Hướng Biên Đình nói chuyện từ trước đến giờ đều thoải mái, hào phóng, thẳng thắn, kể cả lúc khen người khác. Nhưng cậu muốn không thẳng thắn như vậy cũng không sao, có thể để người khác suy nghĩ, rằng có phải những lời cậu nói còn bao hàm ý nghĩa gì khác không.
Cho dù không có ý gì khác, nhưng trái tim của Hạ Tuyên vẫn bị trêu chọc một tẹo.
“Lúc nào cũng có thể nói cho cậu nghe.” Hạ Tuyên đáp lại một câu, sau đó lại hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
“Hả?” Hướng Biên Đình ngẩn người.
“Không phải đi ăn khuya sao.” Hạ Tuyên nghiêng đầu: “Muốn ăn cái gì?”
Thật ra, Hướng Biên Đình không đói bụng lắm, vừa rồi bị mùi hương trên sàn nhảy xông thẳng mũi vẫn còn thấy buồn nôn, cậu hỏi Hạ Tuyên: “Anh muốn ăn cái gì?”
“Tôi sao cũng được, cậu chọn đi.”
Hướng Biên Đình suy nghĩ, hỏi: “Anh ăn cá không?”
“Ăn.”
“Vậy chúng ta đi ăn cá đi.”
Hạ Tuyên gật đầu: “Được.”
Hướng Biên Đình đề cử một chỗ cho Hạ Tuyên, gửi địa chỉ tới WeChat của hắn. Nơi cậu đề cử là một quán ăn nhỏ gần trường cấp ba cậu học trước kia, chuyên nấu canh cá, hương vị khá là ngon, hồi ấy cậu với Thẩm Trạch thường xuyên đến đó ăn.
Hạ Tuyên lái xe chạy ngang qua một ngôi trường cấp ba, hắn nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, hỏi Hướng Biên Đình: “Đây là trường học cũ của cậu sao?”
“Đúng vậy.”
Đi qua trường học không bao lâu, bọn họ liền đến nơi, đây là một khu phố ăn vặt, ngày thường lượng khách trên phố đa số là học sinh của trường, hiện tại nghỉ Quốc Khánh, trên đường không còn nhộn nhịp như ngày thường, học sinh đều đã nghỉ lễ, về nhà.
Hạ Tuyên ngừng xe ở ven đường, Hướng Biên Đình xuống xe, cầm chiếc áo ngắn tay vừa nãy cởi ra, ném vào thùng rác. Chiếc áo ngắn tay màu đen, vết rượu trên áo cũng không phải là không tẩy được, Hạ Tuyên hỏi một câu: “Trực tiếp ném sao?”
Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng: “Dù sao về sau cũng sẽ không mặc.”
Hướng Biên Đình cũng không phải là ‘sao không ăn thịt băm*’, cậu chỉ là không thể chấp nhận việc quần áo bị làm dơ theo cách ấy, bị đổ rượu lên áo, còn là rượu người khác đã uống, chiếc áo này dù ấn vào bùn lăn hai vòng cũng sạch sẽ hơn thế nhiều. Quần áo dính bùn cậu còn có thể mang về nhà giặt, nhưng dính rượu người khác đã uống thì không thể được.
Tính bắt bẻ này, cậu nhận.
Hồi cấp ba, Hướng Biên Đình học trường công lập, chung quanh trường học đều là những quầy hàng nhỏ. Đang trong kỳ nghỉ Quốc Khánh nên khách cũng ít, rất nhiều hàng quán đều nghỉ bán sớm, bảy tám giờ đã đóng cửa, quán ăn mà bọn họ ghé ngày thường buôn bán rất tốt, giờ này vẫn còn mở cửa. Trong quán, người không nhiều lắm, bên trong chỉ có hai ba bàn khách. Hướng Biên Đình trước kia hay tới, bà chủ cũng quen mặt cậu, vừa vào cửa bà chủ đã nhận ra cậu, tươi cười chào hỏi.
Bà chủ biết cậu đã tốt nghiệp cấp ba, vào đại học, cười hỏi: “Cuộc sống đại học thế nào? Có phải thoải mái hơn cấp ba không?”
