Lỗ Tai Nhỏ Của Anh

Chương 45

Mục Nghiên Chi cảm thấy cô gái nhỏ trong lòng mình bây giờ giống như một chú thỏ đang sợ hãi, làm người muốn yêu thương, nhưng cũng khiến cho người ta muốn khi dễ.

Anh cong cong khóe môi, cố ý hỏi: “Vậy em muốn như thế nào? Hửm?”

Tiếng nói trầm thấp lại khàn khàn, mang theo tia ẩn nhẫn, kèm với hơi thở nguy hiểm.

Nguyên Nhị đối diện với ánh mắt của anh, từ trong đáy mắt của anh có thể nhìn thấy mạch nước ngầm. Cô cúi đầu nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực trần trụi của người đàn. “Anh...anh nhẹ nhàng một chút.”

Giọng nói mềm mại có chút rầu rĩ từ ngực truyền đến. Mục Nghiên Chi biết bản thân đã không thể nhẫn nhịn được nữa, chỗ kia sớm đã ngo ngoe rục rịch.

Anh cũng không biết mình còn chờ cái gì, chỉ là…

Thôi! Mong ước bao lâu nay cuối cùng cũng được toại nguyện, thịt thỏ cũng đã đưa tới bên miệng nào có đạo lý lại không ăn.

Đột nhiên anh nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, một bàn tay đưa xuống phía dưới kéo chiếc khăn tắm rơi xuống mặt đất. Anh xoa xoa cô gái nhỏ rồi nắm lấy đôi tai mềm mại đáng yêu kia, thấp giọng nói: “Lỗ tai nhỏ, em cúi đầu nhìn xem.”

Nghe vậy, Nguyên Nhị nghe lời cúi đầu xuống. “Nhìn cái gì…a…”

“Này này này...” Cô đột nhiên ngẩng đầu, bưng kín mặt. “Anh... anh làm gì đấy!”

Mục Nghiên Chi một mặt thản nhiên nói: “Sợ cái gì, đợi chút nữa nó sẽ làm em sung sướng.”

“…” Nguyên Nhị.

“Nhưng…nhưng mà…a…”

Không không cho cô cơ hội tiếp tục nói chuyện Mục Nghiên Chi bế cô sải bước đi tới giường, hai người song song ngã vào chiếc giường mềm mại, đệm giường hãm xuống một vùng, khăn trải giường nháy mắt nhăn dúm dó.

Mục Nghiên Chi xoay người, đôi tay chống trên giường, từ trên cao nhìn cô gái ở phía dưới. Cô mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên vẫn chưa kịp phản ứng với những gì xảy ra. Anh cũng không cho cô thời gian để lấy lại tinh thần, cúi đầu nặng nề ngăn chặn môi cô…

Tuy rằng là một người trẻ tuổi huyết khí phương cương, nhưng có lẽ vì đây là lần đầu tiên của Nguyên Nhị cho nên Mục Nghiên Chi tận lực cẩn thận làm tốt mỗi một động tác. Anh hôn lên da thịt của cô, trong sự đối đãi dịu dàng của anh thì một chút lý trí của cô gái nhỏ từ từ tan rã cuối cùng hòa tan vào sự dịu dàng của anh.

Thẳng đến khi bên tai vang lên tiếng đồ vật bị xé rách Nguyên Nhị đột nhiên mở to hai mắt, nhìn người đàn ông vẫn luôn bình tĩnh giờ phút này đang luống cuống tay chân, vẻ mặt nôn nóng mang áo cho lão nhị của mình.

Nguyên Nhị bị dọa, vội vàng nghiêng đầu sang một bên.

Sao cô lại cảm thấy kích cỡ của thứ kia dường như đã khác so với vừa rồi? Cũng quá lớn rồi.

Mục Nghiên Chi nhận thấy được sự thay đổi của Nguyên Nhị, động tác trên tay càng nhanh. Anh một lần nữa đè lên người phía dưới sau đó cúi thấp đầu cắn vào chiếc cổ của cô.

Nguyên Nhị kêu rên thành tiếng, sau đó thì nghe thấy Mục Nghiên Chi thấp giọng nói bên tai: “Thế nào? Có vừa lòng không?”

