Lộ Trình Minh Giới

Chương 17

Hai thiếu niên trong Tọa Thanh cung bê ra hai vò rượu thơm nứt mũi :''Cung chủ rượu ngài dặn bọn ta đã mua được ở chợ đen trong U Linh cốc rồi, đây đích thị là rượu thiên tầm ủ gần một ngàn năm trước.''

Hỏa Long :''Cung chủ à hôm nay bọn người bên Cổ Văn cung cũng tham gia đấu giá, họ cố tình đẩy giá của thiên tầm tửu lên rất cao cái giá thật của nó, đây là muốn chống người đấy.''

''Phải đó cung chủ, đám người đó đúng là hiếp người quá đáng, chúng ta là long tộc không lẽ cứ phải nhường nhịn họ hoài.''- Thanh Long bức xúc.

Ngao Thiện :''Cung chủ của Cổ Văn cung là Hỏa Dân, thế điệt của bá chủ minh giới lúc trước, chúng ta không nể mặt xà tộc thì cũng phải nể mặt ma đế, còn nữa rất có thể hắn đứng sau Phong Ma hội chuyện này không thể tùy tiện hành xử theo cảm tính được.''

''Vẫn là Cung chủ đại nhân suy nghĩ thấu đáo.''

''Với lại trong mắt ta hắn không phải là một mối đe dọa nhưng mà không ngờ hơn một ngàn năm mà vẫn còn thiên tầm tửu trên thế gian, Bỉ Ngạn cô nương thật có lòng với Cửu vương điện hạ, phải rồi bổn cung chủ có chút chuyện trên phàm giới, Thanh Long, Hỏa Long ta giao Tọa Thanh cung cho hai ngươi.''

''Cung chủ đại nhân yên tâm, bọn ta sẽ điều hành chúng đệ tử thật tốt'' - Nói rồi Ngao Thiện cầm hai vò rượu cho vào tay áo rồi hóa long bay khỏi minh giới.

Cũng hôm đó La Chân theo sư phụ hắn ra khu rừng ngoài thành thí luyện, Mạn Mạn vì quá buồn chán cũng lân la chạy theo dù không hiểu gì.

''A Chân ta bảo này, ma khí có phân chia nhiều loại lắm, theo thuộc tính gia tộc của con thì nên đi gϊếŧ các độc vật hoặc độc yêu chúng rồi sau đó thì tiêu hóa thật triệt để tốt nhất đừng chừa lại gì hết, nhưng tiểu tử ngươi lại đi ăn chay làm ta cũng hết cách luôn, không chịu tiếp nhận linh khí của đồng loại thế nên tu vi của ngươi không cách nào mở được ngũ mạch và lục mạch.'' 

La Chân :''Ngoài cách ăn thịt yêu quái khác và thịt người thì thật là không còn cách gi để tăng tu vi à sư phụ.''

Cửu Anh :''Thật ra là còn hai cách nữa nhưng với ngươi thì không có khả năng.''

''Sư phụ cứ nói.''

Mạn Mạn :''Có phải một trong hai cách là dùng đan dược, đan thú không? Như thế dễ quá rồi còn gì.''

''Ừ với ngươi thì dễ vì ngươi là thế tử của gia tộc danh giá không thiếu kỳ trân dị thảo để nâng cao công lực, còn đồ đệ ngốc của ta từ bé sống một mình không có ai chống lưng thì kiếm đâu ra tài nguyên tốt để nó hấp thụ.'' - Cửu Anh.

Mạn Mạn :

''Chuyện này còn dễ nữa, không phải Cung chủ các điện ở ma giới, nhân giới luôn tìm cách chiêu mộ môn sinh sao? Tài nguyên của họ khi vào tông môn hắn mặc sức mà dùng.''

Cửu Anh quay qua La Chân :''Đây cũng là một ý kiến hay, ngươi có từng nghĩ sẽ gia nhập các Cung đó chưa?''

''Không, tranh đoạt trong các cung rất khắc nghiệt đồ nhi thật sự không muốn dính đến, còn một cách nữa sư phụ chưa nói, đó là cách gì vậy?''

