Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 95

“Là đàn ông, phải không? Là thợ xăm, phải không? Còn lớn hơn con mười mấy tuổi, đúng không?” 

Hướng Hành nhìn cậu chằm chằm, hỏi từng câu từng chữ, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì. Ông rất bình tĩnh, nhưng giọng vừa lạnh, vừa trầm, gần như mang ý chất vấn. Ông chưa từng nói chuyện như vậy với Hướng Biên Đình, nói là bình tĩnh thật ra cũng không đúng, lúc ông bình tĩnh không phải như thế này. 

Sở dĩ không bình tĩnh, là vì Hướng Biên Đình biểu hiện quá bình tĩnh. 

Chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, nhưng Hướng Hành không ngờ Hướng Biên Đình sẽ mở miệng trước. 

Ông vẫn là xem thường con trai ngoan của ông.

Hướng Biên Đình khẽ nhíu mày: “Ba, chuyện này…… Ba làm sao mà biết được? Ba tìm anh ấy?”

Hướng Hành không đáp mà hỏi lại: “Con nghĩ thế nào vậy, là cảm thấy nghề nghiệp xăm mình ấy rất mới mẻ, rất đặc biệt sao?” 

Câu này đã có ý châm biếm, đổi lại ngày thường, Hướng Hành sẽ không nói những câu thế này. Ông không có bất cứ thành kiến gì về công việc xăm mình cả, nhưng đối với chuyện tình cảm giữa Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên lại có nghi ngờ. Trẻ con thích cái mới mẻ, lại có cái nhìn mộng ảo về nghề nghiệp ấy, nhất thời mê mẩn tâm hồn cũng không phải không có khả năng. Bây giờ cảm thấy mới mẻ, nhưng về sau vẫn sẽ cảm thấy mới mẻ sao? Sớm hay muộn cũng phải trưởng thành, sớm hay muộn cũng sẽ hối hận. 

Hướng Biên Đình càng nhíu chặt mày, nghe lời ba nói cậu thấy không thoải mái: “Con thích chính là con người anh ấy, chứ không phải thân phận thợ xăm mình của anh ấy. Ba, ba hiểu rõ con, con làm chuyện gì chưa bao giờ chỉ vì cảm thấy chơi vui, cảm thấy mới mẻ, chuyện tình cảm cũng vậy, con không hồ đồ cũng không xúc động, con đã suy nghĩ rất rõ ràng, cho nên hôm nay con mới ngồi đây nói chuyện với hai người.” 

Hướng Biên Đình tạm dừng một chút, câu tiếp theo hoàn toàn không lưu đường sống cho mình: “Hơn nữa, con cũng không có khả năng thích con gái, con chính là đồng tính luyến.” 

Hướng Hành cúi đầu, nhắm mắt, lúc ngẩng đầu lên, ông nói: “Chuyện cậu ta từng ngồi tù, con biết không?” 

“Biết ạ.” Hướng Biên Đình hiểu ba cậu có thành kiến với chuyện này là tất nhiên, cậu nói: “Ba, nguyên nhân anh ấy ngồi tù con cũng biết rõ, chuyện này cũng không phải anh ấy sai. Anh ấy là người rất tốt, con thật sự rất thích anh ấy.” 

Biên Du trước sau không nói chuyện, tuy bà đã biết quá khứ của Hạ Tuyên, nhưng thật ra bà lại không nghi ngờ phẩm tính của Hạ Tuyên, cũng nghĩ tới chuyện đối phương ngồi tù sợ là có nỗi khổ riêng, bà biết con trai bà không có khả năng phải lòng với một người có vấn đề về phẩm tính. 

Nhưng hiện tại, thái độ của bà và Hướng Hành là giống nhau, vẫn cảm thấy Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên không quá thích hợp. 

Trong khoảng thời gian này, Hướng Hành vẫn luôn suy tính, luôn châm chước, muốn tận khả năng dùng một phương thức ôn hòa để xử lý mối quan hệ này của Hướng Biên Đình. Nhưng chưa kịp suy tính ra kết quả gì, ông đã nhận ra, dù dùng phương thức nào, đại khái cũng chỉ phí công. Đơn giản mà nói chỉ có khuyên nhủ, nhưng với tính cách của con trai ông, phải khuyên thế nào để thay đổi đây, phàm là chuyện cậu đã nhận định rồi thì chẳng ai thay đổi được quyết tâm của cậu. 

Huống chi, bây giờ Hướng Biên Đình chủ động thẳng thắn, cũng tương đương với trực tiếp bày tỏ thái độ của mình. 

