Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 116

9 giờ tối Ôn Từ liên tục ngáp mấy cái, cô thật sự không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, chỉ đành về phòng nghỉ ngơi trước.

Phó Từ Bạch thấy cô đứng lên cũng muốn buông cây guitar xuống, nhưng Ôn Từ cố chấp bảo anh ở lại chơi một lát nữa đi.

- --Đọc full tại truyenggg.com---

Dù sao anh cũng là giọng ca chính của ban nhạc, anh ở lại mọi người sẽ vui vẻ nhiều hơn.

Phó Tư Bạch nhìn ra được ý tứ trong ánh mắt của người con gái này--- cô ngại ngùng khi khi ở chung một phòng với anh, vì thế anh cũng không miễn cưỡng, để cô lên lầu một mình.

Ôn Từ về phòng, cô tắm nước nóng cho thoải mái, dùng máy sấy tóc sấy khô tóc.

Cô nhìn mình trong gương, làn da trắng nõn. Màn sương mờ mờ đôi mắt trong veo của cô, khuôn mặt sáng lạn.

Chiếc váy ngủ ren trắng được mẹ mua cho, chất liệu rất thoải mái.

Cô lại nhớ đến chuyện tối qua, khuôn mặt trắng nõn của cô bỗng chốc đỏ bừng lên.

Cuộc đời vốn là như vậy, niềm vui và nỗi đau cùng tồn tại, cái trước thường ít đến đáng thương, cái sau là bình thường.

- --Đọc full tại truyenggg.com---

Mỗi một giây phút ở bên nhau, cô cố gắng đối xử tốt với anh, coi như là sống đúng với trái tim mình.

Ôn Từ thoải mái nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, trong điện thoại Mạc Nhiễm gửi tin nhắn cho cô---

Nhiễm: “Bảo bối, em không nên về trước, em vừa đi đã có rất nhiều con gái đến xin wechat của Phó Từ Bạch nè!”

Ôn Từ: “Ngay cả em anh ấy còn không thêm wechat. (Mỉm cười).”

Không lâu sau cửa phòng truyền đến tiết “Két”, Phó Tư Bạch trở về phòng.

Ôn Từ vội vàng đắp chăn lên giả vờ ngủ, dùng chăn trùm kín mình, xoay người qua.

Dù có như vậy thì mỗi một tế bào trên cơ thể của cô cũng đang cảm nhận được sự tồn tại của anh, nghe thấy được anh đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Anh đứng bên cửa sổ và ngắm nhìn những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng và ánh trăng một lúc, với chiếc bật lửa trên đầu ngón tay nhưng vẫn không châm thuốc.

Không khí tràn ngập mùi chanh thoang thoảng sau khi tắm.

Phó Tư Bạch đến sau lưng Ôn Từ, anh không nhúc nhích, chỉ có tiếng thở dài...

Ôn Từ nhất thời hồi hộp hơn, mở to mắt tò mò quay đầu lại nhìn.

Phó Tư Bạch đứng trước mặt cô, anh mặc áo sơ mi trắng nhưng vẫn chưa cài nút, từng cơ bắp, bộ ngực và cơ bụng mịn màng hiện rõ trong lớp áo mỏng, một sự gợi cảm vô cùng...

Anh hơi nâng cằm lên, và nhìn cô chằm chằm với nụ cười yuppie trong khóe mắt.

Ôn Từ đỏ mặt, lập tức ngại ngùng quay mặt đi.

Phó Tư Bạch như một con rắn tham lam cứ lấn lướt tới, vén mái tóc dài mềm mại của cô ra, nói vào tai cô: “Vốn không nghĩ đến sẽ muốn nhưng nhìn em ngại ngùng như vậy khiến ông đây không chịu nỗi.”

Ôn Từ vội vàng chui đầu vào chăn, dùng chân đá anh, cô giận dỗi nói: “Tối nay em rất mệt rồi!”

“Anh biết em mệt, vừa này về trước lâu như vậy rồi còn chưa ngủ?”

“Em....”

“Hay là... không có anh em không ngủ được?”

Hai má Ôn Từ đỏ hơn, thấp giọng cầu xin: “Tối nay không muốn, được không?”

Phó Tư Bạch không ép cô, anh tắt đèn, thoải mái ôm cô từ phía sau, để người con gái dựa hẳn vào vòng tay anh: “Ngủ đi, không chạm vào em.”

