Lỗ Tai Nhỏ Của Anh

Chương 61

Nguyên Nhị nhìn vào ánh mắt chân thành tha thiết của anh, qua một lát gật gật đầu. “Ừm! Em nghe đây.”

“Đi thôi.” Mục Nghiên Chi nắm tay cô thật chặt, nói: “Đi theo anh.”

Nguyên Nhị lại gật đầu, ngoan ngoãn đi theo anh.

Mục Nghiên Chi đưa Nguyên Nhị  trở về tòa nhà phía Đông, về tới nhà anh lập tức dẫn cô vào phòng của mình khóa cửa lại. Anh dắt cô đi tới chỗ ghế sofa rồi đặt tay lên vai ấn cô ngồi xuống ghế.

Anh nhìn Nguyên Nhị rồi cười khẽ, ôn nhu nói: “Chờ anh một lát.”

Nguyên Nhị gật đầu. “Được.”

Mục Nghiên Chi đi tới đầu giường, ngồi xổm xuống mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, vài giây sau từ bên trong lấy ra một đồ vật. Anh đóng ngăn kéo, đứng lên đi tới chỗ Nguyên Nhị ngồi xuống cạnh cô.

Anh chìa bàn tay ra trước mặt cô. “Đưa tay cho anh.”

Nguyên Nhị nhìn anh một cái, đưa tay qua. “Làm gì vậy?”

Mục Nghiên Chi lật ngửa bàn tay cô lại rồi đặt một bàn tay của mình lên sau đó xòe ra.

Giây tiếp theo, trong lòng bàn tay truyền đến sự lạnh lẽo. Nguyên Nhị sửng sốt. “Đây là…”

Khi tay Mục Nghiên Chi rời đi cô cũng nhìn rõ vật trên tay mình, bất chợt im lặng. Cô trừng lớn hai mắt.

“Cái này không phải là…” Cô kinh ngạc nhìn Mục Nghiên Chi.

Đây chẳng phải là tấm huân chương anh vừa nhận được hay sao?

Cô đã từng thấy qua, nó giống với cái của chú Mục như đúc.

“Sao anh…sao anh lại lấy cái này ra?” Nguyên Nhị hỏi.

Mục Nghiên Chi cầm lấy bàn tay của cô rồi nhẹ nhàng gập lại. Trong phòng chỉ có ánh sáng của một ngọn đèn, ánh đèn tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp. Ánh mắt thâm thúy của anh dừng trên khuôn mặt đầy nghi hoặc của cô gái nhỏ. Anh mím môi, chậm rãi dịch lại gần cô, khi hai người cách nhau 1cm thì dừng lại.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, giọng nói của Mục Nghiên Chi vang lên còn mang theo một tia khàn khàn.

“Nguyên Nhị, đây là anh dùng máu tươi của mình để đổi lấy. Đây là vinh quang của anh, hiện tại anh đem vinh quang cả đời mình giao cho em. Từ nay về sau em chính là niềm vinh quang, là sự thông minh cũng chính là niềm kiêu hãnh của anh…”

“Không…” Nguyên Nhị cắt đứt lời anh, hốc mắt bỗng dưng ươn ướt, đôi mắt từ từ đỏ lên. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đầy thâm tình của Mục Nghiên Chi, cắn cắn môi dưới, thanh âm nghẹn ngào. “Không phải! Em không thông minh, cũng không đáng giá để anh lấy làm kiêu hãnh. Em là một người tùy hứng, keo kiệt. Là anh, anh mới đáng giá để lấy làm kiêu hãnh, anh mới là niềm kiêu hãnh của em. Chuyện anh có thể làm thì cả đời này em cũng không thể làm được, cố tình em còn trách anh, tức giận với anh…”

Thẳng đến giờ này khắc này Nguyên Nhị mới dám đối diện với những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình. Cô vẫn luôn cảm thấy bản thân tức giận với anh là vì ba năm qua anh chẳng quan tâm tới mình. Kỳ thật cô biết khi bản thân giận anh cũng là đang giận chính mình, tức giận vì mình không hiểu chuyện. Chẳng qua cô không chịu thừa nhận mà lại đem tất cả sự tức giận trút lên người anh.

“Thực xin lỗi…” Cô mếu máo nói, một phen tiến lên ôm lấy Mục Nghiên Chi. Hai tay gắt gao ôm chặt eo của anh, mặt chôn ở trước ngực, trong nháy mắt khóc đến rối tinh rối mù. Tiếng nức nở ở trong phòng đặc biệt rõ ràng, thậm chí còn có chút đột ngột.

Mục Nghiên Chi ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên những sợi tóc, vốn còn cho rằng cô chỉ khóc một lát thì sẽ nín ai ngờ khóc nửa ngày cũng không có ý muốn dừng lại. Anh bất đắc dĩ thở dài, bàn tay to lớn giữ lấy cái gáy của Nguyên Nhị nhẹ nhàng mát xa, có một loại trân trọng cẩn thận. Anh cười khổ, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng khóc. Em vừa khóc thì anh đã không dám nói cho em nghe chuyện xảy ra trong ba năm qua.”

