Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 62

Hướng Biên Đình cứ ôm điện thoại cười mãi, cao lãnh chi hoa cũng sắp cười thành hoa hướng dương. 

Sau lại, Hạ Tuyên nhắn tin tới, nói tối nay có khách hẹn, không về kịp ăn tối với cậu.

Hướng Biên Đình trả lời: Anh cứ làm đi, emăn căng tin.

Sinh hoạt lại quay về như lúc trước, Hướng Biên Đình ăn trưa ở căng tin trường, lâu rồi không ăn nên cũng thấy nhớ hương vị ở đây. Tóc cậu hơi dài, định sau khi tan học thì đi cắt. Ăn cơm trưa xong, Lâm Vũ Hách hỏi cậu tan học có đi xem phim không, nói dạo gần đây có bộ phim hay mới ra, cũng khá nổi, cậu ta lười đi xem một mình nên cố ý chờ cậu về đi xem chung. 

Hai thằng con trai cùng nhau đi xem phim cũng hơi kỳ, đặc biệt là tính hướng của Hướng Biên Đình lại khá đặc thù. Cũng không phải là cậu chưa từng đi xem phim với Thẩm Trạch bao giờ, nhưng hồi đấy không cảm thấy gì, dù sao cũng chưa chính thức xác định tính hướng bản thân, Thẩm Trạch với cậu lại là bạn thân từ nhỏ đến lớn, đối phương mặc quần hở đũng ra sao cậu cũng thấy rồi, có đi xem phim với nhau cũng chẳng có gì. 

Lại nói, cậu vẫn chưa đi xem phim với Hạ Tuyên bao giờ đấy.

“Cậu có đi không?” Lâm Vũ Hách hỏi lại, kéo suy nghĩ của cậu về.

“Hai thằng con trai cùng nhau đi xem phim à.” Vừa dứt lời, Hướng Biên Đình đã tự mình cười trước, mới yêu đương đã bắt đầu tuân thủ nam đức, chẳng còn hào phóng chút nào, không biết là đang biệt nữu cái gì nữa. 

“Không phải chớ——” Lâm Vũ Hách cạn lời, lại thấy buồn cười: “Xem phim rạp  chứ có phải xem phim con heo đâu, chẳng lẽ cậu sợ người khác nghĩ hai đứa mình là gay à.” 

Hướng Biên Đình nghĩ thầm, cái này tớ thật ra không sợ, tớ vốn là thuộc tính ấy mà.

Cậu gật đầu, nói: “Được, xem. Nhưng tan học tớ muốn đi cắt tóc trước.”

Buổi chiều chỉ có hai tiết, học xong Hướng Biên Đình cùng Lâm Vũ Hách ghé qua ký túc xá, lần trước Hạ Tuyên đưa điện thoại dự phòng và đồ sạc cho Lâm Vũ Hách vẫn còn ở chỗ cậu ta, nên giờ phải mang về trả cho hắn. 

Nói đến Hạ Tuyên, Lâm Vũ Hách bỗng mở album trong điện thoại, đưa cho Hướng Biên Đình xem tấm ảnh.

Hướng Biên Đình nhìn thoáng qua, vừa nhìn là hiểu: “Hình xăm anh ấy thiết kế cho cậu?”

“Ừ.” Lâm Vũ Hách nhướng mày, gật đầu: “Thế nào?”

Hướng Biên Đình cười nói: “Thế nào còn cần tớ nói sao, miệng cậu sắp toét ra mang tai rồi.”

Nguyên tố trên hình vẽ rất đơn giản, là sao trời và cá voi, theo như ý muốn của Lâm Vũ Hách, phong cách cũng là kiểu đơn giản, trẻ trung. Nhưng cấp bậc đại thần như Hạ Tuyên, dù là nguyên tố vô cùng đơn giản cũng có thể vẽ ra phong cách độc đáo, độc thuộc về Hạ Tuyên, chỉ cần nhìn là có thể nhận ra đây là tác phẩm của hắn, vừa tiêu sái, vừa phóng khoáng. 

