Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 12



Ngay khi Trình Mộc Quân tiến vào phòng, cậu khóa cánh cửa thông phòng chứa quần áo rồi thả mình trên sô pha, thở hổn hển mấy hơi mới dần bình tĩnh lại.
Cậu hỏi: “Hệ thống, thanh tiến trình sao rồi?”
Trong lúc hỗn loạn vừa nãy cậu chỉ kịp dựa theo phản ứng đầu tiên nói một câu phù hợp với thiết lập, cũng không biết hiệu quả ra sao, có ảnh hưởng gì đến tiến độ tình cảm của Tần Lý và Tống Cảnh Thần khiến cho cốt truyện lại đi chệch hướng lần nữa hay không.
Cậu rất căng thẳng, khó khăn lắm mới có thể sắp được offline, nhất định không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được.
Hệ thống: “Tiến độ 60%”
“Bao nhiêu?”
“60%”
“Cậu chắc là không nhìn lầm đó chứ?”
Trình Mộc Quân không thể tin được lỗ tai mình.
Cậu cực kỳ kinh ngạc, đây là tình huống gì vậy? Sau khi cốt truyện tiệc từ thiện buổi tối hoàn thành tiến độ sửa chữa đã lên tới 50%, có nghĩa là cốt truyện đã đi được nửa chặng đường, “Trình Mộc Quân” đã có thể cuốn gói đồ đạc, khi Tần Lý và Tống Cảnh Thần lần nữa hòa hợp là sẽ chuẩn bị dọn đi.
Vừa rồi Trình Mộc Quân bị sắc đẹp mê hoặc xém chút nữa lăn giường với người ta, cũng may đồng đội tốt Tống Cảnh Thần kịp thời xuất hiện, đánh gãy cốt truyện kỳ quái không nên diễn ra này.
Tuy rằng Trình Mộc Quân không OOC, cho cảnh này một lời giải thích hợp lý là vì Tần Lý muốn kích thích Tống Cảnh Thần, nhưng cậu cũng không hy vọng nhiều sẽ cứu vớt được bao nhiêu.
Đúng là sắc đẹp khiến người ta lầm đường lạc lối!
Thế mà chẳng ngờ tiến độ sửa chữa chẳng lùi mà còn tăng.
Trình Mộc Quân lú lẫn: “Hệ thống, rốt cuộc logic thanh tiến trình của mấy người là sao? Hay là số hiệu có vấn đề?”
Hệ thống: “Không biết.

Tôi chỉ là một AI thôi, cậu đừng có hỏi khó tôi.” Chỉ là, kỹ thuật người chụp ảnh rất tốt, di động cũng rất tốt. Đừng hỏi tôi, cậu tự nghĩ cách đi.

Cốt truyện mấu chốt tuyệt đối không được xảy ra vấn đề gì.
Trình Mộc Quân cũng không cần phải có được đáp án, chỉ thuận miệng nói: “Tôi cảm thấy hẳn là do nguyên nhân ổn định tính cách nhân vật.

Cậu xem vừa nãy tôi thể hiện hình tượng đau lòng lại ghen tuông tốt biết chừng nào.

Ừm…” Mà hiện tại cậu được quản lý sảnh thuận lợi dẫn vào đây, thời gian quá sớm, Tần Lý căn bản chưa uống say, Tống Cảnh Thần cũng không biết đã đi đâu.
Trình Mộc Quân cứ mãi tự hỏi, cảm thấy tốt hơn hết vẫn nên yên lặng xem diễn biến, không cần làm ra chuyện gì dư thừa.

Có vẻ tiến độ tổng thể tiến triển khá tốt, nhưng chi tiết lại có khác biệt rất lớn, ví dụ như vay tiền trong hội đấu giá, phương thức để kích thích Tống Cảnh Thần linh tinh. Du Thiếu Ninh sửng sốt một chút, ngu ngơ hỏi: “Vì sao?”
Nhưng mà không quan trọng, Tần Lý có lẽ có ý nghĩ riêng của mình, nói không chừng đây là tình thú giữa hai người họ, dù sao thanh tiến trình sửa chữa cũng sẽ không gạt người. Cậu tựa như chó chết nằm liệt trên sô pha, cảm thán một câu: “Cuộc sống này thật sự không dành cho người mà, quá mệt mỏi.” Cứ lo lắng do dự như vậy, cảnh tượng càng thêm trở nên xấu hổ.
Trình Mộc Quân tràn đầy lòng tin, nghĩ rằng không bao lâu nữa cậu có thể mang theo một khoản tiền bồi thường mà thành công lui thân. Nhưng nói chưa thấy qua thì cũng không phải.
Tống Cảnh Thần đứng ở cửa chứng kiến toàn bộ quá trình, ngơ ngác đưa mắt nhìn bánh sinh nhật, nếu không phải trên mặt bánh còn viết tên anh anh còn tưởng mình là nhân viên phục vụ tới đưa rượu.
***
Trình Mộc Quân thấy Tần Lý hoàn toàn không chú ý đến tình hình ngoài cửa, hắn với Du Thiếu Ninh vẫn còn giằng co như hai con gà chọi.
Mấy ngày kế tiếp cũng không có cảnh cho Trình Mộc Quân lên sân khấu, cậu sinh hoạt như một trợ lý Trình bình thường, sáng đi làm chiều tan tầm, cả ngày chỉ ở hai nơi là công ty và nhà. Trình Mộc Quân cũng không cần phải có được đáp án, chỉ thuận miệng nói: “Tôi cảm thấy hẳn là do nguyên nhân ổn định tính cách nhân vật.
Tần Lý đi công tác ở thành phố kế bên, không mang theo Trình Mộc Quân.