Nguyên Nhị giật mình một cái, vừa muốn nói thì một cơn đau trong nháy mắt bao phủ cả người cô.

“A…đau quá…” Hốc mắt nháy mắt trở nên ướt át, từng giọt nước mắt từ từ chạy ra.

Mục Nghiên Chi đau lòng vô cùng, cố nén cổ xúc muốn từ bỏ. Anh nhẹ nhàng ôm lấy Nguyên Nhị rồi nhỏ giọng trấn an, sau đó lại dịu dàng hôn lên đôi môi của cô, mồ hôi trên mặt tựa như tất cả đều bị anh lau sạch. Cô gái nhỏ dưới thân vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt thống khổ.

“Thực xin lỗi…” Mục Nghiên Chi.

Nguyên Nhị ừm một tiếng, tùy tiện nói: “Không…không sao.”

Mục Nghiên Chi sửng sốt, đột nhiên cong cong khóe môi cười một tiếng.

Vào lúc mấu chốt sao lại trở nên khách khí như vậy.

Bỗng dưng, Nguyên Nhị không thoải mái vặn vẹo thân mình. Mục Nghiên Chi cảm thấy có một loại cảm giác khác thường xông thẳng lên trán.

Giây tiếp theo anh cũng không có tâm trạng để ý cái khác nữa, kế tiếp anh điên cuồng lặp lại cùng một động tác.

Trong phòng, âm thanh của đàn ông và phụ nữ đan xen nhau, không khí chung quanh càng ngày càng loãng. Cơn kích tình qua đi, hai người không hẹn cùng hít từng ngụm không khí, ngực kịch liệt phập phồng.

Chờ hô hấp ổn định lại Mục Nghiên Chi một tay chống đỡ cơ thể, rũ mắt nhìn người đã mềm nhũn thành một vũng nước ở dưới thân. Trên trán của cô đầy mồ hôi, những sợi tóc ướt át dán lên khuôn mặt, ánh mắt mê ly không hề tiêu cự, hiển nhiên là vẫn chưa thoát ra khỏi dư vị vừa rồi.

“Lỗ tai nhỏ, anh muốn…” Mục Nghiên Chi muốn nói lại thôi.

Nguyên Nhị nghe vậy thì thanh tỉnh không ít. Cô không dám nhìn vào ánh mắt Mục Nghiên Chi lúc này, bởi vì không cần nhìn cô cũng đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh.

Cô trộm rũ mắt, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã sợ tới mức phải thu hồi ánh mắt ngay lập tức.

Người đàn ông này tinh lực cũng quá dồi dào, cơn đau trên người cô chưa hoàn toàn biến mất anh lại bắt đầu.

Nhưng nghĩ qua đêm nay anh sẽ phải rời đi và không biết khi nào có thể về cô lại không nỡ cự tuyệt.

Nguyên Nhị cắn môi dưới, ngượng ngùng gật gật đầu.

Được sự cho phép của cô Mục Nghiên Chi lập tức hành động.

Lần này kết thúc đã 2 giờ sáng. Mục Nghiên Chi ôm chặt cô gái đã xụi lơ ở trong ngực, cúi đầu hôn từ đỉnh đầu xuống cái trán, cái mũi, đôi môi, chiếc cằm rồi từ từ đi xuống dưới, sau đó lại từ từ hôn lên phía trên, một lần lại một lần, mang theo nồng đậm đau lòng càng không nỡ.

Nếu có thể anh rất muốn đóng gói cô rồi mang theo bên người.

Nhưng mà đây cũng chỉ là một ý niệm vui đùa.

Có thể là do khó chịu Nguyên Nhị ngủ không được ngon giấc, mày gắt gao nhíu chặt. Mục Nghiên Chi buông cô ra, tay chân nhẹ nhàng xuống giường đi vào phòng tắm lấy khăn lông nhúng nước ấm, rồi lại nhẹ nhàng đi ra ngoài. Anh quỳ gối trên giường, dịu dàng lau toàn thân giúp Nguyên Nhị, lau xong thì ôm lấy cả người cô và chăn đặt lên sofa.

Anh mang tới một bộ khăn trải giường sạch sẽ trải lên giường, sau đó mới đặt cô gái nhỏ lên còn mình thì đi tắm rửa.