Nghe vậy cơ thể Nguyên Nhị trở nên cứng đờ, rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh. Cô buông anh ra, giơ tay xoa xoa nước mắt trên mặt.

Mới vừa khóc xong cho nên hô hấp vẫn chưa được bình thường trở lại. Cô từ từ hít thở, lại hít sâu hai cái mới ngẩng đầu nhìn anh. “Không…Không khóc.”

Mục Nghiên Chi thương tiếc vuốt ve khuôn mặt có chút lạnh của cô, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ. “Sao trước kia anh không phát hiện ra em lại thích khóc như vậy nhỉ.”

“Đều là lỗi của anh.” Nguyên Nhị đáng thương hề hề hít hít mũi, chỉ vào Mục Nghiên Chi một mực chắc chắn.

Mục Nghiên Chi cười khẽ, gật đầu tiếp thu sự lên án của cô. “Ừm! Đều là lỗi của anh.”

“Biết vậy là tốt.” Nguyên Nhị liếc anh một cái, sau đó ôm gối ngồi thẳng người, nói: “Được rồi, hiện tại anh hãy nghiêm túc nói cho em nghe chuyện của anh đi.”

Phụ nữ thường thay đổi sắc mặt nhanh như vậy sao?

Đối mặt với sự chuyển biến đột ngột của cô Mục Nghiên Chi chỉ biết ngẩn người, tiện đà lắc lắc đầu. “Được! Anh sẽ nói cho em nghe tất cả mọi chuyện.”

Anh duỗi tay ôm vai Nguyên Nhị kéo vào lòng, sau đó bắt đầu chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra trong ba năm qua. Mục Nghiên Chi quả nhiên không che dấu bất cứ chuyện gì, một năm một mười rõ ràng tất cả. Chỉ là lúc anh cúi đầu nhìn cô gái đang bất động ở trong lòng kia thì phát hiện hóa ra cô đang cật lực kìm chế cảm xúc của bản thân. Đôi môi vốn hồng nhuận nay đã bị cô cắn sưng đỏ, tựa như giây tiếp theo sẽ có máu chảy ra. Khuôn mặt mới nín khóc không lâu nay đã dính đầy nước mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng cô không phát ra một chút âm thanh nào, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng. Dáng vẻ kia chỉ dùng hai chữ bi thương cũng không đủ để hình dung.

Mục Nghiên Chi bất ngờ, cảm thấy vào giờ phút này trái tim của mình như bị nghiền nát, vỡ vụn đến rối tinh rối mù. Anh nóng nảy nắm chặt cằm cô rồi mạnh mẽ tách môi ra.

“Đừng cắn, nếu còn cắn thì sẽ chảy máu. Anh nói những chuyện này không phải là muốn thấy em khóc, sớm biết như vậy thì có đánh chết anh cũng sẽ không nói cho em biết.”

“Ưm ưm ưm…” Nguyên Nhị đột nhiên lắc đầu, phát ra vài tiếng ưm đầy áp lực. Cô đẩy tay Mục Nghiên Chi ra, mím môi, hít sâu vài cái để bình ổn lại cảm xúc. Cô giương đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông đang tràn đầy lo lắng ở trước mặt. “Không…không cần! Anh…anh đã…đã nói chuyện gì…anh cũng sẽ nói…sẽ nói cho em…”

Mục Nghiên Chi thấy cô vừa thở dốc vừa nói chuyện thì đau lòng cực kỳ, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cô. “Đừng nóng vội, em cứ hít thở từ từ rồi hãy nói tiếp.”

Chờ Nguyên Nhị hoàn toàn bình phục thì đã qua một lúc lâu. Mục Nghiên Chi đau lòng bế cô ngồi lên đùi mình, thấp giọng dỗ.

Anh nhỏ nhẹ nói chuyện bên tai cô, nói thật lâu thật lâu, tựa như muốn đem tất cả lời ngon tiếng ngọt cả đời đều nói ra.

Tựa như qua một thế kỷ, trong phòng đột nhiên yên tĩnh. Mục Nghiên Chi cúi đầu nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ mới phát hiện hai mắt cô nhắm nghiền, hô hấp đều đều.

Anh khẽ nhíu mày, khóe miệng lại kìm chế không được hiện lên ý cười. “Khóc mệt rồi ư.”

Anh bế người đứng lên, đi tới giường đặt cô nằm xuống. Động tác rất nhẹ, giống như là sợ đánh thức người kia.

Sắp xếp cho Nguyên Nhị xong Mục Nghiên Chi cũng cởi áo khoác nằm cạnh cô, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Anh rũ mắt nhìn Nguyên Nhị một cái, cong môi hôn lên trán. “Ngủ ngon.”

Nửa đêm Nguyên Nhị vì khát mà tỉnh, lúc mở mắt vẻ mặt mờ mịt. Cô nhìn xung quanh mới phát hiện đây là phòng Mục Nghiên Chi.

