Lỗ Tai Nhỏ Của Anh

Chương 37

Nguyên Nhị biết đây chỉ là lời nói khi tức giận, chẳng qua cô nhịn không được mới muốn nói như vậy thôi.

Cô biết, là một quân nhân khi đối diện với nguy hiểm dĩ nhiên sẽ phải xông lên phía trước. Ba của cô chính là như vậy, lưng đeo sứ mệnh quân nhân, cuối cùng dâng hiến cả mạng sống của mình. Từ khi hiểu chuyện có đôi khi cô sẽ nghĩ, nếu năm đó ba có thể ích kỷ một chút thì có lẽ ông sẽ không chết. Ông ấy không chết mẹ cũng sẽ không chết, người một nhà bọn họ vẫn sẽ là một gia đình hạnh phúc.

Nhưng mà, nếu thật sự như vậy có phải ba sẽ cảm thấy hổ thẹn với bộ quân phục mà ông mặc trên người hay không.

Năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì Nguyên Nhị cũng chưa từng tìm tòi nghiên cứu, cô chỉ biết ba của mình đã hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ. Mục Diệc Thâm lúc đó là đội trưởng, ông vẫn luôn áy náy đối với chuyện không thể đem đồng đội an toàn về nhà, cũng vì lẽ đó bọn họ mới nhận cô vào Mục gia, cho cô tất cả sủng ái.

Nguyên Nhị nhìn Mục Nghiên Chi, loại ý niệm này lại sinh ra thêm lần nữa, nếu anh ích kỷ một chút có lẽ bây giờ sẽ không phải nằm trên giường bệnh. Lần này là may mắn nhưng lần sau thì sao? Nếu có lần sau thì liệu anh có thể gặp may mắn nữa hay không?

Mục Nghiên Chi ngây ngẩn cả người, không thể tưởng tượng được cô sẽ nói những lời này. Sao anh có thể không nghĩ tới cô, trong đầu của anh tất cả đều là hình ảnh về cô, có mười lăm phút nhàn rỗi anh cũng suy nghĩ về cô.

Hiện tại cô đang làm gì?

Cô béo hay là gầy?

Không có anh ở bên liệu cô có bị người khác bắt nạt hay không?

Một khắc kia khi anh ngã xuống, trong đầu không phải là vấn đề liệu bản thân có thể trở về hay không mà là suy nghĩ xem nếu cô không có anh thì phải làm sao?

Nhưng anh không thể vì bảo vệ bản thân mà bỏ qua sự an nguy của các đồng đội, không thể làm điều gì có lỗi với bộ quân phục mà anh đang khoác trên mình.

“Nguyên Nhị…” Mục Nghiên Chi cắn chặt răng, dùng hết sức lực toàn thân nhẹ nhàng cầm tay cô, tiếng nói nghẹn ngào: “Thực xin lỗi...Thực xin lỗi...”

Nguyên Nhị không dám nhìn anh, cô sợ chỉ cần bản thân vừa nhìn anh thì không thể tức giận được nữa.

“Anh Nghiên Chi…” Thanh âm nghẹn ngào, dễ như trở bàn tay rút tay ra khỏi tay anh. Nguyên Nhị đứng lên đưa lưng về phía anh. “Anh nghỉ ngơi đi, em đi tìm bác sĩ.”

“Nguyên Nhị…”

Cô làm như không nghe thấy tiếng Mục Nghiên Chi gọi, mang theo thái độ trốn tránh chạy nhanh ra ngoài.

Mục Nghiên Chi cả người vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng đơn bạc của cô, cái gì cũng làm không được.

Vài phút sau, bác sĩ chính mang theo mấy người y tá tiến vào. Nguyên Nhị theo ở phía sau nhưng không tới gần, chỉ đứng ở trong một góc yên lặng nhìn, không rên một tiếng. Biểu tình bình tĩnh kia làm người khác nhìn không ra giờ phút này cô có tâm tình gì.

