Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 3



Bên trong ô tô dần yên lặng, Tần Lý sửa sang xong công việc bàn giao rồi nhìn qua Trình Mộc Quân đang ngồi bên cạnh.
Hình như Trình Mộc Quân đã ngủ, cậu nhắm mắt ngả người ra sau, hơi thở rất nông, mắt kính trên mũi vẫn không gỡ xuống.

Trình Mộc Quân mang kính là một trợ lý Trình hoàn mỹ, hai người đã ước định nhiều năm như vậy, cậu chưa bao giờ để lộ bất kỳ cảm xúc cá nhân nào khi đang đeo kính.
Tần Lý cảm thấy vừa rồi Trình Mộc Quân có hơi lạ, tựa hồ như đang ghen, chẳng lẽ là vì sự xuất hiện của Tống Cảnh Thần sao?
Hắn không nhạy cảm với cảm xúc của người khác, lúc nãy chấp nhận cho Trình Mộc Quân đi theo hắn vẫn chưa nghĩ quá nhiều.

Bạn bè tụ hội dẫn theo trợ lý cũng không có gì không ổn, Trình Mộc Quân lại cũng không đơn giản chỉ là trợ lý.
Tần Lý lúc này mới muộn màng nhận ra, Trình Mộc Quân vẫn là tình nhân của hắn.
Nhìn từ góc độ trợ lý thì hết thảy đều phù hợp logic; nhưng nhìn từ góc độ tình nhân thì lại không bình thường.
Mặc dù hai người đã giằng co mối quan hệ thân mật này trong suốt bảy năm nhưng Trình Mộc Quân bị bài xích trong vòng bạn bè của Tần Lý cực kỳ rõ ràng.

Cậu bỗng nhiên muốn tham gia tụ hội có phải là vì đã nhìn ra cái gì hay không?Khách sạn nằm bên bờ hồ ngoại ô thành phố, tiếp giáp sân gôn, vừa có thể ăn uống vừa có thể giải trí, là nơi gặp gỡ thường xuyên của Tần Lý và bạn bè của hắn.
Du Thiếu Ninh cả giận nói: “Cậu cố ý đúng không! Cậu……”
Tần Lý nhíu mày có chút nôn nóng, càng nôn nóng thì trong lòng càng có nhiều suy nghĩ, từng cái từng cái rất nhiều suy nghĩ ngày thường không nhớ đến giờ lại hiện lên rõ mồn một.Du Thiếu Ninh nhìn Trình Mộc Quân vẻ mặt bình tĩnh tự hạ thấp mình, áy náy trong lòng càng thêm sâu nặng.

Hắn há mồm lại không biết phải nói thế nào.
Hắn nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân vẻ mặt căng cứng, khóe môi mím thành một đường dù cậu đã nhắm chặt hai mắt, bỗng nhiên nhớ tới một việc.“Rất đơn giản, hàng thật đã trở lại thì hắn sẽ nhận ra hàng nhái không tốt, một thời gian sau tất nhiên sẽ không muốn nhìn thấy tôi nữa.”
“Tôi cảm thấy Tần Lý cười hủy hoại hình tượng, cực kỳ chướng mắt.” Cậu tháo mắt kính giơ tay nhéo giữa ấn đường, miễn cường đè ép cảm giác khó chịu này lắng xuống.
Dường như đã lâu rồi Trình Mộc Quân chưa cười với hắn, không phải lễ phép tươi cười trên phương diện công việc mà là nụ cười chân thành với ánh mắt lấp lánh sao trời như lần đầu tiên gặp gỡ.Rốt cuộc đã bao lâu hắn chưa được nhìn thấy? Tần Lý càng nghĩ càng hoảng hốt, lại không hiểu vì sao lâu như thế mà hắn vẫn không phát hiện ra điều bất thường.

Chẳng lẽ là bởi vì hắn không hề để bụng Trình Mộc Quân nên mới không phát hiện những thay đổi rõ ràng như vậy sao?
Rốt cuộc đã bao lâu hắn chưa được nhìn thấy? Tần Lý càng nghĩ càng hoảng hốt, lại không hiểu vì sao lâu như thế mà hắn vẫn không phát hiện ra điều bất thường.

Chẳng lẽ là bởi vì hắn không hề để bụng Trình Mộc Quân nên mới không phát hiện những thay đổi rõ ràng như vậy sao?Vài giây sau mới có người lên tiếng: “Trình Mộc Quân?”
“Tiểu Lý, cậu làm sao thế?”Hệ thống hỏi: “Tôi là AI thế hệ mới, còn có nhiều điều bất ngờ mà cậu chưa biết đâu.

