Bình ổn qua đi, trong phòng trở nên bừa bộn. Lúc Hướng Biên Đình bị Hạ Tuyên ôm vào phòng tắm đã là trạng thái nửa ngất, mãi đến khi nước trong bồn ập lên người, ý thức của cậu mới dần dần quay trở lại.
Cả người Hướng Biên Đình không còn sức lực, eo cũng xót cực kỳ, nếu nói không đau gì hết là không có khả năng. Dù sao cũng là lần đầu tiên, lại liên tục trong thời gian lâu như vậy. Nhưng đau đớn chỉ là cảm giác quá bé nhỏ không đáng kể, ngược lại là cảm giác vui sướng càng nhiều hơn. Ban đầu, Hạ Tuyên vừa cẩn thận vừa kiên nhẫn, mặc dù sau đó không còn khắc chế nữa, nhưng cũng không có làm cậu bị thương.
Hạ Tuyên ngồi vào bồn tắm, tay dò vào trong nước giúp cậu rửa sạch, cả người Hướng Biên Đình bỗng nhiên run rẩy. Từ nãy đến giờ, cơ thể cậu vẫn luôn rất mẫn cảm, vừa chạm vào liền run. Với cả, hiện giờ cậu căn bản rất ngại nhìn Hạ Tuyên, vừa rồi ở trên giường cậu thật sự mất hết mặt mũi rồi.
“Em……tự mình làm.” Hướng Biên Đình hơi chặn lại tay Hạ Tuyên, rũ mắt, nói.
Hạ Tuyên đẩy tay cậu ra, tiếp tục vươn tới: “Tay còn sức à?”
Chính xác là không còn sức nữa, đừng nói tay, bây giờ muốn nâng mí mắt thôi cậu cũng thấy cố hết sức.
Hướng Biên Đình nhắm mắt lại, cắn môi, cả người run nhè nhẹ. Hạ Tuyên thò lại gần hôn cậu, đầu lưỡi cạy ra cánh môi cậu, không cho cậu cắn chính mình.
Hôn trong chốc lát, Hạ Tuyên buông cậu ra, lại nhẹ nhàng mổ mổ trên môi cậu: “Khó chịu thì cắn anh, đừng cắn chính mình.”
Giọng Hướng Biên Đình khàn khàn, nói chuyện thều thào: “Không khó chịu……”
Hạ Tuyên rửa sạch đến phía trước, Hướng Biên Đình lại run run một hồi, nhớ tới hình ảnh vừa rồi, trực tiếp cúi đầu không nhìn Hạ Tuyên.
“Sao không nhìn anh.” Hạ Tuyên biết rõ còn cố hỏi.
“…… Không còn mặt mũi nhìn.”
Hạ Tuyên thò mặt qua, dùng trán chống lên trán cậu, nói: “Anh làm em thành như vậy, nếu bảo không còn mặt mũi thì cũng là anh không còn mặt mũi chứ.”
Hắn dùng ngón trỏ lướt ngang qua xương quai xanh Hướng Biên Đình, làm như trấn an: “Tình huống vừa rồi, em như vậy là phản ứng bình thường.”
“Chỗ nào…… Bình thường chứ……” Giọng Hướng Biên Đình như ruồi muỗi, càng nghĩ tới càng thẹn thùng.
Tắm rửa xong, Hạ Tuyên trước ôm Hướng Biên Đình đến phòng cho khách, lại quay về phòng ngủ chính thay đổi bộ bốn kiện trên giường, ngay cả chăn cũng đổi mới, lại lau sạch sàn. Sau đó, hắn lại ôm Hướng Biên Đình trở về phòng ngủ chính.
Đáng lý ra thì, cơ thể Hướng Biên Đình không yếu ớt đến thế, nhưng Hạ Tuyên lăn lộn cậu lâu quá, bây giờ cậu vừa muốn đứng lên, hai cái đùi liền run lẩy bẩy, đi đứng cũng không xong.
Hướng Biên Đình nằm sấp trên giường, Hạ Tuyên thoa thuốc cho cậu, nhưng lúc thoa thuốc lại là một vòng tra tấn khác. Hạ Tuyên hỏi cậu có đau không, Hướng Biên Đình vùi mặt vào gối, giọng ồm ồm: “Có chút.”
Thoải mái hay không thì khỏi cần hỏi, phản ứng vừa rồi của Hướng Biên Đình đã nói rõ hết thảy, đó là một Hướng Biên Đình ngày thường không nhìn thấy được, là Hướng Biên Đình mà chỉ có hắn có thể nhìn thấy.