Những lời bàn tán trong nhóm nhỏ bí mật của công ty bắt đầu sôi nổi lan rộng, gì mà trợ lý Trình thất sủng, gì mà chủ tịch Tần có một bạch nguyệt quang thời niên thiếu linh tinh, mỗi ngày đều có thể đem ra thảo luận mấy trăm tin. Đương nhiên, từ chối vẫn phải có kỹ xảo, không thể OOC. Cậu mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện Tống Cảnh Thần ngã bẹp một bên trên đất.
Trình Mộc Quân tất nhiên là vừa ẩn núp bên trong ăn dưa, vừa phỉ nhổ công ty này sớm muộn gì cũng xong đời.

Chẳng qua bối cảnh của thế giới này chính là như thế, nói công ty Tần Lý là ông vua của ngành thì chính là ông vua của ngành, không bàn đạo lý không bàn logic. Tần Lý đối mặt mỉm cười với Tống Cảnh Thần, dưới ánh đèn mờ nhạt tăng thêm vài phần ái muội.

Hơn nữa trang phục trên người hắn là kiểu trang phục thường ngày sẽ không bao giờ xuất hiện.

Cậu nhẹ nhàng đẩy Du Thiếu Ninh, khuyên giải một chút: “Giám đốc Du, anh ngồi xích vào bên trong một chút được không?”
Tiểu thuyết máu chó mà, công ty công việc gì cũng chỉ làm nền mà thôi, trọng điểm vẫn là xem phim tình cảm. Đúng là họa vô đơn chí, ngay lúc này cửa ghế lô bị đẩy ra, Tống Cảnh Thần vừa lúc đi đến.
Trình Mộc Quân thiếu chút nữa bị đè đến tắt thở, vất vả lắm mới phục hồi tinh thần lại cảm giác được có gì đó mềm mại chạm vào bên gáy, hình như là môi ai đó.
Không may là dù công ty làm nền nhưng công việc vẫn cần phải chơi thật làm thật.

Trình Mộc Quân tuy rằng là trợ lý trên danh nghĩa, nhưng thật ra rất nhiều dự án công ty đều do cậu hỗ trợ xử lý.
Lúc đến nơi Trình Mộc Quân phát hiện chỗ này rất quen.

Cậu đã từng đến đây đón người vài lần, đều là những lúc Tần Lý lỡ uống say.
Tần Lý không ở đây, đương nhiên là cậu bận đến bù đầu bù cổ. Vừa nghĩ như vậy cậu tức khắc lên tinh thần gấp trăm lần.
Trình Mộc Quân ở công ty đã sắp một tuần, ngay cả cơm chiều cũng đặt đồ ăn, lúc vất vả xử lý hết công việc thì bên ngoài trời đã tối đen, ánh đèn đã le lói sáng lên.
“Một đám ông chú 30 tuổi rồi, đăng mấy thứ lên vòng bạn bè không hợp lý chút nào.

Cậu nhìn xem, cái người A Phong này.

Nếu không phải có cơ chế giảm IQ thì sao ‘Trình Mộc Quân’ lại không nhận ra chỗ này không thích hợp?”
Cậu tựa như chó chết nằm liệt trên sô pha, cảm thán một câu: “Cuộc sống này thật sự không dành cho người mà, quá mệt mỏi.”
Hệ thống: “Tôi thấy trước kia cậu thích lắm.” Hơn nữa Trình Mộc Quân chưa từng thấy qua bộ đồ này bao giờ.

Tất cả trang phục của Tần Lý đều qua tay Trình Mộc Quân, cậu tuyệt đối sẽ không lựa chọn loại quần áo mà cậu cho là không hề phù hợp với Tần Lý này.
Trình Mộc Quân: “Trước kia tôi có mục tiêu, mục tiêu là mlem nhan sắc của Tần Lý, hiện giờ sắp tặng người ta cho người khác rồi, đương nhiên là không còn động lực.”
Hệ thống: “Mục tiêu hiện tại của cậu phải là không cần làm chó liếm, nhanh chóng rời khỏi thế giới trừng phạt mới chính xác chứ?” Cậu đi theo người quản lý vào bên trong, vừa đi vừa khoe khoang với hệ thống: “Cậu xem, đây là chỗ tốt của thân phận trợ lý nè, vào tìm người rất dễ.