Hướng Hành chăm chú nhìn Hướng Biên Đình một lát, trầm giọng nói: “Con mới bao nhiêu tuổi, con cho rằng con đã trưởng thành để quyết định chuyện mà con sẽ không bao giờ hối hận sao.” 

“Con không cảm thấy thế, con cũng không cảm thấy bản thân đã trưởng thành. Ba nói đúng, con còn trẻ, ở tuổi này sao con có thể thật sự trưởng thành được, một người có lẽ đến chết cũng chưa chắc đã thật sự trưởng thành.” Hướng Biên Đình nói: “Nhưng mà ba, nếu một người muốn đưa ra quyết định gì đó cứ phải suy nghĩ đến việc sau này có hối hận không, vậy thì sao có thể tiến về phía trước được.” 

Hướng Hành muốn nói gì cũng bị những lời này của cậu chặn lại, ông biết chính mình có nói gì đi nữa, Hướng Biên Đình cũng sẽ tranh luận lại, cũng đã sớm đoán được có khuyên nhủ cũng vô ích, ông không muốn nhiều lời nữa, trực tiếp bày tỏ thái độ của mình với Hướng Biên Đình: “Hai đứa không thích hợp.” 

Hướng Biên Đình hỏi ông: “Ba có thành kiến với anh ấy sao?” 

“Ba không có thành kiến với cậu ta, ba chỉ là đang trần thuật sự thật khách quan với con. Cậu ta bao lớn, con bao lớn, những gì cậu ta từng trải, những gì con đã từng trải, gia cảnh, kinh nghiệm sống, tuổi tác, tất cả mọi mặt đều có sự chênh lệch, con có thể bỏ qua sao?” 

Ông có thể tiếp thu chuyện Hướng Biên Đình là đồng tính, nhưng ít nhất đối phương phải là người phù hợp với cậu. 

Làm cha, lần đầu tiên chuyên quyền một hồi, cũng không cho Hướng Biên Đình cơ hội cãi lại, ông bình tĩnh nói: “Trước tạm thời nghỉ học đi.” 

Hướng Biên Đình ngơ ngác nhìn ông. 

“Ba đã cho người làm thủ tục giúp con rồi, con sẽ ra nước ngoài du học, trường học ba cũng đã giúp con xem xét mấy trường——” 

“Không có khả năng.” Hướng Biên Đình đứng dậy: “Ba, ba nhất định phải như vậy sao?” 

Hướng Hành đưa mắt nhìn cậu: “Những lời này là ba nên hỏi con, con cứ nhất định phải làm vậy sao?” 

“Con làm sao vậy? Con làm chuyện gì thương thiên hại lí sao?” Hướng Biên Đình hơi bực.

Hướng Hành lạnh mặt: “Tại sao ba nói gì con cũng không nghe, từ nhỏ đến lớn ba đã làm con khó xử ba giờ chưa? Chỉ một việc này, con không thể nghe ba sao?” 

Hướng Biên Đình giật giật môi, nói: “Không thể ạ.” 

“Hướng Biên Đình ——”

“Con đã nói rất rõ ràng rồi, con không hiểu tại sao ba vẫn muốn làm vậy. Nếu ba có lý, con đương nhiên sẽ nghe ba, nhưng chính ba cảm thấy ba làm vậy là có lý sao? Bây giờ bắt con tạm nghỉ học, bảo con ra nước ngoài du học……” Hướng Biên Đình rũ mắt, cậu cũng không muốn đối chọi gay gắt với ba mình như vậy, cậu hạ thấp giọng, bình tĩnh nói: “Con sẽ không nghỉ học, cũng sẽ không ra nước ngoài du học, trừ khi hai người trói con lại. Còn ba ngày nữa là khai giảng, chiều nay con sẽ về Giang Châu, căn hộ ngoại trú kia con sẽ không ở nữa, con sẽ ở ký túc xá trường.” 

“Hướng Biên Đình.” Biên Du gọi cậu.

“Mẹ.” Hướng Biên Đình nhìn mẹ: “Mẹ cũng có suy nghĩ giống ba sao?”

Trong lúc nhất thời, Biên Du không nói gì. 

Hướng Biên Đình nhìn mẹ: “Mẹ, hôm nay mỗi câu mỗi chữ mà con nói với hai người đều không phải do xúc động, nếu không suy nghĩ rõ ràng con đã không thẳng thắn với hai người. Cho dù ba mẹ có ý kiến gì, con cũng sẽ không chia tay Hạ Tuyên…… Con chỉ nói vậy thôi, con về phòng trước ạ.” 

Hướng Hành trầm mặt không nói một lời, Biên Du gọi cậu lại: “Trước ăn cơm sáng đã.”

Hướng Biên Đình lắc đầu: “Không ăn, con không muốn ăn.”

