Lão gia đã hoàn toàn dừng tất cả các thẻ của Phó Tư Bạch, là một thái tử gia của Phó gia người được hưởng một cuộc sống đầy đủ về mọi mặt lại hoàn toàn chỉ còn con số không, không còn gì cả.
Ôn Từ luôn lo lắng, anh đã quen sống cuộc sống của một thái tử gia, liệu anh có không quen với một cuộc sống thiếu thốn, không còn có thể tiêu tiền tùy ý nữa.
- --Đọc full tại truyenggg.com---
Nhưng không ngờ là Phó Tư Bạch ngược lại rất thả lõng, mỗi ngày ngoài những tiết phải học ra thì anh đều đi làm thêm.
Có lúc sẽ đến quán bar để hát chính, hoặc sẽ đi diễn livehouse cùng với ban nhạc Đóm lửa, sau khi kết thúc còn vui vẻ đi uống với bạn bè.
Anh lại đang hưởng thụ một cuộc sống tự do tự tại, vui lo vui nghĩ.
Thậm chí có một lần vậy mà Ôn Từ nhìn thấy nhóm của Phó Tư Bạch và Đoạn Phi Dương đang chuẩn bị cho cuộc thi trong trận chung kết của cuộc thi Khởi nghiệp Internet Quốc gia có số tiền thưởng 50000 nhân dân tệ.
Như những gì Ôn Từ biết về anh trước đến giờ, dù có trở thành người thừa kế của Phó gia, tiếp quản một tập đoàn doanh nghiệp khổng lồ này hay là một người vô danh bắt đầu tất cả chỉ từ con số 0 anh đều có thể thích nghi một cách rất nhanh, mà còn làm chúng tốt nhất.
Ôn Từ và Phó Tư Bạch đã không gặp nhau một khoảng thời gian dài bởi vì mỗi ngày anh đều rất bận, Ôn Từ cũng phải thường xuyên đi đi về về giữa đoàn nghệ thuật Lan Ninh và đại học Nam Tương nên thời gian của hai người luôn lệch nhau.
Ôn Từ biết anh đang nỗ lực cho tương lai của bọn họ, vậy nên cô cũng tuyệt đối không thể lười biếng, cô muốn cùng cố gắng với anh.
- --Đọc full tại truyenggg.com---
Không gặp nhau hai người chỉ có thể liên lạc với nhau qua tin nhắn.
Fsb: “Làm ppt cho cuộc thi khởi nghiệp thuận tiện nhớ đến em.”
Fsb: “Anh lúc nào cũng có thể làm hai việc cùng một lúc.”
Fsb: “Nhớ dáng vẻ em nằm run rẩy trước mặt anh.”
Lạc Lạc: “Lưu manh!”
Fsb: “Bạn học Lạc Lạc, bạn trai em sắp biến thành hòa thượng rồi.”
Lạc Lạc: “Người bận rộn là anh đâu phải em ‘mỉm cười’.”
Phó Tư Bạch: “qwq.”
Lạc Lạc: “Bạn trai đừng tỏ vẻ dễ thương nữa.”
Fsb: “Được-v-“
Đến chiều dưới lầu tòa nhà nghệ thuật của Lan Ninh, Ôn Từ vẫn chưa tan học, nhưng cô nhìn thấy Phó Tư Bạch đứng ở hành lang ngoài lớp học, anh dựa vào tường kiên nhẫn chờ cô.
“Ê! Mau nhìn soái ca kìa!”
“Đâu thế! Đâu đâu!”
“Ngoài cửa kìa.”
“Trời ạ! Mắt anh ấy đẹp quá!”
Phó Tư Bạch không thường đến đoàn nghệ thuật nên mấy cô gái này chưa nhìn thấy anh bao giờ, lần gặp đầu tiên đã sôi sục lên hết.
Ôn Từ vừa luyện múa, lắm lúc lại nhìn anh.