Cửu Anh phủi tay :

''Cách thứ 2 ngươi chắc chắn không có khả năng, đó là chờ người khác tự dâng hiến ma lực cho ngươi.''

La Chân :''Làm gì có chuyện tốt đó, không ai có thể tự hiến tu vi cho người hết.''

Mạn Mạn :

''Ể có đó, ta nghe kể lúc trước ma chúng tự dâng tặng tu vi cho ma đế, nói cách khác muốn bước chân vào luân hồi thiên thư đến cõi người thì cơ thể phải thanh tẩy không còn ma khí nếu không sẽ hồn phi phách tán.''

''Vậy không phải chỉ cần tự phế sạch tu vi là được rồi sao? Tại sao phải hiến hết thành quả tu luyện cả đời cho ma đế.''

Cửu Anh cầm quạt khõ lên đầu hắn:

''Tên ngốc này, tự hủy tu vi thì nguyên thần thể xác của ngươi vẫn là từ yêu quái hóa thành sao luân hồi thiên thư có thể chấp nhận, ngươi phải trải qua quá trình luyện hóa thể xác ở dưới vong xuyên hà nữa, nói dễ hiểu hơn là tự hủy chân thân để tách ra khỏi linh thức của mình.''

La Chân :

''Sư phụ như thế cũng bị hồn phi phách tán thôi, nước sông Vong Xuyên có thể bào mòn linh thức khiến trong đầu mình hoàn toàn trống rỗng không nhớ gì cả, sơ sẩy có thể bị bay ra ngoài tam giới không thể siêu sinh.''

''Đúng vậy, thay vì tự hủy tu vi cả đời mà không thu lại được gì thì hiến linh lực cho ma đế, ông ta nhận phần lễ vật đó của ngươi sẽ giúp đưa linh thức vừa được tẩy sạch đó vào thiên thư, nói cách khác như dẫn dắt linh hồn vậy.'' - Mạn Mạn trên thông thiên văn dưới tường địa lý.

Cửu Anh :''Kiến thức khá đấy, nhưng không phải linh thức của ai cũng được gột rửa thuận lợi cả, chỉ những yêu vương tu vi thâm hậu thì hồn linh mới chịu được sự bào mòn của Vong Xuyên thôi.''

''Nói như thế được đầu thai thành người là cả một quá trình gian khổ.'' - Mạn Mạn.

Cửu Anh :''Dĩ nhiên, ngươi tưởng dễ lắm sao? Thế mà không ít kẻ vì tư lợi chém gϊếŧ nhau để rồi rơi vào đạo súc sinh tu luyện lại qua trăm ngàn năm, ngu ngốc.''

''Sư phụ trò chuyện với người ta cảm thấy như được đọc sách mười năm vậy.''

''Tiểu tử cái miệng khá lắm, tuy nhiên ngươi nên suy xét lại chọn lựa giữa việc trở thành môn sinh của các điện và chuyện ăn thịt yêu quái khác nếu không sẽ lãng phí thiên phú của ngươi.''

Mạn Mạn vỗ vai hắn :''Tiểu huynh đệ ngươi cứ nghĩ kỹ đi nếu muốn vào bất cứ điện nào ở tam giới ta đều có thể mở lời giúp ngươi, không những thế thậm chí là đệ nhất cung ở Ma giới cũng có thể đấy.''

Cửu Anh :''Đệ nhất cung? Nhóc con quan hệ rộng lớn nhỉ? Đệ nhất cung ở ma giới dám hỏi là cung nào vậy?''

''Thì là Tọa Thanh cung của Ngao Thiện thúc thúc đó, đệ tử ở đấy ít nhất trong cửu tầng thập bát cung nhưng là mạnh nhất, thần lực của thúc ấy ngang ngửa ma đầu năm xưa đấy.''

''Ồ vậy sao? Tên U Minh Long đó đã mạnh đến như thế rồi à?'' - Bốc phét, lão tử nghe mà sôi hết cả máu, tốt nhất là đừng để ta gặp con giun đất đó, không ta sẽ chôn con chim chết tiệt này chung một chỗ với hắn.