Cá voi bơi lội giữa dòng ngân hà, đuôi cá kéo theo những ánh sao lấp lánh, đầy tự do, không bị ràng buộc 

Lâm Vũ Hách vừa cười vừa nhìn tấm ảnh, càng nhìn càng thấy hài lòng, cậu ta đã tưởng tượng ra hiệu quả sau khi được xăm nó lên vai. 

Bản vẽ này không tốn Hạ Tuyên quá nhiều thời gian, nhớ tới, thuận tay vẽ một lần là xong, hắn chụp bản vẽ gửi qua WeChat cho Lâm Vũ Hách xem thử, nói với cậu ta kích cỡ thực sau khi xăm có lẽ sẽ không nhỏ thế này, chi tiết đuôi cá kéo theo ngôi sao có lẽ sẽ phải xăm lên đến sườn đầu vai, toàn bộ hình xăm sẽ không chỉ nằm phía sau vai thôi, hỏi cậu ta có muốn sửa không, nếu cậu ta không muốn, để như vậy xăm sẽ rất đẹp. 

“Hình xăm này của tớ chắc dễ như ăn cháo với anh ấy nhỉ.” Lâm Vũ Hách lướt điện thoại, click mở tác phẩm hình xăm mới nhất được đăng trên tài khoản phòng làm việc của Hạ Tuyên, so với những hình xăm phức tạp ấy, hình xăm của cậu ta như sinh viên vẽ đồ hoạ vậy: “Chậc, trình độ này, đỉnh của chóp luôn.” 

Hướng Biên Đình đi tiệm cắt tóc, lần này tóc cắt hơi ngắn, trông cậu rất có sức sống. 

Hai người chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm, cơm nước xong mới đi xem phim. Hướng Biên Đình lấy cớ muốn trả điện thoại, nói muốn ghé qua chỗ Hạ Tuyên trước, Lâm Vũ Hách gật đầu, nói: “Được.” 

Hôm nay không phải cuối tuần, Lâm Vũ Hách vừa bước vào tiệm cà phê thấy chị cậu ta liền ngạc nhiên: “Ủa, sao hôm nay chị cũng tới? Hôm nay không phải cuối tuần mà.” 

“Đồng nghiệp xin nghỉ, chị làm giúp cô ấy một hôm.” Lâm Khả Vi cười chào Hướng Biên Đình: “Đã lâu không gặp nha, em trai.” 

Hướng Biên Đình cười: “Đúng là rất lâu không gặp ạ.” 

“Chừng nào chị tan tầm?” Lâm Vũ Hách hỏi Lâm Khả Vi.

“6 giờ.”

“Vậy sắp rồi.”

“Uống cái gì? Chị mời.”

“Vậy em không khách sáo nha.” Lâm Vũ Hách nhìn thực đơn trên tường: “Chỗ chị có đồ uống khác ngoài cà phê không?” 

“Có, hàng cuối cùng, tự xem đi.”

Hướng Biên Đình nhìn thoáng qua bên cạnh, Ninh Viễn đang đứng sau quầy, lấy ngón tay khảy một hạt đậu cà phê trên bàn. Vết thương của cậu ấy đã được cắt chỉ, phía trên một bên mắt có vết sẹo nhỏ rất rõ, vừa mới khép lại, vết sẹo vẫn còn hơi đỏ. 

Hướng Biên Đình đi qua, gọi cậu ta: “Viễn ca.” 

Ninh Viễn hơi nâng đầu lên, nhưng không ngước mắt nhìn, tầm mắt cũng không chuyển về phía Hướng Biên Đình. 

“Không phải đã quên em đấy chứ?” Hướng Biên Đình nói.

Ninh Viễn qua vài giây mới lắc đầu.

“Vậy là quên rồi hay là chưa quên?” Hướng Biên Đình cười hỏi.