Biên Du hơi cau mày.

Hướng Biên Đình đi tới cửa, quay đầu lại nhìn ba mẹ: “Ba, mẹ, con không phải đang làm ra lựa chọn giữ hai người và anh ấy, đối với con mà nói, hai người đều rất quan trọng.” 

Hướng Biên Đình ở phòng khách đụng phải Hạ quản gia.

“Chú Hạ, chú giúp cháu tìm cái vali nhé.”

“Sao thế? Muốn vali làm gì?”

“Cháu thu dọn chút đồ, buổi chiều về Giang Châu ạ.”

Hạ quản gia mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều: “Hướng tổng và Biên tổng biết cậu đi chiều nay sao?” 

“Dạ, biết. Chú Hạ, cháu sẽ không mang theo Peter về Giang Châu, làm phiền chú giúp cháu trông nom một chút.” 

“Được.”

Hướng Biên Đình về phòng gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Trạch, rủ cậu ta cùng đi ăn trưa.

Hướng Hành ăn sáng xong liền ra cửa, Biên Du cũng có việc phải làm, bà đi lên phòng để quần áo nhìn Hướng Biên Đình. Bà muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, dù có nói thì bây giờ cũng không phải thời điểm, không chỉ với Hướng Biên Đình, mà chỗ Hướng Hành cũng cần phải nói. 

Nếu Hướng Biên Đình đã quyết định như thế, vậy thì tuỳ con trai thôi, dù sao cũng phải để người làm ba nhìn thấy sự quyết tâm của con cái, chuyện này chỉ khuyên cũng vô ích.

Hướng Biên Đình đang thu dọn quần áo, ngước mắt nhìn thấy mẹ cậu đứng ở cửa.

“Mẹ.”

“Sao lại không để người giúp việc giúp con thu dọn.”

“Con tự làm được mà.” Hướng Biên Đình bỏ quần áo đã gấp gọn vào vali. 

Biên Du thở dài: “Tính tình giống y ba con vậy.”

“Chuyện này mẹ cũng không tiếp thu được sao?” Hướng Biên Đình hỏi mẹ.

“Mẹ tiếp thu hay không có thay đổi được suy nghĩ của con sao?”

Hướng Biên Đình lắc đầu: “Không thay đổi được ạ.” 

“Vậy chẳng phải rõ rồi sao.”

Hướng Biên Đình tiếp tục gấp quần áo: “Con vẫn muốn biết ý kiến của mẹ.”

“Nói thật, mẹ cũng không quá tiếp thu được, có vài quan điểm, mẹ với ba con là nhất trí.” Biên Du đi tới, đè đè bờ vai cậu: “Nhưng vừa rồi chính con cũng nói, ý kiến của mẹ không thay đổi được suy nghĩ của con, vậy bây giờ cần phải làm gì, con cứ việc đi làm, đi theo trái tim của mình.” 

Hướng Biên Đình nhìn mẹ cậu, trong lòng mềm mại. 

Biên Du vỗ vỗ vai cậu: “Mẹ còn có việc phải làm, mẹ đi trước, con tới bên kia rồi nhớ gọi cho mẹ.” 

Hướng Biên Đình gật gật đầu: “Dạ.”

Giữa trưa, Hướng Biên Đình và Thẩm Trạch ăn bữa cơm cuối cùng của kỳ nghỉ, Thẩm Trạch vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, còn định rủ Hướng Biên Đình buổi chiều ra ngoài chơi, cậu ta cũng sắp khai giảng, không còn ở nhà được mấy ngày nữa. 

Lúc đang ăn cơm, Hướng Biên Đình nói với cậu ta buổi chiều phải về Giang Châu.

“Gộp lại là đang ăn bữa cơm chia tay đó hả?” 

“Ờ.”

Thẩm Trạch cắn một miếng gà, khó hiểu hỏi: “Về sớm vậy làm gì, không phải còn mấy ngày nữa mới đi học lại sao?” 

“Cũng chưa tới hai ngày.”

“Hai ngày không phải ngày à. Biết là mày muốn về sớm một chút để gặp vị kia nhà mày, nhưng có hai ngày cũng chờ không kịp sao. Đặt vé máy bay chưa? Hay là ngồi máy bay trong nhà?” 

“Ngồi xe lửa.” 

Thẩm Trạch sửng sốt, cho rằng chính mình nghe lầm: “Xe lửa? Không phải chớ, mày ngồi xe lửa về á?” 

“Ờ.”

“Mày chơi tao chắc, đi xe lửa qua bên đó phải mất bốn năm tiếng đấy, làm gì không ngồi máy bay?” 

