Khẩu trang của Hướng Biên Đình còn treo trên cằm, Hạ Tuyên ngại vướng bận, trực tiếp kéo nó xuống. Lúc tháo khẩu trang của Hướng Biên Đình xuống, hắn vẫn môi dán môi với cậu, liếm, mút, môi lưỡi câu triền, một giây không rời.
Hướng Biên Đình mặc áo lông vũ, trong phòng mở sưởi, không lâu sau cậu liền thấy nóng, trên người chảy mồ hôi, mặt cũng đỏ bừng. Cũng không biết là nóng, hay là bị hôn đến thiếu oxy.
Hạ Tuyên cảm giác dưới thân hắn nằm cái bếp lò, từng đợt nhiệt khí phả lên người hắn. Hắn rời khỏi môi Hướng Biên Đình, rũ mắt nhìn cậu.
Hướng Biên Đình hơi thở dồn dập, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, Hạ Tuyên dùng ngón cái lau nó đi.
“Có nóng không?” Trên trán Hướng Biên Đình toàn là mồ hôi, Hạ Tuyên duỗi tay lau đi: “Cởi áo khoác đi.”
Hướng Biên Đình vừa nằm vừa mở khoá kéo áo khoác, vừa mở áo ra liền thấy mát mẻ hơn nhiều. Cậu ngồi dậy cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sam mỏng màu vàng nhạt, phác họa ra dáng người mảnh khảnh. Cậu giương mắt nhìn Hạ Tuyên, hai người nhìn nhau một lát, Hạ Tuyên lại cúi người hôn cậu.
Hướng Biên Đình lại bị đẩy ngã lên giường, Hạ Tuyên ôm eo cậu nghiêng người, hai người ôm nhau nằm trên giường, chóp mũi khẽ chạm vào nhau, hô hấp đan xen.
Hôn quá sâu quá mạnh, hai người đều có phản ứng, Hạ Tuyên nhìn chăm chú vào mắt Hướng Biên Đình, trầm mặc cởi ra đai lưng của cậu. Đây là ở khách sạn, sợ quần làm dơ không có mới để thay, Hạ Tuyên trực tiếp kéo quần cậu xuống chỗ đầu gối, tính cả quần lót…… Hướng Biên Đình thở phì phò, nhắm mắt lại.
Hạ Tuyên xoay người, từ trên tủ đầu giường rút mấy tờ khăn giấy, xoa xoa tay, Hướng Biên Đình hoãn một lát, ngồi dậy, rất tự nhiên duỗi tay qua. Hướng Biên Đình thấy Hạ Tuyên khẽ nhíu mày, nhớ tới trước đó khá lâu hắn đã từng nói một câu, đột nhiên hỏi: “Hôm nay…… muốn đổi hình thức khác không?”
Hạ Tuyên rũ mắt, đáy mắt nhìn không ra cảm xúc.
“Anh như vậy là đủ rồi à?” Hướng Biên Đình lại hỏi.
Thời gian Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên ở bên nhau cũng không ngắn. Mới đầu, Hạ Tuyên nói muốn cho cậu thời gian để thích ứng, nhưng mãi đến bây giờ hai người cũng chưa tiến thêm một bước. Mỗi lần có phản ứng, Hạ Tuyên rõ ràng luôn nhẫn nhịn, Hướng Biên Đình cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên nhìn ra được. Chuyện này cậu không cần chuẩn bị tâm lý, cậu và Hạ Tuyên đã là người yêu, sớm muộn gì cũng phải làm chuyện này. Cậu cảm thấy Hạ Tuyên cho cậu thời gian thích ứng đã đủ dài, cũng cảm giác được Hạ Tuyên ‘dịu dàng’ hơn chút so với ban đầu, giống như cố ý thả chậm tiết tấu trong tiến triển mối quan hệ giữa hai người vậy, rất không giống với phong cách của hắn.
“Không đủ.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình hơi ngừng thở: “Vậy……” Tay cậu vẫn còn bị Hạ Tuyên nhẹ nhàng nắm động.
Hạ Tuyên rướn người tới lấp kín môi cậu, hắn sắp bị cậu làm điên rồi, đã lúc này còn nói mấy câu ấy.
Dù thế nào đi nữa, Hạ Tuyên cũng không có khả năng làm chuyện ấy hôm nay, giờ không phải lúc, một lát nữa hắn phải để Hướng Biên Đình trở về, sẽ không giữ cậu ở lại đây lâu lắm.
Lúc gần lên đỉnh, Hạ Tuyên không nhịn được cắn lên đầu lưỡi Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình bị đau xuýt xoa một tiếng.
Lần này cắn là đau thật.
Hai người đã ở bên nhau mấy tháng, lại còn là trạng thái nửa sống chung, ngoại trừ chuyện đó ra, nên làm cơ bản đều đã làm, Hướng Biên Đình đã sớm không giống như lúc ban đầu dùng tay cũng thấy thẹn thùng. Chỉ là, Hạ Tuyên cứ trêu cậu ‘văn nhã’, lần này vẫn là ngại.
