Sáng sớm hôm sau Ôn Từ bị âm thanh của điện thoại vang lên làm tỉnh.
Cô mơ ngủ cầm điện thoại lên nhìn, Phó Tư Bạch gửi tin nhắn cho cô---
- --Đọc full tại truyenggg.com---
“B2035.”
Cô mơ màng tỉnh dậy, dụi dụi mắt, không ngờ Phó Tư Bạch vậy mà thật sự đi giành chỗ cho cô.
Mà còn là vị trí phòng tự học B dễ bị giành nhất.
Thư viện lớn của trường đại học Nam Tương thì khu tự học B là rất khó chiếm, bởi vì nó có phòng học nhỏ độc lập, sẽ không ảnh hưởng đến người khác, càng sẽ không bị người khác ảnh hưởng, vậy nên học sinh dậy sớm để giành chỗ sẽ bạt mạng chọn khu này.
Đừng nói là thi cuối kì mà dù là lúc bình thường thì khu B cũng hết chỗ quanh năm.
Lạc Lạc:!!!!
Lạc Lạc: “Bạn trai cũ quá đỉnh rồi!”
Fsb: “Mua đồ ăn sáng cho anh.”
- --Đọc full tại truyenggg.com---
Lạc Lạc: “Được ~~~!”
Ôn Từ bật dậy khỏi giường đi làm vệ sinh, còn trang điểm nhạt nhạt, tô cây son điêu khắc có màu đỏ nâu mà anh đã tặng cô.
Trước khi vào trường cô còn đặt biệt đến cửa hàng há cảo mà anh thích anh để mua một phần há cảo rau củ, anh không ăn tỏi và hành băm, Ôn Từ tự tay pha nước chấm cho anh.
Theo như vị trí mà anh gửi cô, Ôn Từ từ từ đẩy cửa đi vào gian phòng tự học nhỏ.
Căn phòng không lớn chỉ có vài mét vuông, đặt một bàn học nhỏ và hai cái ghế, nhưng phần cửa sổ kính trong suốt nhìn ra bên ngoài làm căn phòng thông thoáng hớn.
Phó Tư Bạch đang nằm dài ra bàn để ngủ, cánh tay đỡ cho khuôn mặt, mặt anh hơi nghiêng ra ngoài cửa sổ đón lấy ánh nắng mặt trời thanh mát.
Ôn Từ thỏ thẻ đi vào, cô để cặp lên bàn, ngồi vào chỗ kế bên anh, nhìn trộm anh.
Hàng lông mi anh rất dài, sống mũi cũng rất cao, bình thường lúc anh cười lên khóe mắt ẩn hiện lên ý cười, đó là một sự quyến rũ không gì cưỡng lại nổi.
Nhưng lúc anh ngủ say lại mang đến cảm giác lạnh lùng cấm dục.
Ôn Từ lấy điện thoại ra chụp anh mấy tấm rồi lại để vào kho lưu trữ bí mật.
Anh dường như đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy, khi nhìn thấy cô như bị dọa một phen.
Hai người chạm mắt nhau, con mắt lười biếng của anh nhìn cô: “Đến rồi.”
“Ừm.”
Anh nhìn thấy cô cầm điện thoại, bật cười: “Chụp trộm anh à?”
“Không có nhé!”
“Đưa điện thoại anh kiểm tra.”
Dù sao Ôn Từ đã để tất cả hình vào trong kho lưu trữ bí mất rồi nên rất yên tâm, cô hào phóng đưa điện thoại về phía anh.
Không ngờ Phó Tư Bạch lại vào wechat trước, anh nhấp đăng nhập rồi quét từng hộp một.
“Nè! Không phải anh kiểm tra hình ảnh sao, xem mạng xã hội làm gì hả.”
“Xem thử có ai theo đuổi em không.”
Ôn Từ nói lí nhí: “Anh không còn là bạn trai em nữa rồi.”
“Vì thế nên mặc kệ em có làm gì anh cũng không quản em nữa rồi.”
“Không quản thì đừng kiểm tra.”
Phó Tư Bạch lại không hề kiểm tra, là muốn hiểu tình hình gần đây của cô mà thôi.