Anh mặc một cái áo thun tay ngắn cotton, phía trước có vẽ hình những nét vẽ nguệch ngoạc, quần tây đen tôn lên đôi chân dài của anh.
Phó Tư Bạch thật sự là người đàn ông rất có gu thẩm mỹ về quần áo và phụ kiện, đồ đạc của anh trước giờ luôn rất đẹp. Chỉ là sau khi rời khỏi Phó gia phong cách của anh cũng đơn giản hơn, anh không còn mang đồng hồ nữa, quần áo cũng không còn là của các thương hiệu lớn.
Anh là cái giá trưng đồ điển hình, thêm khí chất phong lưu bất kham của anh thì dù có mặc đồ gì cũng có thể mang đến cảm giác trào lưu.
Sau khi kết thúc lớp luyện tập Ôn Từ lau mồ hôi bước ra khỏi phòng học.
Phó Tư Bạch bước lên, Ôn Từ vội vàng bắt chéo hai tay làm động tác stop với anh, ngăn sự tiếp xúc của anh: “Nóng chết rồi, đợi em đi tắm đã.”
“Được.”
Phó Tư Bạch cầm lấy cái túi của cô, vác lên người rồi đi theo phía sau cô.
Ôn Từ vẫn còn đang nghĩ cái người đàn ông này từ khi nào mà lại ngoan ngoãn, nghe lời như vậy. Nhưng cô lại không ngờ ngay khi đi đến góc cua hành lang không còn ai thì anh lại nhào đến ôm cô từ phía sau, bàn tay anh ôm chặt lấy cô, chôn cả khuôn mặt vào cổ cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: “Xin lỗi, anh không nhịn được nữa, nhớ chết anh rồi.”
“Phó Tư Bạch!” Ôn Từ vùng vẫy, đẩy anh ra, “Vừa mới tập luyện, mồ hôi nè!”
“Lạc Lạc nhớ anh không.”
“Không nhớ, đi ra coi.”
“Em thay đổi rồi.”
“…..”
Ôn Từ biết cái người đàn ông này mà dính người là dính muốn chết, chỉ có thể để mặc anh ôm rất lâu, từ từ mới thoát ra: “Em đi tắm đã.”
“Mau lên.” Phó Tư Bạch xách cầm cho cô, “Đừng để anh chờ quá lâu đấy.”
Ôn Từ đi vào phòng tắm, Từ Thần Thần kéo rèm ra, kích động nói với Ôn Từ: “Trời ạ, Ôn Từ, bạn trai cậu quá đẹp trai rồi!”
Cô đem áo để lên giá, mở vòi sen, cô cười nói: “Phải đấy, anh ấy chẳng có gì cả chỉ có mỗi khuôn mặt này thôi.”
“Tớ mà có bạn trai đẹp như hoa như thế thì thà là sẽ kim ốc tàng kiều, cố gắng kiếm tiền để bao nuôi!”
“Cậu nói có lý đấy.”
“Đương nhiên.”
“Ừm, tớ cũng sẽ cố gắng múa để kiếm tiền!”
Ôn Từ tắm xong thay một chiếc váy liền sạch sẽ, thoải mái rồi sẵn tiện trang điểm cho mình.
Phó Tư Bạch một tay xách cặp cho cô, một tay ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, anh tham lam hít mùi sữa tắm dịu ngọt trên người cô, rồi nói: “Bạn gái của anh bây giờ thấy anh cũng phải chú ý hình tượng sao, trang điểm nữa kìa.”
“Đây rất bình thường nhé.”
“Phó Tư Bạch của trước kia không xứng để em trang điểm à?”
Ôn Từ không kìm lòng được mà sát lại gần anh hơn, người con gái chỉ làm đẹp vì người mình thương, khi có người thương rồi thì đương nhiên cũng muốn luôn trẻ đẹp trước mặt anh ấy.
“Trước kia anh quá vô lại rồi.”
“Là em có thành kiến với anh mới cảm thấy anh vô lại đấy.”