Nếu giống như kịch bản đầu thì tôi sẽ bị ngăn lại bên ngoài, sau đó phải lẻn vào rồi bị bảo vệ ném ra, quá mất mặt.”
“Không, loại mục tiêu tiêu cực này không khích lệ được tôi.” Tốt rồi, chỉ cần tiến độ không tụt thì cậu còn cứu được.
Thiên tính của Trình Mộc Quân là như thế, người theo chủ nghĩa hưởng lạc có thể trả giá rất nhiều nỗ lực để đạt được niềm vui, những mục tiêu tiêu cực không khích lệ được cậu.
Nhưng mà đúng thật là cũng cần phải rời khỏi thế giới trừng phạt.

Trình Mộc Quân vừa nhớ lại ba năm mình chạy sau mông Tiêu Ngật Xuyên làm mấy chuyện ngu ngốc sắc mặt bèn xanh mét. Ngàn tính vạn tính lại không ngờ tới mình tiến vào clup quá thuận lợi nên không thể vừa vặn đụng phải cốt truyện mấu chốt xảy ra.

Hiện tại ngẫm lại mới thấy, trong kịch bản Trình Mộc Quân trì hoãn bên ngoài nửa tiếng mới vào được.
Thật là quá mất mặt.
Tuyệt đối không được để bất cứ kẻ nào biết đến, cho dù Trình Mộc Quân cậu có ngã xuống, bị thiên lôi đánh thành tro cũng không thể để biến cố cậu làm chó liếm trở thành trò cười cho khắp Thần giới được. Tần Lý trước kia, Tần Lý mà Trình Mộc Quân lần đầu gặp gỡ, cực kỳ thích mặc những kiểu quần áo như thế này
Vừa nghĩ như vậy cậu tức khắc lên tinh thần gấp trăm lần. Hệ thống: “Mục tiêu hiện tại của cậu phải là không cần làm chó liếm, nhanh chóng rời khỏi thế giới trừng phạt mới chính xác chứ?”
Trình Mộc Quân sục sôi ý chí chiến đấu muốn ngay lập tức đẩy mạnh tiến độ, nhưng khi cốt truyện then chốt trong kịch bản diễn ra đều không thời gian cụ thể.

Cậu cũng không dám tùy ý tiếp xúc với các nhân vật quan trọng như Tống Cảnh Thần hay Du Thiếu Ninh, chỉ sợ làm sai lệch cốt truyện. Trình Mộc Quân: “Tôi biết, trên ảnh chụp có một cái bánh kem chà bá, tôi không có mù.”
Trình Mộc Quân chán muốn chết, đành cầm di động bắt đầu lướt vòng bạn bè.
Nguyên một buổi trưa không lên mạng, tin tức mới trong vòng bạn bè nhiều vô cùng. Tiểu thuyết máu chó mà, công ty công việc gì cũng chỉ làm nền mà thôi, trọng điểm vẫn là xem phim tình cảm.
Cậu tiện tay quẹt quẹt, bỗng nhiên phát hiện có vài người đăng mấy bức ảnh gần giống nhau, đều cùng là một cảnh, chỉ khác nhau mỗi góc độ mà thôi. Trình Mộc Quân phản ứng rất nhanh: “Tôi lo chủ tịch Tần uống quá nhiều nên tới đây đón người.”
Trình Mộc Quân tập trung nhìn kỹ, hay lắm, toàn bộ ảnh chụp đều do đám bạn bè của Tần Lý đăng lên.

Click mở ảnh liền thấy, quả nhiên vai chính chính là Tần Lý và Tống Cảnh Thần.

Nhìn khung cảnh hẳn là đang uống rượu trong một club nào đó, khoảng cách hai người vẫn không quá gần, cách nhau tầm mấy chục cm.
Chỉ là, kỹ thuật người chụp ảnh rất tốt, di động cũng rất tốt. Cốt truyện then chốt kế tiếp có suất diễn của cậu.

‘Trình Mộc Quân’ đến đón người, vô tình nhìn thấy hình ảnh Tần Lý và Tống Cảnh Thần hôn nhau, mất kiểm soát cảm xúc nên đi tìm Tần Lý quậy banh chành, kết quả lại bị Tần Lý đề nghị kết thúc hợp đồng.
Tần Lý đối mặt mỉm cười với Tống Cảnh Thần, dưới ánh đèn mờ nhạt tăng thêm vài phần ái muội.

Hơn nữa trang phục trên người hắn là kiểu trang phục thường ngày sẽ không bao giờ xuất hiện.
Tần Lý có hơi nghi hoặc, không biết vì sao Trình Mộc Quân bỗng nhiên chạy tới.

Hắn mới đi công tác trở về, vừa đến sân bay đã bị bọn A Phong kéo thẳng qua đây để chúc mừng sinh nhật Tống Cảnh Thần.
Tần Lý mặc một chiếc áo hoodie màu đen rất trẻ trung và một chiếc quần âu bình thường, thoạt trông hắn cứ như một thanh niên mới ngoài đôi mươi.
Hơn nữa Trình Mộc Quân chưa từng thấy qua bộ đồ này bao giờ.

Tất cả trang phục của Tần Lý đều qua tay Trình Mộc Quân, cậu tuyệt đối sẽ không lựa chọn loại quần áo mà cậu cho là không hề phù hợp với Tần Lý này. Tần Lý đi công tác ở thành phố kế bên, không mang theo Trình Mộc Quân.

