"Cần anh quản." Cận Chu cúp điện thoại của Dương Thời Dữ, khóe miệng nhếch lên mãi không hạ xuống.
Cậu chính là không muốn phục tùng sự quản thúc của Dương Thời Dữ, nếu đã "Mạo hiểm" tiến đến "Nằm vùng", tất nhiên cậu không thể dễ dàng bị Dương Thời Dữ gọi trở về.
Có lẽ là do có sự khác biệt quá lớn so với cuộc đàm phán vừa rồi, La Tuyết Tình nhìn tâm trạng không tệ của Cận Chu hỏi: "Là bạn gái sao?"
"Hửm?" Lúc này, Cận Chu mới dời sự chú ý của cậu ra khỏi người Dương Thời Dữ.
"Bộ dạng bây giờ của cậu rất giống đang yêu đương." La Tuyết Tình cười nói.
"Không có." Cận Chu sờ sờ cổ, không quen cùng người khác nói về vấn đề tình cảm, đành phải lúng túng chuyển đề tài, "Lát nữa, cô còn phải đến công ty đúng không?"
Công việc của La Tuyết Tình rất bận rộn, đôi khi cuối tuần cũng không thể nghỉ ngơi.
Trong khi đó, Cận Chu chỉ là không quá thích trạng thái sinh hoạt hiện tại của cậu.
"Hôm nay không đến công ty." La Tuyết Tình nói, "Lát nữa, tôi sẽ đến lớp học bổ túc đón con tôi."
Cận Chu gật đầu: "Làm mẹ đơn thân thật không dễ dàng."
"Quen rồi." La Tuyết Tình thản nhiên cười, "Vì con trai đều đáng giá, cũng không cảm thấy mệt."
Sau khi tạm biệt La Tuyết Tình ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, Cận Chu lái xe trở lại tiệm sửa xe.
Bạn gái của Tiểu Vũ hôm nay được nghỉ phép, Tiểu Vũ cũng vốn định hôm nay sẽ xin nghỉ, nhưng phía bên Cận Chu phải đi bàn việc hòa giải, nên chỉ đành để cậu nhóc đi làm nửa buổi sáng.
Khi Cận Chu từ bên ngoài trở về, bạn gái của Tiêu Vũ đang đợi Tiểu Vũ trong cửa tiệm, hai người họ đang mệt mỏi ngồi sau bàn làm việc, cũng không biết đang xem video gì, xem mãi xem mãi hình như còn muốn hôn một cái.
"Mùi gì vậy?" Cận Chu đi vào cửa tiệm, lấy tay quạt quạt không khí trước mặt, "Mùi chua của tình yêu."
"Anh Cận." Tiểu Vũ giống như đang mong trời trông trăng, cuối cùng cũng trông được Cận Chu đến, cậu nhóc giới thiệu hai người với nhau, sau đó không thể chờ đợi được dẫn bạn gái ngồi lên chiếc mô tô hạng nặng yêu dấu của mình.
"Đúng là tuổi trẻ." Cận Chu cảm khái lắc đầu, đi đến ngồi xuống sau bàn làm việc, "Sự nghiệp quan trọng hay tình yêu quan trọng?"
Trong cửa tiệm trống rỗng không có người đáp lời, cậu vừa tự hỏi tự trả lời: "Đương nhiên là sự nghiệp rồi."
Một lúc sau, điện thoại của Cận Chu vang lên, cậu nhìn đi nhìn lại tên hiển thị người gọi, cố ý đợi một lúc mới bắt máy: "A lô?"
"Ở đâu?" Dương Thời Dữ ở đầu bên kia điện thoại hỏi.
"Ở bên ngoài." Cận Chu uể oải dựa vào ghế làm việc.
"Bây giờ về nhà." Dương Thời Dữ không cho phép từ chối nói.
"Tại sao?" Cận Chu lại lấy ra câu nói trước đó của anh, "Không có ai ở nhà, không muốn về."
"Tôi đang ở trước cửa nhà cậu."
Nghe thấy lời này, Cận Chu sững người một lúc, lập tức đứng dậy từ sau bàn làm việc.
"Ồ, vậy thì tôi sẽ cố gắng, khụ khụ," cậu dừng lại, "Cố gắng dành thời gian trở về một chuyến."