“Cũng phải nhờ.” Ôn Từ nhớ lại thời gian gặp nhau lần đầu, cô mỗi ngày một cảm xúc, với anh lúc tốt lúc xấu, thật sự là dằn vặt anh quá đủ rồi.
Cô mỉm cười vuốt mái tóc trắng bạch kim của anh, “Tư Bạch, sau này em sẽ thương anh, sẽ không ghét anh nữa đâu.”
Mái tóc của Phó Tư Bạch bị cô vò đến rối nùi, nhưng cũng cam tâm: “Muốn thương anh như thế nào.”
Cô nhón chân lên để kề sát lên tai anh, nói với giọng điệu dịu dàng: “Anh muốn như thế nào thì thế đó đi.”
Phó Tư Bạch cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, anh cười một tiếng, nắm lấy tay mềm mại của cô rồi ép cô vào tường, tư thế này mang đến sự áp chế tuyệt đối: “Con thỏ nhỏ học được cách trêu chọc đàn ông rồi?”
“Ay, buông ra.” Ôn Từ lo sẽ bị bạn học trong đoàn nhìn thấy, cô nhỏ giọng nói, “Về trước đi, được không.”
“Là tự em không biết lựa chỗ để nói, bây giờ biết sợ rồi hả.”
Ôn Từ đáng thương chớp chớp mắt: “Tư Bạch, em sai rồi, được chưa.”
Phó Tư Bạch hừ một tiếng, biết cô đang giả vờ ngoan ngoãn nhưng anh vẫn buông cô ra.
Cô quá hiểu cái anh muốn gì, khi ép anh điên cuồng sẽ giống như con mồi bị sa vào lưới, dù cho có vùng vẫy cỡ nào thì cũng sẽ không thoát được lưới tình dịu dàng mà cô bày ra vì anh.
Phó Tư Bạch không muốn vùng vẫy, anh đã sớm cam tâm tình nguyện bị cô gặm nhấm.
Đi ra khỏi tòa nhà nghệ thuật trời đã bắt đầu vào tối, Ôn Từ chủ động nắm tay anh, cùng anh đi dạo trên phố với dòng người và xe cộ qua lại, những ánh đèn neon rực rỡ.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, những chiếc lá đầu tiên của mùa đông đang xào xạc rơi.
Ôn Từ lại có một cảm giác an tâm không thể tả, cô nghĩ về tương lai và quãng đời sau này, nếu có thể nắm tay anh mãi thì đó sẽ là một chuyện hạnh phúc biết bao.
“Phải rồi, vị hôn thê đính ước từ bé họ Phương của anh đó em đã giới thiệu cô ấy cho Đoạn Phi Dương rồi, có vẻ như hai người sắp thành rồi.”
Phó Tư Bạch:?
“Sao? Không nỡ à.”
Mấy giây sau Phó Tư Bạch giơ con trỏ lên với cô: “Lợi hại.”
Ôn Từ tắt cười, đẩy tay anh ra: “Ai hả.”
“Từ khi nào em biết Phương Tâm Từ.”
“Xin kính anh, em đâu phải một con ngốc, lần đầu tiên gặp nhau còn đoán không ra nhưng sau đó thấy em ấy một mình xách vali nói vài câu là đã đoán ra được rồi.”
Phó Tư Bạch và cô ngồi bên cái ghế đá trên lề đường, giải thích với cô: “Bà nội cô ấy và ông nội anh lúc trẻ là một đôi yêu nhau, lúc đó ông nội anh là thanh niên trí thức về quê thì quen được bà nội cô ấy. Nhưng sau này tách ra ông nội anh đi học đại học, sau khi tốt nghiệp về quê tìm bà thì bà đã gả cho người khác rồi. Sau này ông nội anh cũng lấy vợ môn đăng hộ đối rồi sinh ra ba anh.”