Hướng Biên Đình cười nói: “Tự do hơn nhiều ạ.”
“Chắc chắn là tự do rồi, ngày tháng thần tiên nha.” Bà nhìn quần áo trên người Hướng Biên Đình: “Cậu mua áo này cỡ lớn à? Nhìn chỗ bả vai bị rũ xuống rồi, vai áo không vừa rồi.”
Hướng Biên Đình nghe vậy nhìn thoáng qua bả vai, ngẩng đầu nhìn bà chủ: “Mặc theo phong cách ạ.”
Hướng Biên Đình quay đầu hỏi Hạ Tuyên: “Ngồi ở đại sảnh hay vào phòng ạ?”
“Tùy cậu.”
Hướng Biên Đình hỏi bà chủ: “Trên lầu còn phòng nhỏ không ạ?”
“Có, chỉ có hai người các cậu thôi đúng không?”
“Dạ.”
“Chọn nồi nào? Hay là cái cũ?”
“Thầy Hạ, anh……”
Hướng Biên Đình còn chưa kịp hỏi ra miệng, Hạ Tuyên đã nói: “Chọn cái cậu thích.”
Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng, nói với bà chủ: “Vẫn là cái cũ ạ.”
“Được.” Bà chủ cầm thực đơn đánh dấu, mang bọn họ lên lầu, đi tới một căn phòng nhỏ: “Các cậu ngồi trước, nhìn xem có muốn thêm món ăn kèm gì không, tôi sẽ mang cá lên ngay.”
Gia cảnh của Hướng Biên Đình thế nào, nếu để ý sẽ nhận ra ngay, nhưng Hạ Tuyên thấy hơi bất ngờ vì cậu lại đến nơi bình dân như vậy để ăn cơm, hơn nữa trông cũng giống khách quen.
Hướng Biên Đình đẩy thực đơn đến trước mặt Hạ Tuyên: “Anh xem có món ăn kèm nào anh muốn ăn không.”
“Cậu chọn cái cậu thích là được.” Hạ Tuyên nói.
“Trước kia cậu thường xuyên đến đây à?” Hạ Tuyên hỏi cậu.
“Vâng.” Hướng Biên Đình gật đầu: “Thức ăn ở quán này rất ngon.”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, sau đó không nói gì nữa, hai người ngồi vậy có chút xấu hổ, Hướng Biên Đình tùy tiện tìm đề tài: “Thầy Hạ, anh có tên tiếng Nga không?”
Cậu đúng là rất tò mò về chuyện này, là thật sự muốn hỏi.
“Có.”
“Có phải hơi dài không ạ?”
Hạ Tuyên nhìn cậu. Hướng Biên Đình hiếm khi để lộ biểu cảm trẻ cơn như vậy, hai mắt sáng bừng, tràn đầy vẻ tò mò.
Hạ Tuyên cười khẽ trong lòng, trả lời cậu: “So với tên tiếng Trung thì hơi dài chút.”
Hắn trực tiếp dùng tiếng Nga nói ra tên tiếng Nga đầy đủ của mình, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu bản nhỏ ngồi đối diện.
Hướng Biên Đình nghe thế sửng sốt: “Đây là…… tên tiếng Nga của anh?”
“Ừ, tên đầy đủ.”
Khóe mắt Hướng Biên Đình cong cong, đong đầy ý cười: “Đúng là hơi dài thật.”
“Bên kia bình thường mọi người không gọi tên đầy đủ, họ đều có tên gọi tắt.”
“Tên tắt của anh là gì?”
“Алёша*.”
Không biết có phải bởi vì giọng nói trầm thấp ấy của Hạ Tuyên không, Hướng Biên Đình cảm giác dùhắn nói tiếng Pháp hay tiếng Nga, đều mang vẻ gợi cảm khó nói nên lời. Tên tắt của hắn nghe cũng rất gợi cảm, còn có chút quen tai.
“Dịch âm sang tiếng Trung là A Liêu Sa phải không ạ?” Hướng Biên Đình hỏi hắn.
