Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 80

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, nói: “Tới rồi nhớ nhắn tin cho anh.” 

“Uhm……” Hướng Biên Đình nắm lên một bên tai Hùng Hùng nhẹ nhàng nắn vuốt, mẹ cậu đưa điện thoại cho cậu xong liền đi, cậu nhìn mẹ đi vào rồi, hỏi Hạ Tuyên: “Tuyên ca, anh đang bận sao?” 

“Ừ.”

“Vậy anh làm đi, em không quấy rầy anh, bái bai.” 

Hạ Tuyên trầm mặc một lát, nói: “Bái bai.” 

“Tút” một tiếng, cúp máy.

Lý Vân Mục chống đầu nằm trên giường, hai hàng lông mày sắp nhướng lên đỉnh đầu: “Là đối tượng yêu không thầm của ngài ấy hả?”

Ngày thường, công việc của hắn bận quá, cũng có vòng xã giao của riêng mình, nên không tụ họp với đám Tiêu Dịch Dương nhiều lắm, tốc độ thu hoạch tin tức cũng lạc hậu một bước, đối với đời sống tình cảm của Hạ Tuyên chỉ biết leo teo một ít. 

Làm giống như thôn quê mới nối mạng vậy, còn ở chỗ này ‘đối tượng yêu không thầm’.

“Ủa, không đúng, suýt nữa quên là đối tượng chính thức rồi.” Lý Vân Mục nói: “Nhà cũ cháy dữ quá mà, dữ tới nỗi tao chưa từng thấy mày như vầy.” 

Lúc làm việc thẫn thờ thì thôi, vừa rồi lại còn vẻ mặt kia, lạnh lùng ngầu lòi cũng sắp lạnh thành soái ca u buồn luôn. Tuy có mang khẩu trang, nhưng cảm xúc trong đôi mắt lại chẳng giấu được. 

“Tao nghe Tiêu Dịch Dương nói cậu kia là sinh viên năm nhất? Sao tìm người nhỏ vậy, không cảm thấy có sự khác biệt à.” Trước kia, Lý Vân Mục cũng từng quen một người nhỏ tuổi hơn hắn nhiều. Năm ấy hắn mới 30, thẳng nam ba mươi năm bị một sư đệ cùng trường, cùng chuyên ngành bẻ cong. Hồi ấy, hắn đã là bác sĩ chủ trị, còn đối phương vẫn là sinh viên y năm ba, nhưng một tay thả thính phải nói là thành thạo, Lý Vân Mục chính là bị bẻ cong tức thì. Nhưng rốt cuộc, đối phương vẫn còn trẻ tuổi, giống như một đứa trẻ vậy, thích được cưng chiều, dỗ dành, nhường nhịn, ở chung lâu rồi tính nết cũng lộ ra, muốn thấu hiểu nhau cũng đặc biệt khó. 

Từ đó về sau, Lý Vân Mục không chạm đến người nhỏ tuổi hơn hắn quá nhiều. Cách suy nghĩ, sự từng trải, giá trị quan, mọi mặt đều có sự khác biệt, cũng không phải một sớm một chiều là có thể xoá bỏ. 

Vậy nên, hắn rất ngạc nhiên khi người như Hạ Tuyên lại quen với một người nhỏ tuổi hơn rất nhiều, hắn cũng không phải kiểu người tính cách ‘cha hệ’, vừa nhìn là biết không có kiên nhẫn dỗ dành con nít rồi. 

“Nhỏ tuổi như vậy, yêu nhau không thấy cố sức sao?” Lý Vân Mục rất nghiêm túc hỏi. 

Hạ Tuyên thay đôi bao tay mới, nói: “Mày thường nhìn tuổi để phán định tính cách người khác à?” 