''Sư phụ người quen cung chủ của Thanh Tọa cung à?'' - Ông ấy và ma đế đều là tiền bối mình ngưỡng mộ nhất tam giới - La Chân kích động.

Cửu Anh :

''Ai quen hắn chứ? Cái tên cung chủ xấu xa độc ác tán tận lương tâm đó ai mà không biết danh tiếng đồn xa ta nghe qua đã rõ.''

''Ồ bổn vương trong mắt thế gian là một kẻ đốn mạt như vậy à?'' - Nam nhân dáng người cao ráo tráng kiện hừng hực sát khí đi đến.

''A...!'' - Khốn nạn thật, nhắc hắn thì hắn liền tới! Nguy rồi hắn có nhận ra bổn vương không nhỉ? Cửu Anh khá hồi hợp tay chỉnh lại chiếc mặt nạ đang đeo, tính ra đến giờ phút này y vẫn nghĩ U Minh Long là kẻ thù đã phản lại mình gia nhập thiên giới. 

''Ngao Thiện thúc thúc, người sao biết ta ở đây mà đến?'' - Mạn Mạn vui vẻ nhảy tới ôm cổ hắn.

U Minh long xoa đầu Mạn Mạn rồi vui vẻ đi về phía hai sư đồ Cửu Anh.

''Mạn nhi hôm nay ta đến đây thực ra là để tìm một người!''

La Chân toàn thân phát run khi U Minh Long đi về phía của hắn, từ lâu đã nghe kể về danh tiếng và truyền thuyết của U Minh Long theo bên cạnh ma đế cùng chinh chiến càn Nam dẹp Bắc danh chấn tam giới nên hắn có thể được coi là một vị thần trong lòng.

U Minh Long dừng lại trước mặt La Chân :''Tiểu tử này là nhện tinh ở gần Phiến Hoa thành phải không? Ta rất xem trọng thiên phú và thực lực của ngươi, ngươi có muốn gia nhập Tọa Thanh cung của ta không?''

La Chân đứng hình ngay lập tức, miệng bắt đầu ú ớ :''Ta... Vô danh tiểu tốt như ta có thể được tu luyện ở Tọa Thanh cung của đại nhân sao?''

Nhóc con, ngươi vui đến như thế sao? Hừm đồng ý ngay với con giun đất chết bầm này mà không nghĩ đến cảm nhận của ta hả? Cung nào cũng được, điện nào ta cũng cho phép nhưng không được làm đệ tử của tên xấu xa này - Cửu Anh cảm thấy rất bực mình, là người thẳng tính nên hắn biểu cảm khó ra mặt thi thoảng lại đá chân vào gốc cây trông cực kỳ buồn cười.

Mạn Mạn nhìn thấy phá lên cười kéo tay chỉ cho La Chân, hắn liền chợt nhớ ra :''Cung chủ đại nhân, ta đã quen sống cuộc sống hoang dã, ta nghĩ lễ nghi ở Tọa Thanh cung ta sẽ không tuân thủ được... Cho nên...''

U Minh Long :''Không sao! Bổn cung chủ sẽ từ từ dạy bảo cho ngươi không cần phải lo đâu.''

Cửu Anh chịu không nổi liền kéo La Chân về sau lưng mình :''Vị đại nhân này! Tiểu tử nhà ta đã nói thế thiết nghĩ có lẽ không có cái phước được theo ngài rồi. Mời ngài đi cho.''

Mạn Mạn :''Cửu ca à sao huynh lại nói thế, được Ngao Thiện thúc thúc để mắt tới là phúc phần của A Chân đấy.''

U Minh Long ngạc nhiên :''Cửu ca? Ồ! Vị đồng đạo này Cửu là tên của ngươi à?''

''Liên quan gì ngươi? La Chân chúng ta về thôi.''

U Minh Long đột nhiên chớp mắt xuất hiện đối diện trước mặt hắn giật chiếc mặt nạ của Cửu Anh ra :''Nếu ta đoán không lầm thì...'' - Vừa nói U Minh Long vừa dùng phép định để làm bất tỉnh hai tiểu tử đang ngơ ngác đằng sau.