Sau khi bác sĩ làm kiểm tra đơn giản, vừa lòng gật đầu. Ông nhìn thoáng qua phía Nguyên Nhị. Lúc này cô đã đi tới gần.

“Bác sĩ.” Nguyên Nhị kêu một tiếng, hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”

Cô chung quy vẫn nhịn không được nỗi lo lắng đối với anh.

“Hẳn là không có gì đáng ngại, giống như ngày hôm qua tôi đã nói, bệnh nhân cần được tịnh dưỡng thật tốt, người trẻ tuổi cơ thể tốt, không lâu nữa là có thể giống như trước kia. Nhưng mà mọi người cần chú ý về chế độ ăn uống của cậu ấy, nên ăn thanh đạm, đặc biệt là mấy ngày nay nên ăn thức ăn dễ tiêu hóa.”

Bác sĩ thấy Nguyên Nhị nhăn mày, vỗ vỗ bả vai an ủi cô. “Yên tâm đi, mạng của các vị chiến sĩ Trung Quốc đều rất lớn.”

Nguyên Nhị giật giật khóe miệng, nhẹ nhàng gật đầu. “Cảm ơn bác sĩ.”

Phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Nguyên Nhị không nói lời nào, lẳng lặng ngồi ở trên sofa chơi di động. Mục Nghiên Chi nhìn thẳng vào cô, rất nhiều lần gọi tên cô nhưng không được đáp lại.

Cuối cùng, Mục Nghiên Chi đành phải từ bỏ. Bác sĩ cũng đã nói anh cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, vậy thì anh sẽ tận dụng quãng thời gian này để dỗ cô thật tốt.

Mục Nghiên Chi ở bệnh viện ở nửa tháng. Trong khi đó Nguyên Nhị chỉ xin nghỉ ba ngày, ba ngày kia cô đều ngốc tại bệnh viện. Tuy rằng đang tức giận, nhưng nếu bảo cô không quản anh thì cô làm không được.

Mấy ngày nay Mục Nghiên Chi nói nhiều nhất chính là xin lỗi. Nguyên Nhị nghe thấy được nhưng cũng không tỏ thái độ tha thứ hay là không tha thứ. Cô giống như người câm vậy, cả ngày không nói với anh lời nào, ánh mắt nhìn anh cũng nhàn nhạt, không còn sáng như xưa.

Có một khắc Mục Nghiên Chi cho rằng cô sẽ mặc kệ anh.

Thời gian sau này, ngoại trừ cuối tuần thì những ngày khác Nguyên Nhị đều tan học mới đến bệnh viện, ngày hôm sau sẽ trở lại trường.

Ngày Mục Nghiên Chi xuất viện vừa vặn là cuối tuần. Buổi tối trước ngày xuất viện Nguyên Nhị trực tiếp ở lại bệnh viện, ngủ đến nửa đêm thì cảm thấy bản thân bị di chuyển. Cô mở mắt ra lập tức nhìn thấy khuôn mặt Mục Nghiên Chi ở phía trên. Cô hoảng sợ, vội vàng từ trong lòng anh nhảy xuống khỏi giường.

Nguyên Nhị hung hăng giáo huấn anh một trận, người kia mang theo ủy khuất trở lại trên giường ngủ của mình.

Ngày hôm sau, Nguyên Nhị không thèm nhìn tên đàn ông thối đang ngồi ở trên giường kia, tùy tiện tìm một bộ quần áo ném cho anh.

“Thay đi.” Thanh âm lạnh như băng.

Mục Nghiên Chi nhận lấy quần áo đi vào buồng vệ sinh, lúc ra ngoài Nguyên Nhị đã thu dọn xong hành lý. Anh đi qua vừa muốn nói gì đó thì cửa phòng bệnh mở ra, người tới là Minh Du và chú Trương.