Những lời bàn tán trong nhóm nhỏ bí mật của công ty bắt đầu sôi nổi lan rộng, gì mà trợ lý Trình thất sủng.
Trước mắt cậu biến thàn màu đen, còn chưa kịp hiểu có chuyện gì, vừa định đẩy người bên trên ra thì người kia đã bị một lực nào đó xốc lên, quả thực như muốn bay ra ngoài.
Nhưng nói chưa thấy qua thì cũng không phải.
Trình Mộc Quân tập trung nhìn kỹ, hay lắm, toàn bộ ảnh chụp đều do đám bạn bè của Tần Lý đăng lên.

Click mở ảnh liền thấy, quả nhiên vai chính chính là Tần Lý và Tống Cảnh Thần.

Nhìn khung cảnh hẳn là đang uống rượu trong một club nào đó, khoảng cách hai người vẫn không quá gần, cách nhau tầm mấy chục cm. Tần Lý mặc một chiếc áo hoodie màu đen rất trẻ trung và một chiếc quần âu bình thường, thoạt trông hắn cứ như một thanh niên mới ngoài đôi mươi.
Tần Lý trước kia, Tần Lý mà Trình Mộc Quân lần đầu gặp gỡ, cực kỳ thích mặc những kiểu quần áo như thế này Sau khi nhìn thấy mặt Trình Mộc Quân lộ ra từ sau lưng quản lý, không khí ồn ào náo nhiệt bên trong đột nhiên an tĩnh lại.
Sơ mi kẻ sọc, áo hoodie, áo nỉ, quần âu, tất cả đều thuộc về… Tần Lý của quá khứ.
Trình Mộc Quân nheo mắt, nhìn bộ quần áo trên người Tần Lý, ngón út tay trái hơi run lên một chút. Mấy tấm ảnh này rõ ràng là đăng lên cho cậu xem, mấy cap kèm theo cũng na ná nhau, gì mà ký ức tuổi thơ linh tinh không máu chó không lấy tiền. Hệ thống giống như lâm đại địch: “Bình tĩnh, bình tĩnh, đây là cốt truyện mấu chốt, sinh nhật của Tống Cảnh Thần!”
Hệ thống giống như lâm đại địch: “Bình tĩnh, bình tĩnh, đây là cốt truyện mấu chốt, sinh nhật của Tống Cảnh Thần!”
Trình Mộc Quân: “Tôi biết, trên ảnh chụp có một cái bánh kem chà bá, tôi không có mù.”
Không thể không nói, hệ thống tìm đường tự động quả thật tiện nghi vô cùng, Trình Mộc Quân thậm chí không cần phải phân tâm lái xe, có thể tranh thủ trên xe nghỉ ngơi một hơi.
Mấy tấm ảnh này rõ ràng là đăng lên cho cậu xem, mấy cap kèm theo cũng na ná nhau, gì mà ký ức tuổi thơ linh tinh không máu chó không lấy tiền.
Trình Mộc Quân cứ mãi tự hỏi, cảm thấy tốt hơn hết vẫn nên yên lặng xem diễn biến, không cần làm ra chuyện gì dư thừa.

Có vẻ tiến độ tổng thể tiến triển khá tốt, nhưng chi tiết lại có khác biệt rất lớn, ví dụ như vay tiền trong hội đấu giá, phương thức để kích thích Tống Cảnh Thần linh tinh.
Trình Mộc Quân nhìn muốn nổi da gà: “Đúng là không nói không được, kịch bản mấy người ngoài cơ chế xóa trí nhớ còn có cơ chế làm giảm IQ hả?”
Hệ thống: “Nói gì dị?” Trình Mộc Quân nhìn muốn nổi da gà: “Đúng là không nói không được, kịch bản mấy người ngoài cơ chế xóa trí nhớ còn có cơ chế làm giảm IQ hả?”
Trong thời khắc này Tần Lý phản ứng cực nhanh, trực tiếp đứng dậy nghiêng người về một bên thuận tiện vươn tay ra đỡ.

Cùng lúc đó Du Thiếu Ninh không biết bị điên cái gì, cũng nhào qua muốn đỡ Tống Cảnh Thần.
“Một đám ông chú 30 tuổi rồi, đăng mấy thứ lên vòng bạn bè không hợp lý chút nào.


Cậu nhìn xem, cái người A Phong này, bình thường chụp hình toàn theo phong cách selfie chụp thẳng mặt, hiện tại lại đăng mấy thứ chua lè này lên, nhìn cũng cố ý quá rồi đấy.

