Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 147

Tiễn Kiều Tịch Tịch về nhà xong thì đã là nửa đêm rồi.

Ôn Từ quay về căn hộ Ngự Hồ cùng Phó Tư Bạch, cả đường đi về cô như cô gái nhỏ làm sai, cúi mặt hạ mi, không dám nói gì cả.

---Đọc full tại truyenggg.com---
Phó Tư Bạch cởi vest ra tiện tay vứt cho cô rồi lười biếng nằm lên chiếc giường lớn.

“Hôm nay anh rất mệt, cuộc họp lớn nhỏ đều không trì hoãn, buổi chiều còn gặp khách hàng, buổi tối còn có tiệc xã giao, sau khi kết thúc còn phải đến rước em.”      

Ôn Từ nghe lời anh nói có vẻ như anh đã thấy rất không hài lòng, không kiên nhẫn với sự tồn tại của cô.

“Anh thật sự có thể không cần đến đón em, mấy tên lưu manh đó lại cũng không dám làm gì, phía trước có trạm cảnh sát, em không sợ bọn chúng.”

Phó Tư Bạch mở mắt ra liếc nhìn cô: “Nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn cứ không biết suy xét thế à.”

Ôn Từ thấy rất áy náy, cô bĩu môi, đi đến ngồi kế bên cạnh anh bóp vai cho anh thả lỏng cơ thể: “Thế thì em bù cho anh là được rồi.”

Kỹ thuật này khá điêu luyện và mạnh mẽ, và những cơ bắp căng cứng của Phó Tư Bạch được thả lỏng từng chút một, rất thoải mái.

---Đọc full tại truyenggg.com---
“Em biết làm cái này?”

“Ừm, trước đây lúc chúng em đi lưu diễn, sau khi múa xong các chị em sẽ xoa bóp cho nhau, giãn cơ giúp đối phương.”

Cơ thể Phó Tư Bạch được thả lỏng hơn, cũng không còn quá đề phòng cô nữa, anh thản nhiên hỏi: “Mấy năm nay, xông pha bốn bể, mệt không?”

“Cơ thể không mệt, em quen rồi.” Những đầu ngón tay mềm mại và tinh tế của cô đáp xuống xương sống của anh, ấn xuống từng chút một, “Chỉ là trong lòng có hơi…”

“Sao, quan hệ với người trong đoàn phức tạp?”

“Cũng không phải.” Ôn Từ lắc đầu, ngón tay cô nhích xuống phần eo của anh rồi nhẹ nhàng xoa bóp.

Một lúc lâu sâu có mới nhỏ giọng nói, “Có lúc sẽ nhớ anh.”

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, anh chôn cả khuôn mặt vào trong gối nhưng không hề trả lời lại cô.

Anh không nghi ngờ người phụ nữ này vẫn còn tình cảm với anh nhưng sự rời đi của cô, dù như thế nào Phó Tư Bạch cũng không thể dễ dàng tha thứ được.

“Tư Bạch, anh thì sao?”

“Từ ngày em rời đi đó anh không hề nhớ em nữa.”

“Không phải, em không hỏi cái này.” Ôn Từ có hơi ngại ngùng, “Em là muốn hỏi anh sống như thế nào, sau khi ba anh và Tiêu Nhã đi anh cảm thấy vui vẻ không?”

“Niềm vui chưa từng có.” Anh nói dối lòng.

“Thế một mình có cô đơn không?”

“Anh rất thích một người, không có phiền phức, không cần nửa đêm phải lái xe đi đón, cũng không cần lo lắng trong nhà bị cháy.”

Ôn Từ đánh nhẹ vào lưng anh, hơi bất mãn nói: “Anh biết rõ em là người như thế nào còn muốn để em ở bên cạnh anh.”

“Ôn Từ, không phải anh muốn để em lại.”

Phó Tư Bạch nghiêng đầu nhìn cô, nói từng chữ một, “Là em cầu xin… giữ em lại, nhớ kĩ sự khác biệt của nó, đừng làm như em bị cưỡng ép, ông đây nếu muốn ức hiếp em thì sẽ không làm như bây giờ.”

“……”

Quả thật là cô xin anh mới xin được lựa chọn thứ 3.