Quá bất ngờ Cửu Anh liền hất tay hắn ra :''Hỗn xược... U Minh Long ngươi dám mạo phạm bổn đế?''

Ngao Thiện chỉ đứng đấy nhìn hắn toàn thân y bất động, có rất nhiều điều y muốn nói với người trước mặt, cứ nghĩ gặp lại sẽ như giang thủy mà tuôn trào ra nhưng rốt cuộc lại không biết bày ra cái biểu cảm như thế nào.

''Ta đã sớm biết điện hạ trùng sinh nhưng không ngờ lại gặp người nhanh như thế. Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với điện hạ.''

Cửu Anh quay lưng lại :''Nhìn bộ dạng của bổn vương bây giờ, chắc ngươi vui lắm! Ta bây giờ.. Ngươi ... Ngươi làm gì thế bỏ ta ra! U Minh Long! Ngao Thiện bỏ ra.'' -  Ngao Thiện dường như không nghe thấy hắn thô bạo ôm chặt y, cứ thế gục mặt vào lưng Cửu Anh.

''Điện hạ, ngươi có thể để mặc ta ôm ngươi một chút được không? Một ngàn năm gặp lại ngươi như một giấc mộng, lúc ngươi tạ thế đã ta ước tất cả chỉ là một giấc mơ mở mắt ra có thể thấy ngươi đang ngạo ngễ ngồi bắt chéo chân giữa đại điện quát mắng ta. Cuối cùng cơn ác mộng này đã kết thúc rồi, điện hạ...!''

Cửu Anh ban đầu hơi khó chịu khi nghe những lời này thật tâm hắn có chút động lòng nên bình tĩnh hơn một chút để yên cho hắn ôm nhưng vẫn bày ra thái độ khiển trách:''Ngươi thật có lòng như thế sao? Ngươi giải thích sao về chuyện ngươi quy thuận thiên giới? Còn chuyện ngươi bức chết muội muội của ta nữa?''

U Minh Long liền kê mặt vào vành tai y thì thầm :''Điện hạ phải tin ta! Ta quy thuận thiên đế vì muốn bảo toàn tính mạng cho lệnh muội lúc ấy nàng đang mang thai nhưng muội ấy vẫn tự sát và cho rằng ta phản bội lại huynh. thật sự bổn gia cũng rất đau lòng, nàng ấy bảo ca ca của nàng đã chết nên cũng không muốn sống nữa.''

Cửu Anh thở dài :''Như thế là ta đã trách lầm ngươi sao, do ta thua trận ở Viễn Quang Kỳ Sơn nên ngươi mất luôn thê tử và nhi tử còn đang thành hình... Thế mà ta còn trách ngươi.''

''Điện hạ hiểu được tấm lòng trung thành của ta dành cho người là được.'' - Vốn tưởng phải dùng bạo lực ép ngươi phục tùng ta không ngờ chỉ vài ba câu tiện miệng nói ra đã có thể lấy được lòng tin, điện hạ của ta vẫn dễ dàng tin người như ngày nào ta càng không an tâm để người lưu lạc bên ngoài.

 ''Ngao Thiện ngươi bị ta hại thảm như thế chờ ta lấy lại thần lực ta sẽ bù đắp cho ngươi! Đưa ma giới trở về đúng vị trí của nó.''

''Nhưng mà điện hạ, còn việc con của ta thì sao?''

''Chuyện đó ngươi chớ lo đợi khi ta tìm ra thần hồn của Cửu muội ắt sẽ tìm cách giúp mẫu tử muội ấy trùng sinh.''

U Minh Long :''Điện hạ, thứ ta muốn là một hài nhi mang trong thể chất chí tôn có cả huyết mạch long tộc và ma huyết thượng cổ thuần túy.''

''Thuần túy? Ta vẫn chưa hiểu?''

''Cửu muội chỉ là một bạch xà bình thường, nhưng điện hạ thì khác nha.'' - Ánh mắt U Minh Long trở nên khác lạ.