Nếu không phải có cơ chế giảm IQ thì sao “Trình Mộc Quân” lại không nhận ra chỗ này không thích hợp?”
Điều đáng nói ở đây là trong kịch bản Du Thiếu Ninh trực tiếp gọi điện thoại cho Trình Mộc Quân bảo cậu đến đó đón người, thế mà bây giờ hắn lại không có một chút động tĩnh nào hết.
Hệ thống: “Thiết lập nhân vật của “Trình Mộc Quân” không phải người bình thường mà là chó liếm.”
“……” Được thôi, cậu có lý. Du Thiếu Ninh trực tiếp đứng dậy vẫy tay: “Trợ lý Trình, ngồi bên này.” Hắn ngồi ở vị trí xa nhất, dịch vào trong một chút bên cạnh liền hở ra một khoảng trống.
Trình Mộc Quân mở vòng bạn bè của từng người ra tỉ mỉ nhìn hết một lượt, thậm chí còn phóng to hình ảnh xem cặn kẽ chi tiết, sau đó thở dài.
Vẫn không tìm được cảm giác. Mấy ngày kế tiếp cũng không có cảnh cho Trình Mộc Quân lên sân khấu, cậu sinh hoạt như một trợ lý Trình bình thường, sáng đi làm chiều tan tầm, cả ngày chỉ ở hai nơi là công ty và nhà.
Nhìn Tần Lý mặc hoodie đen Trình Mộc Quân ngoại trừ thấy khó chịu muốn bệnh ra thì chẳng còn cảm xúc nào khác.

Cảm xúc ghen tị phức tạp, nhạy cảm, tự ti muốn chất vấn gì đó vân vân, toàn bộ đều không có. Nhìn Tần Lý mặc hoodie đen Trình Mộc Quân ngoại trừ thấy khó chịu muốn bệnh ra thì chẳng còn cảm xúc nào khác.

Cảm xúc ghen tị phức tạp, nhạy cảm, tự ti muốn chất vấn gì đó vân vân, toàn bộ đều không có.
Chỗ duy nhất ngoài ý muốn chính là Du Thiếu Ninh không có đăng ảnh lên vòng bạn bè để kích thích cậu.

Tất nhiên là Du Thiếu Ninh có đi ăn sinh nhật, trong ảnh chụp vẫn có mặt hắn. Đây cũng chính là nơi tụ hội yêu thích của nhóm bạn Tần Lý.
Điều đáng nói ở đây là trong kịch bản Du Thiếu Ninh trực tiếp gọi điện thoại cho Trình Mộc Quân bảo cậu đến đó đón người, thế mà bây giờ hắn lại không có một chút động tĩnh nào hết. Trình Mộc Quân thuận thế ngồi xuống, cúi đầu, đôi mắt không có mắt kính che đậy để lộ ra một chút u sầu nơi đáy mắt.
Chỉ là cho dù Du Thiếu Ninh không gọi điện thoại thì Trình Mộc Quân cũng phải chủ động lết qua.
Cốt truyện then chốt kế tiếp có suất diễn của cậu.

“Trình Mộc Quân” đến đón người, vô tình nhìn thấy hình ảnh Tần Lý và Tống Cảnh Thần hôn nhau, mất kiểm soát cảm xúc nên đi tìm Tần Lý quậy banh chành, kết quả lại bị Tần Lý đề nghị kết thúc hợp đồng.
Trình Mộc Quân cũng không trì hoãn: “Hệ thống, mở tìm đường tự động.” Ít nhất cậu không cho rằng với sự hiện diện của mình ở đây, Tần Lý và Tống Cảnh Thần còn có thể nảy sinh tình cảnh hôn nhau.
Không thể không nói, hệ thống tìm đường tự động quả thật tiện nghi vô cùng, Trình Mộc Quân thậm chí không cần phải phân tâm lái xe, có thể tranh thủ trên xe nghỉ ngơi một hơi.
Trầm mặc một hồi, hắn đột nhiên đẩy mạnh người bên cạnh, lực đạo mạnh mẽ đẩy hai ba người xích vào trong.
Lúc đến nơi Trình Mộc Quân phát hiện chỗ này rất quen.

Cậu đã từng đến đây đón người vài lần, đều là những lúc Tần Lý lỡ uống say.
Tần Lý nhìn chằm chằm hắn, âm thanh lạnh lẽo: “Trình Mộc Quân là bạn trai tớ, chúng tớ ngồi cùng nhau không phải đương nhiên sao?”
Đây cũng chính là nơi tụ hội yêu thích của nhóm bạn Tần Lý.
Trình Mộc Quân nhíu mày, không biết tiếp theo nên làm gì.

Tình huống trước mắt còn chưa đến nơi đến chốn, muốn tiếp tục cốt truyện có vẻ hơi khó khăn.
Trình Mộc Quân bước xuống, giao chìa khóa cho nhân viên giữ xe sau đó đi vào, quản lý sảnh tiến lên đón cậu.
“Ngài Trình, ngài đến đón chủ tịch Tần sao?”
“Ừ.” Trình Mộc Quân gật đầu.
Cậu đi theo người quản lý vào bên trong, vừa đi vừa khoe khoang với hệ thống: “Cậu xem, đây là chỗ tốt của thân phận trợ lý nè, vào tìm người rất dễ.

Nếu giống như kịch bản đầu thì tôi sẽ bị ngăn lại bên ngoài, sau đó phải lẻn vào rồi bị bảo vệ ném ra, quá mất mặt.”
Hệ thống: “Ờ.”
Hai bên oán thầm xong cũng đã tới phòng VIP chuyên dụng của Tần Lý.

Quản lý sảnh gõ cửa sau đó mở ra, mọi người bên trong đều quay đầu nhìn qua đây.
Sau khi nhìn thấy mặt Trình Mộc Quân lộ ra từ sau lưng quản lý, không khí ồn ào náo nhiệt bên trong đột nhiên an tĩnh lại. Không may là dù công ty làm nền nhưng công việc vẫn cần phải chơi thật làm thật.

