Lỗ Tai Nhỏ Của Anh

Chương 17

Trên đường trở lại Mục gia, Nguyên Nhị thò đầu ra ngoài nhìn những người đang huấn luyện trên sân. Ngày mùa đông gió lạnh thấu xương nhưng bọn họ vẫn mặc bộ quần áo đơn bạc kiên trì huấn luyện.
Cô thấy được mấy gương mặt quen thuộc, vừa chuẩn bị lên tiếng gọi thì đã bị người phía sau nắm cổ áo, kéo lại trong xe.
"Này." Nguyên Nhị quay đầu lại trừng mắt nhìn người kia."Anh làm gì vậy hả?"
Mục Nghiên Chi nhàn nhạt nhìn cô, duỗi tay đem cổ áo sơ mi cởi hai nút. "Đừng gây trở ngại bọn họ huấn luyện."
"..." Nguyên Nhị.
Em có làm gì sao?
Trở lại đại viện, xe còn chưa dừng hẳn Nguyên Nhị đã chuẩn bị mở cửa đi xuống. Mục Nghiên Chi bắt lấy cánh tay của cô.
Nguyên Nhị quay đầu lại nhìn anh. "Làm sao vậy?"
"Chậm một chút, xe còn chưa dừng hẳn đâu. Em không biết hai chữ nguy hiểm viết như thế nào phải không."
Nguyên Nhị thè lưỡi. "Lần sau chú ý, lần sau chú ý."
Lúc này xe đã dừng lại, cô rút cánh tay ra chỉ một lát đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mục Nghiên Chi nhếch khóe môi, chậm rì rì đi tới nhà chính. Vừa vào nhà đã nhìn thấy cặp sách của Nguyên Nhị ở trên ngăn tủ cạnh cửa, người không biết đã đi đâu rồi.
Anh đem đồ trong tay bỏ vào trong ngăn tủ rồi cất bước đi vào trong nhà, nghĩ đến Nguyên Nhị là một cô nhóc tham ăn anh không chút suy nghĩ đi tới nhà bếp. Trong bếp, ngoại trừ Minh Du đang làm bánh kem thì còn có cô gái nhỏ đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm cái bánh kem kia, cộng thêm dì giúp việc và một đầu bếp.
Còn có chính là...
Mục Diệc Thâm.
Người ngày thường bận đến không thấy bóng dáng, bôn ba khắp nơi trong quân khu, lúc này vậy mà lại xuất hiện ở nhà bếp. Đã vậy hôm nay ông còn mặc một thân quần áo giản dị hiếm thấy, trên người đeo tạp dề, một tay giữ nồi một tay cầm muỗng, rang một nồi tôm lớn.
Tôm lớn rang thành màu sắc tươi đẹp, mặt trên dính một tầng nước sốt nhàn nhạt, toàn bộ phòng bếp hương khí phác mũi. Ngay cả Mục Nghiên Chi cũng có loại cảm giác ngón trỏ đang động.
Mục Nghiên Chi thu hồi biểu tình kinh ngạc, vừa đi tới gần Nguyên Nhị vừa trêu chọc. "Cô nhóc là em mặt mũi cũng thật lớn. Mẹ anh tự mình làm bánh kem cho em thì thôi đi, ngay cả Mục đại thủ trưởng cũng tự mình xuống bếp nấu cơm cho em. Phải thừa nhận rằng em thật lợi hại."
Nguyên Nhị quay đầu nhìn anh, bộ dáng kiêu ngạo. "Hừ! Ai bảo anh không đáng yêu giống như em."
"Đúng thế." Minh Du ngẩng đầu, cười đến sáng lạng. "Ai bảo con không đáng yêu giống như Nhĩ Đoá nhà chúng ta."
"Đúng vậy." Mục Diệc Thâm quay đầu lại, khuôn mặt nghiêm túc cũng lộ ra nụ cười vui vẻ."Trong khoảng thời gian này Nhĩ Đóa đã rất vất vả, hiện tại con bé thật vất vả lắm mới thi xong, ba đương nhiên muốn đích thân xuống bếp làm đồ ăn ngon để con bé vui vẻ."