“Dĩ nhiên là không phải ——”

“Đừng tự phán định em ấy, người như vậy, tao sống ba mươi mấy năm mới gặp được, sợ ngày nào đó chạy mất không tìm lại được, mày cảm thấy tao với em ấy yêu nhau phí sức sao. Có cảm thấy phí sức chắc cũng là em ấy, tính tao như vầy.” 

Tuy Hướng Biên Đình nói với hắn rất nhiều lần rằng, tính cách không có tốt hay xấu. Nhưng hắn cũng nhận thức rõ bản thân mình, biết tính cách của mình có khuyết tật, có lẽ nó không thể đơn thuần dùng tốt xấu để đánh giá, nhưng chắc chắn không phải kiểu tính cách làm người khác thoải mái. 

Lý Vân Mục cũng không biết nên thể hiện vẻ mặt gì, hoàn toàn không ngờ Hạ Tuyên lại nói một câu như vậy.

“Haiz…… mày nói câu này, tao cũng không biết nên tiếp thế nào.” Lý Vân Mục cọ cái mũi, nhìn Hạ Tuyên chốc lát, bỗng cười nói: “Nhà cũ của mày cháy cũng ghê ha, chắc cháy không còn tro luôn ấy.” 

Hướng Biên Đình về nhà bằng máy bay tư nhân, lần này chuẩn bị mang theo Peter về cùng. Trên đường đến sân bay, cậu nói với tài xế cái địa chỉ, bảo ông ấy ghé qua đó một chút, nói cậu muốn mua ly cà phê. 

Địa chỉ mà cậu nói phải đi một vòng xa mới đến, ba cậu thấy hơi khó hiểu: “Sao đi tới chỗ xa vậy để mua cà phê thế?” 

“Cửa hàng bên đó bán cà phê uống ngon ạ.” Hướng Biên Đình nói: “Hôm nay đi rồi cả một tháng tiếp theo đều không uống được, con muốn tới mua một ly.” 

Lý do thích đáng, ba mẹ cậu cũng tin. 

Lái nửa tiếng mới đến quán cà phê Mộ Lạc, xe ngừng trước cửa, Hướng Biên Đình xuống xe, trong tay còn xách theo phần bánh kem bơ lấy đi từ nhà bà ngoại lúc nãy. 

Hướng Hành nhìn đồ trong tay cậu: “Sao lại cầm cái này?” 

“Bạn của con đi làm ở chỗ này, con mang bánh kem cho cậu ấy.” Hướng Biên Đình nói. 

Hướng Hành ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của tiệm cà phê, gật đầu nói: “Đi thôi, đừng ở lại lâu quá.” 

Hướng Biên Đình bước vào tiệm, đi đến trước quầy gọi ly cà phê. 

“Viễn ca.” Hướng Biên Đình đi qua chào hỏi Ninh Viễn.

Ninh Viễn đang đóng gói cà phê, nghe tiếng chợt dừng lại động tác.

“Em nghỉ, hôm nay phải về nhà.”

Ninh Viễn tiếp tục đóng gói.

Hướng Biên Đình chỉ chỉ đồng hồ lộ ra chỗ cổ tay áo của cậu ấy: “Có chuyện gì chúng ta liên lạc qua điện thoại, nhưng nếu đá bóng thì chắc một hồi không đá được, nhà em ở xa lắm, không về ngay được, chờ em khai giảng tụi mình hẹn sau.” 

Ninh Viễn đóng gói cà phê xong đẩy đến một bên, sửng sốt vài giây, gật đầu. 

Hướng Biên Đình đưa bánh kem cho cậu ấy: “Cái này cho anh, em đi lên tìm Tuyên ca.” 

Hạ Tuyên đang ở trong phòng xăm giúp Lý Vân Mục xăm mình, trong phòng mở điều hòa, cửa đóng lại. Hắn thay đổi kim tiêm, lúc ấn dừng máy móc, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ. 

“Vào đi.” Hạ Tuyên cúi đầu đổi kim tiêm. 