Hạ Tuyên thả thuốc mỡ vào lại ngăn kéo, Hướng Biên Đình nghiêng đầu nhìn hắn, bỗng liếc thấy chai dầu đã dùng một nửa trên tủ đầu giường. Vừa rồi, trong lúc hỗn loạn cứ ném vứt lung tung, Hướng Biên Đình thậm chí cũng không nhớ Hạ Tuyên dùng mấy cái, hiện tại mọi thứ đã được Hạ Tuyên dọn dẹp sạch sẽ ném vào thùng rác. Trong phòng có một mùi hương rất rõ ràng, Hạ Tuyên cột chặt túi rác, mang ra ngoài.
Hạ Tuyên tắt đi đèn lớn, xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình vẫn là nằm sấp, vừa rồi có thử nằm ngửa, tuy không đau lắm, nhưng vẫn không quá thoải mái.
Hạ Tuyên xoay người lật cậu lại, kéo cậu vào lòng: “Đừng nằm sấp mãi, đè lên trái tim không tốt. Không thoải mái thì em nằm nghiêng.”
“Uhm……” Hướng Biên Đình thoải mái, dễ chịu dựa vào người hắn, ngước mắt nhìn hắn, vừa rồi ánh mắt cứ mê ly, lúc này hai mắt lại có ánh sáng, trông không có vẻ buồn ngủ.
Hai người ở bên nhau lâu rồi mới phát triển đến bước này, nhớ lại trước đó, mỗi lần Hạ Tuyên nhẫn nhịn khắc chế, Hướng Biên Đình dán bên tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy…… anh thoải mái không?”
Ngay cả lúc làm chuyện ấy, Hạ Tuyên cũng là phái trầm mặc ít lời, cơ bản không nói gì nhiều, cũng không thể hiện cảm xúc, chỉ buồn đầu làm, đổi tư thế mà làm.
Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu, trả lời vừa thẳng thừng vừa lộ liễu: “Không thoải mái anh làm em lâu như vậy à?”
Tai Hướng Biên Đình nóng lên, ngón tay cọ cọ trên eo hắn: “Anh cũng biết lâu sao.”
“Không buồn ngủ?” Hạ Tuyên cúi đầu, dùng chóp mũi cọ lên vành tai cậu.
“Hết buồn ngủ rồi.”
“Vậy nói chuyện một lát nhé.”
“Uhm.” Hướng Biên Đình gật gật đầu.
“Lần trước ba em có tìm anh.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình trầm mặc một lát, ‘ừ’ một tiếng: “Đoán được.”
“Vừa rồi mẹ em cũng có gọi cho anh.”
Hướng Biên Đình ngẩng đầu lên: “Khi nào vậy? Lúc ăn cơm chiều phải không?”
“Ừ.”
“Bọn họ…… Có nói với anh cái gì không dễ nghe không?”
Hạ Tuyên lắc đầu: “Ba mẹ em rất tốt, bọn họ đều toàn tâm toàn ý vì em.”
Đứng ở góc độ của Hạ Tuyên, ba mẹ Hướng Biên Đình đã xem như rất dễ nói chuyện rồi. Hai người đều tìm hắn nói chuyện, nhưng không ai nói câu nào nặng lời, vừa lịch sự, vừa có phẩm giá. Chính vì Hướng Biên Đình trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy nên mới dưỡng thành tính cách tốt như thế.
Hướng Biên Đình gật gật đầu: “Uhm, bọn họ thật sự rất tốt. Thật ra em biết ba em không phải người không nói lý, nếu ông ấy không nói lý đã trực tiếp đưa em ra nước ngoài rồi, ông ấy có bản lĩnh làm vậy.”
“Đưa em đi anh cũng sẽ đuổi theo.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt có ý cười nhàn nhạt: “Em cũng đoán vậy.” Cậu dựa vào hõm vai Hạ Tuyên, cầm tay hắn, nắm thật chặt, nói: “Chuyện này phải để ba từ từ tiếp thu, cho dù không tiếp thu được em cũng sẽ không buông tay đâu.”
Qua một đêm binh hoang mã loạn lại kiên định, thỏa mãn, phải trời gần sáng, hai người mới ngủ. Hướng Biên Đình sáng sớm tỉnh lại, xương cốt như muốn tan rã. Cậu ngủ say quá, lúc mở mắt thì đã gần giữa trưa rồi. Trên người không có gì không ổn, chính là cả người hơi mỏi, eo như muốn đứt gãy.
Cậu trở mình, nhưng vừa động lại cảm giác cơ bắp cả người cứng còng, đặc biệt là phần eo dưới.
