Rõ ràng Hạ Tuyên vẫn chưa nói gì lộ liễu, nhưng nghe thấy bốn chữ kia cậu lại đỏ bừng cả tai.
Cậu thật sự chẳng có chút ấn tượng gì về chuyện hôn Hạ Tuyên hôm qua, trong đầu không hiện ra hình ảnh gì cả, nghe Hạ Tuyên nhắc tới, từ ‘thích’ này vừa hàm súc vừa mang theo ý vị khác, thế nên cậu nhất thời không biết nên nói gì.
Hướng Biên Đình bưng cà phê lên nhấp nhẹ, từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, màu sắc trên vành tai cậu vẫn chưa trở lại bình thường, cậu tránh đi ánh mắt chăm chú của Hạ Tuyên, tầm mắt nhoáng lên, nhìn thấy đồng hồ trên tường trong phòng khách, lúc này mới phát hiện đã hơn 10 giờ rồi.
“Đã trễ như vậy rồi sao?” Hướng Biên Đình có chút giật mình.
Mấy hôm nay, ngày nào cậu cũng dậy muộn, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, đồng hồ sinh học cũng loạn.
“Cảm giác mấy hôm nay heo tinh bám vào người, ngày mai có khi 11 giờ mới tỉnh luôn.” Hướng Biên Đình cắn miếng bánh mì, cười nói: “Bữa này lại thành bữa trưa rồi.”
Cậu ngước mắt, phát hiện Hạ Tuyên vẫn đang nhìn cậu.
Cậu bỗng sờ sờ chóp mũi, thấp giọng hỏi: “Em biến thành heo rồi à, sao nhìn em hoài.”
Hạ Tuyên hơi cong khóe môi cười khẽ, ý cười tràn ra từ đáy mắt.
Hướng Biên Đình thích nhìn hắn lúc bị cậu chọc cười, cười đến mê người, lôi kéo trái tim cậu, mỗi lần nhìn thấy Hạ Tuyên hơi cong lên khóe môi, trong lòng cậu như có con bướm đang nhẹ nhàng vỗ cánh, rung rinh.
Tính Hạ Tuyên lạnh nhạt, ngày thường cũng không hay cười, nhưng hắn thường xuyên cười trước mặt Hướng Biên Đình, có một mặt trời nhỏ đáng yêu ở bên cạnh thì sao có thể không cười, tâm có lạnh cũng được ủ ấm.
“Có bé heo nào soái như vậy sao.” Hạ Tuyên nói: “Anh chưa thấy.”
Hướng Biên Đình cúi đầu nở nụ cười, con bướm trong lòng sắp bay ra ngoài luôn.
Tóc của cậu đúng là có hơi dài, lúc rũ mắt cười, ngọn tóc đều rơi xuống phía dưới lông mày.
Hạ Tuyên duỗi tay vuốt lên tóc trên trán cậu, tóc cậu rất đen, mượt như tơ lụa.
Hàng mi Hướng Biên Đình khẽ run, Hạ Tuyên dùng ngón cái vuốt nhẹ lên giữa đôi lông mày của cậu.
Hạ Tuyên vừa mới tắm xong, trên đầu ngón tay cũng mang theo mùi hương.
Hướng Biên Đình ngước mắt nhìn hắn, hai hôm nay rất biết tỏ vẻ đáng yêu, nói chuyện cũng dùng điệp từ: “Anh thơm thơm.”
Hạ Tuyên nhướng mày nhìn cậu.
“Em thúi thúi.” Hướng Biên Đình lại nói.
“Lát nữa đi tắm một cái đi.” Hạ Tuyên sờ sờ lông mi của cậu, sau đó lùi tay về: “Em cũng thơm thơm.”
Ăn sáng xong, Hạ Tuyên cầm nạng của Hướng Biên Đình lại đây, Hướng Biên Đình chống nạng nhìn mái tóc còn ướt của Hạ Tuyên, nói: “Để tóc ướt như vậy không thấy lạnh sao, anh coi chừng bị cảm lạnh đó.”
Hạ Tuyên đem chén đĩa bỏ vào bồn rửa: “Đợi chút anh sấy.”
Hướng Biên Đình đi đến phía sau hắn: “Em sấy tóc cho anh?”
Hạ Tuyên quay đầu lại nhìn cậu.