“Tuyên ca.” Hướng Biên Đình đứng ở cửa.

Tay Hạ Tuyên khựng lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa. Lý Vân Mục cũng nhìn qua, vừa nhìn một cái liền biết người đến là ai. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hướng Biên Đình, vừa rồi nghe Hạ Tuyên nói câu ấy cũng đoán đối phương chắc chắn không phải người bình thường, vừa thấy thì đúng là thế thật, chỉ nhìn vẻ ngoài và khí chất ấy đã thấy sự khác biệt. 

Hướng Biên Đình mới từ dưới lầu chạy lên, hơi thở vẫn chưa bình phục, cậu hoãn nhịp thở, nói: “Tuyên ca, em phải đi rồi.” 

Cậu vốn tới để tạm biệt Hạ Tuyên, muốn trước khi về nhà gặp mặt Hạ Tuyên một lần.

Có người ngoài ở đây, lời muốn nói cũng chỉ có thể nói đến mức này, thân mật hơn thì không nói được. 

Hạ Tuyên thay xong kim tiêm, nhìn Hướng Biên Đình nói: “Lại đây.” 

Hướng Biên Đình ngẩn người, đi về phía hắn. 

“Bây giờ phải đi sao?” Hạ Tuyên hỏi cậu.

“Uhm.” Hướng Biên Đình gật đầu, Hạ Tuyên đang ngồi, lúc cậu nói chuyện với hắn phải hơi cúi người, cậu thấp giọng: “Anh cứ làm đi, em chỉ đến để nói với anh một tiếng, em đi trước ——” 

Lời còn chưa dứt, Hạ Tuyên bỗng tháo khẩu trang trên mặt xuống, nửa khuôn mặt dưới hiện ra, nghiêng đầu hôn lên môi Hướng Biên Đình. 

Hướng Biên Đình bất ngờ, hoảng hốt, theo bản năng nhìn vị khách đang nằm ở trên giường. Lý Vân Mục đưa lưng về phía họ, không nhìn thấy Hạ Tuyên đang làm ‘chuyện tốt’. 

“Về đến nhà rồi thì nói cho anh biết, trên đường chú ý an toàn.” Hạ Tuyên kéo khẩu trang lên, dặn dò Hướng Biên Đình. 

Hướng Biên Đình nhấp môi, ừ một tiếng, thấp giọng nói: “Vậy em đi nha?”

Hạ Tuyên gật gật đầu.

Một nụ hôn không kìm lòng được, chút cảm xúc chua xót ấy trong lòng Hướng Biên Đình cũng tan biến vì nụ hôn của Hạ Tuyên, lúc đi ra tiệm cà phê, bước chân cậu cứ nhẹ bẫng. 

“Không tồi.” Người đi rồi, Lý Vân Mục nằm trên giường nói, hắn quay đầu nhìn Hạ Tuyên: “Nói thật, có chút vượt quá sức tưởng tượng của tao.” 

Hạ Tuyên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống lầu, Hướng Biên Đình cầm theo một ly cà phê bước lên chiếc xe đang đậu trước cửa tiệm. 

Kỳ nghỉ của Hướng Biên Đình rất phong phú, không hề có chuyện ăn không ngồi rồi. Bạn bè của cậu rất nhiều, lại đều là bọn mê chơi, vài ba ngày lại có người rủ đi liên hoan, tổ chức hoạt động giải trí. Đương nhiên, chỗ ba mẹ cậu cũng có rất nhiều bữa tiệc phải theo cùng, cuối năm luôn luôn như vậy, xã giao trong giới doanh nghiệp đặc biệt nhiều, từ nhỏ cậu đã được ba mẹ dẫn theo đến những trường hợp thế này. 