Nguyên Nhị mệt cực kỳ, ngủ đến say sưa, toàn bộ quá trình đôi mắt cũng chưa mở ra lần nào.

Mục Nghiên Chi rũ mắt nhìn chăm chú dung nhan cô gái nhỏ đang an tĩnh ngủ, lúc sau mới mang theo sự không nỡ nhắm mắt bắt đầu ngủ.

Sáng sớm hôm sau Nguyên Nhị trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, trong lúc mơ màng cô để mặc Mục Nghiên Chi điên cuồng một lần trên người mình, cuối cùng thì kiệt sức, không thể động đậy.

Lúc trời sắp sáng Nguyên Nhị nỗ lực nâng mí mắt nặng trĩu nhìn người bên cạnh.

Thấy thế Mục Nghiên Chi giơ tay nhẹ nhàng che lấy đôi mắt cô, ở bên tai lẩm bẩm: “Ngủ đi! Lúc đi anh sẽ gọi em.”

Nghe được lời này Nguyên Nhị cũng kiên trì không được nữa, mí mắt nặng trĩu cuối cùng cũng buông xuống, hai mắt nhắm lại, rất nhanh đã nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của cô, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

Mục Nghiên Chi nhíu mày, môi mỏng hé mở không tiếng động nói một câu, môi gắt gao mím thành một cái thẳng tắp, thần sắc ngưng trọng.

Thật xin lỗi.

Anh đang nói xin lỗi.

……

Nguyên Nhị đột nhiên bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên của cô chính là sờ sờ vị trí bên cạnh.

Độ ấm dưới lòng bàn tay tựa như lòng cô, từ từ lạnh xuống.

Cô chịu đựng cả người không khoẻ, cắn răng từ trên giường bò dậy, lúc mặc xong quần áo đang muốn chạy xuống lầu thì di động vang lên, cầm lấy vừa thấy là Mục Nghiên Chi gọi tới.

Cô nhấc máy còn chưa nói gì thì đã nghẹn ngào. “Nghiên…anh Nghiên Chi, anh ở đâu? Anh chờ em một lúc được không? Em đi tìm anh.”

Nghe thấy cô nói chuyện còn mang theo khóc nức nở Mục Nghiên Chi đột cảm thấy chua xót. Anh vốn định không muốn để cô nhìn mình rời đi, nhưng chung quy vẫn không đành lòng cự tuyệt.

Microphone truyền đến một tiếng thở dài, sau đó là giọng nói bất đắc dĩ. “Đến cổng lớn đi.”

Nguyên Nhị cúp điện thoại, mang dép lê, giống như người điên chạy ra ngoài.

Ngoài cửa lớn, một chiếc quân dụng màu xanh dừng ở đó. Nguyên Nhị liếc mắt một cái thì thấy được người đàn ông của mình đứng ở đuôi xe, bên cạnh anh là một người đàn ông khác. Cô nhận ra người này, hôm Mục Nghiên Chi nhận được điều lệnh người này cũng đã xuất hiện ở Mục gia. Mục Diệc Thâm và Minh Du cũng ở đó, không biết hai người đang nói gì với Mục Nghiên Chi, chỉ thấy anh nhíu mày gật gật đầu, từ khẩu hình có thể nhìn ra anh nói một chữ “được.”

Nguyên Nhị dừng lại một lát rồi đột nhiên chạy tới. Cô làm lơ tất cả những người đây người thẳng tắp lao vào lòng người đàn ông của mình. Mục Nghiên Chi sớm đã nhìn thấy, anh mỉm cười vững vàng đón lấy cô.

“Không cần gấp như vậy, anh nói chờ em thì sẽ chờ.”

Nguyên Nhị ôm chặt lấy anh, đầu dùng sức lung lay vài cái. “Anh gạt em, thiếu chút nữa thì anh đã lén đi rồi.”

Mục Nghiên Chi hít sâu một hơi, tay ở trên lưng cô vỗ nhẹ, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Thực xin lỗi! Anh sai rồi, anh không nên lén đi. Chẳng qua là anh không muốn nhìn thấy bộ dáng thương tâm khổ sở của em.”