Hướng Biên Đình chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt chân thành: “Bữa giờ cứ để anh phục vụ em, em cũng muốn phục vụ anh.”
“Đợi chân lành rồi hẵng phục vụ anh, đến lúc đó không khách sáo với em.”
Hướng Biên Đình cười nói: “Được”.
Hướng Biên Đình về phòng ngủ nạp pin điện thoại, lúc cậu ở nhà không hay xem điện thoại, đã hai ngày chưa nạp pin cho nó, điện thoại đã hoàn toàn hết pin, tắt máy.
Sáng nay không có tiết học, Lâm Vũ Hách cũng không có tìm cậu, đổi lại ngày thường, đến giờ này Lâm Vũ Hách đã nhắn tin cho cậu dọn dẹp một chút, chuẩn bị gọi video nghe giảng bài.
Điện thoại vừa khởi động máy, trên màn hình nhảy ra không ít tin nhắn, còn có hai cuộc gọi chưa tiếp, là bà ngoại cậu gọi tới.
Hạ Tuyên vào phòng lấy điện thoại, tóc đã sấy khô, trên người hắn vẫn còn mặc áo tắm dài, đứng ở trước mặt Hướng Biên Đình, hỏi cậu: “Về nhà tắm hay là tắm ở đây?”
“Ở đây em cũng không tắm được.” Hướng Biên Đình cười nói: “Tắm xong em phải ở truồng sao.”
Hạ Tuyên ngồi xuống bên cạnh cậu: “Anh có thể để em không có quần áo mặc sao.”
Hướng Biên Đình chờ điện thoại nạp pin được mấy nấc mới gọi lại cho bà ngoại, cậu đưa điện thoại lên bên tai, nghiêng đầu nhìn Hạ Tuyên, thấp giọng nói: “Em mặc đồ của anh?”
“Có vấn đề gì sao.” Hạ Tuyên ôm lấy eo cậu.
“Em đang gọi điện thoại cho bà ngoại.” Hướng Biên Đình thấp giọng nói.
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, tay vẫn không buông.
“Alo, bà ngoại?”
“Sao điện thoại cháu lại tắt máy?”
“Hết pin ạ. Sao vậy bà, đột nhiên gọi điện thoại cho cháu, bà về rồi ạ?”
Bà ngoại cậu trong lúc đi du lịch chính là trạng thái nửa biến mất, ngày thường cũng là một bà lão rất ngầu, không phải chuyện gì quan trọng thì sẽ không tùy tiện gọi điện thoại tới.
“Bà về rồi.” Giọng bà ngoại trong trẻo, nghe rất có tinh thần: “Mang về cho cháu vài thứ.”
Hướng Biên Đình cười nói: “Không phải bà nói muốn đi mười ngày nửa tháng sao, sao lại về sớm thế ạ?”
“Dì tiểu Ngô của cháu có chút cảm mạo, nên chúng ta về sớm. Cháu còn ở trường không?”
“Không, cháu ở nhà.” Hướng Biên Đình sờ cánh tay Hạ Tuyên đang khoác bên hông cậu: “Ngài về đến nhà chưa ạ?”
“Cháu ở nhà? Sáng nay không có lớp sao?”
“Cháu hơi bị trật chân, hai hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, không đến trường ạ.”
“Sao lại thế này a, có nghiêm trọng không? Có thương đến xương không?”
“Không ạ.”
“Bị lúc nào? Chân có động được không? Mấy bữa nay ai ở nhà chăm sóc cháu?” Bà ngoại hỏi liên tiếp mấy câu, giọng nói gấp gáp.
Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên, còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy bà ngoại nói: “Bà ở dưới lầu, đợi chút bà lên ngay.”
Hướng Biên Đình suýt nữa cắn trúng lưỡi: “Bà ở dưới lầu? Tiểu khu chỗ cháu sao?”
“Xuống máy bay sẵn tiện đường tới đưa đồ cho cháu, mới vừa gọi điện thoại cháu lại tắt máy, nên bà trực tiếp lại đây.”
Bà ngoại nói đã vào thang máy rồi cúp điện thoại.
Bà cụ đến lúc này làm Hướng Biên Đình trở tay không kịp, cậu cũng chưa kịp nói cậu đang không ở nhà.
“Bà ngoại em tới.” Hướng Biên Đình quay đầu nhìn Hạ Tuyên, người hơi ngẩn ra.