Đúng rồi, tại sao cậu lại tức giận? Thấy ghen tị sao?”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Tiềm thức Tần Lý muốn nói ra câu hỏi trong lòng nhưng thình lình nhận ra người mở miệng là Tống Cảnh Thần, không phải Trình Mộc Quân, lời đã đến bên miệng đổi thành mấy chữ.Trình Mộc Quân, trợ lý Trình hà khắc vô tình kia… khóc? Đôi mắt của người trước mặt đỏ bừng, trong mắt lóe lên chút trong veo dưới ánh đèn đường.
“Cảnh Thần! Nhiều năm không gặp cậu vẫn y như hồi đó, ha ha ha, không giống tớ, già rồi già rồi.”
“Không có gì.”
“Cậu nhìn con đường kia kìa, đi vào đó có phải là trường trung học của chúng ta không?” Tống Cảnh Thần vui vẻ hớn hở: “Ở đây thay đổi nhiều quá, vừa rồi tớ còn nhìn không ra.”“Cậu nhìn con đường kia kìa, đi vào đó có phải là trường trung học của chúng ta không?” Tống Cảnh Thần vui vẻ hớn hở: “Ở đây thay đổi nhiều quá, vừa rồi tớ còn nhìn không ra.”
Tần Lý nhìn theo hướng Tống Cảnh Thần chỉ, tức khắc rơi vào ký ức khó phai thời niên thiếu.

Hắn thấp giọng cười cười: “Đúng vậy, cậu không nói tớ cũng không nhận ra……”Du Thiếu Ninh đang ngồi bên cạnh đương nhiên bắt được ánh mắt Trình Mộc Quân, hắn không khỏi dương dương tự đắc, vừa rồi là hắn cố tình gợi lên mấy chuyện xấu hổ thời thơ ấu.
Không bao lâu sau Du Thiếu Ninh cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ có Trình Mộc Quân suốt hành trình vẫn nhắm mắt giả ngủ như thể không hề tồn tại.Những mảng tối tăm này vừa lúc rơi phủ lác đác trên mặt Trình Mộc Quân, một nửa khuôn mặt cậu ngoài sáng, một nửa lại giấu trong đêm đen.

Trình Mộc Quân hình như có chút mệt, cậu tháo kính nhéo nhéo sống mũi.
Mặc dù hai người đã giằng co mối quan hệ thân mật này trong suốt bảy năm nhưng Trình Mộc Quân bị bài xích trong vòng bạn bè của Tần Lý cực kỳ rõ ràng.

Cậu bỗng nhiên muốn tham gia tụ hội có phải là vì đã nhìn ra cái gì hay không?
Khách sạn nằm bên bờ hồ ngoại ô thành phố, tiếp giáp sân gôn, vừa có thể ăn uống vừa có thể giải trí, là nơi gặp gỡ thường xuyên của Tần Lý và bạn bè của hắn.Trình Mộc Quân rất ghét nhìn thấy bộ dạng bình dị tầm thường này của Tần Lý, cậu tiêu tốn hết mấy năm từ từ làm Tần Lý trở nên như hiện giờ.


Mặc dù khi hai người ở chung với nhau Tần Lý lúc nào cũng lạnh lùng, người khác sẽ cho rằng đây là biểu hiện hắn không thèm để ý đến Trình Mộc Quân.
Du Thiếu Ninh đi tuốt đằng trước đẩy cửa ra, bên trong vọng đến âm thanh sôi nổi.
“Rốt cuộc các cậu cũng chịu tới! Thiệt đói muốn chết, tớ đã cho gọi đồ ăn trước rồi!”
“Cảnh Thần! Nhiều năm không gặp cậu vẫn y như hồi đó, ha ha ha, không giống tớ, già rồi già rồi.”Không bao lâu sau Du Thiếu Ninh cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ có Trình Mộc Quân suốt hành trình vẫn nhắm mắt giả ngủ như thể không hề tồn tại.
“Tần Lý, cậu bận thật đấy, vẫn là mặt mũi Cảnh Thần lớn mới mời được cậu xuất hiện.”
Trình Mộc Quân là người đi vào cuối cùng, cậu vừa xuất hiện bầu không khí đang náo nhiệt lạnh xuống một cách khó hiểu.
Vài giây sau mới có người lên tiếng: “Trình Mộc Quân?”Trình Mộc Quân không hé răng, cũng không thèm để ý thái độ những người này.

Chỉ cần cậu dửng dưng thì người xấu hổ chính là bọn họ.
Lại có người nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu ta lại tới?”
Không khí quỷ dị xấu hổ vô cùng.Không khí rất nhanh lại náo nhiệt thêm lần nữa, khách không mời mà đến cũng không gây ra ảnh hưởng gì.

Tất cả đều lớn lên cùng nhau trong khuôn viên nhà máy đương nhiên sẽ muốn trò chuyện về những điều thú vị trong quá khứ.
Hắn chỉ nói ba chữ nhưng lại lạnh như băng khiến Du Thiếu Ninh không khỏi run lên.

Tần Lý dù sao cũng là sếp của hắn, lúc nghiêm túc vẫn rất dễ khiến người khác thấy sợ.
Chỉ có Trình Mộc Quân và Tần Lý là hai người duy nhất không cảm thấy có gì không ổn.

Tần Lý EQ thấp đương nhiên sẽ không nhận ra sự im lặng đột ngột này có gì lạ.