“Xin lỗi, người máy không cãi nữa.”

Ôn Từ trầm mặc, tiếp tục xoa bóp cho anh.

Phó Tư Bạch lấy ‘cây son nhỏ’ của cô từ trong túi ra, anh chơi đùa trên đầu ngón tay, đôi mắt đen láy vẫn nhìn chằm chằm nó, không biết anh đang nghĩ gì.

“……”

“Phó Tư Bạch, anh bỏ nó trong túi?”

“Ừm.”

“Bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao!”

“Sẽ không.”

Ôn Từ cạn lời, đưa tay muốn cướp lại nhưng Phó Tư Bạch lại giơ tay lên, không cho cô lấy nó.

“Bắt đầu dùng nó từ khi nào?”

“Sau khi rời xa anh.”

“Nó có thể thay thế anh?”

“……”

Ôn Từ không thể trả lời được câu hỏi này.

Phó Tư Bạch xoay người đi vào phòng tắm nước lạnh.

Ôn Từ lấy ‘cây son nhỏ’ cất vào tủ cuối cùng ở đầu giường, còn dùng chìa khóa để khóa lại để tránh cái tên này lại lấy ra để trêu chọc cô.

Lúc Phó Tư Bạch quay trở ra cô gái nhỏ đã nằm ngủ say giấc trên giường.

Anh đi đến cạnh giường, nhìn cô từ trên cao xuống, đôi lông mày của cô hơi có nét trưởng thành, sắc sảo mà dịu dàng. Nhưng ở trước mặt anh cô vẫn có lúc tỏ ra trẻ con, thích cãi cọ với anh như năm đó.

“Đi tắm.” Phó Tư Bạch lay lay chân cô, “Giường của anh phải thay đồ mới có thể nằm.”

Cô gái nhỏ không hề động đậy, có vẻ như đã ngủ rất say.

Anh bất lực ngồi xuống kế bên cô rồi cúi người xuống nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gần trong gang tấc, tức cảnh sinh tình, anh cúi người hôn xuống.

“Em muốn đi tắm rồi!”

Ôn Từ đột nhiên bừng tỉnh từ giấc mơ lại, mơ màng ngẩng đầu lên đụng phải mặt Phó Tư Bạch, mũi cô vừa hay lại chạm vào trán anh.

“……”

“……”

Ôn Từ cảm thấy cái mũi của mình sắp bị đụng gãy luôn rồi, cô bịt mũi, đau đớn không nói nên lời.

Trán của Phó Tư Bạch đương nhiên cũng bị đụng trúng đến phát đau luôn.

“Ôn Từ! Em giật thót lên làm gì, bệnh hả?”

“Anh… anh mới…” Ôn Từ xoa xoa cái mũi, nước mắt lại rơi ra, “Anh đang làm gì thế, đau chết mất.”

Phó Tư Bạch biết cô chắc chắn bị đụng rất đau, sao có thể không đau được, trán của anh bị cô đụng đau đến mức không chịu được.

Là anh lại gần trước, việc này nói thế nào cũng có 80% là lỗi của anh

Nhìn cô gái nhỏ đang xoa xoa cái mũi, vành mắt còn lóng lánh, vừa ức vừa không dám nói khiến lòng anh cũng nhói lên, anh bước qua kéo tay cô: “Đụng trúng rồi? Đưa anh xem xem.”

Ôn Từ buông tay ra để anh cẩn thận kiểm tra mặt cô, anh sờ mũi cô.

“Đau!”

“Được, anh nhẹ chút.” Phó Tư Bạch chắc chắn mũi cô không bị gì quá nghiêm trọng, cũng không chảy máu mũi mới yên tâm hơn chút, “Chuyện này do anh rồi.”

“Do anh thì có tác dụng gì.” Ôn Từ ủ rũ nói, “Anh còn có thể để em đụng lại chắc!”

Phó Tư Bạch suy nghĩ rồi nghĩ ra được một cách: “Em có thể đưa ra một yêu cầu, hoặc em muốn mua gì anh mua cho em.”

“Không cần, em có tiền! Không cần đến anh.”