“Nhưng mà anh làm như vậy em sẽ càng thêm khổ sở.” Nguyên Nhị nhỏ giọng lên án, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở rõ ràng.

Mục Nghiên Chi biết cô lại muốn khóc, nhanh chóng nâng đầu cô lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt, tiếp tục dỗ: “Ừm! Cho nên thực xin lỗi, sau này anh sẽ không như vậy nữa.”

Nguyên Nhị cắn cắn môi, nhìn anh một lát mới gật đầu. “Em tha thứ cho anh.”

“Khụ khụ…”

Bên cạnh truyền đến hai tiếng ho nhẹ. Nguyên Nhị ngẩn tò te, lúc này mới nhớ ra xung quanh còn có những người khác, cô ngượng ngùng nhéo vạt áo Mục Nghiên Chi, lui ra phía sau một bước kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Cô rụt rè nhìn người đàn ông vừa phát ra tiếng ho nhẹ, lộ ra một nụ cười xấu hổ.

Đối lập với sự không được tự nhiên của cô thì vẻ mặt của Mục Nghiên Chi lại thản nhiên hơn, bộ dáng của anh giống như không có việc gì, còn duỗi tay xoa đầu tóc xù xì của cô, ánh mắt sủng nịch: “Được rồi, anh phải đi đây, nếu không sẽ không kịp lên máy bay.”

“Em đó!” Anh cúi người, tầm mắt song song với Nguyên Nhị. “Ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, ngoan ngoãn đi học, ngoan ngoãn ăn cơm, nếu như ngày anh trở về mà thấy em gầy đi thì em sẽ biết tay anh. Còn nữa, em không thể thông đồng với mấy tiểu thịt tươi khác, nếu không em càng chết chắc rồi.”

Nguyên Nhị giật giật khóe miệng, liếc xéo anh mắt một cái. “Em mới không như vậy đâu! Em mới không cần người khác, em có anh là đủ rồi…”

Vừa dứt lời người đàn ông trước mặt đột nhiên cúi thấp xuống, Nguyên Nhị cảm giác trên môi nóng lên, nhưng độ ấm rất nhanh đã biến mất.

Nguyên Nhị ngẩng đầu thấy Mục Nghiên Chi liếm liếm khóe môi, môi mỏng lúc đóng lúc mở.

Anh nói: “Chờ anh, nhất định anh sẽ trở về.”

……

Mục Nghiên Chi đi rồi, ngồi máy bay rời khỏi thủ đô.

Bên này thủ đô, có lẽ ngoại trừ Mục Quốc Phong và Mục Diệc Thâm thì không có người nào biết anh được điều tới quân khu nào, được điều tới đơn vị đội bộ đội đặc chủng nào, có lẽ là cơ mật cho nên bọn họ không thể nói ra.

Chỉ có điều Nguyên Nhị mơ hồ đoán được đó không phải một địa phương bình thường.

Chuyện này đồng nghĩa với việc nhiệm vụ của bọn họ cũng không hề bình thường.

Rất có thể họ sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm vượt xa tưởng tượng của cô.

Tuy rằng từ nhỏ đã sinh hoạt trong môi trường quân đội, tai nghe mắt thấy những chuyện liên quan tới quân đội nhưng cô không có mộng tưởng của một quân nhân, cũng không có loại tình cảm thâm hậu dành cho đất nước.

Nhưng mà người đàn ông của cô thì có.

Anh có vậy thì cô sẽ tận lực ủng hộ anh.

Anh nói nhất định sẽ trở về, vậy thì cô sẽ tin tưởng anh.

Anh nói phải chờ anh, vậy thì cô nhất định sẽ chờ anh.

Tương lai ai cũng không có cách nào đoán trước được, vậy cứ sống tốt với hiện tại.

Thay vì phải hối hận về sau, thì tốt hơn hết là không nên cho mình cơ hội để hối hận.

Màn hình di động sáng lên, trong khung trò chuyện của cô và Mục Nghiên Chi có một tin nhắn lẳng lặng nằm đó.

Cho dù có bao nhiêu khó khăn trên con đường phía trước anh cũng sẽ đánh sập tất cả, vì em mang vinh quang trở về, chờ anh.
Bình Luận (0)
Comment