Qua loa xong việc rồi, Hạ Tuyên bóp chặt hai má cậu, nói: “Đưa lưỡi anh xem.”
Hướng Biên Đình ngoan ngoãn duỗi đầu lưỡi ra.
Hạ Tuyên rất thích cắn lưỡi cậu, mỗi lần cắn xong đều muốn kiểm tra có bị rách không, hôm nay cắn cũng mạnh.
Xác nhận không bị rách, Hạ Tuyên cũng không buông tay, vẫn bóp mặt cậu, nhìn cậu chằm chằm không nói câu nào.
Quai hàm Hướng Biên Đình bị hắn niết đến phồng lên, hai mắt chớp chớp: “Muốn đổi hình thức hôm nay không?”
“Muốn đổi hình thức cũng không phải ở đây.” Hạ Tuyên nói chuyện rất trực tiếp: “Không có bộ cũng không có dầu.”
Hướng Biên Đình chợt nở nụ cười, thầm nghĩ, hắn vẫn là Hạ Tuyên ấy.
Hai người nằm trên giường hoãn một lát, Hạ Tuyên lấy khăn giấy giúp Hướng Biên Đình lau tay, Hướng Biên Đình đột nhiên hỏi: “Tuyên ca, anh là cố ý như vậy sao?”
Hạ Tuyên ngước mắt nhìn cậu.
“Có phải anh cố ý thả chậm tiết tấu ở chung giữa hai ta, đúng không?”
Hạ Tuyên tiết chế lại, Hướng Biên Đình có thể cảm giác được.
Hướng Biên Đình quá nhạy bén, quá thông thấu, lại còn bằng phẳng. Hạ Tuyên quá thích tính cách có gì đều nói thẳng ấy của cậu, hơn nữa nói gì cũng có thể lập tức nói đúng trọng điểm.
Cậu rất nghiêm túc hỏi hắn, Hạ Tuyên cũng rất nghiêm túc trả lời cậu: “Chậm rãi mới có thể hiểu biết rõ ràng hơn. Con người anh như thế nào, phải để em thấy rõ, nhìn thấu.”
Hướng Biên Đình ngẩn người, không ngờ Hạ Tuyên lại nghĩ thế, cậu cười cười: “Em cảm thấy, em đã thấy rất rõ rất thấu rồi. Vậy về em thì sao, anh thấy rõ nhìn thấu chưa?”
Hạ Tuyên ném khăn giấy vào thùng rác bên mép giường: “Không rõ không thấu cũng là của anh, không cần phải xem.”
Hướng Biên Đình nhíu mày, nói giỡn: “Nói câu này…… có phải anh thích em có hơi mù quáng không, Tuyên ca, không muốn đi sâu hiểu rõ em thêm một chút sao.”
Hạ Tuyên cũng nói giỡn: “Mới hiểu biết chút ấy đã mù quáng rồi, đi sâu hiểu rõ nữa anh còn thuốc trị không.”
Hướng Biên Đình bị chọc cười: “Sâu thêm chút nữa là có thể phát hiện tật xấu trên người em, em không tốt như anh nghĩ đâu, quen lâu rồi anh sẽ biết.”
“Tốt hay không đều là của anh.” Hạ Tuyên vẫn là câu này.
Làm bậy một hồi, trong phòng cũng loáng thoáng mùi không dễ ngửi lắm, Hạ Tuyên đứng dậy, vỗ vỗ mặt Hướng Biên Đình: “Đi rửa tay đi.”
Hướng Biên Đình ngồi dậy, thấy vỏ chăn bị dính bẩn, có của cậu cũng có của Hạ Tuyên, lấm tấm loang lổ, xấu hổ đập vào mắt.
“Giường này……” Vẻ mặt cậu phức tạp.
Lát nữa, Hạ Tuyên ngủ kiểu gì.
Hạ Tuyên rũ mắt nhìn xuống giường, nói: “Đợi lát anh gọi phục vụ phòng lên.”
Hai người vào phòng vệ sinh rửa tay, Hạ Tuyên ấn chút nước rửa tay, nghiêng đầu hỏi Hướng Biên Đình: “Đi ra ngoài ba mẹ em biết không?”
“Biết.” Hướng Biên Đình mở vòi, rửa trôi bọt biển trên tay.
Hạ Tuyên gật đầu: “Đợi lát trở về đi. Em đến đây bằng gì?”
“Lái xe tới.”
“Tuyên ca.” Hướng Biên Đình gọi hắn.
“Ừ.” Hạ Tuyên ngẩng đầu, nhìn người trong gương.
“Em không sợ để ba mẹ biết.” Hướng Biên Đình nói.
Quan hệ giữa cậu và Hạ Tuyên, sớm muộn gì cậu cũng sẽ nói cho ba mẹ biết, trước giờ cậu đều không nghĩ tới chuyện trốn tránh.
“Anh biết.” Hạ Tuyên nhìn cậu, nói.