Ninh Viễn lắc đầu, ý là chưa quên.

“Nhớ là được rồi.” Hướng Biên Đình nhìn mắt cậu ấy: “Mắt anh sao rồi? Vết thương còn đau không?” 

Cậu ấy luôn cần chút thời gian để suy nghĩ mới cho câu trả lời, cơ bản là không nói câu nào, chỉ gật đầu hoặc là lắc đầu. 

Lâm Vũ Hách đứng bên cạnh nghe tiếng thì nhìn qua, hơi ngạc nhiên khi thấy Hướng Biên Đình đang trò chuyện với anh trai xinh đẹp, cool ngầu nọ. 

Cậu ta đi qua nhìn mới phát hiện trên mắt anh trai xinh đẹp có vết cắt, một gương mặt đẹp lại có vết sẹo rõ ràng như vậy, trông thật sự không đành lòng. 

Chuông gió bên cửa chợt vang lên, Lâm Vũ Hách theo bản năng quay đầu lại nhìn, cảm thấy người mới bước vào trông khá quen mắt. Người nọ để mái tóc vàng ngắn ngang cổ, đầu đội mũ lưỡi trai, sau gáy cột bím tóc, đi đến quầy chọn ly cà phê. 

“Có thể đưa lên tiệm xăm lầu trên không?” Người nọ hỏi Lâm Khả Vi. 

“Được ạ.”

“Vậy lát nữa giúp tôi đưa lên đó nhé.”

“Vâng.”

Sau đó, người nọ đi lên lầu.

“Má ơi, đó không phải là Đào Dã sao?”

Lâm Vũ Hách đã nhận ra hắn là ai, đó là ca sĩ hát chính của một ban nhạc rất hot, có khoảng thời gian Lâm Vũ Hách đặc biệt thích ban nhạc này, bây giờ trong list nhạc vẫn còn bài hát của họ. 

Lâm Khả Vi nhìn thoáng qua chỗ cầu thang lầu hai: “Ai vậy? Em quen à?” 

Hướng Biên Đình cũng đưa mắt nhìn theo.

“Là ca sĩ hát chính của ban nhạc nổi tiếng, nhạc của bọn họ hay lắm.”

Là ban nhạc, có hot cũng chỉ đối với một bộ phận khán giả, chứ không có nhiệt độ cao như diễn viên và minh tinh lưu lượng, cho nên Lâm Khả Vi cũng không biết. 

“Trông soái thật.”

“Cho nên nhân khí mới cao.” Lâm Vũ Hách nhớ Đào Dã vẫn luôn hoạt động ở Bắc thành, thấy hơi nghi hoặc: “Chắc không phải hắn đặc biệt chạy tới đây để xăm mình đấy chứ?” 

“Chắc vậy rồi.” Lâm Khả Vi đáp: ” Có không ít minh tinh tới đây xăm mình đâu, chị thấy hai lần rồi.”

“Có thể chạy từ xa tới đây như vậy cũng là chân ái ——” Lâm Vũ Hách tạm dừng, bỗng nhớ tới hai năm trước Đào Dã công khai come out, chuyện này năm đó bị bàn luận rất nhiều, còn lên cả hot search. Ban đầu là trong giới đồn đãi truyền ra, nói Đào Dã là gay, có bạn trai ngoài giới giải trí, toàn bộ hình xăm trên người hắn đều là từ cùng một thợ xăm, mà thợ xăm ấy cũng chính là bạn trai hắn. 

Sau đó, Đào Dã trực tiếp công khai comeout, thừa nhận chính mình là người đồng tính, cũng thừa nhận chính mình có người bạn trai là thợ xăm. Chuyện sau đó thế nào, Lâm Vũ Hách không nhớ rõ, chỉ biết là Đào Dã công khai come out thôi. Hôm nay nhìn thấy Đào Dã tới đây xăm mình, cậu ta mới nhớ ra chuyện này. 

