Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 130

“Bởi vì trước đây ghét anh, nhưng bây giờ…”

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, chỉnh lại đầu tóc hơi rối của mình.

- --Đọc full tại truyenggg.com---

Phó Tư Bạch dường như đang chờ đợi câu tiếp theo, nhưng cô gái nhỏ lại nheo mắt, cắn chặt môi dưới, ủ rũ không nói được lời nào.

“Tiếp tục, sao không nói nữa?”

“Không cần nói ra, chuyện trong lòng em anh đều biết mà.”

Anh cố ý chọc cô, cười nói: “Chuyện trong lòng em mắc gì anh biết được.”

“Anh biết mà.”

“Anh không biết, muốn em nói.”

“Em không nói.”

- --Đọc full tại truyenggg.com---

“…..”

Rất nhanh xe dừng lại ở sân ga ngoại thành, khu này là khu công nghệ cao, cuối tuần nhiều người đến đây để đi chơi, cắm trại, nhưng ngày thường thì không có nhiều người đến đây.

Phó Tư Bạch dắt Ôn Từ vào khuôn viên đến một quán ăn nhật tinh tế.

Phong cách ăn uống kiểu Nhật Bản rất bình dị, và người phục vụ đã đưa hai người vào phòng nhỏ.

Rèm được hạ xuống, cả hai cởi giày và ngồi trên chiếu tatami, có thể ngồi hoặc nằm, không gian rất thư giãn.

Đương nhiên cũng đủ bí mật.

Phó Tư Bạch lật xem thực đơn, anh gọi món rất sành sỏi.

Ôn Từ liền nói: “Em không ăn sashimi đâu.”

“Biết.”

Cô nhìn Phó Tư Bạch đang ngồi đối diện mình.

Anh ngồi xếp bằng, chống khuỷu tay lên đầu gối, thái độ lười biếng, nét mặt trầm tĩnh, tay phải anh cầm bút cảm ứng đang viết những chữ mạnh mẽ lên bảng đặt hàng, nhấp để xác nhận.

Ôn Từ cũng hơi thả lõng, hai chân chéo lên nhau, chiếc váy phủ lên đầu gối: “Tại sao dẫn em tới đây?”

“Ít người, yên tĩnh, không ảnh hưởng đến việc nói chuyện.”

Cô nhìn ra được dường như Phó Tư Bạch không muốn tiếp xúc với cô ở nơi đông người, ngay cả nhà ăn… anh cũng không đi cùng cô.

Nhớ đến người ba đã tỉnh của cô, giữa bọn họ đã chia tay một cách rất đột ngột, còn có Ôn Diệp Nhân vô duyên vô cơ trả lại vị trí CEO của công ty cho ba cô… tất cả mọi thứ, Ôn Từ cũng không phải con ngốc.

“Phó Tư Bạch, thật sự anh cũng không muốn chia tay với em, đúng không.”

Phó Tư Bạch không trả lời, anh chuyển đề tài: “Công ty của ba em, cuộc sống của em, tất cả đều tốt chứ?”

“Rất tốt, cả nhà đã chuyển về ở lại ngồi nhà ban đầu, tất cả đều đã trở lại như trước.”

“Vậy là đủ rồi.” 

Phó Tư Bạch biết mình không giấu được, anh thẳng thừng nói rõ tình hình cụ thể cho cô biết, cô là người con gái thông minh, nên biết nên lựa chọn làm sao.

“Bởi vì Phó gia mà cuộc đời em mới chệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó, tất cả mọi thứ bây giờ đều đã quay lại như cũ. Em học hành cho tốt để hoàn thành chuyên ngành của mình, tiếp tục múa không cần lo lắng bị ức hiếp nữa, càng không cần lo lắng mỗi ngày phải đi làm thêm mệt đến mức kì kinh nguyệt cũng không đều…”

Ôn Từ cắt lời anh: “Anh đừng nhắc đến chuyện đó nữa!”

“Được.” Anh mỉm cười nhàn nhạt, “Vậy nên cứ tiếp tục như vậy không phải rất tốt sao.”

Cô đủ nhạy cảm để bắt được ý tứ trong lời nói của anh: “Sở dĩ tất cả mọi thứ có thể quay lại như ban đầu đều bởi vì anh, phải không?”

“Phải.”

“Nhưng tiền đề là mối quan hệ yêu đương của chúng ta buộc phải kết thúc?”

“Vốn không phải là mối quan hệ yêu đương bình thường gì mà.” Phó Tư Bạch nhìn cô, anh nói nhẹ như gió bay: “Một cuộc giao dịch, em để anh trải qua những điều vui vẻ thoải mái, vậy nên bây giờ anh trả lại em tự do, trả em nhiều hơn nữa, còn có gì khiến em khó lòng buông bỏ nữa.”