Ba mẹ Hướng Biên Đình rất cởi mở, chưa từng can thiệp bất cứ quyết định gì của Hướng Biên Đình, cũng chưa từng nghĩ tới việc bắt ép con cái kế thừa gia nghiệp. Bọn họ cho Hướng Biên Đình mức độ tự do lớn nhất, đương nhiên cũng không hy vọng Hướng Biên Đình bị nuông chiều thành một đóa hoa trong nhà ấm. Thế giới này như thế nào, giai tầng của mình là gì, trong lòng cậu phải hiểu rõ. 

Hướng Biên Đình vốn cũng không phải thiếu gia giàu có ngốc bạch ngọt, cái gì cũng không biết, tính cách cậu giống ba mẹ, không có khả năng là ngốc bạch ngọt. 

Đây là một kỳ nghỉ phong phú lại khô khan, Hướng Biên Đình làm gì cũng cảm thấy không thú vị. Trở về được một tuần, cậu với Hạ Tuyên liên lạc không nhiều lắm. Lúc Hạ Tuyên làm việc đều không xem điện thoại, hơn nữa bình thường vừa bận rộn lên là cả một ngày. Tóm lại, ban ngày bọn họ căn bản không trò chuyện được nhiều. Buổi tối hai người sẽ nói chuyện, sẽ gọi điện thoại, nhưng vừa cúp máy trong lòng cậu liền trở nên trống rỗng, càng cảm thấy kỳ nghỉ quá dài, muốn nó nhanh kết thúc đi. 

Hướng Biên Đình vừa đi, Hạ Tuyên liền tiến vào hình thức ‘chiến sĩ thi đua’, ban ngày xăm mình, buổi tối vẽ vời, ở lại phòng làm việc từ sáng đến tối. Lúc có Hướng Biên Đình, cuộc sống trong mắt hắn là tông màu ấm, trong lòng cũng đủ đầy, nhưng cậu vừa đi rồi, hết thảy đều trở nên đơn điệu, cuộc sống lại khôi phục sắc màu lạnh lẽo, trong lòng như khoét một lỗ trống, thứ có thể lấp đầy chỉ có bận rộn không ngừng nghỉ. 

Khách hàng hôm nay là một vị minh tinh, một diễn viên trẻ tuổi tuyến ba, mới đầu hai mươi, có chút danh tiếng, do Đào Dã giới thiệu tới, tên và mặt Hạ Tuyên đều không quen biết. Minh tinh tới chỗ hắn xăm mình không ít, trước kia còn nhiều hơn, hắn không hiểu biết về giới giải trí, minh tinh tới đây đa số hắn đều không biết. 

Vị khách hôm nay được  trợ lý bồi tới, trang điểm rất tiết chế, mặc một thân màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, trên mặt đeo khẩu trang với kính râm che kín mít, vừa bước vào liền tháo kính râm xuống, nhìn thoáng qua Hạ Tuyên. 

Cậu ta muốn xăm ở trên đùi, là hình xăm lớn, sắc thái cũng khá phức tạp, trước đó đã định bản vẽ từ rất sớm, gần nửa năm mới đến xăm. 

Hôm nay, Hạ Tuyên ngồi xăm cả ngày, buổi sáng bắt đầu xăm, đến 9 giờ tối vẫn chưa kết thúc. Đến giờ, Hạ Tuyên bảo Trình Dư về trước, trợ lý cũng bị cậu minh tinh bảo về nghỉ ngơi, hiện tại trong phòng xăm chỉ còn hai người họ. 

Cậu minh tinh không nói nhiều lắm, đa số thời gian đều nhìn điện thoại, ngẫu nhiên lại đưa mắt nhìn Hạ Tuyên, ánh mắt cũng không che giấu. Thỉnh thoảng cậu ta mở miệng, nói chuyện cũng không hàm súc: “Tôi cũng không ngờ thợ xăm mà Dã ca giới thiệu cho tôi lại trông hấp dẫn như vậy.” 

Đêm đã khuya, đây là câu đầu tiên có chút vượt rào cậu ta nói hôm nay, giọng khàn khàn, ánh mắt như đưa tình. 

