Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 67

Hướng Biên Đình chuyển đến Giang Châu vào cuối hè, lúc mới quen biết Hạ Tuyên, trời vẫn còn rất nóng. Bây giờ đã bắt đầu vào đông, đảo mắt cũng sắp đến cuối năm. 

Thẩm Trạch du học ở Úc, mùa bên kia lại trái ngược với trong nước, tháng 12 phân mùa, bọn họ mới chuẩn bị nghỉ hè. Trung tuần tháng 12, Thẩm Trạch về nước, vừa về liền muốn đến Giang Châu tìm Hướng Biên Đình, đã tới thì chắc chắn sẽ muốn ở lại, Hướng Biên Đình ngày thường còn phải đi học, không có thời gian tiếp đãi cậu ta nên không cho cậu ta tới. Thẩm Trạch lập tức gọi điện thoại, Hướng Biên Đình biết cậu ta muốn lải nhải, không đợi cậu ta mở miệng liền nói muốn tới cũng được, đợi nghỉ Nguyên Đán hẵng đến. Thẩm Trạch nói được. 

Học kỳ một năm đầu đại học nhanh chóng trôi qua, Hướng Biên Đình chỉ về nhà dịp lễ Quốc Khánh, nhưng tết Nguyên Đán cậu không tính trở về, ba mẹ cậu đều bận rộn, về nhà cũng chẳngcó gì vui. Thật ra hồi cậu còn nhỏ, ba mẹ cậu không có bận rộn như bây giờ, việc công ty cũng nhiều, nhưng không bận đến mức mỗi ngày đều không về nhà. Căn nhà lớn ấy từ lúc cậu lên cấp hai mới bắt đầu trở nên trống rỗng.

Gần đây nhiệt độ không khí hạ thấp, ba mẹ cậu luôn ở trong điện thoại dặn dò cậu nhớ mặc nhiều quần áo vào.

Tuy không có bọn họ ở bên, nhưng sinh hoạt hằng ngày của Hướng Biên Đình luôn có người chăm sóc. Trong nhà mỗi tuần đều có người giúp việc đến quét dọn, làm vệ sinh, cuối tuần còn có đầu bếp tới nhà nấu cơm. Dạo gần đây, Hướng Biên Đình còn bắt đầu tự học nấu cơm, có mấy hôm không để đầu bếp đến nhà.

Cơm chiều hôm nay Hướng Biên Đình giải quyết ở căng tin trường, Hạ Tuyên đi tham dự tiệc sinh nhật, là sinh nhật của một người bạn cũng là thợ xăm. Lúc hắn nói chuyện này với Hướng Biên Đình còn nhân tiện nhắc tới, bảo người bạn này chính là gã bạn trai thợ xăm kia của Đào Dã, bạn trai cũ. 

Người yêu mình là thợ xăm, nhưng lại cứ tìm Hạ Tuyên xăm mình, Hướng Biên Đình nghe xong, cười hỏi Hạ Tuyên: “Người nọ trình độ không cao bằng anh à?” 

Lúc ấy, Hạ Tuyên nằm trên ghế ban công hút thuốc, nghe vậy nghiêng đầu nhìn cậu, nhả khói, đáp: “Nơi này không có ai trình độ cao hơn anh.”

Hướng Biên Đình ăn cơm xong liền về nhà, trước tiên mở tủ lạnh lấy chuột bạch rã đông đút cho Peter ăn, đợi làm xong bài tập mới mang Peter đến nhà Hạ Tuyên dạo một vòng. Cậu thích phong cách trang hoàng trong nhà Hạ Tuyên, cũng thích hương thơm thoang thoảng kia trong nhà hắn. Hạ Tuyên châm hương huân trong nhà, là cùng một mùi hương với hương nước hoa hắn thường dùng. 

Hôm nay, Hạ Tuyên không lái xe, chìa khóa xe còn treo trên tường huyền quan.

Tưởng Văn Vân mời đầy sáu bàn người ăn sinh nhật, đặt hai gian ghế lô lớn, hai gian ghế lô thông với nhau, chỉ cách nhau một tấm mành. Hạ Tuyên ngồi ở chủ bàn, cùng bàn với thọ tinh. Ngồi bàn này đều là những thợ xăm có danh tiếng tại đây, trên cơ bản hắn đều quen biết. Mấy bàn khác cũng có rất nhiều gương mặt quen, đều là thợ xăm trong tiệm của Hạ Tuyên trước kia, hiện tại cửa tiệm thuộc về Tưởng Văn Vân, mấy cậu thợ xăm ấy cũng được hắn nhận về làm. 