Trình Mộc Quân tuy rằng là trợ lý trên danh nghĩa, nhưng thật ra rất nhiều dự án công ty đều do cậu hỗ trợ xử lý.
“Trợ lý Trình, sao cậu lại tới đây?” Chỗ duy nhất ngoài ý muốn chính là Du Thiếu Ninh không có đăng ảnh lên vòng bạn bè để kích thích cậu.

Tất nhiên là Du Thiếu Ninh có đi ăn sinh nhật, trong ảnh chụp vẫn có mặt hắn.
Trình Mộc Quân phản ứng rất nhanh: “Tôi lo chủ tịch Tần uống quá nhiều nên tới đây đón người.”
Thuận lợi tiến vào ghế lô, Trình Mộc Quân đóng cửa, khi xoay người lại vừa lúc đối diện với đôi ngươi đen láy sâu thẳm của Tần Lý. Giữa lúc lộn xộn cọng bún có sức chiến đấu bằng 5 – Trình Mộc Quân tức khắc bị cuốn vào trong, trời đất quay cuồng, cậu cảm thấy có người rơi xuống đập thẳng vào người mình.
Tần Lý có hơi nghi hoặc, không biết vì sao Trình Mộc Quân bỗng nhiên chạy tới.

Hắn mới đi công tác trở về, vừa đến sân bay đã bị bọn A Phong kéo thẳng qua đây để chúc mừng sinh nhật Tống Cảnh Thần. Quả nhiên, Tần Lý khẽ gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Thậm chí đáy lòng Tần Lý không hiểu sao lại có một tia mờ mịt hoảng loạn.

Buổi tối ngày hôm đó dường như Trình Mộc Quân rất tức giận, hôm sau hắn đi công tác đối phương cũng không đưa hắn đến sân bay mà lại nhờ tài xế công ty đưa đi.
Cứ lo lắng do dự như vậy, cảnh tượng càng thêm trở nên xấu hổ.
Du Thiếu Ninh trực tiếp đứng dậy vẫy tay: “Trợ lý Trình, ngồi bên này.” Hắn ngồi ở vị trí xa nhất, dịch vào trong một chút bên cạnh liền hở ra một khoảng trống. Trình Mộc Quân cũng không biết Tống Cảnh Thần có nghe được Tần Lý nói gì hay chưa, khẩn trương hỏi hệ thống trong đầu: “Hệ thống, thanh tiến trình sao rồi!”
Trình Mộc Quân thuận thế ngồi xuống, cúi đầu, đôi mắt không có mắt kính che đậy để lộ ra một chút u sầu nơi đáy mắt.
Cậu đang sốt ruột muốn chết. Nhưng mà không quan trọng, Tần Lý có lẽ có ý nghĩ riêng của mình, nói không chừng đây là tình thú giữa hai người họ, dù sao thanh tiến trình sửa chữa cũng sẽ không gạt người.
Trình Mộc Quân: “Hệ thống, làm sao bây giờ, tiếp theo rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?”
Ngàn tính vạn tính lại không ngờ tới mình tiến vào club quá thuận lợi nên không thể vừa vặn đụng phải cốt truyện mấu chốt xảy ra.

Hiện tại ngẫm lại mới thấy, trong kịch bản Trình Mộc Quân trì hoãn bên ngoài nửa tiếng mới vào được, vừa lúc đẩy cửa liền nhìn thấy hai người hôn nhau.
Trình Mộc Quân tất nhiên là vừa ẩn núp bên trong ăn dưa, vừa phỉ nhổ công ty này sớm muộn gì cũng xong đời.

Chẳng qua bối cảnh của thế giới này chính là như thế.
Mà hiện tại cậu được quản lý sảnh thuận lợi dẫn vào đây, thời gian quá sớm, Tần Lý căn bản chưa uống say, Tống Cảnh Thần cũng không biết đã đi đâu.
Hệ thống: “Đừng hỏi tôi, cậu tự nghĩ cách đi.

Cốt truyện mấu chốt tuyệt đối không được xảy ra vấn đề gì.”
Trình Mộc Quân nhíu mày, không biết tiếp theo nên làm gì.

Tình huống trước mắt còn chưa đến nơi đến chốn, muốn tiếp tục cốt truyện có vẻ hơi khó khăn. Du Thiếu Ninh thấy Trình Mộc Quân sau khi ngồi xuống lại không nói lấy một câu, mặt mày ủ rũ không biết đang suy nghĩ điều chi.

Hắn thò lại gần: “Trợ lý Trình, tiệc hôm nay không phải Tần Lý tổ chức, do sinh nhật của Cảnh Thần nên mọi người tụ tập vui vẻ một chút…”
Ít nhất cậu không cho rằng với sự hiện diện của mình ở đây, Tần Lý và Tống Cảnh Thần còn có thể nảy sinh tình cảnh hôn nhau.Vẫn không tìm được cảm giác.
Du Thiếu Ninh thấy Trình Mộc Quân sau khi ngồi xuống lại không nói lấy một câu, mặt mày ủ rũ không biết đang suy nghĩ điều chi.

