Lộ Trình Minh Giới

Chương 5

Từng viên gạch và ngọn cỏ đều mang lại một cảm xúc khó tả cho hắn, chúng mang trong đó nhiều câu chuyện buồn vui trong quá khứ, Cửu Anh một tâm đầy hoài niệm cứ đi mãi theo lối mòn thì đã đến bờ sông Vong Xuyên từ lúc nào không hay. Bên kia bờ là linh giới - thế giới của các hồn linh vĩnh viễn nằm ngoài tam giới bất sanh bất diệt, mỗi sinh mệnh đều có một âm thọ, dương thọ và tiên thọ nhất định khi mãn số thì đến đây họ sẽ được tái sinh tùy vào cơ duyên của mình, một số buông bỏ được ân oán tình thù lúc còn sống thì lại rẽ vào lục đạo tam giới mà tiếp tục con đường tu tiên tu đạo, số khác thì ôm oán thù mà lội qua Vong Xuyên hòa vào Linh giới chấp nhận mãi mãi làm hồn linh. Các thượng tiên cấp cao tu hành vượt qua nhân quả tuần hoàn như thiên chúng hạng chiến thần, các tôn giả ở thế giới cực lạc khi chẳng may tạ thế sẽ được thần hồn hộ thể tùy tiện chọn một vật đặc trưng bất kỳ kết hợp với thần lực lại có thể trùng sinh tuy nhiên đó là đặc quyền riêng của thế giới thiên chúng vì thế phi thăng thiên giới là niềm ao ước của rất nhiều phàm nhân và yêu quái.

''Thành chủ hôm nay lại mang linh lực đến tặng cho nô gia à?''

Cửu Anh ngớ người ra một chút :''Bổn vương từ lúc nào lại đến chỗ Bỉ Ngạn, à phải rồi ta đến đổi lấy rượu thiên tầm.''

''Ta nói thành chủ ngài đúng là một con sâu rượu, rượu ta ủ ra không đủ cho ngài uống.'' - Miệng nói thế nhưng nàng ta vẫn bê ra hai vò thiên tầm cho hắn. Bỉ Ngạn thuộc tộc hoa yêu xem như nhất đại mỹ nhân của yêu giới.

Cửu Anh :''Cô có bao giờ nghĩ đến việc tu tiên không?''

Bỉ Ngạn :''Thần tiên có gì hay? Cả một thiên thư quy tắc lễ nghi, nô gia không thích.'' - Cửu Anh nâng ly thiên tầm lên nhấm nháp mà lòng cảm thấy thương cho phận của nàng, về sau khi hắn bị bắt và tống giam ở thiên giới nàng ta đã gieo mình xuống Vong Xuyên hà chọn con đường  trở thành một hồn linh để mãi mãi không thể quên hắn. Một cô nương xinh đẹp như nàng không đáng chịu kết cục thê lương.

''Nếu cô muốn làm thiên chúng, ta sẽ tặng cô ma huyết không cần phải khổ cực tu luyện để mở hết 16 đường lục đạo, bát mạch và ma lực lập tức vượt lên cửu chuyển... sau đó chỉ cần loại ma khí ra khỏi cơ thể là trở thành phàm nhân, có quyền được học tu tiên thuật.''

Bỉ Ngạn :

''Hôm nay thành chủ sao thế? Lại muốn ta vào thiên đạo, còn muốn cho ta ma huyết, phải chăng vì thiên tầm không hợp khẩu vị mà ngài muốn đuổi ta khỏi U Linh Thành à?''

Cửu Anh:

''Không phải ý này, ta muốn cô thoát khỏi vòng xoay của luân hồi, từ xưa đến nay theo ma đạo không có kết quả tốt, đạo lý này ta không cần nói cô vẫn biết mà, không lẽ cô chưa từng nghĩ trở thành thần tiên tiêu diêu tự tại đi mây về gió một lần nào sao?''

Bỉ ngạn dứt khoát :''Không!''

''Vì sao? trở thành thiên chúng là mơ ước của chúng sinh ở tam giới.''

''Nô gia! Đã dâng tặng lòng mình cho một người ở U Linh Thành!.''