Sau khi cúp điện thoại, Cận Chu nhanh như bay thu dọn đồ đạc, năm đó vội vã đến quán bar để xem trận chung kết World Cup cũng không có nhanh như vậy.
Cửa cuốn bị kéo xuống đến cuối, lúc này một chiếc xe chạy tới trước cửa tiệm, tài xế thò đầu ra ngoài cửa sổ xe hỏi: "Ông chủ, không mở tiệm sao?"
"Không mở nữa!" Cận Chu vẫy vẫy tay, không quay đầu lại chạy chậm theo hướng về nhà.
Về đến tiểu khu nhà mình, Cận Chu ở dưới lầu hít một hơi, lúc này mới chậm rãi đi lên lầu.
Trong hành lang ánh đèn mờ ảo, có đôi khi những người hàng xóm quen thuộc đi đến trước mặt cũng không nhất định sẽ nhận ra, nhưng Cận Chu liếc mắt một cái liền nhận ra bóng người đang đợi trước cửa nhà mình.
"Sao anh lại tới đây?" Cận Chu từ xa hỏi.
Dương Thời Dữ nhìn thấy Cận Chu, quan sát bộ dạng thở hổn hển của cậu hỏi: "Nhanh như vậy?"
"Lái xe." Cận Chu tùy tiện lừa gạt lấy lệ, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Đồ đạc trong nhà vẫn bày trí như cũ, tủ giày bằng gỗ tử đàn ở lối vào là quà của người lớn trong nhà tặng vào lúc cha mẹ Cận Chu kết hôn, đôi dép mà năm đó Dương Thời Dữ thường đi vẫn được giữ lại bên trong.
"Còn ngẩn người làm gì?" Cận Chu ném dép lê đến trước mặt Dương Thời Dữ, sau đó lại thay dép cho mình, "Vào đi."
Dương Thời Dữ nhìn quanh phòng khách một vòng, lại nhìn đôi dép dưới chân, một lúc lâu sau mới thay giày đi vào phòng.
"Sạch sẽ hơn so với tôi nghĩ." Dương Thời Dữ nói.
"Đúng vậy." Cận Chu đi vào phòng bếp lấy ra hai ly nước, rót nước sôi để nguội vào, nhìn thấy Dương Thời Dữ vẫn đứng bất động ở trong phòng khách, lại hỏi: "Làm sao, muốn đi tham quan một chút không?"
Cậu đặt ly nước lên bàn trà, kéo cổ tay Dương Thời Dữ đi đến trước phòng ngủ của cậu, dựa vào khung cửa, nâng cằm nói: "Nhìn xem, có ngăn nắp không?"
Trong tủ sách đầy ắp những cuốn sách liên quan đến pháp luật, được sắp xếp ngăn nắp theo thể loại, kích thước, cạnh giường so với năm đó nhiều thêm một giỏ đựng quần áo bẩn, quần áo đã mặc qua đều nằm gọn trong giỏ, không còn tùy tiện vứt lên giường như lúc trước nữa.
Thấy Dương Thời Dữ đang xuất thần nhìn chằm chằm vào bàn làm việc, Cận Chu búng ngón tay trước mặt anh, hỏi: " Đang nghĩ gì vậy?"
Dương Thời Dữ nhanh chóng thu lại tầm mắt, nhìn Cận Chu nhàn nhạt nói: "Không có gấp chăn."
"Cái đó không tính." Cận Chu không chút chột dạ nói: "Là do cái chăn không muốn bị gấp, nó muốn tự do tự tại."
Dương Thời Dữ hiển nhiên không muốn phản ứng với một cái cớ ấu trĩ như vậy, anh trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, cuối cùng cũng nói về việc mình tìm đến cửa: "Cậu đến Giai Hữu làm gì?"
"Nằm vùng." Cận Chu đi đến ngồi bên cạnh Dương Thời Dữ, "Bạn gái của Vương Đại Vinh được thả ra anh cũng không thông báo cho tôi một tiếng, liền biết anh không đáng tin cậy."
Dương Thời Dữ cau mày hé môi, dường như muốn nói lại những lời rập khuôn nhàm chán lúc trước, nhưng anh tựa hồ ý thức được có nói cái gì cũng vô dụng, vì vậy thở ra một hơi, ngữ khí thản nhiên nói: " Uông Hoà Thái tôi sẽ đi điều tra, cậu không cần tự mình hành động."
