Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 33

Editor: Diệp Hạ

Thành Tùy Nam.

Đây là một toà thủy thành, có dòng sông uốn lượn chảy qua, hai bên bờ sông là những tiểu lâu hai tầng.

Người thành Tùy Nam thích uống trà, hai bên đường phố nhộn nhịp đều là trà lâu. Lúc này, Trình Mộc Quân đang ngồi gần sửa sổ lầu hai của một trà lâu, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy dòng người lui tới trên đường phố.

Trình Mộc Quân đã uống trà ở đây suốt bảy ngày, nếu không phải hắn mặc trang phục đệ tử Thái Huyền Tông, người lại có khi chất phiêu nhiên xuất trần của đạo tu, có lẽ là tiểu nhị trà lâu sẽ báo quan mất.

Trình Mộc Quân ngồi đoan chính, bưng trà lên uống, hỏi: "Hệ thống, rốt cuộc là mấy người có đáng tin không vậy?"

Trình Mộc Quân mở Hệ thống tự động tìm đường tìm được địa điểm này, nghe nói là Tổ kế hoạch đã căn cứ vào tình huống thực tế mà gấp rút thăng cấp, khai phá công năng tìm kiếm nhân vật mấu chốt.


Nhưng bởi vì tuyến cốt truyện ở thế giới này đã lệch đến tận chân trời, công năng mới lại được đẩy ra khẩn cấp. Dẫn tới việc Trình Mộc Quân tốn cả nửa tháng mới định vị được vị trí chuẩn xác.

Tới thành Tùy Nam xong, hắn cũng chỉ có thể ở đây ôm cây đợi thỏ.

Hệ thống: "Kiên nhẫn chờ đợi, cậu cũng nói là tu chân không tính năm tháng mà?"

Trình Mộc Quân: "Tôi sợ Hách Viễn đó, giờ nghĩ lại bí mật hôm đó nhìn thấy, ài......"

Hệ thống: "Không phải cậu nói ít nhất là vài tháng sau Hách Viễn mới tỉnh lại được à?"

"Tôi nghĩ lại, đối với nam chủ mà nói, tình huống gì cũng có thể xảy ra, may là lúc trước tôi đã có để lại chuẩn bị bên trong mật thất, dù người có tìm tới cũng không sợ quay ngựa."

Hệ thống đang muốn hỏi là chuẩn bị cái gì, số liệu lại đột nhiên vận chuyển cấp tốc.


【Nhắc nhở: Nhân vật mấu chốt xuất hiện, xin chú ý.】

Trình Mộc Quân vui vẻ nghiêng người nhìn ra bên ngoài theo hướng hệ thống nhắc nhở, nhìn thấy linh hồn nữ chủ chuyển thế.

Thanh tiến độ của tôi, rốt cuộc có thể mở không.

Sau đó, hắn lâm vào trầm mặc.

"Hệ thống, đây là linh hồn nữ chủ chuyển thế có thể mở tuyến tình cảm mà cậu nói?"

Hệ thống: "..... Căn cứ vào phản hồi số liệu, đúng vậy."

Trình Mộc Quân: "Cậu không cảm thấy các người có hơi biếи ŧɦái à?"

Linh hồn nữ chủ xuất hiện trong tầm mắt là một nữ hài đồng năm tuổi búi tóc hai bên, vừa đi vừa nhảy nhót, tay còn cầm một que kẹo hồ lô.

Hệ thống: "Thì, có thể lớn lên mà? Lúc cậu nhặt được Hách Viễn, y cũng tuổi này mà."

Trình Mộc Quân: "Tôi sợ áo choàng của mình không thể che được đến khi nữ chủ lớn lên, nếu không hay là tôi tính kế đả thương Hách Viễn, sau đó đưa y đi bế quan, chờ y xuất quan là nữ chủ cũng đã trưởng thành, thế là xong*."


(*) 齐活: Theo phương ngữ Bắc Kinh, từ này được dùng để chỉ sự hoàn chỉnh của một sự kiện.

Hệ thống muốn gục ngã: "Tôi xin cậu đừng OOC nữa, cậu có chắc là sau khi cậu đả thương Hách Viễn, y sẽ chọn bế quan mà không phải là tẩu hỏa nhập ma đồ sát Thái Huyền Tông không?"

"Cũng có lý, ầy, vẫn nên bảo thủ đi, mang đứa nhỏ này về môn phái."

Trình Mộc Quân đứng dậy, giấu hơi thở đi theo phía sau nữ đồng.

Đến đêm, Trình Mộc Quân đã có được mấy tin tức cơ bản về linh hồn nữ chủ chuyển thế.

Đời này, linh hồn nữ chủ sinh trong Cố gia, một gia đình tu tiên gia thế nhỏ.