Trình Mộc Quân thì lại không thèm quan tâm, mục đích cậu đến đây là vì cốt truyện, thái độ những người khác thế nào không quan trọng.
“Tần Lý, ngồi ở đây.”Cậu dừng lại không nói năng gì, đối mặt với ánh mắt đầy khiêu khích của Du Thiếu Ninh.
Du Thiếu Ninh lại đúng lúc lên tiếng, chỉ vào khoảng trống chừa ra ở giữa.

Tần Lý đi qua, sau khi ngồi xuống hắn theo thói quen nhìn Trình Mộc Quân.Dường như đã lâu rồi Trình Mộc Quân chưa cười với hắn, không phải lễ phép tươi cười trên phương diện công việc mà là nụ cười chân thành với ánh mắt lấp lánh sao trời như lần đầu tiên gặp gỡ.
Thanh niên giơ ngón tay chỉ, ngón tay thon dài đẹp đẽ, móng tay gọn gàng bóng loáng.

Bàn tay tên đáng ghét này còn đẹp đến vậy.

Du Thiếu Ninh ngây ngốc nhìn theo đầu ngón tay cậu cúi đầu, thấy lồng ngực của mình đang phơi phới trong gió đêm.
Trình Mộc Quân hiểu ý hắn, đang định di chuyển lại nghe Du Thiếu Ninh nói: “Cảnh Thần, cậu ngồi bên kia.”
Cậu dừng lại không nói năng gì, đối mặt với ánh mắt đầy khiêu khích của Du Thiếu Ninh.
Bốn người ngồi xuống, Trình Mộc Quân và Tần Lý cách nhau hai người.

Dù vậy những người trong bàn vẫn hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đều chuyển qua chuyển lại trên mấy người mới tới.Hắn đã gặp qua Tần Lý khi ở chung nhà với Trình Mộc Quân, hầu như chẳng khác gì lúc ở bên ngoài, lãnh đạm kiệm lời.

Trình Mộc Quân chưa bao giờ được Tần Lý khắc ghi trong lòng, cũng không phải là người có thể khiến Tần Lý đối xử đặc biệt.

Du Thiếu Ninh cực kỳ chắc chắn.
Những năm gần đây Tần Lý ngày càng có thêm khí thế, hầu như đã không còn nhìn ra dáng vẻ năm nào, lạnh nhạt, cao quý, ít nói, ngay cả tươi cười cũng đều hiếm thấy.
Trình Mộc Quân không hé răng, cũng không thèm để ý thái độ những người này.

Chỉ cần cậu dửng dưng thì người xấu hổ chính là bọn họ.
“Trợ lý Trình đến đây là vì công việc.” Du Thiếu Ninh giải thích một câu dẫn dắt lực chú ý của mọi người.Du Thiếu Ninh nhìn đến ngẩn ngơ, vô thức hỏi: “Bộ dáng gì?”
Trình Mộc Quân như người ngoài cuộc, cậu không nói một câu nào mà chỉ im lặng dùng bữa, không chút dấu vết quan sát đến Du Thiếu Ninh, cố gắng nghiền ngẫm tâm lý của người này.
Không khí rất nhanh lại náo nhiệt thêm lần nữa, khách không mời mà đến cũng không gây ra ảnh hưởng gì.

Tất cả đều lớn lên cùng nhau trong khuôn viên nhà máy đương nhiên sẽ muốn trò chuyện về những điều thú vị trong quá khứ.
Từ thuở cùng nhau nô đùa dưới bùn, đến lúc cùng nhau ném bom đốt cống, bầu không khí càng lúc càng trở nên hòa hợp.Lời còn chưa dứt Tần Lý đã mở miệng: “Du Thiếu Ninh.”
Trình Mộc Quân như người ngoài cuộc, cậu không nói một câu nào mà chỉ im lặng dùng bữa, không chút dấu vết quan sát Du Thiếu Ninh, cố gắng nghiền ngẫm tâm lý của người này.Cậu đột nhiên khác lạ khiến cả người Du Thiếu Ninh ngơ ngơ, hắn nói năng lộn xộn tâm thần hoảng loạn.

Hắn vốn là không phải người xấu gì, chỉ là có thành kiến với Trình Mộc Quân, hơn nữa do ảnh hưởng của thời thơ ấu và những chuyện trước đó nên mới cảm thấy có lỗi với Tống Cảnh Thần.
Bức ảnh chụp trong tay Du Thiếu Ninh là một quả bom hẹn giờ sớm muộn gì cũng nổ.

Nhưng mà hiện tại không thích hợp, khi quan hệ giữa Tần Lý và Tống Cảnh Thần chưa đẹp như mơ thì không thể nổ được.Tống Cảnh Thần: “Tôi mời cậu một ly, nghe nói mấy năm nay cậu đã giúp đỡ Tiểu Lý rất nhiều.”
Xử lý không ổn ắt sẽ mất tất.
Trong phòng một trận cười vang khiến Trình Mộc Quân phục hồi tinh thần.

Rượu đã lên say, đồ ăn cũng đã gần hết, đây cũng là lúc cảm xúc mọi người đang thăng hoa mãnh liệt.Ngu dữ, sớm biết người này ngu rồi nhưng lại không ngờ có thể ngu thành như vậy.
Trọng tâm của chủ đề chính là Tần Lý.
“Cậu đừng nói, lúc ấy Tần Lý đâu có giống chó đội lốt người như bây giờ, cái vụ leo lên nóc nhà lật ngói kia không phải cậu ta dẫn chúng ta đi phá à.”Hệ thống: “Được rồi, vừa nghe liền biết cậu vẫn không có trái tim.