Ôn Từ cúi đầu, cô đau đớn suy nghĩ, nhớ đến chuyện mẹ bị quản lý phòng tranh ức hiếp, nhớ đến chuyện mỗi ngày phải làm thêm đến khuya, chuyện cô vất vả để kiếm tiền trang trải, những thứ khó khăn và chua xót thật sự cô không muốn trải qua thêm lần nào nữa.

Phải rồi, bây giờ… chính là trạng thái hoàn hảo nhất.

Phó Tư Bạch đem tất cả mọi thứ đổi lại cho cô, còn có gì khiến cô khó lòng buông bỏ nữa?

Ôn Từ nhìn người đàn ông đối diện mình, anh không giao hòa ánh mắt với cô nữa, ngón tay thon dài của anh đang cầm đũa, anh múc trứng cá rồi đẩy đến cạnh tay cô.

Thật sự nói đến đây không cần nói nữa cô chắc đã hiểu rồi.

“Thử xem.”

Cảm xúc của cô vẫn không thể thoát ra được, cô nhỏ giọng nói: “Em không thích ăn cái này, tanh.”

“Biết là em sợ tanh rồi, nên bảo nhà hàng cắt lát dưa chuột ăn kèm rồi.”

Ôn Từ thấy anh đưa qua, cô cầm đũa gắp lên trứng cá muối mặn mà, dưa chuột lan tỏa trên đầu lưỡi một lúc đã che đi mùi tanh của trứng cá muối.

Giống như mối quan hệ của bọn cô vậy, anh đối với cô mọi thứ đều tốt, tất cả sự bao dung và nhẫn nại, để cho mỗi quan hệ vốn dĩ không là gì lại biến thành thứ khiến cô luyến tiếc không nỡ.

Ôn Từ nhai kỹ và nuốt nó, nhưng không thể kìm được vị chua trào lên cổ họng.

“Hôm nay đừng khóc, được không, chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi.” Phó Tư Bạch không nhìn nổi cảnh cô rơi nước mắt trước mặt anh.

Cô nghe lời gật đầu, dụi dụi đôi mắt,lau đi khóe mắt ươn ướt rồi cô gắp cho anh miếng sushi cá chình: “Tư Bạch, bữa ăn này em mời anh.”

“Hơi đắt đấy.”

“Không sợ, em có tiền tiết kiệm.”

Anh mỉm cười nhìn cô: “Chia tay rồi ngược lại rất biết tiêu tiền, thấy em đối với bạn bè thật hào phóng đấy.”

“Còn có thể làm bạn bè sao?” Cô nhìn anh, “Kiều Tịch Tịch nói chia tay rồi có thể làm bạn bè là không còn tình cảm và vướng mắc nữa, không thẹn với lòng, chúng ta có thể làm bạn bè sao?”

“Tùy em thôi.”

Ôn Từ lắc đầu: “Em không thể.”

Mấy giây sau Phó Tư Bạch nuốt cơm xuống để cố nén lại cơn chua chát trong cổ họng: “Anh cũng sẽ thẹn với lòng.”

……

Mấy ngày hôm sau Ôn TỪ cũng không gặp mắt Phó Tư Bạch nữa, hai người cùng lúc bước vào khoảng thời gian im lặng.

Đã nói chuyện rõ ràng rồi thế thì sẽ không hối tiếc nữa.

Phó Tư Bạch kiên quyết muốn chia tay, nếu cô vẫn cứ sống chết không buông được… đến cuối cùng chỉ có thể tổn thương chính mình, tổn thương gia đình cô.

Khó khăn lắm mới để tất cả quay về quỹ đạo, không thể bị cô tự tay phá hoại tất cả được.

Cô thường nhìn thấy Phó Tư Bạch trong trường, anh vẫn mang dáng vẻ bất cần, phóng túng như ngày nào, mỗi lần xuất hiện ở sân thể dục hay livehouse đều khiến bầu không khí sôi sục.

Sau khi anh quay lại trạng thái độc thân thì các cô gái theo đuổi anh cũng không ít.

Ôn Từ cảm thấy có lẽ anh sẽ bước ra khỏi thời kì hậu chia tay rất nhanh, bên cạnh anh… sẽ không có chuyện cô đơn.

Cô cũng phải chậm chậm bước ra, tất cả những gì xảy ra trong thời gian này giống như cái chợp mắt trong ngày xuân trầm mặc rồi làm một giấc mơ đắm chìm.

Hai tuần của kì thi cuối kì đã kết thúc, thi xong môn thi cuối cùng Ôn Từ và Kiều Tịch Tịch xách vali ra khỏi tòa nhà kí túc xá, Kiều Tịch Tịch nhìn lên bầu trời tươi xanh, phấn khích hét lớn: “Thi xong rồi!  Nghỉ hè rồi! Yeah yeah yeah!”