"Cho nên cái chết của cha mẹ tôi đúng là có liên quan đến Uông Hòa Thái." Mặc dù Cận Chu đã rất chắc chắn, nhưng cậu vẫn muốn nghe từ miệng Dương Thời Dữ.
"Đúng vậy." Dương Thời Dữ cuối cùng cũng nói ra, "Thầy Cận từng nói với tôi, Uông Hoà Thái muốn hối lộ ông ấy."
Thầy Cận mà Dương Thời Dữ đề cập đến chính là Cận Vĩ cha của Cận Chu.
Cận Vĩ biết Dương Thời Dữ muốn trở thành thẩm phán, lại cảm thấy nền tảng của Dương Thời Dữ không tồi, nên đã xem anh như một học trò của mình mà bồi dưỡng.
Bình thường, Cận Chu nói chuyện không nghiêm túc, đặc biệt là ở trước mặt Dương Thời Dữ, cũng không biết bản thân đang phân cao thấp cái gì, chỉ là luôn cảm thấy rằng việc cậu để tâm đến Dương Thời Dữ là rất mất mặt.
Nhưng bây giờ khi nghe thấy hai chữ "Thầy Cận", cậu vẫn bình tĩnh lại, thu lại cổ sức mạnh, hơi cúi đầu, mở to mắt nói: "Nhưng cha tôi không nhận hối lộ."
"Ừ." Dương Thời Dữ nói, "Tôi không ngờ rằng họ thật sự sẽ xảy ra chuyện."
Tâm trạng của Cận Chu khó tránh khỏi dao động, cau mày nhìn Dương Thời Dữ hỏi: "Tại sao Uông Hoà Thái lại dám làm như vậy?"
"Bởi vì ông ta làm việc rất thận trọng." Dương Thời Dữ nói, "Trên lưng ông ta cõng ít nhất mười mấy mạng người, nhưng không có một vụ án nào có thể trực tiếp tra đến trên đầu ông ta.
Giống như khi tòa cao ốc Hoà Thái được thi công, một nhà thầu nổi tiếng đã biến mất một cách bí ẩn, nói không chừng rất có thể đã bị chôn vùi trong sàn bê tông của bãi đậu xe ngầm."
Cận Chu sững sờ trong giây lát, hầu hết những câu chuyện cậu thu thập được về Uông Hoà Thái đều là "Giang hồ đồn thổi", luôn mang đến cho người ta một cảm giác không chân thực.
Bây giờ nghe được một chuyện cụ thể như vậy từ miệng Dương Thời Dữ, cậu mới thực sự cảm nhận được sự nguy hiểm của Uông Hoà Thái.
"Nhiều năm như vậy rồi anh vẫn không có một chút tiến triển nào sao?" Cận Chu lại hỏi.
"Không phải hoàn toàn không có." Dương Thời Dữ dừng lại, như thể đang do dự có nên nói thẳng ra hay không, "Trong những vụ án này, phía cảnh sát không tra ra được bất kỳ giao dịch tiền bạc nào, bao gồm cả việc Vương Đại Vinh bị sai khiến giết người, cũng không có thu nhập bất thường nào trong tài khoản."
"Nói cách khác," Cận Chu chủ động tiếp lời, "Bọn họ đều giao dịch bằng tiền mặt."
"Đúng vậy." Dương Thời Dữ chỉ đáp một tiếng, không có tiếp tục nói, hiển nhiên là còn chưa có chuẩn bị đem toàn bộ sự tình nói thẳng ra.
Tuy nhiên, Cận Chu cũng đã nghĩ đến điều gì đó sâu xa hơn, tự mình suy đoán: "Điều đó có nghĩa là Uông Hoà Thái có một đường dây rửa tiền.
Điều tra từ hướng này sẽ dễ dàng hơn nhiều so với vụ án giết người."
Dương Thời Dữ bất đắc dĩ thở ra một hơi, đại khái là không ngờ trực tiếp bị đoán trúng, hơi giật khoé môi: "Đúng vậy."
"Nhưng rửa tiền sẽ không bị phán tử hình." Cận Chu xoa xoa cằm, luôn cảm thấy không thoải mái, "Cho nên anh lại điều tra từ Vương Đại Vinh?"