Hạ Tuyên ra tù được một năm, vẫn luôn trong trạng thái nửa ẩn. Ngoại trừ buổi triển lãm xăm mình dịp Quốc Khánh lần đó ra, hắn cơ bản chưa từng lộ mặt ở những trường hợp công khai khác. Hôm nay, Tưởng Văn Vân mời đủ sáu bàn, ngoài mấy thằng bạn chí thân ra, còn lại đều là những thợ xăm có quan hệ khá thân trong giới, cùng với mấy người trẻ tuổi trong tiệm của hắn. Bạn bè cũng là quen biết lẫn nhau, càng đừng nói mấy người trẻ tuổi nọ đều là nhân viên cũ của Hạ Tuyên, cho nên bữa tiệc hôm nay, đối với hắn mà nói cũng là trường hợp công khai biến tướng.

Hắn vừa vào cửa, không ngừng có tầm mắt chuyển về phía hắn, Bạch Khâm ngồi bên cạnh hắn uống rượu, cười không ngừng, nhỏ giọng nói: “Nhìn một hàng ánh mắt mê đệ kia kìa.”

Tưởng Văn Vân ngồi bên cạnh nghe thấy, vừa hút thuốc vừa nhếch môi: “Mày cũng đừng nửa cân nói tám lượng, hồi trẻ mày không mê hắn sao.”

Bạch Khâm buông ly rượu: “Nói giống như bây giờ tao già lắm vậy, người ta còn trẻ măng.”

Năm đó, trong mắt bọn họ, Hạ Tuyên chính là một sự tồn tại không thể với tới, nói một câu ngưỡng mộ cũng không quá, kể cả hiện tại cũng vậy. Hắn nhớ lại năm ấy, vừa nghĩ liền vui vẻ: “Hồi đó, trong tiệm chỉ có Thành Nham dám ngang với hắn.” 

Tưởng Văn Vân nhớ rõ người này, là một tiểu soái ca rất xinh đẹp, gương mặt kia làm người ta ấn tượng sâu sắc, chỉ là tính cách hoàn toàn trái ngược với gương mặt ấy, giống như gai nhọn vậy.

“Bữa trước Đào Dã tìm mày?” Tưởng Văn Vân nghiêng đầu hỏi Hạ Tuyên.

“Tìm.”

“Ngừng nghỉ hai năm không xăm mình, mày vừa ra liền nhớ đi xăm.” Tưởng Văn Vân ấn tàn thuốc vào gạt tàn. 

“Muốn theo đuổi lại thì đuổi, đừng ngồi đây âm dương quái khí với tao.” Hạ Tuyên nói. 

Tưởng Văn Vân khẽ chậc một tiếng.

Bạch Khâm nói: “Tao nói mày cứ thích bày đặt làm ra vẻ, hồi trước người đầu tiên nó tìm xăm chính là mày, nhưng mày lại không vui. Mày mới xăm một cái đã quản người ta cứ thích xăm hình lên người, mày nói mày có làm ra vẻ không. Hèn chi bị đá.” 

Tưởng Văn Vân nhíu mày: “Hôm nay là sinh nhật tao, không phải ngày tao bị xét xử, câm miệng đi, ok?” 

Tưởng Văn Vân uống ngụm rượu, quay đầu hỏi Hạ Tuyên: “Hôm nay ngồi đây hỏi mày lại một lần, xác định không quay lại?” 

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng.

“Mày cứ trốn trong quán cà phê kia à? Mày có bệnh không, mày 33, chứ không phải 88, nhiệt tình một chút không được sao?” 

“Con mắt nào của mày thấy tao không nhiệt tình.” Hạ Tuyên nói: “Con người tao không thích quay đầu nhìn lại, qua rồi thì cho qua, không cần thiết nhặt lại.” 

Hiện tại, Tưởng Văn Vân kinh doanh cửa tiệm ấy khá tốt, vậy là đủ rồi.