Cửu Anh nắm chặt ly rượu nồng, không phải y không biết tâm ý của nàng chỉ là tình này không thể đáp lại. 

Càng nghĩ càng đau lòng có những chuyện trên thế gian này không thể thay đổi được, một trong số đó tình ý của nữ nhân, hắn đứng dậy từ biệt nàng ta rồi đi thẳng vào thành, cổng thành trì được dựng bằng vạn quang thạch loại đá tinh hoa duy nhất có thể phát quang ở nơi u ám này. 

U Linh thành là thành trì rộng lớn nhất ở Ma giới, nơi yêu quái, hồn linh thường xuyên lui tới để tìm kiếm trao đổi linh lực, ma lực thích hợp với nhau cùng tu luyện đến cực hạn của bản thân.. Như hồ ly, cáo, miêu yêu thì luyện đến chín đuôi loài mãnh thú như hổ, rắn.. mở thập lục mạch thì sẽ có phép thần thông biến hóa, một số tu luyện đến cực hạn thì dùng sức mạnh của mình lên nhân giới sống cuộc sống với nhân loại hoặc chiếm cứ một phương xưng vương xưng tướng, số khác thì đến gặp ma đế nhờ giúp loại bỏ ma khí trở thành một hồn linh bình thường rồi có thể đi vào cõi người đoàng hoàng chính chính tu tiên, không may mắn đọa vào yêu giới thì họ đều phải trải qua quá trình cả trăm năm thậm chí ngàn năm để được quay lại kiếp người, luyện thành người cực khổ là thế nhưng U Linh Thành cũng có không ít phàm nhân vì oán thù trên nhân gian mà đến đây cầu khẩn để nhập ma có được phép màu.

Các cấp bậc yêu quái cũng không khó nhận ra, tiểu yêu vừa tu luyện bắt đầu hấp thụ linh khí từ vài chục năm sẽ vẫn mang ảo hóa nhân hình là tiểu thiếu niên, hấp thụ nhiều ma khí hơn sẽ có ảo hóa của người trưởng thành kèm theo một chấm chu sa giữa trán, khi mở hết các mạch tượng thì khó có thể phân biệt nếu sống với loài người thậm chí có sức mạnh biến hóa khôn lường. Sau đó nữa là tu luyện lên cấp bậc cực đại yêu vương đi mây về gió.

Trước đây hắn đi đến đâu chúng yêu vội tránh đến đấy, mỗi bước đi đều tỏa ra ma khí ít một yêu hồn nào ở cõi U Minh này có thể lại gần hắn, sát khí mạnh đến nổi chỉ có các cực đại yêu vương mới chịu nổi khi cận kề tiếp xúc vì thế mỗi lần muốn vào thành đều phải phong tỏa các ma huyệt và che đi chu sa mới có thể vui vẻ mà đi dạo.

''Ngọc vệ linh đâyyyyy! cần đổi linh lực của hồ ly.''

''Ghé vào xem Bạch Diệp đơn đi các đồng đạo.''

''Có ai cần ngọc cốt của thần tiên không?''

Đi ngang qua Kỳ Duyên Quán một nữ yêu lân la lại gần hắn:''Đại gia, hôm nay ở đây có vô số mỹ nhân đang tìm kiếm song tu hiệp lữ, ngài có hứng vào xem không?'' - Nơi này là một tửu lâu nổi tiếng của U Linh các thành phần công tử và tiểu thư các tộc lớn hay lui tới tìm kiếm bạn đời nhưng trong quá khứ hắn không bao giờ đặt chân tới những nơi như thế này.

Cửu Anh:

''Vậy sao? Ta chỉ sợ không nàng nào muốn song tu với ta thôi!''

''Ái dà nhìn Đại gia đây dung mạo là cực phẩm trong cực phẩm cho dù ngài chỉ là một thân hồ điệp thì các tiểu thư long tộc, điểu tộc cũng chen nhau mà song tu với ngài.''

Cửu Anh:

''Nói hay lắm, được ta ghé vào xem một chút.''

Nữ yêu hai mắt lảo đảo :

''Nhưng mà... muốn vào đây ngài phải...''