“Đến đâu rồi?”
“Vào thang máy rồi.”
“Bây giờ đi về còn kịp.” Hạ Tuyên vỗ vỗ eo cậu: “Đi thôi.”
Hướng Biên Đình cầm nạng đứng lên, chống nạng đi ra ngoài, mở cửa ra lại nhìn Hạ Tuyên.
“Còn không đi, đi ra ngoài bà thấy em đấy.” Hạ Tuyên nhìn cậu nói.
Hướng Biên Đình không biết trong lòng cậu là tư vị gì, cậu nhấp môi, nhỏ giọng nói câu “em đi đây”, liền mở cửa đi ra ngoài.
Thang máy tư nhân nên không bị ngừng lại giữa chừng, đi lên cũng rất nhanh, Hướng Biên Đình đã vọt nhanh lắm rồi, kết quả vừa bước ra ngoài vẫn là gặp được bà ngoại, cậu mới từ trong nhà đi ra liền nghe thấy thang máy bên cạnh “ting” một tiếng.
Bà ngoại bước ra thang máy, phía sau còn có tài xế đi theo, trong tay hắn xách theo đặc sản và quà kỷ niệm bà ngoại mang về cho Hướng Biên Đình.
“Aih, Bảo Nhi?” Bà ngoại nhìn thấy Hướng Biên Đình: “Chuyện gì vậy, sao cháu lại ra đây?”
“Cháu……” Hướng Biên Đình ngập ngừng: “Cháu vừa mới ở nhà hàng xóm ạ.”
“Chân bị trật còn chạy lung tung, bị trật chân thì đừng đi đường có biết không.” Bà ngoại đi tới, nhìn chân phải của cậu: “Có chắc là không thương đến xương không? Chụp x-quang chưa?”
“Chụp rồi ạ, cũng chụp cộng hưởng từ rồi, không có vấn đề gì, bà đừng lo lắng quá.”
“Cháu không có việc gì thì chạy qua nhà hàng xóm làm gì? Không ở nhà nằm nghỉ cho tốt.”
Bà ngoại nhìn thoáng qua nhà Hạ Tuyên, Hướng Biên Đình bỗng nhớ tới Hạ Tuyên còn mặc áo tắm dài, lập tức có chút chột dạ.
Cậu nhìn thấy bà ngoại bỗng nhiên nở nụ cười, cậu quay đầu lại nhìn, Hạ Tuyên đã mở cửa đi ra, cũng thay sang quần áo mặc nhà màu xám đậm.
“Còn nhớ bà không?” Bà ngoại nhìn Hạ Tuyên cười cười: “Bà là bà ngoại của Hướng Biên Đình.”
Hạ Tuyên gật gật đầu, không biết nên xưng hô thế nào với bà ngoại của Hướng Biên Đình, dù sao tuổi hắn và Hướng Biên Đình cách nhau không ít, gọi bà ngoại cậu là “bà” nhiều ít có chút không ổn, càng đừng nói bà ngoại cậu trông khá là trẻ.
Hạ Tuyên suy tư một lát, nói thẳng: “Không biết nên xưng hô ngài thế nào, cháu bắt chước Biên Đình gọi ngài là ‘bà ngoại’ được không ạ?”
“Đương nhiên là được.” Bà ngoại cười nói.
“Bà ngoại, cháu tên là Hạ Tuyên, ngài gọi cháu Hạ Tuyên là được.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên, không ngờ người lãnh đạm như thầy Hạ, ở trước mặt người lớn cũng biết ăn nói thật.
Biên Đình.
Hai chữ này thốt ra từ miệng Hạ Tuyên sao lại dễ nghe đến thế nhỉ?
Bà ngoại cười gật đầu với Hạ Tuyên, sau đó lại quay đầu nhìn Hướng Biên Đình: “Cháu còn chuyện gì không?”
Hướng Biên Đình sửng sốt, đáp: “Không ạ.”
“Không có thì về nhà đi, đừng cứ đứng đây mãi.”
“À.” Hướng Biên Đình gật đầu.
“Chúng ta đi trước đây.” Bà ngoại cùng Hạ Tuyên chào hỏi: “Chân thằng bé không thể đứng mãi được, phải nghỉ ngơi.”
Hạ Tuyên gật gật đầu.