“Đại khái không có được mới là thứ nhớ mãi không quên nhất, bà nội anh là người đến sau mà bà nội cô ấy lại như một cái dằm ở mãi trong tim ông. Mấy năm nay ông nội vẫn luôn giúp đỡ cho nhà của Phương Tâm Từ, thậm chí còn lập ra một cái định ước hoang đường cho anh và cô ấy, muốn bù đắp sự nuối tiếc ban đầu.”
Ôn Từ nghe Phó Tư Bạch tường thuật đơn giản lại, cô cũng nhíu mày: “Trời ạ, Phó Tư Bạch, cả nhà anh thật sự là đại tra nam luôn! Câu này em có thể nói không vậy.”
“Em nói đúng.”
“Thật sự quá tra rồi!”
“Biết vậy mà em còn nhảy vào đấy.”
Ôn Từ bật cười nói: “Không sợ, đợi em chán rồi liền đá anh luôn.”
“Đá anh?” Phó Tư Bạch bật cười, “Trước đây lúc bị đá là ai khóc lóc nói không nỡ, không muốn chia tay thế.”
Ôn Từ khẽ hừ một tiếng, chính trực nói: “Chuyện qua rồi không được nhắc lại!”
Phó Tư Bạch nhéo hai má cô, ánh mắt anh thật sự chỉ toàn là tình yêu dành cho cô.
Ôn Từ dựa sát vào anh, cằm cô đặt lên vai anh, nũng nịu nói: “Tư Bạch chân em đau quá đi.”
“Sau tối nay càng đau hơn.”
“???”
Cô cởi giày ra, không chút khách khí mà đặt chân mình lên đùi anh, “Xoa bóp cho em đi!”
Phó Tư Bạch cũng rất tốt, anh xoa xoa cái chân nhỏ nhắn của cô, giúp cô thư giãn gân cốt: “Anh phát hiện bạn gái anh càng ngày càng giống sư tử hà đông rồi đấy.”
“Còn không phải bởi vì anh cả ngày đến tối cũng không nói tiếng người hả.” Ôn Từ chán ghét nhìn anh rồi nói, “Còn làm chuyện không giống ai.”
“Thoải mái không?”
“Ừm, cũng được, mạnh chút nữa.”
Ngón tay Phó Tư Bạch hơi dùng lực.
“Úi, đau!”
“Em bảo anh mạnh hơn, nhưng anh cũng không nên dùng lực quá chứ!”
“Được.”
Anh kiềm lực lại, xoa bóp từng chút từng chút một cái chân nhỏ nhắn của cô.
Ôn Từ thấy hiếm khi tính tình anh được như vậy nên được voi đòi tiên, cô nói: “Phó Tư Bạch, anh có yêu em nhiều không?”
“Yêu cái gì quỷ hả.”
“.....”
Ôn Từ co chân đá anh một cái lại bịa anh giữ chặt lại: “Đừng có làm loạn.”
“Anh rất đáng ghét!”
“Câu nói này bạn gái đã nói không dưới 100 lần rồi.” Anh nắm lấy chân còn lại của cô mà xoa nắn, ngón tay thô ráp điều chỉnh lực xoa, khiến cô từ từ thả lỏng.
Cô tức giận nói: “Không nói thì thôi, em cũng sẽ không hỏi nữa.”
Phó Tư Bạch mang giày vào cho cô rồi nhàn nhạt nói: “Yêu cũng không cần nói, nói rồi có thể làm được gì.”
“Sao không thể làm gì hả, để em vui vẻ không được à?”
“Cô nương, nếu em chỉ một câu nói như có như không này mà vui thì sẽ rất dễ bị đàn ông lừa gạt đấy.”
“Anh nói...hình như cũng có lý.”
Đột nhiên Ôn Từ vậy mà bị lời ‘nói xàm’ của anh thuyết phúc, “Vậy làm sao em tin là bạn trai yêu em thế?”
“Yêu thì đương nhiên phải làm nhiều.”
“....”