Cửu Anh hiểu ý:''Ngươi cần linh lực à?''

''Đại gia theo lệ thường thì phải tốn một ít huyết mới được.''

Cửu Anh trừng mắt:

''Ma huyết của ta không phải ai cũng có thể lấy được.'' - Chu sa trên trán hắn phát quang hiện ra, nữ yêu nhìn thấy thần hồn bát đảo vội quỳ xuống.

''Ma quân tha mạng tiện nô có mắt như mù không nhận ra ma quân.''

''Ta chỉ có thể cho ngươi một ít linh lực, ngươi không muốn nhận ta cũng không miễn cưỡng.'' 

Nữ yêu vẫn toàn thân phát hoảng:''Không cần ạ, ma quân bảo hộ yêu giới dĩ nhiên tiểu nhân không đòi bất cứ thứ gì từ ma quân.''

''Thế dẫn ta vào trong, bổn vương muốn xem qua chỗ ngươi một chút, với lại để không kinh động các vị trong đó đừng cho họ biết ta là ai.''

''Vâng, mời công tử.''

Bên trong mọi người đang đàn hát nhảy múa vô cùng náo nhiệt, ỡ giữa là Vũ Đài nơi các mỹ nhân phô diễn tài sắc, hàng ghế xung quanh vũ đài cũng tùy theo thân phận mà ngự, nữ yêu dẫn y đến hàng ghế cao nhất ở gần Vũ đài trước ánh mắt soi mói của những người xung quanh.

Một ả yêu quái thân hình đẫy đà có khuôn mặt đặc trưng của loài nhện đến chỗ hắn:

''Công tử, ngài dùng gì để nô gia chuẩn bị, nhà bếp chỗ ta hôm nay có cả thịt phàm nhân là loại thịt của trẻ sơ sinh rất bổ dưỡng.''

''Ồ, các ngươi lên nhân gian bắt trẻ con à?''

Nữ nhân :

''Đương nhiên rồi! bọn ta phải tốn sức lắm mới bắt được hơn một trăm đứa trẻ tươi ngon như thế, ngài muốn thử không.''

Cửu Anh:

''Ta không ăn thịt người, lấy cho ta một ít rượu là được.''

''Vâng lập tức có rượu thượng hạng cho ngài.''

Những vị công tử ngồi hàng ghế dưới không ngừng bàn tán chỉ trỏ về hắn, vì chỗ hắn ngồi đa số dành cho các trưởng lão các gia tộc lớn. Một tên có khuôn mặt đầy vảy rắn đến chỗ hắn cúi đầu :

''Thỉnh an cửu cửu, hôm nay sinh thần của người không ngờ người cũng có nhã hứng đến đây.''

Cửu Anh khẽ liếc mắt qua nhìn, người kia là Hỏa Dân trong xà tộc theo vai vế là con trai tỷ tỷ kết nghĩa của hắn và còn là một tay a dua nịnh bợ thứ thiệt, hoang dâm vô độ nam nữ gì hắn cũng lôi lên giường được, một số người trong tộc còn nói rằng hắn kéo bè kéo cánh chủ mưu đằng sau những chuyện thảm sát nhân mạng trên nhân gian, nói không chừng tửu lâu này là của hắn. Không những vậy Hỏa Dân lại là một tên phản phúc, sau khi Cửu Anh bị thiên giới bắt tên này đã ra sức lôi kéo xà tộc ra thỉnh tội để được toàn mạng còn kiếm được một chân thành chủ ở một Cung nhỏ của U Linh hiện giờ. 

''Ta nghe Diêu tỷ nói điệt nhi chỉ lo trăng hoa không lo tu luyện suốt ngày đến đây trêu hoa ghẹo nguyệt, cửu cửu cũng muốn xem nơi này có gì hay không? Nghe nói điệt nhi còn là ông chủ đứng sau việc kinh doanh ở Kỳ duyên quán này.''

Hỏa Dân nghe thấy thất kinh hồn vía đáp rằng:

''Tiểu điệt chỉ đến đây vài lần tìm phối ngẫu thôi, cửu cửu minh giám.''