Vậy tại sao cậu lại tức giận?”
Hắn bất ngờ cầm áo sơ mi lên che ngực, cứ như mình là con dâu nhỏ sắp bị làm nhục.
“Đúng đó, ai mà ngờ hiện giờ có thể tu luyện thành dáng vẻ này, tuấn tú lịch sự phong độ nhẹ nhàng, người không biết còn tưởng con nhà phú quý nuôi ra.”
Tần Lý không ngại bị bạn bè khui chuyện xấu hổ, ngược lại cười y hệt nhiều năm trước kia.

Tất cả mọi người đều đang cảm thấy rất vui sướng, ngoại trừ Trình Mộc Quân.“Cậu không cần nói như vậy…… Cậu, cậu vẫn rất tốt……”
Cậu đang nhìn Tần Lý.
Tần Lý rất ít cười, vô luận ở nơi nào cũng giống như tuyết đọng lạnh giá quanh năm trên đỉnh núi băng, lạnh lùng và cao quý.

Lúc này lại có thể cười ra nếp nhăn nhàn nhạt, dính lên không ít bụi trần.
Trình Mộc Quân hạ tay xuống, ngón tay bên trái khẽ run.Hắn nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân vẻ mặt căng cứng, khóe môi mím thành một đường dù cậu đã nhắm chặt hai mắt, bỗng nhiên nhớ tới một việc.
Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng: “Cảnh báo cảnh báo, cảm xúc dao động quá lớn, đề nghị cậu lập tức khống chế.”Trình Mộc Quân mỉm cười, giọng điệu thản nhiên: “Anh chắc chắn muốn nói chuyện trong bộ dáng như vậy sao?”
“Mấy người còn có tính năng này sao? Giám sát cảm xúc biến động?” Trình Mộc Quân dùng sức siết ngón út bàn tay trái, cảm thấy hệ thống xuất hiện rất đúng lúc, giúp cậu dời đi lực chú ý, miễn cho chuyện xấu xảy ra.
Hệ thống hỏi: “Tôi là AI thế hệ mới, còn có nhiều điều bất ngờ mà cậu chưa biết đâu.

Đúng rồi, tại sao cậu lại tức giận? Thấy ghen tị sao?”Trình Mộc Quân nhanh chóng thu liễm cảm xúc, lần nữa đóng vai nhân vật trợ lý hoàn mỹ không tỳ vết.
Trình Mộc Quân: “Nếu có thể ghen cũng chẳng phải chuyện xấu, tình kiếp vây khốn tôi lâu như vậy cũng có thể phá rồi.”
Hệ thống: “Được rồi, vừa nghe liền biết cậu vẫn không có trái tim.

Vậy tại sao cậu lại tức giận?”
“Tôi cảm thấy Tần Lý cười hủy hoại hình tượng, cực kỳ chướng mắt.” Cậu tháo mắt kính giơ tay nhéo giữa ấn đường, miễn cường đè ép cảm giác khó chịu này lắng xuống.“Cậu, cậu cố ý dẫn tôi ra đây?” Du Thiếu Ninh đè nén tim mình đang đánh thống thùm thụp, nỗ lực hỏi lại.
Trình Mộc Quân rất ghét nhìn thấy bộ dạng bình dị tầm thường này của Tần Lý, cậu tiêu tốn hết mấy năm từ từ làm Tần Lý trở nên như hiện giờ.

Mặc dù khi hai người ở chung với nhau Tần Lý lúc nào cũng lạnh lùng, người khác sẽ cho rằng đây là biểu hiện hắn không thèm để ý đến Trình Mộc Quân.Du Thiếu Ninh thấy thế bèn nổi bão trong lòng, xoay người cản Tống Cảnh Thần: “Nào có loại đạo lý này chứ, Cảnh Thần, trợ lý Trình uống trà thì cậu cũng uống trà.”

Nhưng lại không biết rằng Trình Mộc Quân cực kỳ thích thú.Tần Lý nhìn theo hướng Tống Cảnh Thần chỉ, tức khắc rơi vào ký ức khó phai thời niên thiếu.

Hắn thấp giọng cười cười: “Đúng vậy, cậu không nói tớ cũng không nhận ra……”
“Cậu đừng nói, lúc ấy Tần Lý đâu có giống chó đội lốt người như bây giờ, cái vụ leo lên nóc nhà lật ngói kia không phải cậu ta dẫn chúng ta đi phá à.”
Trình Mộc Quân cảm thấy quả nhiên mình vẫn cách người bình thường một khoảng ngắn.