Lâm Vũ đang chơi bóng rổ ở sân bóng nghe thấy giọng của bạn gái nên ném bóng rồi nhìn qua, anh một thân đầy mồ hôi đến trước mặt Kiều Tịch Tịch: “Bảo bối, anh không muốn nghỉ hè, anh không nhìn thấy em đâu hết.”

“Ai nói, nghỉ hè cũng có thể đi chơi cùng nhau mà.”

“Vậy em có thể qua đêm bên ngoài không?”

“Anh phiền quá đấy! Nói cái gì vậy hả! Bạn thân em còn ở đây đấy!”

Ôn Từ: “Không sao, tớ quen với cái sự chừng mực của hai người rồi, cứ tự nhiên.”

Kiều Tịch Tịch đẩy hai cái vali lớn qua cho Lâm Vũ: “Xách vali giúp em đi, em gọi xem điện tử rồi anh tiễn em ra.”

“Tuân lệnh!”

Lâm Vũ nhẹ nhàng một trái một phải cầm hai cái vali xuống cầu thang: “Em đựng cái gì mà nặng dữ vậy.”

“Đồ trang điểm, à, còn có sách!” Kiều Tịch Tịch nhìn hành lý của Ôn Từ đằng sau, “Ay ay, bạn thân của em nữa!”

“Anh là tôn ngộ không hả, còn có thể có ba đầu sáu tay à?”

“Cũng đúng….”

Lâm Vũ buông vali ra, vẫy vẫy tay với Phó Tư Bạch đang trong sân: “Phó ca, đến xách vali cho bạn gái cũ của cậu kìa!”

“Đừng…”

Ôn Từ thấy không đúng muốn ngăn cản nhưng đã muộn rồi.

Phó Tư Bạch trong sân đang chạy nghe tiếng gọi của Lâm Vũ khiến anh đột ngột hơi khựng lại, trái bóng trong tay cũng bị đối thủ cướp mất.

Anh xoay người, con mắt đen thâm sau nhàn nhạt nhìn cô.

Ôn Từ lập tức nghiêng đầu sang một bên, cả người căng thẳng.

Mấy giây sau Phó Tư Bạch vẫn đi về hướng bọn họ.

Anh mặc một cái áo bóng rổ màu đen thuần, phối cùng đôi giày thể thao màu đen mang đến một khí chất nội hàm và thâm trầm. Vừa đến gần, khí tức lạnh lẽo khiến Ôn Từ co quắp, nhịp tim bắt đầu không tự chủ được mà đập nhanh hơn.

Đối mặt với anh cô vẫn… vẫn không có cách nào bình tĩnh được.

Phó Tư Bạch không nói gì dư thừa, anh xách vali cho cô, thuận tay cầm luôn cái cầm nặng trịch cô đang cầm, rồi anh đi về phía cổng trường.

Hai người đàn ông đi phía trước còn Ôn Từ và Kiều Tịch Tịch đi theo phía sau.

Kiều Tịch Tịch nhìn Ôn Từ đầy sâu xa rồi đẩy đầy cô, Ôn Từ càng bối rối hơn, chỉ có thể dùng ánh mắt nghiêm nghị ném qua cho cô ấy.

“Cậu em tớ… hai cái vali lớn cỡ này, trong này toàn sách, cậu tin nổi không?” Lâm Vũ cười nói, “Dù sao tớ cũng không tin nghỉ hè cô ấy còn có thể đọc sách.”

Phó Tư Bạch kéo dài giọng điệu: “Bạn gái cũ của tớ cũng không thích đọc sách, vậy nên mới nói vật hợp theo loài,….”

“Nè! Anh vui vẻ quá ha.” Hai tay Kiều Tịch Tịch chọc vào eo anh, tức giận hừ một tiếng, “Ai cho phép hai người nói thầm về bọn em hả.”

Lâm Vũ quay đầu nói: “Em quản cũng rộng quá đó, anh không nói cũng không sao, em còn không cho Tư Bạch nói chuyện luôn hả?”

“Phó Tư Bạch cũng không thể nói chuyện!”

“Dựa vào đâu.”

“Dựa vào bạn gái cũ của anh không vui, không muốn nghe!”

Ôn Từ vội vàng kéo Kiều Tịch Tịch để bảo cô đừng nói lung tung rồi lôi cô vào, đã không còn quan hệ nữa…

Phó Tư Bạch không quay đầu lại, chỉ từ tốn nói: “Vậy em nhầm rồi, bạn gái cũ của anh thích nhất là nghe giọng anh.”

Kiều Tịch Tịch hứng thú liếc nhìn qua Ôn Từ: “Phải không?”

Cô ngước mắt lên nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, mồ hôi thấm ướt bộ đồ thể thao của anh, sống lưng cũng ướt một mảng lớn, mang theo cái oi bức của ngày hè.