"Đúng vậy." Dương Thời Dữ nói, "Cảnh sát đang theo dõi đường dây rửa tiền này, cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, Vương Đại Vinh và Anh Oai tôi sẽ chú ý, cũng không cần cậu phải lo lắng."
"Anh bình thường có thời gian đi điều tra sao?" Cận Chu không có ý định rút lui, "Có nhiều vụ án như vậy đang chờ anh phán xét, anh không thể nào toàn tâm toàn ý."
"Tôi sẽ dành thời gian." Dương Thời Dữ nói.
"Tôi ngược lại có một biện pháp, có thể nâng cao hiệu suất của anh." Cận Chu đảo mắt một vòng, trong lòng nảy ra một chủ ý quỷ dị.
"Cái gì?" Dương Thời Dữ khẽ nhíu mày, hẳn là bởi vì phát hiện ánh mắt biến hóa của Cận Chu, bắt đầu trở nên cảnh giác.
"Anh giao toàn bộ công việc của anh cho tôi." Cận Chu nói, "Tôi giúp anh thẩm tra xử lý vụ án, đảm bảo phán quyết công bằng chính trực, không để bị cáo có một chút oán hận nào."
Dương Thời Dữ cau mày, kìm nén nội tâm: "Sao cậu không giúp tôi viết luôn bản án?"
"Được luôn." Cận Chu thực lòng cảm thấy không tệ, "Tôi có sở trường viết bản cáo trạng, bản án nhất định cũng không thành vấn đề."
"Cậu điên rồi sao?" Dương Thời Dữ nhíu mày nói, "Bản án là thứ cậu có thể viết sao?"
"Anh không nói, tôi không nói, ai mà biết được?" Cận Chu lại trở nên không đứng đắn, "Anh để tôi trải nghiệm cơn nghiện muốn làm thẩm phán đi."
Dương Thời Dữ vẻ mặt đau đầu hít một hơi thật sâu, Cận Chu không khỏi buồn cười, nếu cậu có bình dưỡng khí trong tay, vậy nhất định sẽ chủ động giao ra.
"Nói thật, Dương Thời Dữ." Cận Chu thu liễm lại một chút, "Anh không cần bảo vệ tôi, thật đấy, tôi không cần."
"Anh thật sự nên cảm tạ bởi vì hiện tại tôi sống không tệ, nếu không tôi sẽ hận chết anh, anh biết không?"
"Chỉ bởi vì không để cậu làm thẩm phán?" Dương Thời Dữ ngừng nhíu mày, "Cậu có biết mấy năm qua tôi nhận được bao nhiêu lời đe dọa ——"
"Bởi vì anh bỏ rơi tôi." Cận Chu chưa nghe xong, ngắt lời Dương Thời Dữ.
"Cậu thật sự muốn nghe suy nghĩ của tôi không?" Dương Thời Dữ nói, "Cậu căn bản không cần tôi ở bên cạnh cậu."
Đây là cái cớ quái quỷ gì vậy?
"Được rồi." Hiếm khi có dịp cùng Dương Thời Dữ tán gẫu lâu như vậy, kết quả nói chuyện một hồi, lại nói tới mức trở nên không vui vẻ gì, "Làm sao, tôi cần cái gì, không cần cái gì, còn cần anh đến quyết định cho tôi? Anh nghĩ anh là ai?"
Lời này nói ra không chút lưu tình, Dương Thời Dữ ngậm miệng không nói, Cận Chu cũng không chủ động hé răng, cả hai người không ai nhường ai một bước.
Một lúc sau, Dương Thời Dữ vẫn là người bình tĩnh lại trước, hỏi: "Rốt cuộc phải làm như thế nào cậu mới bằng lòng không nhúng tay vào?"
Dương Thời Dữ rõ ràng là đang nhượng bộ, trong lời nói có vài phần thoả hiệp.
Nhưng Cận Chu cũng không có dễ dỗ như vậy, thừa dịp thái độ Dương Thời Dữ mềm xuống, cậu nhướng mày nói: "Lúc trước không phải đã đề cập điều kiện với anh rồi sao?"
Dương Thời Dữ nhớ lại một lúc, có lẽ không nhớ ra, hỏi: "Cái gì?"