Câu nói này đem lại cho cô một cảm giác an toàn cực lớn.

Ôn Từ nhắm mặt lại chìm vào giấc ngủ.

Người đàn ông phía sau dính chặt lấy cô như hàn sắt, cả người cô bắt đầu bốc hỏa, cô hơi tránh ra xa: "Anh phát sốt sao? Nóng quá."

“Đàn ông đều như vậy sao.”

Ôn Từ không biết nhiệt độ cơ thể của đàn ông có thể cao như vậy, dù sao vào ngày đông nếu không có máy sưởi nửa đêm chân cô thường cóng... Khó có thể sưởi ấm.

Anh ta có thể hoạt động như một chiếc bật lửa hình người.

Nhưng bây giờ Ôn Từ thật sự rất nóng.

Phó Tư Bạch vì để cô thoải mái hơn nên anh cũng né ra chút, nói một chữ: “Tay.”

Ôn Từ xoay người nằm ngửa, đưa tay qua.

Bàn tay ấm áp và lớn của Phó Tư Bạch ôm cô, sau đó nắm lấy tay cô và đặt nó vào trái tim anh.

Ôn Từ có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập rất mạnh mẽ của anh, sống động như vậy.

“Phó Tư Bạch, em phát hiện anh có chút dính người đấy.”

“ừm.”

“Anh đối với mỗi một người bạn gái trước đều như vậy?”

“Ừm.”

“Tra nam.”

“....”

“Tiểu củ cải, anh phát hiện em rất có thành kiến với việc câu cá* một cách hợp pháp đấy.” 

“Hừ.”

“Buồn ngủ, ngủ thôi.”

Phó Tư Bạch kéo tay cô qua, anh xoay người lại, khiến cả người Ôn Từ dính vào lưng anh, buộc anh phải quấn lấy vòng eo gầy của mình.

“……”

Cô nhớ lại lời Mạc Nhiễm nói, mẹ Phó Tư Bạch qua đời rất sớm, mà còn tự sát trong bồn tắm, Phó Tư Bạch là người đầu tiên phát hiện.

Ôn Từ không dám tin, nhìn thấy mẹ mình tự sát là như thế nào, nhất định nhiều năm qua...ác mộng luôn tìm đến anh.

Cô là bảo bối ở trong lòng mẹ từ nhỏ đến lớn, cô đặt mình vào anh để suy nghĩ, nhất thời tràn đầy dịu dàng, cô dùng sức ôm chặt lấy anh.

“Phó Tư Bạch, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Nửa đêm khi cô đã vào giấc, Ôn Từ lại cảm thấy anh lại hôn cô, nên cô khẽ “ưm” một tiếng.

Cảm giác có gì không đúng, cô chợt tỉnh dậy, Phó Tư Bạch vậy mà….

Sáng sớm hôm sau chuẩn bị đi về lại.

Ôn Từ đứng trước gương, chiếc khăn choàng cổ rất dễ chịu, có thể che đi những vết hôn chằng chịt trên cổ.

Phó Tư Bạch đứng bên cạnh cô, ngón tay thon dài của anh đang cầm ly nước để súc miệng đánh răng.

Ôn Từ nhìn dáng vẻ tự tại này của anh lại tự động nhớ lại việc anh làm với cô tối qua, khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng lên…

Phó Tư Bạch liếc nhìn cô, anh biết trong đầu cô bây giờ đang nghĩ cái gì.

Anh bóp kem đánh răng cho cô, đặt lên cốc rồi xoa đầu cô: "Được rồi, không nghĩ nữa, tắm xong đi ra dọn vali đi nhé.”

“Em không có nghĩ!”

Ôn Từ súc miệng, nhét bàn chải vào túi bàn chải đánh răng, xấu hổ bước ra ngoài.

Phó Tư Bạch đột nhiên rất tử tế, đã xếp đồ vào cho cô, đặt chúng gọn gàng vào vali.

Ôn Từ cúi người bận bịu kiểm tra đồ, không dám nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Tối qua sao anh phải như thế?”

“Cái gì.”

“Kiểu nào thế.”

Phó Tư Bạch bật cười, dùng chiếc váy ngủ đã được xếp thẳng thớm đánh lên đầu cô: “Em đang nằm mơ sao.”

“Sao mà mơ được.” Ôn Từ có hơi lo lắng, “Rõ ràng có cảm giác.”

Phó Tư Bạch hơi cười: “Đương nhiên có cảm giác, em không biết có cảm giác cỡ nào.”

