chút một, muốn nuốt chửng hắn hoàn toàn.

 

Nhưng Tạ Diêm thậm chí không biết thứ đang đè nén mình là gì.

 

Hắn ghét cảm giác này.

 

Tại sao có người lại có thể điều khiển cảm xúc và ký ức của hắn?

 

Dám chèn ép trong tâm trí hắn, tưởng đây là lãnh địa của ai?

 

Một ánh sáng vàng óng bắt đầu tỏa ra, lấp lánh trong không gian tối tăm - yếu ớt nhưng rực rỡ.

 

Là đôi mắt của Tạ Diêm.

 

Từng chút ánh vàng loang ra, xé tan màn đêm vô tận. Tạ Diêm cuối cùng cũng nhìn rõ - một rào chắn trong suốt khổng lồ đang ép sát vào hắn, từng milimet một.

 

Bên ngoài lớp rào chắn, dòng lũ cuồng nộ gào thét càng kinh hoàng hơn.

 

Đập vỡ rào chắn, hắnsẽ bị dòng lũ hung dữ nhấn chìm. Nhưng nếu không phá vỡ, hắncũng sẽ bị nghiền nát trong không gian ngột ngạt này.

 

Tạ Diêm chưa bao giờ chọn sống cúi đầu.

 

Hắn nắm chặt tay.

 

"Ầm—!" Một tiếng nổ long trời. Rào chắn vỡ tan, dòng lũ ào ạt tràn vào.

 

Tạ Diêm bình thản đối mặt với những con sóng dữ tợn đang gầm thét.

 

Hắn sẽ đánh bại chúng.
Nhất định.

 

...

 

Ánh nắng mai dịu dàng xuyên qua cửa sổ, phủ lên chiếc tủ đầu giường màu nâu, rồi đánh thức sợi chỉ nắng cuối cùng vương trên tấm ga giường mềm mại.

 

"Bíp bíp bíp—" Tiếng chuông báo thức vang lên.

 

Tạ Diêm vô thức đưa tay về phía đầu giường... và chạm phải một bàn tay khác - thon dài, gân guốc.

 

Mềm mại, thích quá.

 

Hắn kéo mạnh bàn tay ấy về phía mình, ghì chặt vào ngực.

 

Bàn tay kia không hề kháng cự, chỉ có giọng nói lạnh lùng vang bên tai: "Cẩn thận tay của anh."

 

Tạ Diêm mở mắt.

 

Thanh niên tóc đen mắt đỏ đứng bên giường, bị hắn kéo lấy một tay với vẻ bất đắc dĩ.

 

Tạ Diêm chợt choáng váng. Hình bóng trước mắt đột nhiên trùng khớp với một nhóc con tóc đen mắt đỏ ngày nào.

 

Đó là... Sở Thập Hàm thuở nhỏ?

 

Hắn đã từng gặp khi nào...?

 

"Anh..." Sở Thập Hàm hơi nhíu mày, hỏi dò, "Còn nhớ mình là ai không?"

 

Tạ Diêm gật đầu: "Tạ Diêm."

 

Sở Thập Hàm nhìn sâu vào đôi mắt hắn một lúc, do dự rồi mới hỏi tiếp: "Vậy... còn nhớ em là ai không?"

 

Tạ Diêm cảm nhận bàn tay đang nắm có chút căng thẳng, liền cố ý siết chặt hơn: "Tiểu Thập."

 

Nét mặt Sở Thập Hàm dịu xuống: "Đừng siết chặt quá, tay anh còn thương."

 

Tạ Diêm bất ngờ nhận ra bàn tay mình đang được băng bó cẩn thận bằng gạc trắng.

 

"Tình trạng của anh hiện tại, em lo căn cứ phát hiện vấn đề nên đưa anh về trước." Giọng Sở Thập Hàm trầm xuống, "Em đã mượn máy y tế của Mục Tư Niên, anh sẽ khỏe lại sớm thôi."

 

"Ừ, sẽ khỏe sớm thôi." Tạ Diêm mỉm cười, hôn nhẹ lên má Sở Thập Hàm, "Đừng lo."

 

Sở Thập Hàm hơi thả lỏng đôi lông mày đang nhíu chặt: "Em đã báo cáo tình hình của Gray về căn cứ. Nhưng hắn đã trốn thoát khi anh đau đầu."

 

Gray nắm trong tay bản đồ nội bộ của phòng điều khiển trung tâm, hiểu rõ hơn Sở Thập Hàm về lối thoát khác. Gã rõ ràng đã chuẩn bị đường lui, ném thẳng chiếc quạt lông về phía họ.