Mục Diệc Thâm chỉ chỉ vào Mục Nghiên Chi. "Con đấy! Nghỉ phép thì mang Nhĩ Đóa đi chơi mấy ngày để con bé thả lỏng tâm trạng, bằng không chờ đến khi đi học thì không còn thời gian đi chơi nữa, dù sao bây giờ cũng gần thi đại học rồi."
"..." Mục Nghiên chi giật khóe miệng. "Lúc con thi đại học cũng không thấy mọi người khẩn trương như vậy. Con đang hoài nghi không biết con có phải con ruột của hai người hay không."

Nghe vậy Minh Du cũng phải bật cười, thế nhưng khi đáp lời Mục Nghiên Chi ngữ khí lại tràn ngập sự ghét bỏ. "Thật ra mẹ cũng muốn như vậy. Ai mà không muốn có một cô con gái xinh đẹp đáng yêu như Nhĩ Đoá cơ chứ. Nhưng mà việc này mẹ thật sự không có cách nào thay đổi."
Nguyên Nhị nhịn không được ôm bụng cười ầm lên, thấy Mục Nghiên Chi trừng lại đây cô vội vàng trốn ở phía sau Minh Du rồi làm mặt quỷ với anh.
Mục Nghiên Chi chưa kịp nói gì thì đã bị Minh Du cắt ngang. "Mục Nghiên Chi , không cho phép con hung dữ với Nhĩ Đóa."
"..." Mục Nghiên Chi thiếu chút nữa muốn trợn trắng mắt. "Con còn chưa nói lời nào đâu."
Nguyên Nhị từ phía sau lưng Minh Du thò đầu ra, cười đến đôi mắt đều cong lên, dáng vẻ đắc ý vô cùng.
Cô nuốt nước miếng nhìn Mục Nghiên Chi: "Anh Nghiên Chi, anh nói cái gì cũng vô dụng."
"..." Mục Nghiên Chi.
Từ lúc Nguyên Nhị trở về trong nhà bếp cũng trở nên ồn ào nhốn nháo, hoan thanh tiếu ngữ.
Bên ngoài sắc trời bắt đầu tối, Nguyên Nhị rửa tay rồi đi ra khỏi nhà bếp chuẩn bị đi tới phòng Mục Quốc Phong. Mới vừa đi ra khỏi nhà bếp thì có người ôm lấy cô từ phía sau, lưng của cô dán lên một lồng ngực ấm áp.
Tuy rằng cũng đoán được người này là ai nhưng Nguyên Nhị vẫn bị người tới dọa sợ, tiếng hét buột miệng thốt ra.
Giây tiếp theo miệng bị một bàn tay lớn che lại, tiếng thét chói tai thình lình bị ngăn lại.
"Ưm...ưm ưm ưm..."
Nguyên Nhị giãy giụa, dùng sức gỡ bàn tay to, quay đầu trừng mắt nhìn người kia. "Làm gì vậy?"
Thanh âm hờn dỗi.
Tiếng thét chói tai kinh động tới người trong bếp, giọng nói của Minh Du từ bên trong truyền ra. "Nhĩ Đóa, làm sao vậy?"
"A! Không có việc gì đâu mẹ."
Nguyên Nhị tùy tiện tìm cái cớ "Không cẩn thận vấp chân thôi ạ."
"Vậy con nhớ cẩn thận một chút..."
"Phụt..."
Lời dặn dò cùng tiếng cười đồng thời vang lên.
Nguyên Nhị há mồm vừa muốn mắng chửi thì Mục Nghiên Chi đột nhiên cúi đầu, cong cong đôi môi chuẩn xác ở trên môi cô hôn một cái giống như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh thì rời đi. Nhưng mà Nguyên Nhị vẫn hoảng hốt nhìn nhìn xung quanh, thấy không có ai mới cắn răng, nhấc chân hung hăng dùng sức giẫm lên chân Mục Nghiên Chi.
Sau khi giẫm xong thì xoay người chạy lên lầu.
Mục Nghiên Chi dựa lưng vào tường, nhấc chân lên. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua ngón chân lộ ở bên ngoài dép lê, môi nở nụ cười.