Tuy thanh danh Cố gia không lớn, nhưng truyền thừa vô cùng chính thống, chưa từng xuất hiện chuyện cấu kết ma tu linh tinh gì.

Trình Mộc Quân yên tâm, bằng không với tính cách này của hắn, chắc chắn không thể tiếp thu chuyện đưa nữ đồng cũng chính là Cố Lan Cửu về Thái Huyền Tông. Nhiều năm trước hắn không cho phép đệ tử Hách Viễn có liên hệ với ma tu, hiện tại vẫn không được.
Cố Lan Cửu có tư chất rất tốt, là hạt giống kiếm tu trời sinh, lúc này vừa hay tròn năm tuổi, đạt đến độ tuổi thấp nhất mà các đại môn phái thu nhận đệ tử.

Cố gia cũng định đưa Cố Lan Cửu đến dạo đại bỉ chiêu sinh trong năm nay, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.

Vậy thì mọi chuyện trở nên dễ hơn nhiều, sáng sớm hôm sau, Trình Mộc Quân mang ngọc bài của mình tới cửa bái phỏng.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại quát pad dphh___ và uarmysunshine.wordpress)

Trên đường đi, hắn đã soạn kịch bản đâu ra đấy, nên sắp xếp Cố Lan Cửu như thế nào, nên giúp đối phương quen Hách Viễn ở độ tuổi thích hợp như thế nào.

Căn cứ vào quy luật của tiểu thuyết, Cố Lan Cửu đã chuyển thế, là linh hồn nữ chủ, nhất định sẽ bị Hách Viễn nhận ra ngay lần đầu gặp mặt.
Từ đó về sau sẽ có thể trình diễn một cuộc ái hận tình thù kiếp trước kiếp này, Trình Mộc Quân sẽ có thể lui thân thành công.

Hoàn hảo.

Sau khi gặp được linh hồn nữ chủ, thanh tiến độ chính thức mở ra, cũng chứng minh cho suy nghĩ của Trình Mộc Quân.

Ôm tưởng tượng tràn đầy tốt đẹp với tương lai, Trình Mộc Quân gõ vang cửa Cố gia.

Nghe nói bên ngoài có đệ tử Thái Huyền Tông tới chơi, gia chủ Cố gia cung kính ra nghênh đón, xem Trình Mộc Quân như khách quý, lấy linh trà tốt nhất để chiêu đãi, không chê vào đâu được.

Mà khi Trình Mộc Quân nói muốn đưa Cố Lan Cửu đến Thái Huyền Tông, gia chủ Cố gia lại tỏ vẻ khó xử.

"Úc tiền bối, có lẽ việc này......"

Trình Mộc Quân hỏi: "Có chuyện gì khó xử sao?"

Gia chủ Cố gia buồn rầu thở dài: "Cũng không phải chúng ta làm bộ làm tịch, nhưng thực sự là hài tử Lan Cửu kia rất có chính kiến. Nàng nói muốn tự đến các môn phái xem thử, sau đó mới quyết định bái nhập môn phái nào."
Thiên tài có thiên tư trác tuyệt thì đúng thật là có tư cách lựa chọn các đại môn phái, dù sao không phải ai cũng muốn bái nhập Thái Huyền Tông.

Trình Mộc Quân gật đầu, tỏ vẻ thông cảm.

Có lẽ gia chủ Cố gia cũng sợ đắc tội khách quý Thái Huyền Tông, nói: "Không bằng tiền bối ở Cố gia một thời gian, xem hài tử Lan Cửu kia có thay đổi suy nghĩ hay không?"

Trình Mộc Quân cười nói: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."

Cố gia sắp xếp cho Trình Mộc Quân ở một tiểu viện khá an tĩnh, điều kiện rất tốt.

Trình Mộc Quân đóng cửa lại, ngồi xuống bên cửa sổ, bâng quơ nói: "Bọn họ tính toán khá kỹ đấy, thấy tôi là một đệ tử bình thường, thân phận không đủ nên treo giá thôi."

Hệ thống thấy khó hiểu: "Vậy thì sao còn mời cậu ở lại?"

"Coi tôi như lốp xe dự phòng chứ sao, lỡ như Cố Lan Cửu không trúng tuyển ở đại bỉ chiêu sinh thì còn có tôi lót đế."
Trình Mộc Quân cười nhẹ: "Tôi phát hiện, chẳng hiểu sao mình lại có duyên với lốp xe dự phòng đến vậy."

Hệ thống không hiểu mấy thứ phức tạp của nhân loại, hỏi: "Vậy cậu định làm gì tiếp theo?"

"Đợi, dù không thể thuyết phục Cố Lan Cửu đi theo tôi thì cũng phải gieo một hạt giống vào suy nghĩ trẻ thơ của nàng, muốn bái sư thì đến Thái Huyền Tông."