Bỗng dưng, nhớ tới lí do vì sao mình lại ngủ ở chỗ này. Thế mà cô lại có thể ngủ khi nghe Mục Nghiên Chi dỗ mình.

Cô biết bản thân có thể yên tâm ngủ như vậy là vì có Mục Nghiên Chi bên cạnh, không ai có thể mang lại loại cảm giác an toàn giống như anh mang đến. Chính vì thế mới có chuyện cô vừa thả lỏng cơ thể thì đã lập tức chìm vào giấc ngủ.

Chuyện còn chưa nói xong sao cô có thể ngủ như vậy chứ.

Nguyên Nhị quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài một mảnh đen thui, có lẽ hiện tại đang là nửa đêm.

Nguyên Nhị dùng sức chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, muốn đứng lên mới phát hiện cả người không thể động đậy, vừa quay đầu thì chiếc cằm cương nghị lọt vào tầm mắt.

Cô ngẩng đầu quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt người đàn ông.

Lúc trước luôn cưỡng ép bản thân không chú ý đến anh, hiện tại nghiêm túc đánh giá mới phát hiện anh càng thành thục hơn so với trước kia. Chưa đến một buổi tối mà râu cũng đã mọc ra, trong phòng không quá sáng, chỉ có thể mơ hồ thấy màu xanh nhàn nhạt nơi đôi mắt, khi nhìn vào cái mũi cô thấy nó dường như đã cao hơn trước kia, lông mi cũng dài hơn, còn hơi hơi cong lên. Làn da của anh so với trước kia thì đen hơn một chút, nhưng đối với một người đàn ông thì cũng xem như là trắng rồi.

Trước kia trắng đến có chút lóa mắt.

Nhưng mà cô cảm thấy bây giờ anh giống như càng đẹp trai, càng có mị lực.

Nguyên Nhị chu chu miệng, đột nhiên có chút không vui.

Bởi vì bên cạnh anh từng xuất hiện một cô gái.

Nằm vùng! Hóa ra ba năm qua anh đã phải làm nhiệm vụ nguy hiểm nhất, nhiều lần chênh vênh bên bờ vực sinh tử.

Băng nhóm buôn lậu ma túy có những loại người nào không cần suy nghĩ cô cũng có thể biết.

Điên loạn, không bằng cầm thú.

Trên thế giới này có biết bao nhiêu người, bao nhiêu gia đình bị hủy ở trên tay bọn họ, quả thật đếm không hết.

Độc phẩm khiến người vừa nghe lòng sinh chán ghét, những gia đình có người bị thứ độc phẩm này làm hại thậm chí đã sinh ra lòng căm hận.

Hóa ra ba năm qua anh là vì muốn cứu vớt những người, những gia đình gặp phải chuyện này mà trả giá không biết bao nhiêu.

Tối hôm qua khóc đến mất khống chế không đơn thuần chỉ là nghe anh nói đã bị thương nhiều lần, thậm chí thiếu chút nữa đã chết, mà có một phần nguyên nhân là vì cô cảm thấy áy náy.

Sao cô lại có thể trách anh như vậy?

Khả năng, là vì chưa trưởng thành.

Ba năm qua cô đã học được cách sống tự lập, học cách kiên cường. Vốn tưởng rằng mình đã trưởng thành, nhưng khi đối diện với những chuyện trước mặt cô mới biết mình chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ.

Tùy hứng, không biết thông cảm.

Tựa như trước kia, ba thường xuyên vừa đi chính là vài tháng. Lúc ấy tuổi còn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy các bạn nhỏ khác có ba bên cạnh thì cô sẽ oán trách vì sao ba không về nhà, mỗi lần như vậy mẹ sẽ kiên nhẫn giải thích với cô, nói ba đang đi làm chuyện to lớn, nói phải vì ba mà cảm thấy kiêu hãnh. Trước kia cô không hiểu được tâm trạng của mẹ nhưng hiện tại cô đã hiểu.

Yêu một người là phải toàn lực ủng hộ người đó làm những chuyện mà họ thích, yêu một người là cho dù không có hồi báo cũng nguyện ý yên lặng trả giá.

Cô nghĩ vào một khắc này bản thân mới thật sự trưởng thành.

Bỗng dưng, ánh mắt Nguyên Nhị sáng rực lên, khóe miệng gợi lên một nụ cười. “Mục Nghiên Chi, em cảm thấy...em yêu anh nhiều hơn trước kia.”

Nói xong, cô nhắm mắt chuẩn bị dúi đầu vào cổ của Mục Nghiên Chi, còn chưa kịp chạm vào đã nghe thấy một giọng nói từ đỉnh đầu truyền đến. Giọng nói khàn khàn mang theo chút ủ rũ. “Ừm! Anh cũng yêu em, rất yêu rất yêu...vô cùng yêu em…”

Nguyên Nhị bị dọa, đột nhiên ngẩng đầu. “Anh…”

Không phải đã ngủ rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment