Âu Thiệu Dương lái xe bỏ Tử Yên ở khách sạn, sau đó ngày hôm sau mới đến đón cô.
Nhưng anh còn ghét cô hơn cả cô tưởng tượng, anh thậm chí còn không có cô ngồi ghế trước cùng anh mà phải ngồi ghế sau.
“Anh đưa tôi đi đăng ký kết hôn à?”
“Ha! Cô nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không để cô được lợi dễ dàng như vậy đâu.”
Cô vẫn chưa hiểu ý anh, nhưng khi anh đưa cô đến tập đoàn Âu thị thì cô mới hiểu.
…
Ở phòng làm việc của chủ tịch.
Âu Thiệu Dương đưa cho cô một sắp tài liệu.
“Đây là gì?” Cô nghi hoặc cầm lấy, sau đó lại không khỏi bất ngờ: “Giấy đăng ký kết hôn giả à?”
“Chứ cô nghĩ gì? Cô nghĩ tôi sẽ kết hôn với loại người như cô sao? Hửm?” Anh dùng tay bóp mạnh cằm của cô, sau đó hất mạnh và đi đến ngồi vào ghế chủ tịch, gác hai chân lên bàn, trịch thượng nhìn cô.
“Cô chỉ cần giả vờ làm vợ tôi trước mặt gia đình tôi và người ngoài là được rồi. Cái gọi là danh phận trên giấy tờ, không cần thiết đâu. Vì vậy cô nên biết rõ, mình có vị trí ở đâu.”
Cô nhìn anh nghiêng đầu, không nói gì, chỉ ồ một tiếng khiến anh có chút không hài lòng, đáng lẽ cô nên tức giận và làm càng đòi một danh phận mới đúng. Như vầy thì còn gì là kịch tính.
“Không có gì muốn hỏi à?” Anh nhướng mày, mong chờ cảnh tiếp theo, chắc chắn sẽ như trong kịch bản, chính là… đòi tiền.
“Thật ra thì có đấy! Đây là kịch bản của tôi sao?” Cô đung đưa sắp tài liệu trên tay.
Anh chớp mắt vào cái, sau đó mới lấy lại dáng vẻ ban đầu: “Ừm, đúng vậy, hiện tại đó là thân phận của cô, từ giờ đến chiều hãy mau học thuộc chúng đi. Tôi sẽ dẫn cô đi gặp mẹ và nội của tôi.”
“Được.” Cô không nói gì nữa, đi đến nằm ườn trên sofa, đọc hết những gì trong tài liệu: “Ba mẹ là doanh nhân định cư ở nước ngoài. Bản thân học đại học nổi tiếng ở nước ngoài, vừa về nước. Quen biết trong một chuyến đi công tác. Gì đây chứ? Cái này có phải hơi quá rồi không? Là một đứa con gái của nhà bình thường không được sao? Hay là tôi sửa lại kịch bản giúp anh?”
Âu Thiệu Dương dừng bút, cau mày nhìn cô: “Im lặng chút đi.”
Tử Yên không nói nữa, ngoan ngoãn học kịch bản mà anh giao cho cô.
Nhưng chỉ được một lúc thì chán đến mức ngủ quên, sau đó thì lăn xuống sofa, ngã một cú đau điếng.
“Á! Đau chết mất.”
“Cô đang giả ngốc trước mặt tôi đó sao?”
Tử Yên thật sự cạn lời: “Đúng vậy.”
Nói xong cô liền đi đến phía cánh cửa, muốn ra ngoài hít thở không khí, sẵn tiện tìm đòi ăn, từ tối hôm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn gì.
“Cô định đi đâu?”
“Anh sợ tôi bỏ chạy à? Tôi nghĩ là anh lo xa rồi đấy. Tôi chỉ muốn tìm chút gì bỏ bụng thôi.”
Đột nhiên, Âu Thiệu Dương đứng phắt dậy, anh chiếc áo vest khoác trên ghế và mặc vào người. Anh mang theo gương mặt dữ tợn bước đến chỗ cô.
“Anh… anh định làm gì?”
Anh vươn tay ra định kéo cô đi ra ngoài nhưng cô lại tưởng là anh sắp đánh mình nên đã vội vàng ngồi xuống ôm lấy đầu theo bản năng.
“Cô bị điên à? Không phải nói muốn đi ăn sao? Tôi đưa cô đi.”
Tử Yên ngẩng đầu lên nhìn anh, ngượng ngùng mỉm cười, ai biểu trông anh hung dữ quá làm chi.
…
Anh cùng cô đi ra khỏi Âu thị, nhưng không hiểu sao nhân viên ai cũng nhìn cô chằm chằm khiến cô vô cùng tò mò.
“Sao bọn họ cứ nhìn tôi vậy? Nhìn tôi kì lạ lắm à?”
Anh không trả lời cô nhưng cô lại vô tình nghe thấy một nhân viên nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Âu tổng dẫn phụ nữ đến nơi làm việc đấy, có khi nào cô ta là tình nhân bí mật của Âu tổng không?”
Tử Yên nhìn cô nhân viên kia, sau đó lại nhìn sang anh: “Đây là làn đầu tiên anh dẫn gái đến công ty thật à?”
“Ừm.”
“Không phải đó chứ? Đừng nói với tôi là trước đây anh luôn dẫn trai đến công ty đó nha.” Cô không có ý trêu chọc mà đang hỏi thật lòng.
Âu Thiệu Dương trừng mắt về phía cô: “Sau này cô câm luôn đi, đừng nói chuyện nữa.”