Nguyên Nhị đem hành lý giao cho chú Trương rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Minh Du là người từng trải, bà cùng Mục Diệc Thâm lúc còn trẻ tuổi từng có không ít mâu thuẫn, chuyện của hai đứa trẻ này bà sớm đã nhìn ra. Bà còn nghĩ rằng qua mấy ngày thì hai người sẽ hòa hợp, nhưng bây giờ nhìn tình huống này sợ là một chốc cũng không thể hòa hảo.

Hai đứa nhỏ là bà nhìn từ nhỏ tới lớn, tuy rằng không phải mọi chuyện đều tự tay bà làm lấy nhưng đối với tính cách của hai người bà lại hiểu rất rõ. Mục Nghiên Chi nhìn thì thanh lãnh, nhưng thực chất là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, còn Nguyên Nhị tuy rằng nhìn qua mềm mại không có gì tính tình gì lớn, nhưng thực chất tính cách có chút quật cường, có đôi khi lại hiểu chuyện đến mức người khác không biết phải làm sao.

Minh Du không biết bọn họ vì chuyện gì mà giận dỗi, nhưng theo suy đoán của bà có khả năng đây không phải là việc nhỏ.

Bà vỗ nhẹ bả vai con trai mình, thở dài nói: “Con trai, có chuyện gì thì phải nghiêm túc nói chuyện. Nhĩ Đóa không phải là người không nói đạo lý.”

Cái này Mục Nghiên Chi đương nhiên biết, nhưng cô không muốn nghe anh nói.

Anh thở dài, gật đầu. “Con biết rồi.”

Dưới lầu, khi chú Trương cho xe dừng lại Nguyên Nhị lập tức chui vào ghế phụ. Mục Nghiên Chi nhìn cô, cái gì cũng chưa nói, lẳng lặng ngồi ở phía sau. Minh Du ở bên ngoài xe bất đắc dĩ thở dài, bà khom lưng ngồi vào ghế sau với con trai.

Tới nhà, Mục Nghiên Chi cho rằng Nguyên Nhị sẽ đi theo anh trở lại tòa nhà phía Đông, nhưng sự thật thì không phải vậy. Cô vừa xuống xe thì trực tiếp trở về tòa nhà phía Bắc. Mục Nghiên Chi không muốn chọc cô tức giận, uể oải trở về tòa nhà của mình.

Buổi tối anh đi tới tòa nhà phía Bắc, nhưng lại phải ăn canh bế môn.

Ngày hôm sau là thứ hai, Nguyên Nhị phải về trường học. Mục Nghiên Chi vốn cho rằng sớm chờ ở cửa tòa nhà phía Bắc khẳng định sẽ nhìn thấy cô, nhưng không nghĩ tới cô so với anh còn sớm hơn. Khi anh tới cô đã đi rồi.

Nguyên Nhị vừa đi chính là một tuần. Mục Nghiên Chi gọi không ít cuộc điện thoại nhưng cô đều tùy tiện trả lời rồi cúp điện thoại.

Trong ký túc xá, Nguyên Nhị ánh mắt dại ra nhìn cuộc gọi mình vừa cắt đứt, không biết suy nghĩ cái gì. Đinh Nhụy lại đây vỗ lên bả vai của cô, lo lắng hỏi: “Cậu làm sao vậy? Trong khoảng thời gian này tớ thấy cậu cứ như mất hồn mất vía, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Xảy ra chuyện gì?” Cửa ban công vừa vặn mở ra, hai chị em Dương gia đi vào trăm miệng một lời hỏi.

Nguyên Nhị hoàn hồn, im lặng nhìn các cô ấy, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Các cậu cảm thấy tớ có phải là người ích kỷ hay không?”

“Hả? Vì sao cậu lại hỏi như vậy?” Đinh Nhụy.

“Đúng vậy.” Dương Hiểu Na nhíu nhíu mày. “Sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?”

Tuy rằng mới quen biết Nguyên Nhị không lâu nhưng bọn họ biết cô không phải là người ích kỷ, có đôi khi còn suy nghĩ cho người khác.