“Aaaaaa!” Ôn Từ đưa tay ra bịt miệng anh, “Sau này không cho phép nữa!”

“Phải không, anh tưởng em rất thích.”

“Em làm gì có, sao có thể!”

Phó Tư Bạch biết cô rất ngại nên cũng không chọc cô nữa. Anh xếp hành lý với cô rồi hai người đi ra khỏi phòng khách sạn.

Lúc đi vào thang máy anh cố ý lại gần bên tai cô, nói đầy sâu xa: “Em chính là…. rất thích thú.”

Ôn Từ đã sụp đổ rồi mà nghe anh nói như vậy khiến hai má nhất thời đỏ bừng lên.

Trên đường về Ôn Từ dựa lên vai Phó Tư Bạch chợp mắt.

Nhắm mắt nhưng không có ngủ, trong đầu tràn ngập sự quyến rũ và dịu dàng của đêm qua.

Cô cảm thấy bản thân mình xong đời rồi.

Người đàn ông này cứ xâm chiếm trái tim cô một cách vô thức, cô không còn sức kháng cự, chỉ có thể đắm chìm trong đáy sâu tội lỗi.

……

Phó Tư Bạch lại không biết cô vẫn đang giả vờ ngủ, anh kéo chăn của mình qua nhẹ nhàng đắp lên chân cô.

Sau khi giao phó cái quan trọng nhất của nhau ra Phó Tư Bạch ngược lại có tự tin rồi.

Trước đây anh không biết nên đối với cô thế nào bởi vì cô không yêu anh, anh tự ti lại sợ sệt, làm gì cũng giống như ruồi không đầu… tự chuốc lấy thất bại.

Bây giờ Phó Tư Bạch đột nhiên tìm được đường đi rồi.

Ở phương diện đó anh có lẽ có thể khiến có sự thích thú cực điểm.

Vào đầu học kỳ mới, giáo viên hướng dẫn đã mang đến một tin vui.

Đoàn nghệ thuật Lan Ninh ở Nam Thành sẽ đến trường để tuyển chọn người mới.

Đoàn nghệ thuật này đã tổ chức rất nhiều chuyến lưu diễn quốc gia, và đứng đầu về thực lực.

Cách đây vài năm đêm nhạc mùa xuân “Phương Minh” khiến khán giả cả nước vô cùng kinh ngạc. Sau đó họ đã đi lưu diễn trong và ngoài nước trong suốt hai năm.

Đối với sinh viên chuyên ngành múa cổ điển thì có thể vào đoàn nghệ thuật Lan Ninh thất ự là chuyện ước mơ cả đời.

Kiều Tịch Tịch tò mò hỏi Ôn Từ: “Không phải bọn họ không bao giờ tuyển người từ bên ngoài sao, đều bồi dưỡng người mới trong nội bộ thôi mà.”

Ôn Từ rất hiểu về đoàn nghệ thuật của Lan Ninh, bởi vì mẹ của cô trước đây có từng học Kunqu Opera, cũng ở đoàn nghệ thuật này. Cô giải thích với Kiều Tịch Tịch: “Nghe nói là bởi vì hai năm nay các thế hệ kì cựu của đoàn lần lượt nghỉ hưu, người kế nghiệp đã yếu. Họ đang hút máu tươi ở các khoa nghệ thuật múa cổ điển của các trường đại học lớn trong tỉnh."

“Chả trách mà! Đây không phải là cơ hội từ trên trời rơi xuống sao!” Kiều Tịch Tịch kích động lên, “Coi như là để cho chúng ta bắt đấy!”

Ôn Từ không cảm thấy đây là cơ hội từ trên trời rơi xuống.

Bởi vì lúc học cấp 3 cô đã có cơ hội vào đoàn nghệ thuật Lan Ninh rồi, nhưng…. Bởi vì chuyện gia đình cô phá sản nên cơ hội đó cũng mất.

Cô nhìn thấy Kiều Tịch Tịch kích động như vậy nên nói: “Nếu cậu muốn đăng kí thì bây giờ bắt đầu chuẩn bị đi, ngoài ăn uống và ngủ ra thì cả ngày luyện tập bài dự định của bọn họ đi.”

“Khủng bố như vậy?”