Trước kia, cửa tiệm ấy là do chính tay Hạ Tuyên dựng nên, chỉ có mình hắn làm chủ. Lúc hắn xảy ra chuyện, một cửa tiệm lớn như vậy trong một đêm mất đi người quản lý, trong tiệm lại có nhiều thợ xăm trẻ tuổi, không thể giải tán ngay tại chỗ được. Hắn có thể bỏ mặc cửa tiệm, nhưng không thể mặc kệ nhân viên. 

Tưởng Văn Vân cũng có cửa tiệm của mình, cũng đã sớm muốn hợp tác với Hạ Tuyên. Hắn muốn xác nhập hai cửa hàng lại với nhau, cùng nhau xây dựng ra nhãn hiệu. Hạ Tuyên mở cửa tiệm ở đâu, trong mắt người đầu tư đều là hương bánh trái, chỉ cần tên tuổi Hạ Tuyên treo ở đó, lưu lượng khách và tài nguyên sẽ cuồn cuộn không ngừng. Tưởng Văn Vân dõi theo đã lâu, chỉ là Hạ Tuyên vẫn luôn không chịu nhả ra. Lúc trước, Tưởng Văn Vân ra điều kiện rất hấp dẫn, nhưng Hạ Tuyên đều thờ ơ, lý do không phải hắn, chỉ là Hạ Tuyên quen làm một mình, không muốn liên lụy quá nhiều thứ khác. 

Mãi đến khi mấy cậu thợ xăm trẻ tuổi trong tiệm không có người quản lý, hắn mới chịu đồng ý, nhờ Tiêu Dịch Dương tìm Tưởng Văn Vân, bàn điều kiện, ký hợp đồng, rồi giao cửa hàng cho hắn tiếp quản. 

Nói cách khác, Tưởng Văn Vân nhặt của hời, bởi vì tên cửa tiệm đến bây giờ vẫn để tên Hạ Tuyên, danh tiếng của hắn mang đến hiệu ứng cho cửa tiệm, tài nguyên vĩnh viễn không ngừng.

Bây giờ hắn lại tự mình mở một phòng làm việc cá nhân, đặt tên là ‘Giai Kỳ’, cũng là tên của mẹ hắn. Nói vậy, chuyện quá khứ đã qua thì cho qua, chưa bao giờ quay đầu nhìn lại, chỉ dõi về phía trước. 

Lục tục có người tới kính rượu Tưởng Văn Vân, có mấy người đều là thợ xăm cũ trong tiệm của Hạ Tuyên, kính Tưởng Văn Vân xong lại chào hỏi Hạ Tuyên, Hạ Tuyên cũng gật đầu đáp lời, đều quen mặt, nhưng không nhớ nổi tên. 

Lúc ấy, thợ xăm trong tiệm hắn không tính là học đồ, cũng không tính là thợ xăm độc lập, chỉ mỗi thợ xăm thường trú đã có mười mấy, mấy cậu học đồ kia đều do thợ xăm thường trú trong tiệm mang theo, hắn không quen, có rất nhiều người hắn không nhớ nổi tên. 

Điện thoại trên bàn chợt sáng lên, Hạ Tuyên cầm lên nhìn, Hướng Biên Đình gửi tin nhắn tới.

——hôm nay anhkhông lái xe hả?

—— lát nữa về như nào?

Hôm nay, Hạ Tuyên đi chung với Bạch Khâm đến đây, lát nữa cơm nước xong còn có hoạt động khác, mấy người này muốn đi KTV, Bạch Khâm thích náo nhiệt, khẳng định là muốn đi, hắn thì không, phỏng chừng lát nữa phải tự mình về. 

Hắn trả lời Hướng Biên Đình: Gọixe.

Hướng Biên Đình: Emtới đón anh về.

Hướng Biên Đình: Láixe anh.

Hướng Biên Đình: Được không?

Hạ Tuyên: Biếtlái xe?

Hướng Biên Đình: Biết ạ.

Hạ Tuyên: Được, vậy emtới đón đi.

Hạ Tuyên nói chuyện sảng khoái như vậy, Hướng Biên Đình có chút ngạc nhiên, cậu nhìn màn hình cười cười, nhắn tin trả lời: Yên tâm em vậy à, không sợ em làm trầy xe anh hả? Em báo cáo trước nha, em lái mới được nửa năm thôi đó. 