Nguyên Nhị đem chuyện cô và Mục Nghiên Chi một năm một mười nói rõ ràng, cuối cùng hỏi: “Tớ sai rồi sao? Có phải tớ không nên giận dỗi với anh ấy? Có phải tớ không nên có những suy nghĩ như vậy?”

Nói xong, Nguyên Nhị lập tức bật khóc. “Nhưng mà ba của tớ chính là như vậy mà ra đi, vĩnh viễn không thể trở về. Mẹ của tớ bởi vì không thắng nổi nỗi nhớ về ông cho nên cũng đi theo.”

Ba người trong ký túc xá đều chấn kinh. Các cô chỉ nghe Nguyên Nhị nói qua cha mẹ đều đã chết, là Mục gia thu dưỡng cô.

Nhưng không nghĩ tới ba của cô lại là một vị liệt sĩ, một người vì nước hy sinh thân mình, mà mẹ của cô...

Khó trách, Mục gia sẽ thu dưỡng cô.

“Nguyên Nhị, cậu không hề ích kỷ. Cho dù cậu có suy nghĩ có ích kỷ thì cũng không sai. Cậu không phải là chiến sĩ trên chiến trường, cậu chỉ là một người bình thường, đương nhiên sẽ hy vọng người mình thích có thể an toàn trở lại. Đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ nghĩ như vậy.”

“Đúng vậy! Đinh Nhụy nói không sai, cậu chỉ là một người bình thường, nghĩ như vậy cũng không có vấn đề gì.” Dương Hiểu Lệ.

Dương Hiểu Na cũng gật gật đầu, nói: “Nguyên Nhị, nếu cậu để ý tới anh ta vậy thì trở về nói chuyện nghiêm túc với anh ta đi!”

Nguyên Nhị cúi đầu, trầm mặc không nói. Bả vai vì ức chế mà run rẩy, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống đôi tay.

Giây tiếp theo, cô cảm nhận được bản thân rơi vào một lồng ngực ấm áp, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi.

“Cảm ơn cậu, Đinh Nhụy.” Cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh. “Cảm ơn các cậu, Hiểu Lệ, Hiểu Na.”

……

Thứ sáu, Nguyên Nhị chuẩn bị về nhà tâm sự thật tốt với Mục Nghiên Chi, nhưng không nghĩ tới cô chưa về nhà đã nhìn thấy anh. Cô đứng ở dưới ký túc xá nhìn chiếc xe việt dã dừng ở trước mặt, bỗng dưng đỏ mắt, cảm giác ủy khuất lập tức tuôn trào. Cô cũng không rảnh lo nơi này là cửa ký túc xá, trực tiếp ngồi xổm xuống khóc nức nở.

Cánh cửa chỗ ghế lái mở ra, Mục Nghiên Chi cũng không thèm đóng cửa trực tiếp chạy tới chỗ người kia kéo cô đứng dậy. Anh dẫn người đi tới chiếc xe rồi trực tiếp nhét cô vào ghế phụ, còn bản thân thì vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái sau đó đóng cửa lại. Anh mới vừa xoay người cô gái nhỏ ở ghế phụ đã nhào tới, có thể là sợ đụng tới miệng vết thương cô đột nhiên dừng lại, không dám ôm anh.

Nguyên Nhị ngẩng đầu nhìn anh, một đôi mắt ướt dầm dề, trên mặt còn treo nước mắt, môi dưới bị cô dùng sức cắn, cổ họng phát ra tiếng khóc.

Đừng nói là ngày thường mà ngay cả khi bọn họ đang giận dỗi nhau Mục Nghiên Chi cũng không chịu nổi dáng vẻ này của cô, nước mắt của cô giống từng cây ngân châm hung hăng đâm vào trái tim anh, làm anh đau đến không thể thở nổi.

Mục Nghiên Chi đau lòng muốn chết, nơi nào còn quản được cái gì mà miệng vết thương, anh duỗi tay kéo người lại đây, gắt gao ôm vào trong ngực.
Bình Luận (0)
Comment