“Phải, anh quên mất, Lạc Lạc của chúng….” Anh khựng lại rồi sửa lời, “Anh quên mất em đã là một vũ công xuất sắc, là người nghệ thuật cả thế giới biết đến mà.”

Ôn Từ hừ một tiếng, cô sờ cái mũi: “Thế em đưa ra yêu cầu.”

“Không phải không cần sao?”

Tính khí của anh lại cũng tốt, anh dựa vào gối tùy ý lấy một cuốn sách rồi nhẹ nhàng nói: “Nói đi.”

“Sau này dù cho chúng ta thế nào cũng không được phép ra tay với công ty của ba em. Anh vốn cũng không coi trọng phần tài sản này nên hãy để ông ấy an dưỡng tuổi già, giữ lấy sự nghiệp mà ông đã phấn đấu cả nửa đời người.”

Phó Tư Bạch biết người con gái này trong lòng đều chỉ là những tính toán vì người nhà của cô.

Cô là đứa trẻ lớn lên trong niềm hạnh phúc được cả nhà yêu thương, dù trải qua những khó khăn đến mấy, chỉ cần có gia đình thì trong mắt cô vẫn sẽ có ánh sáng.

Mà điểm này lại khác một trời một vực với Phó Tư Bạch.

Vào cái ngày mẹ anh rời xa, anh đã chìm trong bóng tối và vũng lầy. Nhưng dù có như thế nào anh cũng vẫn khao khát sự thuần khiết của cô, sự ấm áp của cô, khao khát được ở gần bên cô.

Có lẽ đây cũng là lí do tại sao Phó Tư Bạch luôn lưu luyến cô.

Loại mê đắm này không còn là thứ tình yêu thầm đơn thuần của thời niên thiếu nữa rồi.

Mà là tình yêu lớn dần theo năm tháng, trong dịu dàng và vương vấn, trong những tranh chấp và giận hờn, là khắc cốt ghi tâm.

Nhưng cô vẫn kiên quyết rời xa anh.

Ánh mắt Phó Tư Bạch lạnh lùng hơn: “Coi anh là thằng ngu? Sẽ đáp ứng điều kiện này của em.”

“….”

Anh biết cô vẫn còn đang suy tính nên thoát thân như thế nào, vẫn muốn rời xa anh, Phó Tư Bạch không thể để cô làm như ước nguyện được bởi vì đây là ván bài cuối cùng để anh giữ lại cô.

“Ngoài cái này ra những thứ khác đều được.”

“Ngoài cái này, những cái khác em đều không muốn.”

Hai người đấu mắt với nhau mấy giây, Phó Tư Bạch nhìn đi chỗ khác rồi lạnh lùng nói: “Không muốn thì thôi.”

Ôn Từ đứng dậy đi vào phòng tắm, cô đóng cửa lại: “Đi tắm đây!”

“Tính khí của em không vừa.” Phó Tư Bạch đi theo phía sau cô, đẩy cánh cửa ra rồi giận dữ nói: “Đừng quên lúc sáng anh nói thế nào, làm tốt việc như người máy của em, đừng được đằng chân lên đằng đầu.”

“Em sai rồi được chưa, anh đừng đứng ở cửa, em phải đi tắm.”

“Tắm đi.”

“….”

Ôn Từ đi qua, đóng cửa cái ‘rầm’ lại suýt nữa thì đụng vào mặt anh.

Phó Tư Bạch bị cô chọc tức, nhưng anh không còn cách nào khác là nằm xuống giường, đọc sách và bình tĩnh lại.

Cô chính là tiểu thư tính khí hay phát cáu, dù ngoan ngoãn đến đâu cũng không thể thay đổi được, anh phải chịu đựng.

Vậy nên thật sự là anh đang mời một tiểu tổ tông về nhà để dỗ dành đây mà

……

Ôn Từ tắm rửa sạch sẽ, thơm tho bước ra, Phó Tư Bạch đã nằm xuống ngủ say, anh vẫn mở một cây đèn nhỏ cho cô.

Mới vừa nãy giận dữ với anh, Ôn Từ đã bình tĩnh lại, có hơi áy náy, nhưng lại có chút sợ.

Cô tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh người đàn ông, hơi đẩy nhẹ anh.

Phó Tư Bạch không cử động, mặt anh hướng về phía mép giường.