 

Chiếc quạt tạo ra luồng gió mạnh kinh hoàng, đẩy bật Tạ Diêm và Sở Thập Hàm ra xa. Lợi dụng sự quen thuộc với địa hình, Gray nhanh chóng trốn thoát qua lối ra khác.

 

"Nếu hắn báo tình hình của anh cho cái tổ chức gọi là..."

 

"Ừm?" Tạ Diêm dùng đầu ngón tay xoa nhẹ dái tai Sở Thập Hàm, "Tôi nghĩ hắn chưa chắc đã tiết lộ."

 

Cái "Phong Chúc" trong truyền thuyết này, dường như không thực sự đoàn kết.

 

"Họ đang tìm kiếm tôi, nhưng mục đích lại không giống nhau." Tạ Diêm phân tích, "Gray và Số 1 dường như bất đồng quan điểm, nên hắn chắc chắn không dám phát tán thông tin này."

 

Sở Thập Hàm gật đầu nhẹ, ánh mắt dừng lại ở đôi đồng tử dọc màu vàng của Tạ Diêm, đột nhiên hỏi: "Qua cơn dị ứng rồi? Anh có vẻ rất tỉnh táo."

 

Tạ Diêm khẽ giật mình, nghiêng đầu hôn lên dái tai người trước mặt: "Em nói gì cơ?"

 

Sở Thập Hàm: "..." Thì ra vẫn chưa tỉnh.

 

...

 

Tiếng xoong nồi leng keng vang lên từ nhà bếp. Tạ Diêm thảnh thơi ngồi trên giường, chờ "y tá nhỏ" nấu cháo cho bệnh nhân đặc biệt.

 

Sao lại dễ dụ thế không biết.

 

Tạ Diêm bất chợt liếc nhìn lớp băng gạc quấn quanh tay, rồi chậm rãi tháo ra từng lớp một.

 

Đó là một bàn tay với những khớp xương rõ ràng, thon dài và đẹp đẽ.

 

Da tay trắng mịn màng, không thể nhận ra chỉ một ngày trước nó từng bị thiêu rụi đến mức không còn hình dạng.

 

Hmm... một trong những khả năng dị biến sao?

 

Tạ Diêm nhíu mày: Có vẻ hắn là một Dị Biến Thể cực kỳ mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người đều săn lùng.

 

...Là từ khi nào nhỉ? Trước khi hắn mười tuổi... hay thậm chí sớm hơn nữa?

 

Hắn và Sở Thập Hàm đã từng gặp nhau trước mười tuổi, không chỉ gặp mà có lẽ còn có mối liên hệ sâu sắc.

 

Nhưng ngoài hình ảnh nhóc con nọ, hắn chẳng nhớ gì thêm.

 

Có lẽ sẽ phải điều tra rất nhiều năm về sự kiện xảy ra với... cha - tướng quân Thẩm.

 

Tạ Diêm ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ báo thức đầu giường.

 

Kim giây kim phút lần lượt tích tắc trôi qua.

 

Biết đâu, hắn mới chính là thanh mai trúc mã của Sở Thập Hàm thì sao.

 

...

 

Khi Sở Thập Hàm bưng bát cháo nấu xong vào phòng, Tạ Diêm đang dựa vào đầu giường, buồn chán vặn đi vặn lại kim đồng hồ.

 

Ca ca trẻ con thật.

 

Sở Thập Hàm đặt bát xuống, định đưa thìa cho Tạ Diêm nhưng chợt nhớ đến vết thương của hắn, liền nhíu mày.

 

Tạ Diêm nghiêng đầu nhìn Sở Thập Hàm, cố ý làm nũng: "Tay bị thương rồi, làm sao giờ?"

 

Sở Thập Hàm nhìn hắn một lúc, rồi lại cầm bát lên, ngồi xuống cạnh giường, thổi nguội cháo trên thìa trước khi đưa đến miệng Tạ Diêm.

 

Môi Tạ Diêm khẽ nhếch lên, nuốt thìa cháo ấm nóng.

 

Sở Thập Hàm kiên nhẫn đút từng thìa cho đến khi bát cạn đáy, nghiêng đầu hài lòng thấy ca ca đã bớt xanh xao.

 

Muốn hôn quá.

 

Dù sao anh ấy vẫn trong kỳ nhạy cảm mà. Nghĩ vậy, Sở Thập Hàm khẽ nghiêng người.