Hắn thò lại gần, thấp giọng giải thích: “Trợ lý Trình, tiệc hôm nay không phải Tần Lý tổ chức, do sinh nhật của Cảnh Thần nên mọi người tụ tập vui vẻ một chút.

Là bọn A Phong bọn họ hỏi chuyến bay Tần Lý trở về sau đó đến thẳng sân bay đón người…” Sét đánh giữa trời quang, đồng tử Trình Mộc Quân co rụt lại, không thể tin được mình vừa mới nghe thấy cái gì.

Đây không phải là tiệc sinh nhật của Tống Cảnh Thần sao, cái tên ngốc Tần Lý này anh đang làm gì vậy?

“Trình Mộc Quân.”
Trình Mộc Quân nheo mắt, nhìn bộ quần áo trên người Tần Lý, ngón út tay trái hơi run lên một chút.
Âm thanh Tần Lý vang lên.
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Tần Lý chau mày, vẻ mặt thậm chí còn mang nét lạnh lẽo âm u. Chỉ là cho dù Du Thiếu Ninh không gọi điện thoại thì Trình Mộc Quân cũng phải chủ động lết qua.
“Ngồi bên này.”
Không thể nào ngồi chỗ đó được, bên cạnh Tần Lý là vị trí của Tống Cảnh Thần, cậu mà đi qua đó ngồi thì cốt truyện tiếp theo làm sao diễn ra đây? Tống Cảnh Thần cũng không thể nào vượt qua một đống người rồi vô tình hôn trúng Tần Lý được.
Đương nhiên, từ chối vẫn phải có kỹ xảo, không thể OOC.
Trình Mộc Quân do dự một chút, không hé răng.
Có người lên tiếng: “Tần Lý, cậu uống đến lú lẫn rồi à, chỗ đó không phải là chỗ của Cảnh Thần sao? Lát nữa cậu ấy về rồi ngồi chỗ nào?” Trình Mộc Quân: “Trước kia tôi có mục tiêu, mục tiêu là mlem nhan sắc của Tần Lý, hiện giờ sắp tặng người ta cho người khác rồi, đương nhiên là không còn động lực.”
Nai xừ.

Trình Mộc Quân thật sự thưởng thức đám người công cụ do Du Thiếu Ninh cầm đầu này, cả đám đều là đồng đội có tinh thần hợp tác rất cao.

Đáng tiếc hiện giờ trạng thái Du Thiếu Ninh không tốt, không hề là một tên đồng đội phối hợp ăn ý.
Quả nhiên, Tần Lý khẽ gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Ngay lúc Trình Mộc Quân định thở phào một hơi Tần Lý đột nhiên đứng lên, bước thẳng đến trước mặt Du Thiếu Ninh. Không thể nào ngồi chỗ đó được, bên cạnh Tần Lý là vị trí của Tống Cảnh Thần, cậu mà đi qua đó ngồi thì cốt truyện tiếp theo làm sao diễn ra đây? Tống Cảnh Thần cũng không thể nào vượt qua một đống người rồi vô tình hôn trúng Tần Lý được.
“Cậu ngồi bên kia đi, đổi chỗ.” Ngay lúc Trình Mộc Quân định thở phào một hơi Tần Lý đột nhiên đứng lên, bước thẳng đến trước mặt Du Thiếu Ninh.
Du Thiếu Ninh sửng sốt một chút, ngu ngơ hỏi: “Vì sao?”
Tần Lý nhìn chằm chằm hắn, âm thanh lạnh lẽo: “Trình Mộc Quân là bạn trai tớ, chúng tớ ngồi cùng nhau không phải đương nhiên sao?”
“……” Cậu tiện tay quẹt quẹt, bỗng nhiên phát hiện có vài người đăng mấy bức ảnh gần giống nhau, đều cùng là một cảnh, chỉ khác nhau mỗi góc độ mà thôi.
Sét đánh giữa trời quang, đồng tử Trình Mộc Quân co rụt lại, không thể tin được mình vừa mới nghe thấy cái gì.