“Vé máy bay đắt, ngồi xe lửa tiết kiệm tiền.” 

Thẩm Trạch dùng mu bàn tay chạm chạm trán cậu: “Sao hôm nay mày nói chuyện nghe mê sảng vậy, đầu hư rồi à? Bớt chút tiền ấy làm gì?” 

Hướng Biên Đình đẩy tay cậu ta ra, nói: “Tao come out với ba mẹ rồi, nói chuyện không vui vẻ lắm, tao không có mặt mũi tiêu tiền của họ.” 

“ĐM!” Thẩm Trạch hổ khu chấn động*, suýt thì làm rớt cái ly trong tay: “Mày nói?!”

*từ ngữ mạng, ý là cực kỳ ngạc nhiên

“Ờ.”

“Cứ trực tiếp nói với họ như vậy à?” 

Hướng Biên Đình gật đầu. 

“Sao mày to gan dữ vậy…… Đã bảo mày đừng có hùng hổ……” Thẩm Trạch chưa bình tĩnh lại được. 

“Không có hùng hổ, tao nghĩ kỹ rồi mới nói với họ.”

“Giờ sao, chuyện thế nào? Cãi nhau nghiêm trọng lắm à?”

Hướng Biên Đình rũ mắt nói: “Ba tao muốn tao xuất ngoại.”

“Mày không đồng ý?” 

“Sao đồng ý được.” Hướng Biên Đình ghim con tôm bóc vỏ cho vào miệng, ngước mắt nhìn cậu ta: “Mày còn không biết tao à.” 

Buổi chiều là Thẩm Trạch đưa Hướng Biên Đình ra nhà ga, cậu ta vốn định giúp Hướng Biên Đình đặt mua vé máy bay, nhưng bị Hướng Biên Đình từ chối. Trước kia nhận học bổng, Hướng Biên Đình đều cho vào thẻ, cộng thêm tiền mừng tuổi hằng năm, số tiền này bình thường cậu không tiêu, bây giờ lại có tác dụng, trong tay có chút tiền tiết kiệm nên không đến mức rời nhà rồi không làm được gì. 

Cậu cũng không phải nóng đầu lên mới come out, trước khi thẳng thắn với ba mẹ cũng đã suy nghĩ đến nhiều kết quả khác. 

Ngồi máy bay chỉ hai tiếng, ngồi xe lửa lại mất hơn 4 tiếng mới đến. Hướng Biên Đình đến Giang Châu thì trời đã tối, cậu đi tàu điện ngầm về trường trước. Thật ra trước khi đi, Hạ quản gia có nói muốn đi theo cậu, muốn giúp cậu lấy hành lý, thu dọn ký túc xá, nhưng cậu không đồng ý.

Tuy vẫn chưa khai giảng, nhưng đã có không ít học sinh về lại trường. Hướng Biên Đình vừa mở cửa, phát hiện Trần Gia Hiên cũng đã trở lại. 

Cậu ấy ngồi trên ghế xem video, nghe tiếng thì xoay người lại, vẻ mặt ngơ ngác: “Đình Đình.”

Hướng Biên Đình “ời” một tiếng, đẩy vali vào cửa.

Trần Gia Hiên nhìn vali của cậu, người vẫn ngốc, cậu ấy luôn phản ứng hơi chậm: “…… Cậu cũng về sớm thế.”

“Về sớm chút đỡ bị kẹt đường.”

Trần Gia Hiên cũng biết chút gia cảnh của Hướng Biên Đình, dù gì lúc nghỉ giữa kỳ, giường đệm của cậu có người chuyên môn đến thu dọn, ở ngoại trú còn là house lớn, cậu ấy hơi khó hiểu, sao hôm nay Hướng Biên Đình lại một mình đến đây? 

Nhìn thấy Hướng Biên Đình lấy ra vỏ chăn từ trong vali tự mình bọc chăn, cậu ấy lại càng khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì. Trần Gia Hiên ngồi xem video một lát, qua năm phút, cậu ấy quay đầu lại nhìn Hướng Biên Đình vẫn chưa bọc xong vỏ chăn, thấy cậu nửa ngồi xổm trên giường, mày nhíu chặt phân biệt các góc chăn. 

Trần Gia Hiên tạm dừng video, đứng lên, nói: “Để tớ giúp cho, cậu cầm chăn xuống đây.”

“Được.” Hướng Biên Đình bò xuống giường, cũng kéo chăn xuống dưới, hai người cùng nhau bọc vỏ chăn. 

“Cảm ơn nhé.” Hướng Biên Đình ném chăn lên giường.

“Không có gì.” Trần Gia Hiên đẩy nhẹ mắt kính.
Bình Luận (0)
Comment