Cửu Anh không nói gì rồi khoát tay bảo hắn lui ra để y yên tĩnh, tránh rắc rối Hỏa Dân vội vàng rời khỏi Kỳ Duyên quán, tiếp sau đó là hội đấu giá của tửu lâu, một dị nhân che mặt mang lên giữa vũ đài một bảo linh châu trong đó là một tinh linh nhỏ bị giam cầm, mọi người ra sức đưa ra những cái giá cao ngất ngưỡng, những lần đấu giá phiên sau có cả những tên mang phàm nhân có tư chất và thiên căng lên đấu giá để chúng yêu mua về tẩm bổ, hắn lắc đầu ngao ngán thì ra bao lâu nay dưới trướng của hắn hoạt động vô nhân đạo như bắt người ở nhân gian về đây để mua bán lại diễn ra công khai như thế, thảo nào kinh động đến thiên đình khiến chúng mang binh đòi thảo phạt ma giới.

 Cửu Anh trách bản thân năm đó chỉ biết ngồi ở nơi cao nhất trong Ma Giới mà không quan tâm đến những góc khuất như thế này đễ dẫn đến thảm kịch Viễn Quang Kỳ Sơn đúng là không oan ức cho hắn một chút nào. Dù gì những chuyện này cũng đã xảy ra bây giờ có nổi giận hay dẹp luôn Kỳ Duyên cũng không giải quyết được vấn đề vì đây chỉ là một phần trong hồi ức của hắn.

''Sư phụ, người ở đây làm ta kiếm người mãi.'' - Một bàn tay thiếu niên chạm vào vai Cửu Anh, hắn quay mặt lại thì kì lạ thay, thiếu niên đó mặc một bộ thanh y dáng người tầm 13 - 14 tuổi nhưng khuôn mặt lại chỉ là một khoảng trắng, nói cách khác kí ức của hắn bỏ trống khuôn mặt của tiểu thiếu niên này.

''Sư phụ? Ngươi gọi ta.''

Thiếu niên thanh y :

''Sư phụ hôm nay sao thế? cả A Phàm cũng không nhận ra sao, hay muốn giả vờ để quên vụ cá cược giữa chúng ta? Hoa thiên ý người mang từ Giang Hải về ta đã trồng được và nở hoa ở sau hậu viện Bích Tà Cung rồi, sư phụ thua rồi.''

Cửu Anh :'' Ngươi là đệ tử ta thật sao?'' - Hắn cố nhớ lại trong quá khứ có từng thu nhận đệ tử lúc nào mà cả bản thân cũng không biết.

Thiếu niên thanh y kéo tay hắn ra khỏi đó, đến trước cổng buông tay ra nũng nịu nhìn y:''Sư phụ..''

Cửu Anh:''Hả!?!''

''Hôm nay không cõng ta à? Bình thường ra ngoài chơi đều cõng ta về mà.''

Cửu Anh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, những đứa trẻ ở ma giới cả việc lại gần hắn cũng không dám nói gì đến yêu sách, rốt cuộc tiểu thiếu niên thanh y này lại đòi hắn cõng, trong quá khứ y nuông chiều hắn vậy sao?

''Được rồi lên đi.'' - Cửu Anh ngồi xuống, thiếu niên vui vẻ trèo lên lưng hắn quàng tay ôm chặt cổ.

''Sư phụ, nếu một ngày nào đó A Phàm làm gì có lỗi với sư phụ người có ghét ta không?''

Cửu Anh :''Dĩ nhiên là không, trẻ con ai cũng có lúc sai lầm mà.''

''Nhưng nếu sai lầm này... Sai lầm này nghiêm trọng quá thì sao? Người còn muốn nhìn mặt ta không?''

''Để xem ngươi làm ra chuyện gì đã.''

Thiếu niên im lặng trầm tư một lát rồi kê sát mặt vào cổ y thì thầm :''Thời gian qua sư phụ đã bảo vệ ta rất nhiều rồi, sau này ta sẽ trở nên thật mạnh mẽ để bảo vệ cho người.''

Cửu Anh:

''Là như thế sao! Hm câu nói này của ngươi khiến vi sư thật cảm động đấy.''