Ôn Từ chỉ xem như là anh đã ngủ rồi, cô nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi, sau này em sẽ cố gắng kìm chế, sẽ không phát cáu với anh nữa.”

Anh vẫn không hề có phản ứng, Ôn Từ lại xoay người lại rồi chìm trong giấc ngủ.

Mấy phút sau anh lật người lại, ôm chặt eo cô từ phía sau, vây cô trong cái ôm của mình.

Ôn Từ không có thời gian biểu diễn, cũng thường dẫn dắt học sinh trong đoàn nghệ thuật, cô chỉ dẫn cho các vũ công trẻ về các động tác hình thể, mấy ngày cũng sẽ không về nha, ba mẹ đã bắt đầu nghi ngờ.

Trong điện thoại Thư Mạn Thanh nghi ngờ hỏi: “Lạc Lạc, thời gian này con sống ở đâu thế?”

“À, có lúc ở trong đoàn nghệ thuật.”

“Con đừng bận rộn quá, không thể ngày ngày sống ở trong đoàn mà không về nhà được.”

Ôn Diệp Lương chòm cả cái đầu vào trong màn hình cuộc gọi video: “Có phải con đang trốn chuyện xem mắt không hả nha đầu! Ba nói cho con biết, chuyện này không trốn được, bảo con gặp mặt thì con vẫn phải gặp.”

“Ba!” Ôn Từ nghe thấy tiếng cười trộm của những học sinh phía sau, cô cầm điện thoại đi đến góc hành lang, cắn răng nói: “Con với Phó Tư Bạch làm lành rồi.”

Cô và anh bây giờ như vậy… cũng không tính là làm lành, nhưng không thể nói sự thật với ba mẹ nên cô chỉ đành nói qua loa cho xong chuyện như thế.

Thư Mạn Thanh phấn khích lên hẳn: “Trời ơi, con không kêu không la, vậy mà chạy đi ăn lại cỏ cũ!”

“Không phải con muốn ăn lại cỏ cũ, là anh ấy…”

“Vẫn là Tư Bạch chủ động à?”

“Không phải, ay ya, mẹ đừng hỏi nữa, rất phức tạp không thể nói rõ được.”

“Chuyện tình cảm của người trẻ các con là chuyện rất phức tạp, mẹ cũng không hiểu.” Thư Mạn Thanh nói, “Cuối tuần đó mời thằng bé đến nhà ăn cơm, gặp mặt ba mẹ nhé.”

Trái tim Ôn Từ hơi loạn nhịp, cô vô thức từ chối: “Không được, anh ấy…. anh ấy rất bận.”

“Bận nữa cũng phải gặp ba mẹ chứ! Với lại cuối tuần có gì bận.”

“Bây giờ vẫn còn sớm, đợi mốt rồi nói.”

“Không sớm nữa, Lạc Lạc, con tốt nghiệp đại học đã nhiều năm rồi, sớm phải nên dắt bạn trai về nhà gặp ba mẹ rồi, huống hồ gì chúng ta cũng quen biết nhau, dắt về ăn bữa cơm có làm sao. Được rồi không nói nữa, mẹ sẽ tự gọi điện mời thằng bé, xem thằng bé có nể mặt không.”

“….”

Sau khi Ôn Từ cúp điện thoại vẫn còn rất thấp thỏm để bấm số gọi cho Phó Tư Bạch.

“Hửm?” Giọng nói người đàn ông vẫn trầm thấp như mọi khi.

“Anh đang bận sao?”

“Không bận, có việc gì sao?”

“Cái đó… mẹ của em muốn mời anh cuối tuần đến nhà ăn cơm. Em từ chối rồi, nếu bà gọi cho anh, anh không muốn thì cứ nói công ty có việc không thể đến được.”

Mấy giây sau, Phó Tư Bạch lại nhàn nhạt nói: “Có thể đến.”

“Ờ cái này…”

“Sao em lại không hoan nghênh?”

“Cực kì hoan nghênh!”

Phó Tư Bạch cúp điện thoại, Ôn Từ nhíu mày nhìn màn hình điện thoại.

Người đàn ông này đang nghĩ gì trong đầu vậy.
Bình Luận (0)
Comment