Trong wechat của cô cơ bản đều là tin tức về ba mẹ, và các tin nhắn nói chuyện riêng với cô bạn thân Kiều Tịch Tịch và Mạc Nhiễm, Phó Tư Bạch cũng rất tôn trọng anh không hề nhấp vào.
“Thư viện ảnh có thể xem không.”
“Xem đi.” Ôn Từ hào phóng nói, “Tùy anh xem.”
Phó Tư Bạch nhấp vào thư viện anh, bên trong cô chụp toàn cây hoa, còn có mấy tấm ảnh phong cảnh hôm qua cô chụp.
“Hôm qua em cũng ở Nam hồ?”
“Lẽ nào anh cũng ở đó?”
“Đi cùng ông nội.”
“Thật sự là cùng ông nội à?”
“Không thì sao.”
Ôn Từ nhớ đến chuyện ở cửa hàng tiện lợi hôm qua, nhạy cảm nói: “Hôm qua em gặp một cô gái, một hai phải dùng 3 đồng “tiền lớn” để mua chai soda vị chanh em cầm được trước, nói là bạn trai cô ấy chỉ uống cái này, vậy nên sẽ không phải là sủng ái mới muốn mua cho anh đấy chứ.”
“Vậy đương nhiên không thể.” Phó Tư Bạch lập tức phủ nhận, mở bình giữ nhiệt của Ôn Từ ra hít, “Bây giờ anh tịnh dưỡng rồi, chỉ uống chà là đỏ và nước lúa mạch.”
Ôn Từ bĩu môi: “Em vẫn còn đang nghĩ, thế giới này sao lại có một người bạn trai nào khó chiều hơn bạn trai cũ mình vậy ta.”
“Anh có thể khiến em chiều anh à.”
“Chúng ta 8,9 phần là vậy mà.”
Hai người đều không phải người dễ ở, mà tính cách rất cố chấp, đều sẽ không chịu cúi đầu khuất phục trước.
Phó Tư Bạch chú ý đến hộp kho ảnh lưu trữ bảo mật, hỏi: “Trong này là gì?”
“Không là gì hết!” Ôn Từ khẩn trương hơn.
Phó Tư Bạch nhìn thấy cô khẩn trương, nên hứng thú muốn nhấp vào, màn hình hiện lên yêu cầu nhập bảo mật. Anh suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng nhập vào một dãy số.
Ôn Từ không có ngăn anh, bởi vì có mật mã anh không thể nhấn vào xem được.
Nhưng ngàn vạn lần cô không ngờ một dãy số mà người đàn ông này tùy tay nhập vào vậy mà lại phá giải được mật khẩu của cô!
Cô muốn bổ nhào lên để cướp điện thoại lại nhưng đã quá muộn, hình ảnh trong kho đã hiện lên trước mặt Phó Tư Bạch.
Tất cả đều là hình cô chụp lén Phó Tư Bạch ở khắp mọi nơi.
Có buổi lễ âm nhạc, có sân bóng rổ, còn có lúc anh mới vừa ngủ khi nãy….
Phó Tư Bạch nhìn thấy những tấm ảnh này, con mắt đang lười nhác có hơi dao động, anh nhấc cằm lên nhìn cô đầy sâu xa.
“Dùng ngày sinh của anh làm mật khẩu, giấu ảnh của anh?”
Ôn Từ đỏ mặt, muốn cướp điện thoại lại, cô nghiến răng: “Không có.”
“Không có, chứ cái này này là gì?”
“Không biết là gì cả, điện thoại có virus rồi.”
“Anh còn thấy quỷ nữa.”
“Phó Tư Bạch anh phiền quá!”
Làm gì có ai tự luyến đến mức vừa đoán mật mã lại đoán ngày sinh của mình chứ hả!
Phó Tư Bạch biết cô ngại ngùng.
Thật sự ngại ngùng thật, lúc nhìn thấy kho ảnh bí mật anh còn tưởng là hình cô gái nhỏ này tắm xong thì chụp vài tấm “tự mình chiêm ngưỡng”, suy cho cùng nha đầu này luôn rất tự luyến về thân hình của mình.
Không ngờ được cô sẽ để hình của anh.