Ít nhất người bình thường ngay lúc này chẳng ai nghĩ Tần Lý bị OOC.
Cậu lập tức khiêm tốn hỏi ý kiến hệ thống: “Hệ thống, vở diễn trước mắt rốt cuộc là vì sao? Đối với độ tình kiếp thì có ích lợi gì?”Du Thiếu Ninh ngồi ở ghế sau cởi nút áo sơ mi.
Hệ thống: “Người bình thường trong cốt truyện này sẽ bị kích thích, sẽ tự ti sẽ lo được lo mất, tất cả những điều này đều là cảm xúc bình thường của tình yêu.”
“Tự ti? Lo được lo mất?”
Trình Mộc Quân nghĩ không ra, cậu cau mày nghiêm túc nhìn Tần Lý hòng tìm ra cảm xúc thấp thỏm lo lắng khi bị mắc kẹt trong vòng xoáy tình cảm.

Nếu có thể chữa trị cốt truyện thế giới đồng thời thuận tiện độ kiếp thì chính là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Đây không phải là tranh giành tình cảm mà là tu hành.Cũng may trà không nóng, nhưng quần áo Du Thiếu Ninh bị ướt hết, áo sơ mi trắng loang lổ một mảng lớn màu vàng nâu cực kỳ nhếch nhác.
Cậu bắt đầu tự thôi miên chính mình, cố gắng tìm ra cái gọi là ghen tuông của người bình thường.Cậu lập tức khiêm tốn hỏi ý kiến hệ thống: “Hệ thống, vở diễn trước mắt rốt cuộc là vì sao? Đối với độ tình kiếp thì có ích lợi gì?”
Du Thiếu Ninh đang ngồi bên cạnh đương nhiên bắt được ánh mắt Trình Mộc Quân, hắn không khỏi dương dương tự đắc, vừa rồi là hắn cố tình gợi lên mấy chuyện xấu hổ thời thơ ấu.Trình Mộc Quân cảm thấy quả nhiên mình vẫn cách người bình thường một khoảng ngắn.

Ít nhất người bình thường ngay lúc này chẳng ai nghĩ Tần Lý bị OOC.
Những năm gần đây Tần Lý ngày càng có thêm khí thế, hầu như đã không còn nhìn ra dáng vẻ năm nào, lạnh nhạt, cao quý, ít nói, ngay cả tươi cười cũng đều hiếm thấy.
Hắn nhìn thoáng qua Tần Lý hiện giờ đã trở lại chút hình bóng năm xưa, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt mất mát của Trình Mộc Quân.

Quả nhiên, chỉ khi ở trước mặt Tống Cảnh Thần Tần Lý mới có thể lộ ra phần chân thật nhất.
Hắn đã gặp qua Tần Lý khi ở chung nhà với Trình Mộc Quân, hầu như chẳng khác gì lúc ở bên ngoài, lãnh đạm kiệm lời.

Trình Mộc Quân chưa bao giờ được Tần Lý khắc ghi trong lòng, cũng không phải là người có thể khiến Tần Lý đối xử đặc biệt.

Du Thiếu Ninh cực kỳ chắc chắn.Tần Lý nhíu mày có chút nôn nóng, càng nôn nóng thì trong lòng càng có nhiều suy nghĩ, từng cái từng cái rất nhiều suy nghĩ ngày thường không nhớ đến giờ lại hiện lên rõ mồn một.
Trình Mộc Quân nhìn một lát không thu hoạch được gì ngược lại còn khó chịu hơn.

Cậu lựa chọn từ bỏ, cúi đầu xem di động.
Hệ thống: “Cậu sao á?”
Trình Mộc Quân: “Còn nhìn nữa chắc tôi bệnh mất.”Trọng tâm của chủ đề chính là Tần Lý.
Hệ thống: “Vì sao?”
“Tôi chịu không nổi Tần Lý như hiện tại.”
“Í? Đừng nói là cậu đau lòng thật nha, đây cũng không phải là chuyện xấu, cậu……”“Trợ lý Trình đến đây là vì công việc.” Du Thiếu Ninh giải thích một câu dẫn dắt lực chú ý của mọi người.
Hệ thống chưa nói xong đã nghe Trình Mộc Quân thở dài: “Cảm giác vượt khỏi tầm kiểm soát này khiến tôi rất khó chịu.

Tần Lý trông chẳng khác gì thằng ngu, đúng là chướng mắt, tôi tạo cho hắn vẻ ngoài hoàn mỹ lộng lẫy như vậy hắn lại làm ra biểu tình phá hỏng hết bầu không khí.

Tôi mà không thoải mái thì nhất định phải quậy một chút.”Du Thiếu Ninh nhìn lên nhưng chỉ thấy được bóng lưng của người kia cùng chiếc áo sơ mi bị gió đêm thổi ôm lấy thắt lưng tiêm gầy.
Hệ thống bên kia lại vang lên cảnh báo, nó nhắc nhở: “Cậu muốn làm gì! Bình tĩnh một chút, ngẫm lại ba năm làm chó liếm ngẫm lại sáng sớm mỗi ngày tỉnh dậy câu đầu tiên nói ra chính là cậu yêu Tiêu Ngật Xuyên.”
Trình Mộc Quân bị dọa cho run rẩy đổ mồ hôi lạnh, liên thanh nói: “Dừng dừng dừng, đừng nói nữa, cậu mà nói nữa tôi bệnh thật mất.