Mấy ngày kế tiếp, Trình Mộc Quân thực hiện kế hoạch suôn sẻ, đạt được tín nhiệm của Cố Lan Cửu, trở thành bằng hữu mới của nàng.

Tiếng cười rộn ràng phát ra từ khu rừng trúc ở hậu hoa viên Cố gia.

Cố Lan Cửu vỗ tay nhảy nhót, nói: "Trình tiền bối lợi hại quá đi! Lợi hại quá!"

Trình Mộc Quân xoay cây sáo trúc trong tay, cắm vào đai ngọc bên hông. Sau đó hắn cong cong mắt, ngồi xuống đối diện Cố Lan Cửu, nói: "Đây gọi là kiếm đạo, không chỉ vũ khí sắc bén mới có thể xưng là kiếm, sau khi ngộ đạo, một hoa một lá, một thảo một mộc cũng đều có thể là kiếm."
Sở dĩ hắn giải thích như vậy, là vì trước đây Cố Lan Cửu tỏ vẻ mình không muốn học kiếm, nguyên nhân bởi vì kiếm nhìn rất xấu.

Suy nghĩ đơn thuần của hài đồng, Trình Mộc Quân không bác bỏ, mà lấy sáo trúc ra, vì nàng múa một đoạn với sáo.

Thân hình nhanh nhẹn, nhẹ nhàng lưu loát, tựa như du long lướt bay trong rừng trúc, tức khắc làm tiểu nữ hài đơn thuần trầm trồ khen ngợi liên tục.

Cố Lan Cửu ngơ ngác gật đầu: "Ta, hình như ta hiểu rồi."

Trình Mộc Quân cười cười, nói: "Ta tặng ngươi một món quà nhỏ được không?"

Cố Lan Cửu nghe thấy có quà, tỉnh táo ngay lập tức, "Là cái gì thế?"

Trình Mộc Quân đứng dậy, lượn trong rừng trúc vài vòng, chọn một thanh trúc thích hợp, sau đó lấy đoản kiếm làm công cụ.

Chỉ một lát sau, một thanh kiếm trúc dài ba tấc thành hình trong tay hắn.
Trình Mộc Quân đưa qua, nói: "Tặng ngươi."

Cố Lan Cửu tiếp nhận, "Đa tạ tiền bối."

Nàng yêu thích không buông tay, khua tay múa chân một lát lại nghiêng đầu hỏi: "Tiền bối, người nói vạn vật đều có thể thành kiếm, vậy thì sao quà tặng ta lại là hình kiếm chứ?"

Trình Mộc Quân cong cong đôi mắt, nói: "Nếu muốn vạn vật thành kiếm, vậy thì trong lòng ngươi phải có kiếm, muốn trong lòng có kiếm, đương nhiên phải tập thói quen trong tay có kiếm, đúng không?"

Cố Lan Cửu không hiểu, rồi lại như hiểu được gì đó, ngây ngô gật đầu.

Hệ thống: "Cậu lừa người giỏi thật. Người ta nói không thích kiếm làm vũ khí, cậu biểu diễn một màn lấy sáo làm kiếm cho nàng xem, cuối cùng vẫn tặng kiếm cho nàng."

Trình Mộc Quân: "Đây là khoá nhập kiếm đạo thứ nhất, cậu không hiểu."

Hệ thống: "Tôi không hiểu, nhưng có một tin tốt này, thanh tiến độ tăng lên 10% rồi."
Trình Mộc Quân rất vui vẻ, kinh hách trước đây phải chịu vì Hách Viễn cũng không đáng nhắc tới. Quả nhiên phương pháp tốt nhất là không giao phong chính diện với Hách Viễn.

Chuyện của nam chủ thì giao cho nữ chủ giải quyết là thích hợp nhất. Hắn thân làm trưởng bối, lo dẫn đường là được.

Trình Mộc Quân mỉm cười tiễn Cố Lan Cửu, sau đó đứng dậy trở lại tiểu viện.

Lúc này đã xế chiều, Trình Mộc Quân ăn Tích Cốc Đan xong lại đả tọa nhập định một lát.

Đến đêm dài, hắn mở to mắt, duỗi người, quyết định ngủ một giấc thật ngon.

Không thể không nói, chơi với mấy bạn nhỏ thật sự rất mệt, làm Trình Mộc Quân nhớ lại những ngày tháng nuôi dưỡng Hách Viễn.

Hắn đặt phất trần xuống, cởϊ áσ ngoài, gấp lại rồi đặt lên ghế, lại búng tay tắt ánh nến, sau đó nằm xuống nhắm mắt lại.
Trong phòng tối om, ánn trăng bên ngoài để lại dấu vết nhợt nhạt trên cửa sổ giấy.