Cửu Anh :''Ngao Thiện ngươi biết mình đang nói gì không thế?''

''Điện hạ sinh hài tử cho bổn gia đi.''

''Hồ đồ! Lão tử là nam nhân ngươi điên rồi sao?'' - Tên gia hỏa này thế mà lại bị biếи ŧɦái, sao ta cứ hấp dẫn toàn những tên bệnh hoạn thế này.

U Minh Long :''Điện hạ đừng tưởng ta không biết, linh thú thượng cổ có thể chất đặc biệt , chỉ cần người tiếp nhận ta...''

''Đủ rồi... Ta có thể bằng lòng bất cứ chuyện gì trừ chuyện này ra.''

Ngao Thiện di chuyển tay của hắn vào bên trong y phục của Cửu Anh còn cắn mạnh vào vai y.

''Ngao Thiện ngươi đang mạo phạm bổn đế đấy! Dừng lại ngay! Ngươi không muốn sống nữa à?'' - Tên khốn ức hiếp ta không sử dụng được thần lực, đã thế ngươi đi chết đi.

Đối phương vẫn không trả lời mà tiếp tục sờ xoạc mạnh bạo hơn, Cửu Anh bắt đầu cảm thấy nóng ran cơ thể, một bạo lực phát ra từ khắp các mạch máu. Biết hắn định hóa ra nguyên hình chống lại mình Ngao Thiện nhẹ nhàng nhắc nhở.

''Điện hạ, nếu chẳng may trong lúc người thần hình biến thân không kiểm soát được gây nên đại chấn động lúc đó cái mạng nhỏ của điện hạ cũng không còn nữa Sát thần thiên tôn sẽ giày vò người còn thê thảm hơn ta đấy, chưa kể điện hạ lỡ tay dẫm chết Mạn Mạn và nhện tinh đang hôn mê đằng kia ta sẽ không vì nể tình ngài mà cứu chúng đâu.''

Cửu Anh gào lên :''U Minh Long ngươi thật sự muốn ép chết ta mới được hay sao? Bắt bổn đế hưởng hoan lạc với ngươi chuyện này truyền ra ngoài ta còn mặt mũi nào trong tam giới chứ! Ngươi làm thế không thấy có lỗi với vong linh của thê tử ngươi, muội muội của ta à.''

''Cửu muội sẽ không để bụng chuyện này đâu, người thay nàng ấy bù đắp cho ta không phải là chuyện tốt sao? ... Ngoan ngoãn một chút, ta sẽ cư xử nhẹ nhàng với điện hạ, vốn dĩ định đưa người về Tọa Thanh cung nhưng mà ở đây cũng không tệ.'' - Hai tay hắn bấu chặt vào da thịt Cửu Anh rồi xô y ngã nhào xuống bụi cỏ gần đó, hắn bắt đầu cởi y phục trên người ra.

''Chết tiệt ngươi điên rồi!'' - Với thần lực và thể lực của Ngao Thiện bây giờ ta không thể chạy trốn được, đây là cái tình huống cẩu huyết gì thế này bổn đế lên trời xuống đất đạp lên đầu bao nhiêu người hôm nay lại bị con rồng này... Không được ta phải tìm cách gì thôi.''

Xà trùng từ người Cửu Anh bò ra cắn và tìm cách chui vào ngực U Minh Long. Nó nhanh chóng chui vào cơ thể hắn.

''Cửu vương điện hạ, ta vì người gϊếŧ không biết bao nhiêu người làm không biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng ta chỉ có một yêu cầu này điện hạ cũng không thành toàn cho ta, thật khiến ta đau lòng nay còn thả xà trùng cắn nội đan của ta, xem ra ta không thể nhẹ nhàng với điện hạ được rồi.'' - Ngao Thiện đứng dậy.

''Chuyện nào ra chuyện đấy, tổ mẫu nhà ngươi lão tử đây là nam nhân làm chuyện đó với ngươi thế nào được, ta chưa thử qua càng không có hứng thú với ngươi.'' - Cửu Anh mệt mỏi dựa người vào thân cây.

Bình Luận (0)
Comment