Yên tâm đi, lý trí tôi vẫn còn online mà.”
“Trợ lý Trình, trợ lý Trình?”
Trình Mộc Quân định thần lại nhìn thấy cách Du Thiếu Ninh – Tống Cảnh Thần đang nâng ly mỉm cười với cậu.

Anh lễ phép hỏi: “Làm sao vậy?”
Trình Mộc Quân nhanh chóng thu liễm cảm xúc, lần nữa đóng vai nhân vật trợ lý hoàn mỹ không tỳ vết.Âm thanh cậu khẽ khàng, thấp đến mức chừng như muốn hòa tan trong đêm gió.
Tống Cảnh Thần: “Tôi mời cậu một ly, nghe nói mấy năm nay cậu đã giúp đỡ Tiểu Lý rất nhiều.”Ngữ khí lạnh nhạt có chút thất lễ, đúng là Trình Mộc Quân bắt đầu thử thiết lập nhân cách ghen tuông.
Nghe cứ như là công khai đánh dấu chủ quyền.

Trình Mộc Quân mặt không đổi sắc bưng chén trà trước mặt lên: “Lát nữa tôi còn phải lái xe, đành phải lấy trà thay rượu, thứ lỗi.”
Ngữ khí lạnh nhạt có chút thất lễ, đúng là Trình Mộc Quân bắt đầu thử thiết lập nhân cách ghen tuông.
Du Thiếu Ninh thấy thế bèn nổi bão trong lòng, xoay người cản Tống Cảnh Thần: “Nào có loại đạo lý này chứ, Cảnh Thần, trợ lý Trình uống trà thì cậu cũng uống trà.”
Khéo thay, Trình Mộc Quân đang đưa trà qua chuẩn bị chạm cốc, Du Thiếu Ninh nâng cánh tay lên đụng vào chiếc cốc khiến toàn bộ nước trà đều hất lên áo sơ mi của Du Thiếu Ninh.
“Á!” Du Thiếu Ninh nhảy dựng lên.Bức ảnh chụp trong tay Du Thiếu Ninh là một quả bom hẹn giờ sớm muộn gì cũng nổ.

Nhưng mà hiện tại không thích hợp, khi quan hệ giữa Tần Lý và Tống Cảnh Thần chưa đẹp như mơ thì không thể nổ được.
Trình Mộc Quân đứng dậy xin lỗi: “Xin lỗi giám đốc Du.”Hệ thống chưa nói xong đã nghe Trình Mộc Quân thở dài: “Cảm giác vượt khỏi tầm kiểm soát này khiến tôi rất khó chịu.

Tần Lý trông chẳng khác gì thằng ngu, đúng là chướng mắt, tôi tạo cho hắn vẻ ngoài hoàn mỹ lộng lẫy như vậy hắn lại làm ra biểu tình phá hỏng hết bầu không khí.

Tôi mà không thoải mái thì nhất định phải quậy một chút.”
Cũng may trà không nóng, nhưng quần áo Du Thiếu Ninh bị ướt hết, áo sơ mi trắng loang lổ một mảng lớn màu vàng nâu cực kỳ nhếch nhác.
Du Thiếu Ninh cả giận nói: “Cậu cố ý đúng không! Cậu……”Trình Mộc Quân là người đi vào cuối cùng, cậu vừa xuất hiện bầu không khí đang náo nhiệt lạnh xuống một cách khó hiểu.
Lời còn chưa dứt Tần Lý đã mở miệng: “Du Thiếu Ninh.”
Hắn chỉ nói ba chữ nhưng lại lạnh như băng khiến Du Thiếu Ninh không khỏi run lên.

Tần Lý dù sao cũng là sếp của hắn, lúc nghiêm túc vẫn rất dễ khiến người khác thấy sợ.
Sắc mặt hắn xanh mét, nặng nề ngồi lại trên ghế cầm khăn giấy chà lau cái áo sơ mi lung tung xộc xệch.Rõ ràng là giọng điệu chậm rãi không cảm xúc nhưng lại tác động vào tư duy Du Thiếu Ninh, hắn ngờ nghệch hỏi: “Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?”
Bấy giờ Trình Mộc Quân mới hé răng: “Ở trên xe có áo sơ mi dự phòng, để tôi dẫn ngài đi thay.”
“Không cần cậu…” Du Thiếu Ninh còn chưa nói xong đã bị Trình Mộc Quân dùng một lực không cho phép từ chối đỡ dậy.Một cái liếc mắt của cậu lại khiến Du Thiếu Ninh sửng sốt, đôi mắt Trình Mộc Quân đẹp đến quá mức, cũng đạm mạc quá mức, đạm mạc đến độ tưởng chừng như Du Thiếu Ninh chỉ là một cái đệm ghế xe.
“Giám đốc Du, đi thôi.”
Mười phút sau.“Mấy người còn có tính năng này sao? Giám sát cảm xúc biến động?” Trình Mộc Quân dùng sức siết ngón út bàn tay trái, cảm thấy hệ thống xuất hiện rất đúng lúc, giúp cậu dời đi lực chú ý, miễn cho chuyện xấu xảy ra.
Du Thiếu Ninh ngồi ở ghế sau cởi nút áo sơ mi.
Gió đêm lạnh lẽo thổi cho hắn nổi một tầng da gà, đồng thời cũng đánh thức đầu óc đang choáng váng bởi men rượu và cuộc hội ngộ bạn bè lâu ngày không gặp.