Không biết qua bao lâu, một cơn gió nhẹ lướt qua, cánh cửa vốn đã đóng không biết sao lại mở ra.

Một bóng người xuất hiện ở mép giường.

Không biết y đến khi nào, cũng không biết y đến như thế nào. Đến quỷ dị, hành vi cũng rất quỷ dị.

Y đứng yên ở mép giường, không làm ra động tác nào, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc hoàn mỹ.

Nếu lúc này Trình Mộc Quân tỉnh lại, có lẽ sẽ bị dọa toát mồ hôi lạnh, người đứng trước giường hắn, đúng là người mà hắn cho rằng vẫn đang nhập định ở Thái Huyền Tông, Hách Viễn.

Hách Viễn trầm tĩnh nhìn Trình Mộc Quân, khẽ nhíu mày.

Y không hiểu, đến tột cùng là người này đang làm gì?

Hách Viễn đến thành Tùy Nam từ năm ngày trước, tìm thấy đệ tử tên là Úc Quân. Y theo Úc Quân mấy ngày, ban đầu đối phương chỉ uống trà ở tửu lâu.
Như một kẻ ăn không ngồi rồi.

Lúc sau, sau khi nữ đồng tên Cố Lan Cửu xuất hiện, Úc Quân lập tức trở nên khác lạ.

Hách Viễn có thể kết luận, lần này Úc Quân xuống núi, chính là vì nữ đồng tên Cố Lan Cửu này. Nhưng vì sao?

Tên đệ tử kỳ quái này, rõ ràng ban đầu chỉ vây quanh y, thậm chí còn thủ ở sườn núi đối diện Vấn Đạo Phong suốt một tháng.

Hách Viễn đã quan sát nữ đồng Cố Lan Cửu kia, là một hạt giống kiếm tu tốt, tâm pháp trong nhà cũng chính thống, trừ cái này ra thì không còn gì đặc biệt.

Nhưng Úc Quân lại vô cùng coi trọng Cố Lan Cửu.

Mức độ coi trọng đó làm Hách Viễn cảm thấy hơi khó chịu.

Không rõ về phụ thân Cố Lan Cửu, nàng theo họ mẫu thân, mà mẫu thân của nàng, dường như cũng đã qua đời.

Hách Viễn bắt đầu hoài nghi, có phải Cố Lan Cửu là nợ tình mà Úc Quân để lại hay không.
Nợ tình......

Đến tột cùng là nợ tình của bản thân, hay là vì chặt đứt nhân quả?

Hách Viễn rũ mắt, nâng tay nhìn thanh kiếm trúc nhỏ. Y chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm ra loại chuyện này.

Lúc trước, nhìn thấy Úc Quân tặng kiếm trúc cho tiểu nữ hài, hành vi của y lập tức hơi mất kiểm soát.

Biết rõ việc này chỉ là việc nhỏ, cũng không hề liên quan đến mình, nhưng thân thể lại vẫn khống chế nữ đồng và tỳ nữ của nàng, sau đó tráo thanh kiếm mình làm với kiếm trúc của Úc Quân làm.

Khi thanh kiếm trúc nhỏ này nằm trong lòng bàn tay, y cũng đã khẳng định được những suy đoán trong mấy ngày nay.

Úc Quân có...... quan hệ với sư tôn của y.

Khi y vừa nhập môn, Trình Mộc Quân cũng tặng y một thanh kiếm trúc để học bài kiếm đạo đầu tiên.

Thái Huyền Môn nhiều kiếm tu, nhưng phần lớn những đứa trẻ học kiếm đạo vỡ lòng đều bắt đầu từ kiếm gỗ.
Duy chỉ có Trình Mộc Quân khác biệt, hắn thích dùng trúc làm vài món đồ để dỗ Hách Viễn. Sau đó lại làm một thanh kiếm trúc để Hách Viễn luyện tập, sao Hách Viễn có thể không biết thanh kiếm trúc này xuất phát từ tay người nào.

Hách Viễn đột nhiên siết chặt lòng bàn tay, nhưng khi ngón tay sắp chạm đến kiếm trúc, y lại buông lỏng.

Hắn rũ tay xuống, khom lưng, dừng lại ở khoảng cách ước chừng một thước.

Căn phòng tối mịt, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tầm mắt Hách Viễn. Y cẩn thận nhìn từ thái dương đến đuôi lông mày, lại dời đến khóe môi, tầm mắt như thực chất, vuốt ve từng tấc da thịt.

Rõ ràng không chạm vào, lại làm không khí xung quanh như ngưng đọng.

"Sư tôn, đã lâu không gặp, đệ tử.... nhớ nhung điên cuồng."

Thanh âm thanh lãnh, không có cảm xúc gì, nhưng khi nói ra bốn chữ cuối lại hơi nghiến răng nghiến lợi.
Bình Luận (0)
Comment