Lâm Vũ Hách ngẩn ra hồi lâu mới nghẹn ra câu “má ơi”. 

“Sao?” Lâm Khả Vi nhìn cậu ta, Hướng Biên Đình cũng nhìn cậu ta, biểu cảm trên mặt Lâm Vũ Hách rất là phong phú. 

“Không có gì.” Lâm Vũ Hách lắc đầu, không muốn bắt gió bắt bóng.

Hai người cầm cà phê đi lên lầu tìm Hạ Tuyên, lúc đi lên Hướng Biên Đình hỏi Lâm Vũ Hách: “Vừa rồi cậu làm sao vậy?”  

Lúc nãy, nghe thấy Lâm Vũ Hách nói hai chữ ‘chân ái’, dây thần kinh trong đầu cậu bỗng phản xạ có điều kiện, rất mẫn cảm, hơn nữa phản ứng đó của Lâm Vũ Hách…… cảm giác như có chuyện gì đó, hơn nữa chuyện này hẳn là có liên quan đến Hạ Tuyên. 

“‘Má ơi’ cái gì vậy.” Hướng Biên Đình lại hỏi.

“Không có gì, tự nhiên nhớ tới ít dưa.”

“Cái gì dưa?”

“Dưa của anh ca sĩ đó đó.”

Hướng Biên Đình nhíu mày, chờ cậu ta nói tiếp.

Lâm Vũ Hách quay đầu nhìn cậu, cười nói: “Cậu cũng thấy hứng thú với chuyện này à.”

Lâm Vũ Hách vốn không định nói, nhưng Hướng Biên Đình đã chủ động hỏi, cậu ta liền nói cho cậu biết.

*

“Tưởng Văn Vân nói hai năm trước anh vào tù, chuyện này thật hay giả vậy?” Đào Dã nằm trên cái giường nhỏ, một chân duỗi thẳng, một chân khác gập lên tách ra một bên, Hạ Tuyên đang cúi đầu xăm lên đùi hắn. 

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng.

“Sao vậy? Anh ngồi trong đó hai năm thật à?”

“Không lâu như vậy, hơn một năm rưỡi.”

“Em cứ tưởng Tưởng Văn Vân nói giỡn chứ, hèn chi em bảo đợt đó nhắn WeChat không thấy ai trả lời, gọi điện thoại cũng không có ai tiếp. Sao lại vào đó? Phạm phải chuyện gì?” 

Hạ Tuyên ngước mắt liếc hắn: “Sao cứ nhắc mãi vậy?”

Đào Dã cười nói: “Được, vậy không nhắc nữa.” Hắn nhìn quanh phòng xăm này một lượt, còn nhìn lướt ra bên ngoài, nói: “Tôn đại Phật như anh chuẩn bị đặt chân ở gian miếu nhỏ này luôn à?” 

Hạ Tuyên không nói chuyện, hắn vốn đã không thích nói chuyện trong lúc xăm mình, vì Đào Dã quen thân với hắn nên mới dám nói chuyện dong dài như vậy. 

“Có phải thiếu tiền không, thiếu thì em đầu cho anh, đổi cái mặt tiền lớn chút, chỗ này nhỏ quá, không thích hợp với anh lắm.” 

Cửa tiệm nhỏ hiện tại của Hạ Tuyên so với phòng làm việc trước kia đúng là quá nhỏ. Hồi ấy, chỉ mỗi thợ xăm trong tiệm của Hạ Tuyên đã có mười mấy người, được người khác gọi một tiếng “Hạ tổng” cũng là có lý do. 

“Không cần.” Hạ Tuyên ngại hắn nói nhiều, lạnh giọng: “Có thể đừng nói chuyện không.”

“Bao lâu rồi không gặp, nói một câu cũng không cho em nói, cái quy củ chó má kia của anh hôm nay em mặc kệ, không muốn em nói chuyện thì anh bảo trợ lý của anh may miệng em lại đi.” 