“Đúng đó, đoàn Lan Ninh tuyển người rất khắt khe.” Ôn Từ đã từng có kinh nghiệm tập luyện những bài tập ma quỷ, “Lần này dành cho khoa nghệ thuật múa cổ điển của các trường đại học lớn trong tỉnh, là ngàn người chọn ra một người, đại học của chúng ta nhiều lắm cũng chỉ được một cái tên.”

“Vậy thôi bỏ đi, một cái tên thì làm sao cũng chẳng thể đến lượt tớ.” Kiều Tịch Tịch thở dài, “Có cậu ở đây ai cũng đừng nghĩ.”

Ôn Từ lại lắc đầu: “Tớ không đăng kí.”

“Hả?” Kiều Tịch Tịch không dám tin vào tai mình, “Cậu nói cái gì cái gì gì cơ?”

“Tớ không định vào đoàn nghệ thuật Lan Ninh.”

“Tại sao thế!” Cô ấy không hiểu, “Đây là cơ hội rất tốt, đoàn nghệ thuật bậc cung điện đấy, tại sao cậu không muốn vào?”

“Ở đoàn nghệ thuật Lan Ninh, ngoài việc có thể biểu diễn thì không có thù lao bao nhiêu cả.” Ôn Từ thở dài, “Có thể vào đoàn đó… không chỉ là chọn ngàn người ra được 1 người mà gia cảnh cũng còn rất tốt.”

Chỉ có một gia đình giàu có mới có thể hỗ trợ một vũ công đi vào ngôi đền nghệ thuật cao nhất một cách điềm tĩnh, còn Ôn Từ... Bây giờ không có điều kiện như vậy để theo đuổi nghệ thuật thuần túy nghiên cứu sâu hơn.

Cô phải gánh bớt gánh nặng cho mẹ.

Kiều Tịch Tịch cau mày nói: “Nhưng nếu có thể được nhảy, trở thành vũ công hàng đầu thì tiền lương nhất định không cần nói nữa nha.”

“Cậu biết để trở thành vũ công xuất sắc khó cỡ nào không.”

“Cậu nhất định sẽ làm được.”

“Nhưng tớ không có thời gian, nhà của tớ, ba mẹ của tớ không đợi được…”

Kiều Tịch Tịch không tiếp tục khuyên cô nữa.

Ôn Từ vẫn luôn có suy nghĩ riêng, dù cô cảm thấy rất đáng tiếc nhưng cũng có thể hiểu được lựa chọn của Ôn Từ.

Mà người mẹ Thư Mạn Thanh cũng nghe nói chuyện đoàn nghệ thuật Lan Ninh công khai tuyển chọn, tối nay đích thân bà đến tìm Ôn Từ, bảo cô làm thế nào cũng phải nắm chắc cơ hội lần này.

Đồng thời, Ôn Từ từ chối yêu cầu của mẹ, lí do rất đơn giản, không muốn đi.

“Lần trước con không thể vào cô Tần Phong của đoàn nghệ thuật thường xuyên nói thấy tiếc, nói mất đi một nhân tài tốt. Lạc Lạc, lần này con phải vào.”

“Mẹ con thật sự không muốn đi, thật đó, đừng ép con, được không.”

Thư Mạn Thanh gấp gáp nói: “Con học ngành này không phải là để trở thành một vũ công hàng đầu bậc nhất sao!”

“Ai nói con nhất định trở thành vũ công hàng đầu.”

“Không thì sao!”

“Con có thể làm diễn viên mà!” Ôn Từ mỉm cười, “Mẹ, mẹ không biết giới giải trí vui cỡ nào đâu, kiếm tiền rất nhanh! Lần trước con quay Kinh hồng, đạo diễn luôn giữ liên lạc với con, ông ấy nói…”

Thư Mạn Thanh ngắt lời cô: “Con nói như vậy là sao! Cái gì gọi là kiếm tiền nhanh, từ nhỏ mẹ dạy con thế nào, đừng bao giờ vì tiền đánh mất chính mình.”

Ôn Từ không nghĩ như vậy: “Mẹ, sao mẹ còn trong sáng như vậy, mẹ mở mắt ra nhìn đi, không có tiền làm gì có chuyện chính mình.”

“Không cho phép con nói như vậy, có nghèo thì con người ta cũng phải có nguyên tắc.”

“Nguyên tắc tính là gì chứ, không có tiền, cái gì cũng không phải!”

Bốp!

Âm thanh giòn giã, năm dấu tay in lên trên mặt Ôn Từ rõ ràng.