Hạ Tuyên: Trầythì trầy.

Hướng Biên Đình: Chừng nào thì anh xong? Muốn em mấy giờ đi? 

Hạ Tuyên: Nửa tiếng nữa.

Hướng Biên Đình: Được.

Hạ Tuyên: Lái chậm một chút.

Hành sự tác phong của Hướng Biên Đình thế nào, Hạ Tuyên còn không rõ sao,  cậu phải có nắm chắc về kỹ thuật lái xe của mình thì mới dám nói lái xe tới đón hắn. 

Thật đúng là ông cụ non, tuổi còn trẻ, nhưng lại rất ổn trọng, sao có thể không làm người ta thích. 

Hạ Tuyên đứng dậy muốn đi toilet, lúc đứng lên không cẩn thận đụng phải cậu trai trẻ đang muốn kính rượu với Tưởng Văn Vân. Hắn nói tiếng xin lỗi, người nọ nói: “Không sao đâu ạ, thầy Hạ.” 

Hắn nhìn người nọ, mặt trông hơi quen, là nhân viên trước kia trong tiệm, nhưng hắn không nhớ tên.

Tưởng Văn Vân đặt phòng KTV ở ngay hội sở này, đặt bốn phòng cao cấp. Bữa tiệc vừa kết thúc, cả đám người liền ùa tới thang máy đi lên tầng hát K. Hạ Tuyên chào tạm biệt Tưởng Văn Vân, muốn chạy lấy người, Bạch Khâm ném chìa khóa xe cho hắn, bảo hắn tìm tài xế lái thay. 

Hạ Tuyên lại ném chìa khóa xe về: “Không cần, có người đón.”

Bạch Khâm uống nhiều, mặt hơi đỏ, sửng sốt một lát, híp mắt cố gắng nhìn rõ: “Không phải là bạn học tiểu Hướng đấy chứ.” 

Hạ Tuyên mặc áo khoác vào, nói: “Đúng vậy.” 

Bạch Khâm “ai da” một tiếng: “Anh đúng là nhặt được bảo bối.”

Hạ Tuyên ra cửa hội sở chờ người. Chẳng được bao lâu, cậu trai trẻ vừa rồi đến kính rượu Tưởng Văn Vân cũng đi ra, cậu ta gọi một tiếng “thầy Hạ”, rồi đi về phía Hạ Tuyên. 

Trên người cậu ta không có mùi rượu, ánh mắt cũng tỉnh táo.

Hạ Tuyên không biết cậu ta tên gì, chỉ theo lễ phép gật đầu.

Cậu ta hơi nhấp môi, hỏi Hạ Tuyên: “Anh đi về bằng gì? Muốn em chở anh về không?” Cậu ta dừng một chút, lại bổ sung: “Em không uống rượu.” 

Hạ Tuyên nói: “Không cần đâu. Tôi có người đến đón.”

Cậu ta gật đầu, cầm chìa khóa xe, trầm mặc một lát mới hỏi: “Thầy Hạ, bây giờ anh làm một mình sao?” 

Hạ Tuyên nhìn cậu ta, có thể là cậu ta cảm thấy bỗng nhiên hỏi như vậy có chút mạo phạm, liền tiếp thêm một câu: “Lúc trước em có làm trong tiệm của anh, có lẽ anh không nhớ rõ.”

Hạ Tuyên nói: “Có ấn tượng.”

Cách đó không xa, một chiếc xe việt dã màu bạc chạy đến gần, Hạ Tuyên nghiêng đầu, nói với cậu ta: “Đi trước.” 

Đối phương ‘ừ’ một tiếng.

Trong sân trước cửa hội sở có bể suối phun, chỗ cổng chính có mấy pho tượng bằng đá, xe không lái qua được, Hướng Biên Đình ngừng xe ở vị trí đỗ trước cổng, cậu vừa mới tắt xe, Hạ Tuyên liền mở cửa ngồi vào, mang theo một luồng khí lạnh. 

Hướng Biên Đình cười hỏi: “Anh không kiểm tra xe trước sao, coi thử có bị trầy chỗ nào không.”

Hạ Tuyên không nói gì, trực tiếp nghiêng người tới hôn cậu.

Môi Hạ Tuyên rất lạnh, Hướng Biên Đình duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái.
Bình Luận (0)
Comment