Hạ Tuyên làm nghề này đã nhiều năm, tình huống như vậy đã gặp quá nhiều, càng vượt rào càng trắng ra cũng có, với hắn mà nói câu ấy của cậu ta chỉ như gió thoảng qua tai. Lúc hắn làm việc vốn đã không thích nói chuyện, lúc này càng không có phản ứng, ấn đùi cậu ta tiếp tục tô màu phần bên trong đùi, hình xăm cũng sắp hoàn thành. 

Tư thế của hắn lúc này cách đối phương rất gần, thấp đầu, cả người cũng nghiêng về phía trước, đối phương đang nằm trên giường, tay đang đặt bên mép giường bỗng nâng lên chạm vào vành tai hắn, cũng chính là chiếc hoa tai Hướng Biên Đình tặng cho. 

Hạ Tuyên chợt ngừng động tác, mắt lạnh nhìn cậu ta. 

“Còn chạm vào tôi thì cút đi.” Hạ Tuyên nói rất bình tĩnh, nói xong lại tiếp tục cúi đầu tô màu.

Đối phương lá gan không nhỏ, nhưng vẫn bị ánh mắt của hắn dọa sợ. 

Hôm nay, Hướng Biên Đình tham gia họp lớp, cùng đám bạn học cấp ba liên hoan. Hướng Biên Đình trước giờ đều là tiêu điểm của lớp, chỉ cần mọi người gặp nhau, đề tài gì cũng có thể dẫn đến cậu. 

Vào ghế lô ngồi xuống không lâu sau, Trần Diệp liền hỏi cậu có phải đang yêu không, dẫn tới ánh mắt mọi người đều hướng về phía cậu. Thật ra, vấn đề này có nhiều người muốn hỏi rồi, cũng bởi vì đợt trước cậu đổi avatar hoa hướng dương, một người hai ba năm chưa đổi avatar lần nào tự nhiên đổi cái hình không phù hợp hình tượng như vậy, ai nhìn cũng thấy tò mò muốn chết. 

Hướng Biên Đình cầm ly nước dừa trước mặt uống một ngụm, thừa nhận: “Ờ, đang quen.”

Một bàn người đều giật mình.

Thẩm Trạch ngồi bên cạnh lắc đầu, ‘chậc chậc’ hai tiếng, Trần Diệp lập tức chỉ vào cậu ta: “Thằng nhóc mày có phải biết nội tình gì đúng không.” 

Thẩm Trạch nói: “Tao biết cái cầu, đừng hỏi tao, hỏi tao trả tiền.” 

“Trả trả trả.” Trần Diệp lập tức từ móc trong túi mấy tờ tiền lớn trăm nguyên, ném lên bàn.

“Không cần nhân dân tệ, tao muốn đô Úc.”

“Tao Úc ông nội mày.” 

Thẩm Trạch ngả người lên lưng ghế, hai tay ôm ngực, nâng cằm: “Sao mày không hỏi người trong cuộc á, hỏi tao làm gì.” 

Trần Diệp liếc sang Hướng Biên Đình: “Nếu tao moi được gì từ miệng đương sự thì cần dùng nhân dân tệ hối lộ mày chắc.” 

Đương sự, tức Hướng Biên Đình gật gật đầu: “Đúng là không moi được, nên kể đều kể cho mấy cậu nghe xong rồi.” 

“Mày thấy chưa.” Trần Diệp nhìn Thẩm Trạch nói.

Thẩm Trạch hừ cười: “Nó đúng là kể cho tụi mày đủ nhiều rồi.” Cậu ta cũng không ngờ Hướng Biên Đình lại thừa nhận chính mình yêu đương trước mặt nhiều người như vậy, còn tưởng cậu ấy sẽ cười trừ cho qua, đúng là không phù hợp hình tượng thần bí điệu thấp của cậu ấy gì cả.