“Được rồi.” Anh không hỏi nhiều nữa, trả điện thoại lại cho cô, mở hộp đồ ăn sáng cô mua cho anh ra, đưa cho cô một đôi đũa: “Ăn sáng đi.”
“Em ăn rồi, anh ăn mình đi.”
“Ừm.”
Hai má của Ôn Từ vẫn nóng râm ran, cô lấy điện thoại âm thầm cất vào trong túi, nhỏ giọng nói: “Anh không hỏi gì em à.”
“Rõ ràng như vậy rồi còn gì để hỏi nữa.”
“Rõ ràng cái gì hả?”
“Em còn chưa chết tâm với người cũ nè.”
“……”
Nói được rồi thì sự ngại ngùng cũng tiêu tan, Ôn Từ cầm đũa gắp há cảo, cô nhỏ giọng hừ một tiếng: “Không phải nhé.”
“Hửm?”
“Giữ lại để mai mốt còn làm thương tiếc.”
“Thương tiếc cái gì?”
Cô lí nhí nói: “Tình đầu chả có tương lai gì.”
Hai chữ này như chọc vào tim Phó Tư Bạch.
Anh không dám lộ ra tia vui mừng nào, cầm đũa gắp da há cảo, bật cười nói: “Còn xem anh là mối tình đầu, không cảm thấy anh ức hiếp em à?”
“Anh không hề ức hiếp em, anh đối xử với em rất tốt.”
“Được rồi, quá khứ qua rồi đừng nhắc nữa.”
“Ừm.”
Hai người ăn sáng xong, chuyên tâm học bài ôn tập cũng không nói gì nữa.
Ánh mặt trời ấm áp, chiếu xiên qua cửa sổ kính suốt từ trên cao xuống, mái tóc hoa râm và một cặp kính gọng vàng, thể hiện một chút khí chất ưu tú và con người anh.
Anh đang ngậm một viên kẹo ngọt, vẫn là cái dáng vẻ lười biếng như chưa tỉnh hẳn, lắm lúc anh và Ôn Từ lại chạm mắt nhau bởi những cái liếc nhìn trộm đối phương.
Cả một buổi sáng, trái tim Ôn Từ đập loạn xạ, không hề dừng lại.
11 giờ Phó Tư Bạch ưỡn người để vận động cho cơ thể một chút, anh cầm cặp lên: “Đi đây.”
“Vậy đã đi rồi à?”
“Sắp 12 giờ rồi.” Anh tùy ý vuốt tóc người con gái nhỏ này, “Đi ăn cơm.”
“Em mời anh đi ăn.”
“Lại là nhà ăn nữa à?”
“Ừm.”
Phó Tư Bạch liền đẩy cửa đi ra: “Không, buổi chiều anh không quay lại, tự ai nấy ăn đi.”
“À…”
Cô lộ ra vẻ hơi thất thần, vò vò góc áo, “Vậy buổi tối anh sẽ qua chứ? Em vẫn ở đây ngồi học đến tối, hay là cùng nhau đi ăn tối đi, em mời anh, không ăn ở nhà ăn cũng được… Đồ xào bên ngoài, hoặc là lẩu thái, pizza hoặc là KFC cũng được.”
Phó Tư Bạch biết mình nên từ chối.
Phần lớn thời gian anh đều không nên xuất hiện ở nơi công cộng cùng với Ôn Từ nhiều nữa, tay mắt của ông nội có ở khắp mọi nơi, anh không thể làm trái ý ông nữa, như vậy quá mạo hiểm rồi.
Càng cách xa cô anh mới có thể bảo vệ được cô.
Phó Tư Bạch không nhìn vẻ mặt thất vọng của cô nữa, anh xoay người đi ra khỏi phòng tự học.
Ôn Từ ngồi ở ghế tiếp tục đọc sách, nhưng tâm trạng dao động cuộn trào, chua xót như nước chanh sủi bọt lên từng đợt.
Đã kết thúc thật rồi.
Phó Tư Bạch chưa bao giờ quay đầu nhìn lại.
Ôn Từ thất vọng suy nghĩ, đột nhiên phòng tự học lại được mở ra, Phó Tư Bạch cầm cặp quay trở lại, khuôn mặt không có tí cảm xúc nào----
“Học một ngày với em, sau này sẽ không nữa.”