Thật ra, Алёша là tên hồi bé của Hạ Tuyên, lúc còn nhỏ, sau khi từ nước Nga quay về đây, có một đoạn thời gian rất dài mẹ hắn vẫn luôn gọi hắn bằng cái tên này.
Hạ Tuyên gật đầu, nhìn cậu nói: “Xem ra, cậu cũng xem không ít phim Nga nhỉ.”
Hướng Biên Đình cười.
Nhân viên phục vụ bưng nồi canh từ bên ngoài vào, đặt xuống giữa bàn, một lát sau lại mang vào hai phần món ăn kèm, cười nói: “Đây là bà chủ đưa thêm ạ.”
“Cảm ơn bà chủ nhé.” Hướng Biên Đình nói.
“Các anh cứ từ từ ăn, nếu cần gì cứ ở cầu thang gọi một tiếng là được.”
Món tủ của cửa hàng này là canh chua cay, Hướng Biên Đình chọn canh suông, hương vị cũng không tồi.
Bà chủ đưa hai phần thức ăn kèm cũng là vị cay, Hướng Biên Đình không ăn cái nào, Hạ Tuyên nhìn cậu: “Không ăn cay?”
“Ừ.” Hướng Biên Đình gật đầu: “Anh ăn quen không? Có nhạt quá không?”
“Không nhạt, rất ngon.”
Có lẽ đã lâu không quay lại đây ăn, Hướng Biên Đình nếm mấy ngụm đã thấy ấm bụng. Gương mặt cậu bị hơi nóng xông đến ửng đỏ, tay áo vén tới chỗ dưới khuỷu tay, lộ ra một nửa cánh tay.
Tầm mắt Hạ Tuyên dừng lại trên cổ tay mảnh khảnh của cậu thiếu niên, ăn miếng cá lại chẳng để tâm chút nào.
Điện thoại trên bàn chợt rung lên, hắn cầm lên nhìn, nhận cuộc gọi: “Alo?”
“Chưa về à?” Tiêu Dịch Dương ở đầu kia điện thoại hỏi: “Không phải cậu có chuyến bay sáng mai sao, sao còn không về sớm nghỉ ngơi?”
Hạ Tuyên nhìn đồng hồ: “Bây giờ cũng không trễ.”
“Cậu đi đâu vậy?”
“Đang ăn khuya.”
“Ăn khuya? Ăn với ai?”
Hạ Tuyên nhìn thoáng qua Hướng Biên Đình ngồi đối diện, nói: “Hướng Biên Đình.”
Hướng Biên Đình nghe tiếng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ăn khuya?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Bạch Khâm: “Ăn khuya sao anh không rủ tụi em với, Hạ tổng?”
Tiêu Dịch Dương ở bên cạnh nói một câu: “Đang ăn khuya với Hướng Biên Đình.”
“Đ*?” Bạch Khâm đột nhiên quay đầu nhìn gã: “Hành động mạnh mẽ vậy.”
Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên, thấp giọng hỏi câu: “Bạch ca ạ?”
“Ừ.”
“Muốn gọi bọn họ đến ăn cùng không?” Hướng Biên Đình nói.
Hạ Tuyên trực tiếp hỏi hai người ở đầu kia điện thoại: “Đến không? Ăn cá.”
“Tụi em dĩ nhiên là không thể làm bóng đèn rồi.” Bạch Khâm nói.
“Không ảnh hưởng gì.” Hạ Tuyên nói.
“Đây là anh nói đó?” Bạch Khâm sao có thể bỏ lỡ chuyện hay như vậy được, đặc biệt là chuyện của Hạ Tuyên, nói không chừng còn có thể giúp đỡ lôi kéo một chút: “Anh nói cho chắc đi, có cho đi không, cho thì hai thằng bóng đèn tụi em lập tức lăn tới liền.”
“Lăn tới đây.”
“Chia định vị đi.”
Hạ Tuyên cúp máy, gửi định vị qua WeChat của Bạch Khâm.
“Bọn họ muốn đến không ạ?” Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên buông điện thoại, gật đầu.