Du Thiếu Ninh phát giác ra có điều không đúng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trình Mộc Quân đứng ở ngoài xe.Nhưng lại không biết rằng Trình Mộc Quân cực kỳ thích thú.
Ô tô đỗ dưới một bóng cây, ngọn đèn đường phía trên rọi xuống đã bị bóng cây che phủ một phần.
Những mảng tối tăm này vừa lúc rơi phủ lác đác trên mặt Trình Mộc Quân, một nửa khuôn mặt cậu ngoài sáng, một nửa lại giấu trong đêm đen.

Trình Mộc Quân hình như có chút mệt, cậu tháo kính nhéo nhéo sống mũi.Hệ thống: “Người bình thường trong cốt truyện này sẽ bị kích thích, sẽ tự ti sẽ lo được lo mất, tất cả những điều này đều là cảm xúc bình thường của tình yêu.”
“Cậu cố ý đúng không?” Du Thiếu Ninh hỏi.
Trình Mộc Quân giương mắt nhìn lại đây.Chỉ là Tần Lý uống nhiều quá, vừa rồi lại một lòng nghĩ đến Trình Mộc Quân dưới lầu, thế mà lại quên mất chuyện này.


Khó trách ban nãy Tống Cảnh Thần theo tới toilet, lại còn muốn nói lại thôi.
Một cái liếc mắt của cậu lại khiến Du Thiếu Ninh sửng sốt, đôi mắt Trình Mộc Quân đẹp đến quá mức, cũng đạm mạc quá mức, đạm mạc đến độ tưởng chừng như Du Thiếu Ninh chỉ là một cái đệm ghế xe.
“Cậu, cậu cố ý dẫn tôi ra đây?” Du Thiếu Ninh đè nén tim mình đang đánh thống thùm thụp, nỗ lực hỏi lại.
Trình Mộc Quân mỉm cười, giọng điệu thản nhiên: “Anh chắc chắn muốn nói chuyện trong bộ dáng như vậy sao?”Trình Mộc Quân nghĩ không ra, cậu cau mày nghiêm túc nhìn Tần Lý hòng tìm ra cảm xúc thấp thỏm lo lắng khi bị mắc kẹt trong vòng xoáy tình cảm.

Nếu có thể ở chữa trị cốt truyện thế giới đồng thời thuận tiện độ kiếp thì chính là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Đây không phải là tranh giành tình cảm mà là tu hành.
Trong chớp mắt cậu cười rộ lên, gió vờn kẽ lá, bóng đen biến mất, cả khuôn mặt cậu đều hiện ra dưới ánh đèn mờ.
Du Thiếu Ninh nhìn đến ngẩn ngơ, vô thức hỏi: “Bộ dáng gì?”
“Bán khỏa thân.”
Thanh niên giơ ngón tay chỉ, ngón tay thon dài đẹp đẽ, móng tay gọn gàng bóng loáng.

Bàn tay tên đáng ghét này còn đẹp đến vậy.

Du Thiếu Ninh ngây ngốc nhìn theo đầu ngón tay cậu cúi đầu, thấy lồng ngực của mình đang phơi phới trong gió đêm.Tần Lý không ngại bị bạn bè khui chuyện xấu hổ, ngược lại cười y hệt nhiều năm trước kia.

Tất cả mọi người đều đang cảm thấy rất vui sướng, ngoại trừ Trình Mộc Quân.
“!”
Hắn bất ngờ cầm áo sơ mi lên che ngực, cứ như mình là con dâu nhỏ sắp bị làm nhục.
Trình Mộc Quân: “……”
Ngu dữ, sớm biết người này ngu rồi nhưng lại không ngờ có thể ngu thành như vậy.
Du Thiếu Ninh nhanh tay thay áo rồi xuống xe, đứng thẳng lưng lấy đà đối mặt với Trình Mộc Quân: “Nói chuyện gì?”Hình như Trình Mộc Quân đã ngủ, cậu nhắm mắt ngả người ra sau, hơi thở rất nông, mắt kính trên mũi vẫn không gỡ xuống
“Anh muốn tôi rời đi là vì Tống Cảnh Thần?”
Một cơn gió thổi qua, Trình Mộc Quân nheo mắt, nét mặt thanh tú hiện lên một cảm giác áp bức khó hiểu.
Du Thiếu Ninh: “Cậu… biết?”“Tôi suy nghĩ kỹ rồi, loại quan hệ này vốn dĩ đã không đúng, cũng nên đến hồi kết thúc.

Nhưng mà anh cảm thấy người như Tần Lý, nếu tôi vô duyên vô cớ rời đi hắn sẽ như thế nào?” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng dường như có thể chui thẳng vào linh hồn người khác dưới ánh đèn mờ ảo.
“Tôi không ngốc, nhìn thái độ của các anh là biết rồi.” Trình Mộc Quân bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Tôi tự biết thân biết phận.”
Ban đêm bên hồ lạnh lẽo.