Đầu cô hơi lệch sang một bên, cái má đỏ ran và nóng bừng. Bộ não của cô réo lên như một cái chuông, và thế giới xung quanh đều im lặng.

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên mẹ đánh cô.

Bàn tay trái của Thư Mạn Thanh run rẩy, khó tin nhìn Ôn Từ: “Lạc Lạc của chúng ta…. Sao lại… sao lại biến thành như này?”

Ánh mắt Ôn Từ ươn ướt, nhưng vẫn kiên cường không để nước mắt rơi xuống, sống chết nén nó lại nơi vành mắt.

Cô sớm đã thay đổi rồi, cô sớm đã không còn là một cô công chúa nhỏ bồng bềnh trong tháp ngà nữa.

Dưới chân cô là thế giới chân thực và thô ráp nhất!

“Mẹ, con sẽ không đi.” Ôn Từ kiên quyết nhìn mẹ, nói từng chữ, “Dù cho mỗi ngày mẹ cho con một cái bạt tay thì con cũng sẽ không đi!”

Nói rồi Ôn Từ cũng không quan tâm sự sụp đổ của mẹ, cô lau nước mắt xoay người rời đi.

……

Cửa hàng tiện lợi về đêm yên tình không bóng người.

Trước quầy tính tiền, Phó Tư Bạch cẩn thận bôi thuốc làm mát để tan máu bầm cho Ôn Từ.

Đầu ngón tay của anh hơi thô ráp, có vết chai do anh chơi guitar quanh năm. Vì thế động tác anh làm cố gắng nhẹ nhàng, dịu dàng.

“Mẹ em xuống tay đủ ác đấy.”

“Mỗi ngày bà ấy đều cầm bút vẽ tay cũng rất có lực.”

Anh cẩn thận nhìn mặt cô một lượt, “Đau không.”

“Không đau bằng tối đó với anh.”

“Ông đây không có đùa với em.”

“Em cũng không có nói đùa.” Cơn giận dỗi trong lòng cô vẫn luôn kìm lại, lúc này cuối cùng cũng phát tiết ra miệng, “Dù sao anh cũng chỉ quan tâm cảm nhận của anh, làm bộ làm tịch cái gì.”

“……”

Phó Tư Bạch nhìn thấy cả người cô như bật chế độ gai góc, bất lực dịu dàng lại, “Anh cũng không có chọc giận em, với lại anh nói rồi chịu không được có thể bảo anh dừng, tự em không la lên chứ.”

“Phó Tư Bạch, bây giờ có thể đừng nói cái này không.”

“Vui vẻ rồi.” Ngón tay anh vuốt ve cằm cô, lạnh lùng nói: “Là ai đang nói, hửm?”

Ôn Từ liếc nhìn anh: “Anh có thể im lặng không, lúc anh mở miệng rất khiến người ta chán ghét đó.”

“Em ghét anh còn ít à?”

“Đúng đấy em rất ghét anh!” Cô tức đến nổi cầm chai thuốc mỡ ném lên người anh, lớp dịch thuốc màu trắng tạo ra một chút vết ố rõ ràng trên đường viền cổ áo của anh ấy

“……”

Hai người đều thở phì phò, cả hai đều oán trách nhìn đối phương, Ôn Từ không để ý anh nữa, xoay người lại.

Sau mấy phút bình tĩnh lại Phó Tư Bạch lại kéo cô lại, giữ cằm cô để tiếp tục bôi thuốc, anh bất lực nói: “Được, ông đây cam tâm tình nguyện làm bao cát trút giận cho em.”

Ôn Từ cũng thấy áy náy, chịu không nổi được mà rơi nước mắt, nắm lấy cổ áo của Phó Tư Bạch, dùng ngón tay lau sạch vết thuốc mỡ: “Xin lỗi….”

Nhìn thấy cô khóc là lục phủ ngũ tạng của Phó Tư Bạch đều rối nùi lên---

“Việc có chút xíu khóc gì chứ, thuốc bôi coi như uổng hết rồi.”

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”

Cảm xúc Ôn Từ suy sụp rồi, cô cứ nắm chặt lấy cổ áo anh, hôn vào cằm và cổ anh, “Phó Tư Bạch, em xin lỗi….”

Tim anh như bị cứa vào, anh dùng sức ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng….

“Đừng xin lỗi, vĩnh viễn đừng xin lỗi anh.”

*Ý anh nói về việc cua gái
Bình Luận (0)
Comment