Cô gái nhỏ này tâm cũng quá độc ác.
Này cũng không biết dùng bao nhiêu dùng sức đâu.
Xương cốt anh cứng không có việc gì, nhưng không biết bàn chân trắng nõn kia có vấn đề gì hay không.
Sự thật chứng minh thì không có việc gì.
Lúc thấy Nguyên Nhị một bậc lại một bậc nhảy xuống cầu thang đi theo Mục Quốc Phong thì anh biết không có việc gì rồi.
"Hừ! Cô nhóc không có lương tâm."
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng lúc ăn cơm tối còn không phải vẫn cam tâm tình nguyện gắp đồ ăn cho cô hay sao, nào là gỡ xương cá rồi lột tôm. Nhìn thấy cô ăn đến ngon lành, miệng nhét đầy thức ăn giống như hamster, bộ dáng thật đáng yêu, anh không khỏi muốn cười.
Giống như thức ăn trước mặt đều đặc biệt thơm ngon.
Có lẽ là ánh mắt của Mục Nghiên Chi đặc biệt có tính xâm lược Nguyên Nhị theo bản năng nhìn về phía anh, khi đối diện với cặp mắt sâu thẳm kia cô có điểm sửng sốt. Cô gắp một con tôm đã lột vỏ ở trong bát rồi đưa đến bên miệng anh, nhỏ giọng nói: "Anh Nghiên Chi, anh muốn ăn cái này sao?"
Mục Nghiên Chi thoải mái nhìn thẳng vào cô, trầm mặc một lát anh đột nhiên há mồm cắn lấy trứng tôm, tinh tế nhai nuốt.
"Ừ! Thật ngọt."
Thấy anh ăn đến cao hứng Nguyên Nhị nhìn trong chén còn sót lại một con tôm, chần chờ một lát cuối cùng vẫn gắp lên rồi hỏi. "Anh Nghiên Chi, anh còn muốn ăn không?"
Lời này là nói với Mục Nghiên Chi nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm con tôm trong tay, lưu luyến không rời.
"Đây chính là con cuối cùng." Cô nhỏ giọng nói thầm.
Mục Nghiên Chi nuốt con tôm trong miệng, đầu lưỡi vươn ra, không biết là lơ đãng hay là cố ý thế nhưng đầu lưỡi vòng quanh môi liếm một vòng. "So với cái này...anh càng muốn ăn cái khác."
Ánh mắt anh rũ xuống, cố tình dừng trên đôi môi dính đầy dầu mỡ của cô. "Cái khác giống như ăn càng ngon hơn."
Nguyên Nhị lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh, trong phút chốc lỗ tai đều đỏ.
Phía dưới bàn, cô giơ chân hướng sang bên cạnh đá vào chân Mục Nghiên Chi một cái.
Mục Nghiên Chi thầm kêu rên, trên mặt vẫn duy trì được bộ dáng mỉm cười.
Nguyên Nhị cho anh một ánh mắt, tựa như đang nói: Anh còn  xằng bậy em sẽ phế anh.
Tươi cười trên mặt Mục Nghiên Chi gia tăng vài phần, nhớ tới chuyện đã đáp ứng với cô sẽ không công khai chuyện của hai người anh quyết định không trêu chọc cô nữa. Anh thu hồi ánh mắt, nghiêm túc như trước. "Không ăn, em ăn đi!"
Biết hai người quan hệ rất tốt, chút nhạc đệm trên bàn cơm lọt vào trong mắt các trưởng bối cũng giống như chút náo loạn nhỏ ngày thường, bọn họ cũng không quá để ý.
Ăn xong cơm tối, Minh Du lấy ra bánh kem ở tủ lạnh, rất có nghi thức cắm thêm một ngọn nến. Ngọn nến là một con thỏ nhỏ mang cái kính đen, bộ dáng ngốc ngốc rất đáng yêu.

Mục Nghiên Chi nhìn con thỏ kia, cười nói: "Con thỏ này sao lại giống cô gái nhỏ của chúng ta vậy nhỉ."
"Hả?" Nguyên Nhị không rõ ý của anh. "Có ý gì?"