Một cơn gió khác lại thổi đến khiến chiếc áo sơ mi của Trình Mộc Quân dán sát vào vòng eo cậu.

Du Thiếu Ninh sửng sốt một chút, lại cảm thấy choáng đầu hoa mắt.

Loại cảm giác chóng mặt kỳ diệu này làm hắn chỉ có thể ngơ ngẩn mà nghe Trình Mộc Quân nói chuyện.Khéo thay, Trình Mộc Quân đang đưa trà qua chuẩn bị chạm cốc, Du Thiếu Ninh nâng cánh tay lên đụng vào chiếc cốc, toàn bộ nước trà đều hất lên áo sơ mi của Du Thiếu Ninh.
“Tần Lý đã có người thương, tôi biết hết, chỉ là…… đã là người thì luôn có chút hy vọng xa vời.”
Âm thanh cậu khẽ khàng, thấp đến mức chừng như muốn hòa tan trong đêm gió.
“Không phải, tôi……” Du Thiếu Ninh nghẹn một câu trong cổ họng không thoát ra được.Sắc mặt hắn xanh mét, nặng nề ngồi lại trên ghế cầm khăn giấy chà lau cái áo sơ mi lung tung xộc xệch.
Trình Mộc Quân, trợ lý Trình hà khắc vô tình kia… khóc? Đôi mắt của người trước mặt đỏ bừng, trong mắt lóe lên chút trong veo dưới ánh đèn đường.
Cậu đột nhiên khác lạ khiến cả người Du Thiếu Ninh ngơ ngơ, hắn nói năng lộn xộn tâm thần hoảng loạn.

Hắn vốn là không phải người xấu gì, chỉ là có thành kiến với Trình Mộc Quân, hơn nữa do ảnh hưởng của thời thơ ấu và những chuyện trước đó nên mới cảm thấy có lỗi với Tống Cảnh Thần.Gió đêm lạnh lẽo thổi cho hắn nổi một tầng da gà, đồng thời cũng đánh thức đầu óc đang choáng váng bởi men rượu và cuộc hội ngộ bạn bè lâu ngày không gặp.

Du Thiếu Ninh phát giác ra có điều không đúng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trình Mộc Quân đứng ở ngoài xe.
Bây giờ lại……
Trình Mộc Quân đưa tay véo vào giữa lông mày, kìm nén một chút cảm xúc ngẫu nhiên mới chợt hiện ra.

Cậu im lặng hồi lâu, ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói.Gió đêm lạnh lẽo thổi cho hắn nổi một tầng da gà, đồng thời cũng đánh thức đầu óc đang choáng váng bởi men rượu và cuộc hội ngộ bạn bè lâu ngày không gặp.

Du Thiếu Ninh phát giác ra có điều không đúng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trình Mộc Quân đứng ở ngoài xe.
“Tôi suy nghĩ kỹ rồi, loại quan hệ này vốn dĩ đã không đúng, cũng nên đến hồi kết thúc.

Nhưng mà anh cảm thấy người như Tần Lý, nếu tôi vô duyên vô cớ rời đi hắn sẽ như thế nào?” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng dường như có thể chui thẳng vào linh hồn người khác dưới ánh đèn mờ ảo.
Rõ ràng là giọng điệu chậm rãi không cảm xúc nhưng lại tác động vào tư duy Du Thiếu Ninh, hắn ngờ nghệch hỏi: “Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?”
“Rất đơn giản, hàng thật đã trở lại thì hắn sẽ nhận ra hàng nhái không tốt, một thời gian sau tất nhiên sẽ không muốn nhìn thấy tôi nữa.”Trong phòng một trận cười vang khiến Trình Mộc Quân phục hồi tinh thần.

Rượu đã lên say, đồ ăn cũng đã gần hết, đây cũng là lúc cảm xúc mọi người đang thăng hoa mãnh liệt.
Du Thiếu Ninh nhìn Trình Mộc Quân vẻ mặt bình tĩnh tự hạ thấp mình, áy náy trong lòng càng thêm sâu nặng.

Hắn há mồm lại không biết phải nói thế nào.
“Cậu không cần nói như vậy…… Cậu, cậu vẫn rất tốt……”
Lời còn chưa dứt Trình Mộc Quân đã xoay người.
“Đi thôi.”
Du Thiếu Ninh đột nhiên vò đầu bứt tóc, đi theo sau cậu.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không đưa ảnh chụp cho Tần Lý xem đâu.” Nói xong câu này hắn lại cảm thấy quá mức mất mặt.
Cắn câu.
“Cho cậu thêm chút thời gian.”
Trình Mộc Quân không nhìn hắn, đẩy cửa bước vào.
“Cảm ơn.”
Du Thiếu Ninh nhìn lên nhưng chỉ thấy được bóng lưng của người kia cùng chiếc áo sơ mi bị gió đêm thổi ôm lấy thắt lưng tiêm gầy..


Bình Luận (0)
Comment