Tiểu tử này xem ra rất thân thiết với ta, lại có thể đáng yêu như thế nhưng rốt cuộc hắn là ai? Sao một chút kí ức về khuôn mặt của hắn ta cũng không nhớ, phải chăng có chuyện gi đó trong quá khứ mà Cùng Kỳ đại ca không muốn ta nhớ lại trong lúc giúp ta trùng sinh huynh ấy đã xóa hắn khỏi tiềm thức của ta, nhưng rốt cuộc là chuyện gì chứ?

''Cửu ca....''     Cửu ca.... Mau tỉnh dậy đi!  Tỉnh rồi huynh ấy tỉnh rồi

''A Cửu ngươi không sao chứ?'' - Liên Hà và huynh đệ Hắc Lang ngồi bên cạnh nhìn hắn.

Cửu Anh lảo đảo ngồi dậy:

''Ta ngủ bao lâu rồi?''

''Một ngày một đêm, có kẻ đã dùng ma pháp trói hồn ngươi trong mộng cảnh.'' - Liên Hà.

Cửu Anh ra hiệu cho Tiểu Hồ và Hắc Lang ra ngoài, Liên Hà ngạc nhiên :''Có chuyện gì quan trọng à?''

''Ta hỏi ngươi, A Phàm là ai? ngươi biết người này không?''

Liên Hà nổi giận :''Còn dám nhắc tên đó sao? Ngươi bị mất trí à?''

''Đúng vậy! Ta mơ thấy những hồi ức lúc còn ở U Linh, chỉ biết có một đứa trẻ tên A Phàm gọi ta là sư phụ nhưng mặt hắn thì ta lại không nhớ, sao ngươi lại nổi giận như thế?''

Liên Hà nghe thế liền đổi giọng :''À lúc trước ta với hắn có bất hòa nên có chút kích động, đúng là ngươi có một đệ tử như thế nhưng hắn đã chết trong trận Viễn Quang Kỳ Sơn rồi sau này đừng nhắc nữa, hắn chỉ ở lại chỗ ngươi có một thời gian ngắn ngươi không nhớ mặt cũng không có gì lạ đâu.''

Cửu Anh :

''Thì ra là vậy! Đáng tiếc, đứa trẻ này có chút đáng yêu mà ta lại không nhớ, là ta đại bại trong trận đó mới khiến nhiều người phải vong mạng như thế.''

Liên Hà :

''Ngươi không cần phải cảm thấy có lỗi với ai hết, từ lúc ngươi trọng sinh đã không nên vướng bận ân oán đời trước rồi, quên hết đi, mà ngươi còn chưa cho ta biết định về U Linh Thành làm gì.''

Cửu Anh :

''Linh hồn Cửu Muội có lẽ vẫn còn ở nơi đó, năm đó ta có nghe được U Minh Long - con rồng chết tiệt đó định cưỡng ép tiểu muội sau đó muội ấy đã tự thiêu ở sảnh lớn của Bích Tà Cung.''

Liên Hà :

''U Minh Long hiện giờ là Cung chủ của Tọa Thanh Cung hắn đã quy thuận thiên giới rồi,  công lực của hắn hiện giờ đã không còn như một ngàn năm trước không thể coi thường được, thương thế của tốt xấu gì cũng là vương tử long tộc, cháu trai của Tà Diệm Long lão ấy cũng là thượng cổ thánh thú, ta đoán không lầm thì cũng vì năm xưa mến mộ ngươi hắn mới từ ngàn dặm biển bắc mà đến U Linh.''

''Ta biết, trước mắt ta chỉ muốn dùng máu của mình để muội ấy trùng sinh, còn món nợ máu của hắn ta sẽ đòi sau.''

Liên Hà :''Ta không muốn ngươi dính dáng đến chuyện của Ma Giới nữa.''

Cửu Anh :''Ngươi muốn ta tu tiên?''

''Không phải ý này...''

''Ta muốn yên tĩnh một lát''

Liên Hà:''Cửu Anh nếu ngươi còn giữ thái độ này ta sẽ không giúp ngươi trở về U Linh đâu.''

Bình Luận (0)
Comment