Hai người họ cũng tới rất nhanh, được nhân viên phục vụ viên dẫn vào phòng.
“Thơm thế?” Bạch Khâm đi đến: “Anh vừa ngửi đã thấy đói bụng.”
Hướng Biên Đình chào hỏi hai người họ, trên người cậu mặc áo khoác mà Hạ Tuyên hôm nay mặc, còn cài lại cúc áo, nhìn như mặc sát người, Bạch Khâm thấy thế sửng sốt.
Bạch Khâm nhìn chiếc áo cậu đang mặc: “Tiểu Hướng, cái áo cậu mặc sao trông quen thế?”
“Áo của em bị dơ, nên mượn áo của thầy Hạ mặc ạ.” Hướng Biên Đình nói.
Bạch Khâm cười cười, ẩn ý nói: “Vẫn là cậu lợi hại, mượn được áo của thầy Hạ mặc luôn.”
Tiêu Dịch Dương cởi áo khoác ngồi xuống, túm áo của Bạch Khâm kéo hắn tới ngồi bên cạnh mình.
“Em với thầy Hạ ăn nhiều rồi.” Hướng Biên Đình nói: “Hai anh muốn chọn một nồi khác không? Món tủ ở đây là nồi chua cay.”
Bạch Khâm mở thực đơn nhìn lướt qua: “Vậy chọn cái này, anh đói bụng lắm…… nồi chua cay phải không?”
Bạch Khâm chọn nồi chua cay, còn chọn thêm mấy món khác, Tiêu Dịch Dương nhìn hắn: “Cơm tối em ăn nhiều như vậy đều chui vào bụng người khác rồi à?”
Bạch Khâm rót ly nước: “Tiêu hết rồi.” Hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên: “Tìm chỗ này như nào vậy? Sao lại chạy tới đây ăn khuya.”
“Bạn học Hướng đề cử.” Hạ Tuyên nói.
“Vậy lát nữa em phải nếm thử mới được.”
Ăn xong nồi canh suông, nhân viên phục vụ lại mang lên nồi chua cay cho bọn họ, cá lát rất tươi cũng rất ngon miệng, hương vị cũng không tồi, Bạch Khâm vốn đã thích ăn cay, nên ăn rất thích ý: “Không hổ là bạn học Hướng đề cử nha.”
Hướng Biên Đình cười cười, cầm cái ly uống nước, cậu không ăn cay, hơn nữa cũng đã ăn no nên chỉ ngồi đấy, không động đũa nữa.
“Tiểu Hướng, Quốc Khánh cậu có làm gì không?” Bạch Khâm hỏi Hướng Biên Đình: “Có đi đâu chơi không?”
Hướng Biên Đình nói có, kỳ nghỉ còn có mấy ngày, Thẩm Trạch đã sớm lên kế hoạch muốn đi đâu chơi rồi.
“Các anh……” Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên: “Tham dự triển lãm xong thì về Giang Châu luôn ạ?”
“Hai tụi anh muốn ở lại mấy ngày, thầy Hạ thì ngày mai đi rồi.”
Hướng Biên Đình sửng sốt: “Ngày mai đi ạ? Không phải triển lãm vẫn chưa kết thúc sao?”
“Chiều mai có người muốn tới chỗ hắn xăm mình.” Bạch Khâm nói: “Phải chạy về nhanh.”
Hạ Tuyên hỏi Hướng Biên Đình: “Cậu đi chơi với ai?”
“Bạn thân của tôi…… chắc còn có bạn học khác nữa.”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng: “Chú ý an toàn.”
Mỗi lần Bạch Khâm nhìn thấy Hạ Tuyên nhìn chằm chằm Hướng Biên Đình như vậy liền vui vẻ, hắn nghĩ thầm, người ta hẳn nên chú ý anh mới đúng ấy.
***
*Алёша – dịch sang tiếng Anh là Alyosha
*sao không ăn thịt băm? – câu nói này bắt nguồn từ thời nhà Tấn, ngày nay được dùng để ẩn dụ về sự thiếu hiểu biết, hoặc thiếu từng trải của ai đó.