Tài xế xách đồ bỏ vào nhà rồi xuống lầu, bà ngoại vừa vào cửa, câu đầu tiên liền nói: “Cậu bé kia tuấn thật. Là người lai phải không?”
Hướng Biên Đình cười gật đầu, chống nạng đi đến phòng khách, ngồi xuống sô pha, bà ngoại đi tới nói: “Để bà nhìn chân cháu.”
Hướng Biên Đình nâng chân đặt lên ghế sô pha, bà ngoại ấn lên chỗ dán thuốc dán, nhéo nhẹ một cái: “Bị mấy ngày rồi?”
“Ba bốn ngày ạ.”
“May mà không sưng nhiều. Đi không được phải không?”
Hướng Biên Đình cười nói: “Đi được cháu còn phải chống nạng sao.”
Bà ngoại vỗ một cái lên cẳng chân cậu: “Chống nạng là để cháu chống đi lung tung sao, chân cháu không dưỡng tốt, về sau sẽ càng dễ bị trật chân đấy.”
“Cháu có để ý mà, mấy ngày nay bảo bối bản thân lắm.” Hướng Biên Đình nói: “Ngài xem chân cháu không có sưng lên mà.”
Bà ngoại nhìn khắp nhà một lượt: “Trong nhà chỉ có một mình cháu?”
“Bà hỏi lạ thế.” Hướng Biên Đình cười: “Không phải một mình cháu thì còn ai nữa, à đúng rồi, còn có một con rắn.”
Bà ngoại không đấu võ mồm với cậu, nghi hoặc nói: “Ba mẹ cháu không cho người đến chăm sóc cháu sao?”
“Bọn họ không biết chuyện này ạ.”
“Cái gì?” Bà cụ nhíu mày: “Mấy hôm nay trong nhà không có ai chăm sóc cháu sao?”
“Có ạ.” Hướng Biên Đình nói: “Vừa rồi vị soái ca tên Hạ Tuyên đó ạ, hắn chăm sóc cháu.”
“Cậu bé kia?”
“Vâng, hai ngày này đều là hắn giúp đỡ cháu.” Hướng Biên Đình ở trước mặt bà ngoại tạo hảo cảm cho Hạ Tuyên: “Còn nấu cơm cho cháu nữa đó.”
Bà ngoại kinh ngạc: “Cậu ấy còn nấu cơm cho cháu?”
“Đúng vậy.”
“Ai da, cậu bé này tốt bụng thật.”
“Người soái thiện tâm.” Hướng Biên Đình cười nói.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba mươi mấy.”
“Hơn ba mươi? Không giống, nhìn trẻ.” Bà ngoại nói xong lại lấy điện thoại ra: “Để bà bảo tiểu Trần về nhà một chuyến, lấy cho bà mấy bộ quần áo, mấy hôm nay để bà ở lại chăm sóc cháu.”
Hướng Biên Đình ngây ngẩn cả người: “Ngài muốn ở lại ạ?”
“Bà nhìn chân này của cháu, bà không ở lại yên tâm sao được, không ai chăm sóc cháu không được, cũng không thể làm phiền tiểu Hạ người ta mãi.”
Bà ngoại đã nói như vậy, Hướng Biên Đình cũng không thể từ chối.
Bà ngoại gọi điện thoại xong lại đi đến huyền quan nhìn chỗ đặc sản và quà kỷ niệm mang về, nói với Hướng Biên Đình: “Khi nào rảnh cháu cầm chỗ này cho tiểu Hạ đi.”
“Không phải cho cháu sao.” Hướng Biên Đình cười nói.
“Quyền chi phối ở bà, hiện tại tuyên bố, mấy cái này đều không phải của cháu.” Bà ngoại ngẩng đầu hỏi cậu: “Có dị nghị gì không?”
Hướng Biên Đình lắc đầu: “Không có ạ.”
Hướng Biên Đình lấy điện thoại trong túi ra nhắn tin cho Hạ Tuyên.
Hướng Biên Đình:
Bà ngoại emkhen anhtuấn.Hướng Biên Đình:
Hồi nãy anh ngoan ghê.Hạ Tuyên qua nửa phút mới trả lời:
Là sao?Hướng Biên Đình:
Nói chuyện với bà ngoại emngoan đó.Hạ Tuyên:
Thấy người lớn thì phải ngoan.Hướng Biên Đình nhìn điện thoại, cười.