Đây không phải là tiệc sinh nhật của Tống Cảnh Thần sao, cái tên ngốc Tần Lý này anh đang làm gì vậy?
Đúng là họa vô đơn chí, ngay lúc này cửa ghế lô bị đẩy ra, Tống Cảnh Thần vừa lúc đi đến.
Trình Mộc Quân cũng không biết Tống Cảnh Thần có nghe được Tần Lý nói gì hay chưa, khẩn trương hỏi hệ thống trong đầu: “Hệ thống, thanh tiến trình sao rồi!”
“60%.”
Tốt rồi, chỉ cần tiến độ không tụt thì cậu còn cứu được.
Trình Mộc Quân thấy Tần Lý hoàn toàn không chú ý đến tình hình ngoài cửa, hắn với Du Thiếu Ninh vẫn còn giằng co như hai con gà chọi.
Cậu nhẹ nhàng đẩy Du Thiếu Ninh, khuyên giải một chút: “Giám đốc Du, anh ngồi xích vào bên trong một chút được không?”
Du Thiếu Ninh nhìn thấy vài phần bất lực và cầu xin trong đôi mắt Trình Mộc Quân, lửa giận trong lòng tức khắc xẹp xuống, lại thêm phần hối hận vì trước kia mình từng tự cho là đúng.
Trầm mặc một hồi, hắn đột nhiên đẩy mạnh người bên cạnh, lực đạo mạnh mẽ đẩy hai ba người xích vào trong.
Trình Mộc Quân rất vừa lòng, nhìn chỗ trống chừa ra bên cạnh mình, ngẩng đầu nói với Tần Lý: “Chủ tịch Tần, mời ngồi.” Nguyên một buổi trưa không lên mạng, tin tức mới trong vòng bạn bè nhiều vô cùng.
“……” Tần Lý không ở đây, đương nhiên là cậu bận đến bù đầu bù cổ.
Tống Cảnh Thần đứng ở cửa chứng kiến toàn bộ quá trình, ngơ ngác đưa mắt nhìn bánh sinh nhật, nếu không phải trên mặt bánh còn viết tên anh anh còn tưởng mình là nhân viên phục vụ tới đưa rượu.
Không một ai chú ý tới anh.
Tống Cảnh Thần có chút xấu hổ.
Cuối cùng cũng có người tiếp đón: “Cảnh Thần, cậu đứng đó làm gì? Nhanh vào đây.”
Chỗ ngồi của Tống Cảnh Thần nằm ở chính giữa, muốn đi vào nhất định phải đi ngang qua chỗ Trình Mộc Quân.

Lúc anh đi tới Trình Mộc Quân không chút dấu vết duỗi chân về phía trước, vừa vặn ngăn cản đường đi của Tống Cảnh Thần.
Tống Cảnh Thần vốn dĩ đã hơi say, hoàn cảnh tối tăm đương nhiên không nhận ra động tác nhỏ như thể.

Anh vấp chân một cái thân thể nghiêng ngả đổ về phía Tần Lý. Lúc này Trình Mộc Quân mới phát hiện, người đè mình là Du Thiếu Ninh, mà người nắm cổ áo Du Thiếu Ninh nhấc hắn lên chính là Tần Lý.
Nai xừ, Trình Mộc Quân hài lòng.

Trong tiểu thuyết máu chó chân lý chỉ cần té là có thể hôn môi quả nhiên là sự thật.

Chẳng ngờ cốt truyện đã sắp hoàn thành trước mắt lại đột ngột phát sinh dị biến.
Trong thời khắc này Tần Lý phản ứng cực nhanh, trực tiếp đứng dậy nghiêng người về một bên thuận tiện vươn tay ra đỡ.

Cùng lúc đó Du Thiếu Ninh không biết bị điên cái gì, cũng nhào qua muốn đỡ Tống Cảnh Thần.
“Á!” Mấy cái này không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ, vai chính Tống Cảnh Thần của cảnh này đâu mất rồi?
“Ưm ——” Một đống hỗn loạn.
Thậm chí đáy lòng Tần Lý không hiểu sao lại có một tia mờ mịt hoảng loạn.

Buổi tối ngày hôm đó dường như Trình Mộc Quân rất tức giận, hôm sau hắn đi công tác đối phương cũng không đưa hắn đến sân bay mà lại nhờ tài xế công ty đưa đi.
Giữa lúc lộn xộn cọng bún có sức chiến đấu bằng 5 – Trình Mộc Quân tức khắc bị cuốn vào trong, trời đất quay cuồng, cậu cảm thấy có người rơi xuống đập thẳng vào người mình.
Chỗ ngồi của Tống Cảnh Thần nằm ở chính giữa, muốn đi vào nhất định phải đi ngang qua chỗ Trình Mộc Quân.

Lúc anh đi tới Trình Mộc Quân không chút dấu vết duỗi chân về phía trước, vừa vặn ngăn cản đường đi của Tống Cảnh Thần.
Trình Mộc Quân thiếu chút nữa bị đè đến tắt thở, vất vả lắm mới phục hồi tinh thần lại cảm giác được có gì đó mềm mại chạm vào bên gáy, hình như là môi ai đó.
Trước mắt cậu biến thàn màu đen, còn chưa kịp hiểu có chuyện gì, vừa định đẩy người bên trên ra thì người kia đã bị một lực nào đó xốc lên, quả thực như muốn bay ra ngoài.
Khí thế kinh người. Trình Mộc Quân mở vòng bạn bè của từng người ra tỉ mỉ nhìn hết một lượt, thậm chí còn phóng to hình ảnh xem cặn kẽ chi tiết, sau đó thở dài.
Lúc này Trình Mộc Quân mới phát hiện, người đè mình là Du Thiếu Ninh, mà người nắm cổ áo Du Thiếu Ninh nhấc hắn lên chính là Tần Lý.
Mấy cái này không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ, vai chính Tống Cảnh Thần của cảnh này đâu mất rồi?
Cậu mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện Tống Cảnh Thần ngã bẹp một bên trên đất.
“……”
Thanh!! Tiến! Trình! Của! Tôi!
Trong lòng Trình Mộc Quân hiện lên mấy chữ to tướng máu chảy đầm đìa..


Bình Luận (0)
Comment