 

Đôi mắt ngập ngừng ngước nhìn phản ứng của người trước mặt.

 

Tạ Diêm bất ngờ cúi xuống, đôi mắt phảng nét cười kéo Sở Thập Hàm vào nụ hôn.

 

Đôi mắt biếc mở to, rồi khép lại đáp trả.

 

Nụ hôn của Tạ Diêm mang đầy sự cám dỗ - hắn khẽ cắn môi dưới mềm mại của Sở Thập Hàm, cố tình dừng lại khiến đối phương sốt ruột ngửa cổ đòi hỏi thêm.

 

Tạ Diêm bỗng lùi ra, khoảng cách nhỏ khiến Sở Thập Hàm vô thức đuổi theo: "Ca ca..."

 

Tiếng cười khẽ vang lên, cuối cùng hắn cũng cho cậu toại nguyện.

 

Đôi môi đang chủ động đuổi theo bỗng bị khóa chặt, Sở Thập Hàm mất đi thế chủ động, chỉ còn biết đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt.

 

Tạ Diêm một tay ôm lấy eo thon, đặt Sở Thập Hàm ngồi lên đùi mình, tay kia luồn vào khe áo phông.

 

Hắn rất thích cảm giác khi chạm vào làn da ấy - săn chắc nhưng mềm mại, từng đường nét đều hoàn hảo.

 

Ngón tay hắn vuốt v e một lúc, rồi từ từ trườn lên, chạm phải vật cản.

 

Cố ý dùng lực ấn xuống.

 

"Ưm..." Tiếng rên nghẹn lại trong nụ hôn.

 

Không hiểu cảm giác đó là gì, như có lớp vải mịn như da lướt qua. Sở Thập Hàm gắng mở đôi mắt dính chặt, phát hiện Tạ Diêm đang đeo găng tay.

 

"Băng gạc trông không đẹp mắt." Giọng nói trầm ấm thổi vào tai, "Sợ Tiểu Thập thấy xấu."

 

Sở Thập Hàm lắc đầu, tay nắm chặt vạt áo người trên thân: "Không xấu."

 

"Thật sao?" Tạ Diêm giả vờ yếu đuối, "Không phiền em chứ... tay tôi giờ thật bất tiện."

 

"Không." Sở Thập Hàm lại hôn lên môi hắn, nụ hôn nhẹ như cánh bướm.

 

"Ừm..." Tạ Diêm nâng cằm Sở Thập Hàm lên, "Muốn làm bây giờ, bạn học Tiểu Thập có chê tay tôi không ôm được em không?"

 

Từ chối đồng nghĩa với việc chê bai Tạ Diêm.

 

"Không mà," Sở Thập Hàm bước vào cái bẫy do chính thợ săn giăng ra, để hắn không cảm thấy bị chối từ, cúi đầu mở khóa quần cho Tạ Diêm, rồi tự cởi bỏ quần mình, "Em sẽ giúp anh."

 

Nụ cười lại nở trên môi Tạ Diêm.

 

Cuối cùng, không còn lớp vải ngăn cách, bàn tay hắn nắm lấy vòng mông đầy đặn, đàn hồi.

 

Sở Thập Hàm có lẽ sợ đè vào tay Tạ Diêm, nên luôn chống tay giữ khoảng cách, quỳ gối để hắn thoải mái nghịch ngợm.

 

Tạ Diêm thích thú ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu, tay kéo mông cậu lại gần rồi từ từ ấn xuống.

 

"Ưm.." Quá... Tạ Diêm thậm chí không dùng biện pháp an toàn, cứ thế trực tiếp... Sở Thập Hàm cong lưng, toàn thân run lên, "Tạ Diêm..."

 

Không vội tiếp tục, Tạ Diêm khẽ hôn lên môi cậu: "Gọi ca ca."

 

"Ca ca..." Sở Thập Hàm thở gấp hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh, tay bám vào vai Tạ Diêm, cằm dựa lên bờ vai, đôi môi đỏ ửng áp sát tai hắn thì thầm lời đề nghị táo bạo, "Đừng dùng tay nữa..."

 

Tạ Diêm dừng tay, mắt híp lại nghe Sở Thập Hàm cắn nhẹ vành tai mình thì thầm:

 

"Để em tự động."


 

P.S: Thực ra là chap 71 vì 70 là ngoại truyện. Làm xong chính tr tui mới làm vì chen vào nó k hợp lí lắm

Bình Luận (0)
Comment