Mục Nghiên Chi nhấp môi dưới, cười khẽ nói: "Rất đáng yêu."
"Cảm ơn anh Nghiên Chi..."
Nguyên Nhị vui vẻ nói lời cảm ơn, nhưng không ngờ Mục Nghiên Chi không chờ cô nói xong đã nói tiếp: "Ngốc ngốc."
"....."
Anh mới ngốc ngốc.
Nguyên Nhị không muốn nói chuyện với anh, ánh mắt một lần nữa đặt trên bánh kem, lúc này Minh Du cũng đã cắm xong nến. "Tới tới tới...Nhĩ Đóa, con mau ước nguyện đi."
"A?" Nguyên Nhị dở khóc dở cười. "Mẹ Mục, đây cũng không phải là ăn sinh nhật mà."
"Không sao, ai nói sinh nhật mới có thể châm nến ước nguyện."
Minh Du thúc giục nói: "Nhĩ Đóa, nhanh lên."
Nguyên Nhị biết thoái thác không được đành phải ngoan ngoãn nhắm hai mắt, chắp tay trước ngực giơ lên trước mặt, nghiêm túc ước một nguyện vọng, sau đó mở to mắt. Trong ánh mắt yêu thương của mọi người cô thổi tắt nến.
Minh Du cầm lấy dao bắt đầu cắt bánh kem. Nguyên Nhị ngồi tại chỗ chuẩn bị ăn bánh kem, bộ dáng giống như chú mèo tham ăn.
Mục Nghiên Chi nhịn không được muốn trêu chọc cô. Anh đưa tay rút ra một tờ giấy, sau đó duỗi qua xoa xoa ở khóe miệng của Nguyên Nhị.
Nguyên Nhị quay đầu nhìn anh, vẻ mặt mờ mịt. "Anh làm gì vậy?"
"Lau nước miếng."
Mục Nghiên Chi gấp khăn giấy lại. "Sắp nhỏ giọt rồi kìa."
"Cái gì?" Nguyên Nhị duỗi tay sờ khóe miệng, giây tiếp theo giống như hiểu ra điều gì. Khi cô quay đầu nhìn thì Mục Nghiên Chi sớm đã không tiếng động nở nụ cười vui vẻ, mặt mày hơi cong, đuôi mắt còn hơi hơi nhếch lên. Cô chỉ vào anh, không cao hứng nói. "Mục Nghiên Chi, anh lại gạt em."
Lúc này, mọi người trên bàn cơm cười thành một mảnh.
Sau khi kết thúc bữa cơm Nguyên Nhị dẫn Mục Quốc Phong về phòng nghỉ ngơi, sau đó nói lời tạm biệt với Mục Diệc Thâm và Minh Du, cuối cùng thì theo Mục Nghiên Chi rời nhà chính.
Khoảng sân rộng lớn, trên con đường từ nhà chính đi tới tòa nhà phía bắc có trồng những cây trúc nhỏ. Mục Nghiên Chi đột nhiên đứng lại, đôi tay cắm vào trong túi quần, ánh mắt nhìn vào cô gái nhỏ đang nhảy nhót phía trước, trên môi là nụ cười hạnh phúc.
Ánh đèn đường toả ra tông màu ấm, khuôn mặt anh hiện lên sự dịu dàng. Ở đó ngoại trừ tình yêu thì dư lại đều là sủng nịch.
Trên con đường nhỏ, ngoài âm thanh xào xạc của lá cây thì còn có tiếng cười nho nhỏ của cô gái anh yêu. Khi tiếng cười ấy lướt qua bên tai tựa như khúc nhạc đặc biệt dễ nghe.
Thật tốt khi có cô bên cạnh.
"Lỗ tai nhỏ." Anh đột nhiên cất tiếng gọi cô gái của mình.
Lúc này Nguyên Nhị mới phát hiện anh đã sớm dừng lại. "Chuyện gì vậy? Sao anh lại đứng bất động ở chỗ đó?"
Mục Nghiên Chi cười cười, rút tay ra khỏi túi quần, ngón tay thon dài đong đưa vài cái, hướng cô vẫy vẫy tay. "Em lại đây đi."
Bình Luận (0)
Comment