Người phía trước mặt cô vẫn luôn bảo vệ mặt mũi anh trong vô thức, cô gái: “Ừm, thích nhất.”

Kiều Tịch Tịch “ồ” một tiếng: “Ay ya, hai người thật sự như tự làm khổ mình vậy, chia tay mà còn bảo vệ nhau chầm chập… đừng làm bạn trai bạn gái cũ nữa đi, mau mau phục hôn đi.”

Lâm Vũ: “Tôi giơ hai cái vali lên để tán thành ý của bạn gái tôi, tiền duyên quay lại đi.”

Ôn Từ ngại ngùng nói nhỏ: “Không có tiền duyên, chỉ có nợ nần.”

Lâm Vũ càng thích thú hơn, bởi vì chuyện tình cảm Phó Tư Bạch sẽ không bao giờ chia sẻ với anh em, vậy nên bọn họ cũng không rõ hai người này yêu đương lâu như vậy, rốt cuộc là như thế nào.

Có lúc nhìn có vẻ như rất tốt nhưng có lúc… lại cãi nhau, anh và Kiều Tịch Tịch yêu nhau hoàn toàn không giống như vậy.

“Nợ nần à, vậy hai người là ai nợ ai thế?”

Câu này vừa hỏi xong Phó Tư Bạch và Ôn Từ đều bất ngờ nói đồng thanh: “Em nợ anh ấy.”

“Tớ nợ cô ấy.”

“……”

Lâm Vũ và Kiều Tịch Tịch đối mắt nhìn nhau, cũng đồng thanh nói: “Hiểu nhau cỡ này… còn nói gì nữa ta, quay lại dùm đi.”

Làn gió nhẹ thổi qua mặt không thể làm tản đi hơi nóng khô khốc trên mặt, Ôn Từ chuyển đề tài, hỏi Kiều Tịch Tịch: ‘Nghỉ hè cậu có đi du lịch không?”

“Không đi, nóng lắm, ở nhà ngồi điều hòa thôi.” Cô ấy hỏi lại, “Còn cậu?”

“Tớ phải cùng đoàn nghệ thuật Lan Ninh đi Hải Thành diễn.”

“Là vở ‘Phong cảnh nhuốm mực’ hả? Đăng kí để biểu diễn rồi sao?”

“Ừm, phải.”

“Oa! Khi nào thế? Tớ muốn đến xem!”

“16 tháng 7 buổi đầu tiên, đại khái sẽ biểu diễn trong khoảng nửa tháng.”

Lúc này Lâm Vũ đột nhiên chọc vào cánh tay của Phó Tư Bạch: “ Ủa, không phải tối qua cậu nói ông nội sắp xếp cho cậu đi công tác ở Hải Thành à? Hình như…. Cũng khoảng giữa đến cuối tháng 7 đó.”

Phó Tư Bạch: “Tớ không nói.”

“Cậu có nói.”

“Không nói.”

“Chắc chắn có nói.”

“……”

Mấy người họ đến trước cổng trường, xe điện tử Kiều Tịch Tịch đặt đã đến rồi, anh đem vali bỏ vào cốp xe cho cô, Kiều Tịch Tịch và Lâm Vũ ôm nhau rồi hôn một cách tự nhiên, quấn quýt chia tay rất lâu.

Ôn Từ và Phó Tư Bạch đứng ngơ ra bên cạnh, nhìn hai người này đang môi răng giao hòa vào nhau, sự ngượng ngùng lúc bình thường…. còn ngại hơn nữa.

Phó Tư Bạch mở cửa xe để Ôn Từ ngồi vào.

Kiều Tịch Tịch cũng lưu luyến chào tạm biệt với Lâm Vũ: “Anh yêu, tạm biệt!”

“Bảo bối, tạm biệt!”

Ôn Từ nhìn Phó Tư Bạch qua kính xe màu đen, anh thân hình cao lớn giống như đang nhìn cô nhưng cửa xe mà nhìn từ bên ngoài không thể thấy cái gì cả.

Ôn Từ biết anh không nhìn thấy nên cô đưa tay ra vẫy vẫy tay với anh, trái tim thầm nói: “Tư Bạch, tạm biệt, em sẽ nhớ anh.”

Chiếc xe từ từ khởi động, lái ra con đường lớn, Ôn Từ nghiêng người quay đầu nhìn bóng dáng anh đang khuất dần phía sau.

Lâm Vũ đã rời đi rồi, nhưng Phó Tư Bạch vẫn đứng mãi ở chỗ cũ, nhìn chiếc xe đang chầm chậm xa dần, bóng người cao ráo nhưng cô đơn của anh.

Mãi đến khi chiếc xe đã đi rất xa rất xa anh mới vẫy tay với cô.

“Anh cũng sẽ nhớ em.”
Bình Luận (0)
Comment