Cơm nước xong đi hát K, Trần Diệp đề nghị chơi nói thật đại mạo hiểm, Hướng Biên Đình biết cái này chắc chắn lại là hướng về phía mình, nên cũng rất cố gắng không bị thua. Nhưng luôn có lúc ngựa mất móng trước, Trần Diệp vất vả lắm mới chờ cậu thua một ván, Hướng Biên Đình không muốn bị lừa nói ra, liền chọn đại mạo hiểm. 

Dù chọn đại mạo hiểm, một đám người cũng không buông tha cậu, Trần Diệp xông tới trước: “Ngay bây giờ, gọi điện thoại cho đối tượng của cậu, nói ‘vợ ơi, anh muốn thổ lộ với em! Đầu óc anh, trái tim anh, toàn thân trên dưới của anh, mỗi một bộ phận đều nói rằng, anh yêu em!’” 

Trần Diệp lên giọng nói ra câu thoại sến súa, một đám người cười đến ngã trước ngã sau. Thẩm Trạch cười muốn chảy nước mắt, vỗ vai Hướng Biên Đình, nói: “Mày đúng là giỏi tự đào hố mình, mày gọi lẹ đi! Nhanh nhanh nhanh! Gọi nhanh!” 

Hướng Biên Đình liếc xéo cậu ta một cái, dưới lời thúc giục của mọi người, gọi điện thoại cho Hạ Tuyên. 

Từ hôm nhận điện thoại của Hạ Tuyên trước mặt mẹ, cậu liền đổi tên ghi chú của Hạ Tuyên thành một ngôi sao. 

Hướng Biên Đình nhớ tới mấy tháng trước, lúc thời tiết vẫn còn ấm áp, cậu cũng chơi đại mạo hiểm, đi xin WeChat của Hạ Tuyên. 

Hạ Tuyên đang làm công tác kết thúc cho vị minh tinh nọ, điện thoại trên bàn bên cạnh bỗng rung lên, Hạ Tuyên liếc qua màn hình, nhưng không rảnh tay nhận máy. 

“Muốn tôi giúp anh nhận không?” Cậu minh tinh nọ hỏi hắn.

Hạ Tuyên nói: “Mở loa.”

Minh tinh cười nói: “Được.” Cậu ta vươn tay qua, quẹt màn hình, mở loa.

Hướng Biên Đình vốn dĩ rất bình tĩnh, nhưng điện thoại vừa thông lại bắt đầu không ổn, câu kịch ấy thật sự quá xấu hổ, cứ nghẹn ở cổ họng nói không nên lời. 

Cậu ấp ủ nửa ngày, trước hô một tiếng “Vợ yêu”.

Hạ Tuyên nhíu mày, nhìn màn hình điện thoại.

“Aiz —— thôi, tao nhận phạt.” Hướng Biên Đình che lại điện thoại, nói.

Mọi người vừa mới còn vẻ mặt chờ mong, lập tức liền thất vọng: “Đ*! Đừng như vậy mà! Tụi này chuẩn bị ghi âm hết rồi!” 

Hướng Biên Đình lại giơ điện thoại lên tai, đầu kia truyền đến giọng nói của Hạ Tuyên: “Lại thua đại mạo hiểm rồi?” 

Hướng Biên Đình cười khẽ: “A. Không ngờ đúng không, hai lần mạo hiểm, đối tượng đều là anh.” 

“Vợ yêu?”

Hướng Biên Đình cúi đầu cười, tránh thoát mọi người vây đổ, bỏ chạy ra ngoài ghế lô.

“Còn có câu càng xấu hổ hơn nhưng em chưa nói.” Hướng Biên Đình dựa lên tường, nói.

“Vậy nói gì không thấy xấu hổ đi.”

Hướng Biên Đình cọ cái mũi, nói: “Em nhớ anh.”
Bình Luận (0)
Comment