Hướng Biên Đình lại nằm trên giường một lát, không quá vài phút, Hạ Tuyên đẩy cửa, bước vào. Hắn lập tức đi đến mép giường, trên người mang theo mùi hương sữa tắm.
“Có đau không?” Hạ Tuyên dò tay vào chăn sờ soạng chỗ xương cùng của cậu.
Hướng Biên Đình theo phản xạ có điều kiện mà run lên.
Hạ Tuyên vỗ nhẹ lên chỗ ấy: “Thế nào, có phản ứng kích ứng với anh sao?”
“Em nghĩ vậy.” Hướng Biên Đình xoay mặt nhìn hắn, khóe miệng cong cong: “Tối qua có người hung quá, hung đến nỗi làm em kích ứng luôn.”
“Có đau không?” Hạ Tuyên vói tay sờ sờ: “Đau thì nói cho anh.”
“Không phải đau lắm. Chính là……” Hướng Biên Đình khẽ nhíu mày: “Không biết diễn tả cảm giác ấy như nào.”
“Không quen thôi.” Hạ Tuyên nói: “Làm thêm vài lần sẽ quen.”
Hướng Biên Đình cười khẽ: “Còn làm thêm vài lần nữa thì em còn mạng không, chú Hạ, nếu anh nhiều lần đều như vậy, chắc em phế luôn.”
“Phế không được.” Hạ Tuyên
Hắn cong ngón trỏ quét nhẹ lên mặt cậu: “Lần sau em có thể cảm nhận lại, xem thử có giống lần này không.”
“Ngồi dậy được không?” Hạ Tuyên hỏi cậu.
“Được ạ.”
Hạ Tuyên thay quần áo, nói với cậu: “Nấu cơm trưa cho em rồi, ở trong nồi hấp ấy.”
“Hôm nay anh có việc gì không?”
“Có.” Hạ Tuyên đi tới, cúi người hôn lên cổ cậu: “Anh đi nhé.”
Buổi chiều, Hướng Biên Đình đến nhà bà ngoại, không muốn nằm ở nhà mãi. Trong máy sấy có quần áo ngày hôm qua bọn họ thay ra, Hướng Biên Đình vốn định mặc lại, kết quả vừa mở máy sấy liền nhìn thấy tấm chăn Hạ Tuyên đã giặt sạch, trong đầu lập tức hiện lên những hình ảnh xấu hổ tối qua.
Mấy hình ảnh kia làm cậu thấy mất mặt muốn chết.
Tấm chăn này bị cậu làm dính bẩn, cậu cứ nghĩ Hạ Tuyên vứt nó đi rồi.
Chỉ một thoáng, Hướng Biên Đình đã ngượng đỏ mặt, muốn trực tiếp vứt cái chăn ấy đi, nhưng lại cảm thấy đây là hành vi phá của. Sau lại, giãy giụa một phen, cậu vẫn lấy ra khăn trải giường với vỏ chăn, gấp gọn.
Trước khi đi, Hướng Biên Đình dùng nước lạnh rửa mặt, vỗ lên mặt ‘bạch bạch’ mấy cái, muốn vứt mấy hình ảnh xấu hổ kia ra khỏi đầu.
Đêm qua, trước nửa đêm dài lâu đến nỗi làm Hướng Biên Đình đánh mất khái niệm thời gian. Cảm giác đau xót, khó nhịn, thoải mái, tất cả đều là Hạ Tuyên mang đến cho cậu. Phía trước, phía sau không biết bao nhiêu lần, cậu bị lăn qua lộn lại không ngừng, cuối cùng của cuối cùng, tôn nghiêm và ý thức đều mất đi. Hạ Tuyên làm cậu đến xin tha, làm tới thần chí không rõ mà gọi “chú Hạ”, thậm chí làm tới thất t*nh. Khoảnh khắc ấy, cả người Hướng Biên Đình đều hoảng hốt, trên hàng mi treo nước mắt, nhìn chỗ hỗn độn trên chăn, bối rối nhưng không biết phải làm sao. Cậu thậm chí bắn lên người Hạ Tuyên.
Lúc ấy, Hướng Biên Đình đầu óc đờ đẫn, ý thức và cơ thể đều bị mất khống chế.
Lúc ấy, Hạ Tuyên dán bên tai cậu nói “Không sao đâu”, lại nói “Anh sẽ xử lý”, giọng nói trầm thấp làm vành tai cậu tê dại.
Tóc trên trán Hướng Biên Đình đều bị ướt, cậu hoảng hốt nhìn chính mình trong gương.
Đúng là, con người đứng trước dục vọng đều trở nên bất kham.