Ôn Từ nhìn anh buông cặp xuống, mạnh dạn ngồi lên ghế, ánh mắt cô như có tia sáng: “Thật không?”
“Đi gọi cơm.” Phó Tư Bạch lấy thẻ ăn cơm từ trong cặp ra, đưa cho cô, “Ăn cơm cùng em nhưng không thể ở ăn, em gói đồ qua đây đi.”
“Ừm!” Ôn Từ vui vẻ nhận lấy thẻ, cô cầm cặp nhỏ của mình lên hí hửng đi ra khỏi cửa, “Em đi đấy!”
Phó Tư Bạch gọi cô lại: “Em không hỏi anh ăn gì à?”
“Không cần hỏi.” Ôn Từ quay đầu lại, cô mỉm cười với anh, “Em biết mà.”
……
Ôn Từ đi đến quầy gọi đồ ăn hợp với khẩu vị của anh, cô không gọi nhiều cho mình, dù sao anh luôn gắp hết thịt trong đĩa của anh cho cô, gần như đó đều là thói quen mỗi lần ăn cơm.
Cô cầm hộp cơm đi đến phòng tự học.
May mà là phòng tự học độc lập, cho dù ăn cơm ở bên trong cũng sẽ không ảnh hưởng đến những người xung quanh, chả trách mọi người đều đặc biệt thích vị trí khu B, chiếm được là giành cả một ngày ở đây luôn.
“Em gọi món thăn bò sốt tiêu đen cho anh. Không phải anh thích ăn bò sao, mà không biết thịt bò ở căng tin trường học là thật hay giả. ”Ôn Từ lẩm bẩm, đi vào phòng tự học.
Phòng tự học trống trơn, không còn bóng hình người đàn ông đó nữa.
Trái tim cô trống rỗng.
……
Vài phút sau Ôn Từ cuối cùng cũng tìm được Phó Tư Bạch ở giá sách hàng cuối trong thư viện.
Ánh mặt trời chiếu vào trên giá sách làm bằng gỗ, trong không khí có chất bụi mịn bay lên bay xuống, anh đứng ngược sáng, đường nét cứng rắn, sắc bén.
Anh giơ tay lấy một cuốn sách kinh doanh dày cộp từ trên kệ cao xuống, nâng gọng kính lên, anh tùy ý lật vài trang, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ôn Từ giận dữ tiến lại gần—
“Làm sao vậy?”
“Em tưởng anh đi rồi!”
“Qua đây mượn một cuốn sách.”
Phó Tư Bạch cúi đầu nhìn tay cô đang nắm chặt lấy áo của anh.
“Anh đã nói sẽ học cùng em 1 ngày, vậy thì không thể thiếu một giây nào cả.” Cô nhìn anh, cố chấp nói, “Không thể thiếu dù chỉ là một giây.”
Anh đặt cuốn sách bìa cứng lại kệ, từ tốn nói: “Trước kia cũng không thấy em dính anh như vậy, sao chia tay rồi lại…”
Lời vừa dứt anh nghe thấy khịt khịt, anh nhìn cô đầy khó tin, “Ông đây không có ức hiếp em mà!”
Ôn Từ cố hết sức để kìm nén sự uất ức và chua xót trong tim mình lại, cô muốn nuốt những giọt nước mắt đang chực trào trên khóe mắt lại, lắc đầu: “Không có.”
“Vậy em khóc cái gì chứ.”
“Em không muốn chia tay, Phó Tư Bạch.” Cô nhân cảm xúc đang như vậy, cuối cùng nói ra lời thật lòng mình, “Em không hề muốn chia tay với anh…”
Dường như có một nỗi buồn đang lan ra trong không khí.
Sau đó anh cố kìm nén nỗi đau của mình, bàn tay thô ráp của mình phủ lên mắt cô: “Được rồi Lạc Lạc, làm bạn bè bình thường anh cũng sẽ chăm sóc em, sẽ không bao giờ có chuyện anh không để ý đến em.”
Ôn Từ nắm chặt lấy áo anh, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Tư Bạch, vậy em vẫn có thể theo đuổi anh chứ.”
“Anh không dễ theo đuổi.”
“Không sợ, em sẽ cố gắng.”