Cận Chu lợi dụng lúc Dương Thời Dữ không chú ý, nhanh chóng nắm lấy cổ áo của anh, đôi môi bỗng nhiên sấn tới, tùy ý va vào môi Dương Thời Dữ.
Dương Thời Dữ lập tức trừng lớn hai mắt, theo bản năng muốn đẩy Cận Chu ra, nhưng Cận Chu đã sớm có chuẩn bị, gắt gao nắm chặt cổ áo của Dương Thời Dữ không chịu buông ra.
Thật ra, Cận Chu cũng chưa từng hôn môi, không biết nên làm như thế nào, trong lòng cậu ít nhiều có chút sợ sệt, sợ bị Dương Thời Dữ nhìn ra cậu không có chút kinh nghiệm, tóm lại trước tiên học theo trong phim truyền hình gặm hai cái, sau đó lui ra.
"Tôi đã từng nói rồi, anh hôn tôi một cái, tôi sẽ không nhúng tay vào." Cận Chu vừa nói chuyện, vừa phân tâm hồi tưởng lại dư vị, hoá ra Dương Thời Dữ lúc nào cũng cứng miệng, nhưng hôn vào lại mềm như vậy?
Nghe người ta nói hôn môi rất ngọt ngào, nhưng cậu không nếm ra được vị gì, lần sau lại tìm cơ hội thử lại lần nữa.
"Cậu......" Dương Thời Dữ cũng vừa mới định thần lại, lông mày lập tức vặn thành chữ "Xuyên".
[1]
[1] Chữ "Xuyên": chữ xuyên tiếng Trung viết như này: 川
Cận Chu ngược lại không sợ, dù sao ở đây cũng là địa bàn của cậu, cậu có thể không chút cố kỵ hôn anh, ngoài sự nhượng bộ của Dương Thời Dữ ra, còn bởi vì đây là nhà của cậu, ở trong nhà của chính mình đương nhiên sẽ to gan lớn mật.
Vốn tưởng rằng sẽ lại bị đánh, kết quả không ngờ Dương Thời Dữ chỉ cau mày, dùng mu bàn tay chà chà môi, giọng điệu bất thiện nói với Cận Chu: "Vậy điều kiện đã đạt thành, cậu đừng nhúng tay vào."
Này, sao hôm nay dễ nói chuyện thế hả?
Cận Chu lại đột nhiên trở nên không an phận, luật sư mà, đương nhiên muốn tận lực tranh thủ nhiều quyền lợi nhất có thể cho bản thân, vì vậy cậu lại đưa ra một điều kiện bổ sung: "Một ngày."
"Cái gì?" Dương Thời Dữ hiển nhiên không nghĩ tới Cận Chu lại mặt dày như vậy, trên trán ẩn ẩn nổi lên gân xanh.
"Hôm nay tôi sẽ không nhúng tay vào." Cận Chu cười cười, "Anh mỗi ngày đều hôn tôi một cái, vậy tôi——"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dương Thời Dữ đột nhiên túm lấy cổ áo của Cận Chu, đợi cậu phản ứng lại, Dương Thời Dữ đã hôn lên bờ môi cậu, liều mạng gặm cắn, chẳng được bao lâu sau, Cận Chu liền cảm giác môi răng tràn ngập mùi máu tươi.
Rốt cuộc ai mới là chó đây? Cậu bàng hoàng nghĩ thầm, không phải nói là ngọt ngào sao, sao lại hung dữ như vậy?
Một lúc lâu sau, ngay khi Cận Chu cảm thấy môi sắp bị gặm nát, Dương Thời Dữ rốt cuộc cũng buông cậu ra, mặt không đổi sắc nhìn cậu nói: "Một tháng." [2]
[2] Câu này bản raw tác giả viết là "抵一个月", tui không biết dịch sao hết, không hiểu ý tác giả.
Tại theo tui nghĩ thì công muốn 1 cái hôn đổi lấy 1 tháng thụ không được nhúng tay vào vụ án?? Tạm thời sẽ dịch như vậy, khi nào tui nghĩ ra hoặc có reader cíu, tui sẽ sửa lại sau
Cận Chu lúc này mới hiểu được ý đồ của Dương Thời Dữ, cậu dùng ngón tay cái lau vết máu trên môi, câu lên khóe miệng bị cắn nói: "Được.".