Đào Dã là thằng cứng đầu, dễ nóng tính, trước kia còn biết khách sáo với Hạ Tuyên, nhưng hơn hai năm không gặp nên giờ càng thêm bừa bãi. Hạ Tuyên cũng không phải người dễ tính gì: “Lần này xăm xong, lần sau đừng tìm tôi nữa.” 

“A, còn giận nữa.”

Hạ Tuyên không giận, nhưng câu ấy là nghiêm túc.

“Không tìm anh thì tìm ai.”

Xăm mình có nghiện hay không thì còn tùy người mà khác, nhưng Đào Dã thì có chút nghiện xăm mình, hắn tìm Hạ Tuyên xăm nhiều lần rồi, đều không phải hình xăm lớn, lần này dĩ nhiên cũng không phải là lần cuối cùng. 

“Tìm Tưởng Văn Vân.” Hạ Tuyên trả lại một câu.

Đào Dã cười: “Trình độ kia của hắn sao so với anh được.”

Tưởng Văn Vân là bạn trai cũ của Đào Dã, cũng là một thợ xăm, làm cùng một tiệm xăm với Bạch Khâm, hắn là chủ của cửa tiệm ấy. Lúc trước, Bạch Khâm là thợ xăm của tiệm, sau này hắn thêm đầu tư nên bây giờ cũng thành ông chủ luôn. 

Làm thợ xăm, trình độ của Tưởng Văn Vân thật sự không xem như đứng đầu, ít nhất thì Đào Dã chướng mắt, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hai người đã từng là người yêu. 

Lúc Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách bước vào tiệm, Trình Dư đang xách túi chuẩn bị ra về.

“Ủa, sao giờ này hai cậu lại đến?” Trình Dư thấy bọn họ rất là ngạc nhiên.

“Tới trả điện thoại cho thầy Hạ ạ.” Lâm Vũ Hách nói: “Chị tan tầm ạ?”

“Ừ.”

Cửa phòng xăm để mở, từ trong phòng truyền ra tiếng ‘ong ong ong’ của bút xăm.

Cửa mở cũng có nghĩ là người khác có thể xem, bình thường nếu khách hàng xăm mình nơi riêng tư, cửa phòng sẽ được đóng lại. 

Lâm Vũ Hách kể cái dưa kia, Hướng Biên Đình tất nhiên không tin người thợ xăm ấy là Hạ Tuyên, nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy tò mò về thân phận của Đào Dã. Dù không ăn dấm nhưng vẫn có chút để ý. 

Ai ngờ, cậu vừa đi đến cửa phòng xăm nhìn vào trong, lập tức liền ăn dấm.

Nằm trên cái giường nhỏ trong phòng xăm chính là gã tóc vàng ban nãy, nửa người dưới chỉ mặc cái sịp đùi, một chân duỗi thẳng, một chân gập lên, dạng chân nằm trên đó, Hạ Tuyên thì đang cúi người cầm bút xăm, xăm lên phần đùi trong của hắn. 

“Má ơi.” Lâm Vũ Hách cũng giật cả mình, không ngờ xăm nơi riêng tư như vậy lại để cửa mở.

Đào Dã nhìn ra cửa trước, thấy ngoài cửa có người cũng chẳng phản ứng gì lớn, cứ để dạng chân, mặc kệ bọn họ nhìn. 

“Xin lỗi.” Hướng Biên Đình nói tiếng xin lỗi, rốt cuộc phi lễ chớ nhìn, bọn họ đã xem như thất lễ. 

Hạ Tuyên nghe tiếng ngẩng đầu, Đào Dã ngồi cạnh cười nói: “Xin lỗi cái gì, đâu phải tôi không mặc quần.” 

Hướng Biên Đình thầm nghĩ, thế nào, chẳng lẽ anh còn muốn cởi truồng để bạn trai tôi xăm mình cho anh chắc. 

Cậu và Hạ Tuyên đối mắt nhìn nhau.
Bình Luận (0)
Comment