Nếu là trước kia, vừa mới bước vào nơi này, Thiều Âm hẳn đã vì mấy lời Quý phi vừa nói mà rúng động trong lòng. Nàng sợ sự thất thường của người, sợ cảm xúc bất định kia rơi lên người mình, chỉ e mất mạng bất kỳ lúc nào. Nhưng hiện tại đã khác.
Quý phi đã đưa nàng về Thừa Càn Cung, đồng nghĩa với việc không thể tùy tiện lấy mạng nàng, thậm chí không thể dễ dàng đánh phạt. Bởi vì sau lưng nàng giờ không chỉ có hoàng đế ngày ngày tưởng niệm, mà còn có Hoàng Hậu – người nguyện ý vì nàng mà che chở.
Muốn động đến nàng, Quý phi buộc phải cân nhắc cơn giận của cả Hoàng Hậu lẫn hoàng đế, liệu mình có đủ sức gánh chịu hay không.
Thiều Âm tin, một người có thể ngồi yên trên vị trí Quý phi, tất nhiên không phải kẻ thiếu bản lĩnh, càng không thể luôn tùy tiện xúc động. Chính vì thế nàng không hề sợ hãi, bình thản đứng dậy, bước đến bên cạnh Quý phi.
Lương Phù Quân không hề keo kiệt lời khen, thậm chí còn bật cười: “Không ngờ ngươi gan còn lớn hơn bổn cung tưởng tượng.”
Thiều Âm đến gần, cúi đầu đứng trước mặt nàng. Lương Phù Quân đưa tay nâng cằm nàng lên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Da dẻ mềm mại thế kia… một thái giám sao có thể như vậy? Những kẻ khác đâu có như thế?
Nàng khẽ ngẩn người, ý thức được hành động này quá mức ái muội, nhất là khi hơi thở ấm nóng của Thiều Âm phả nhẹ lên lòng bàn tay. Hai người ánh mắt chạm nhau, ánh nhìn giao quấn, sự im lặng bị không khí ấm áp bao bọc, khiến thời gian như lắng đọng.
Thiều Âm là người đầu tiên rời mắt đi, nhưng trong đầu vẫn còn in đậm gương mặt rực rỡ của Quý phi, đôi tai lặng lẽ ửng đỏ mà chính nàng cũng không hay biết.
Lương Phù Quân thu tay về, vừa lúc bắt gặp đôi tai đỏ hồng kia. Một cảm xúc kỳ lạ lướt qua trong lòng nàng.
Không thể phủ nhận, Thiều Âm thực sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến hoàng đế nổi lên lòng trần tục cũng không có gì lạ. Nhưng… chẳng lẽ Hoàng Hậu cũng vì dung mạo này mà lưu luyến?
Ánh mắt nàng dừng trên người Thiều Âm. Dáng người mảnh mai, yếu đuối, không bằng cả thị vệ hay những thái giám khác trong cung. Hoàng Hậu làm sao có thể động tâm với kẻ như vậy?
Chỉ là… chưa từng có nam tử nào lại vì ánh mắt của nàng mà thẹn thùng đỏ tai. Có lẽ chính điểm này khiến Thiều Âm trở nên khác biệt?
Nàng lắc đầu, cảm thấy bản thân nghĩ nhiều, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia bực bội khó hiểu. Càng không dễ chịu, càng muốn phát tiết.
Chân nàng khẽ nâng, đầu mũi giày thêu khẽ đá vào cổ chân Thiều Âm, nhẹ nhàng câu lấy vạt áo, động tác mềm mại mà mang theo tê dại mơ hồ, như một dòng điện chạy dọc bắp chân khiến Thiều Âm không khỏi giật mình.
Nàng ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Quý phi. Lương Phù Quân vẫn mang vẻ mặt đắc ý, hờ hững hỏi: “Không nghĩ tới sẽ bị ta đưa đến Thừa Càn Cung đi? Đêm qua, rời xa Hoàng Hậu, ngươi có khóc không?”
“Ngươi như vậy giống nữ tử, ban đêm khẳng định sẽ khóc đi.”
Thiều Âm nhìn ánh mắt đầy ác ý kia, lòng thoáng ngột ngạt, nhưng lại thấy người này thật ấu trĩ.
Nàng bị đưa đến cung của nàng ta, chẳng lẽ chỉ để bị trêu chọc như vậy?
Nàng cúi đầu, giọng cung kính: “Nô tài không khóc. Được hầu hạ Quý phi nương nương, là phúc phận của nô tài.”
Lương Phù Quân cười lạnh: “Bổn cung mới không tin những lời ma quỷ đó.”
Nàng còn đang muốn trêu đùa thêm, thì Tô Trung Kiệt từ ngoài bước vào, mang theo trái cây được Hoàng Hậu thưởng.
Giữa trời đông lạnh giá, được ăn hoa quả tươi như thế là phúc khí khó có được. Từ trước đến nay Hoàng Hậu chỉ gửi phần này về nhà mẹ đẻ, chưa từng thưởng cho phi tần khác.
Lương Phù Quân lập tức hiểu: đây không phải là dành cho nàng.
Dù Tô Trung Kiệt miệng nói là ban thưởng cho Quý phi, nàng không hề tin. Nàng bật cười, lạnh nhạt hỏi: “Đây là Hoàng Hậu nương nương giúp Thiều Âm chống lưng à? Ngươi nói lại với nương nương, Thiều công công ở đây rất tốt, bổn cung đảm bảo sẽ khiến hắn vui đến quên cả trời đất.”
Tô Trung Kiệt nào dám chuyển lời như thế?
Đây chẳng phải cố ý châm ngòi giữa Quý phi và Hoàng Hậu?
Quả nhiên, Hoàng Hậu cho người mang trái cây đến chỉ là để ngầm nhắc nhở: Thiều Âm là người của nàng, dù ở trong cung người khác cũng phải cẩn trọng đối đãi.
Tô Trung Kiệt lui ra, để lại Lương Phù Quân với một bụng tức.
Thiều Âm rơi vào tay nàng rồi, vậy mà nàng còn chưa dám thật sự động đến. Hoàng Hậu xưa nay luôn cẩn trọng, giờ lại dùng thủ đoạn như vậy để ngăn nàng động thủ?
Nàng nào dễ bị cảnh cáo như thế? Đến hoàng đế nàng còn có thể làm bộ phục tùng, huống chi là người khác.
Lương Phù Quân lạnh nhạt nói: “Đây là Hoàng Hậu ban cho ngươi, không bằng ngươi mang về phòng mình mà từ từ ăn.”
Thiều Âm nào dám nhận? Cũng không dám để Quý phi mất hứng, bèn im lặng cúi đầu.
Lương Phù Quân nhìn nàng chằm chằm. Một kẻ không nơi nương tựa như vậy, lại khiến Hoàng Hậu phải lên tiếng bảo vệ? Nàng càng nhìn càng không hiểu.
Chỉ là diện mạo có chút xinh đẹp, chẳng lẽ chỉ vậy thôi đã có thể khiến cả Hoàng đế lẫn Hoàng Hậu động tâm?
Nàng cười lạnh, ánh mắt đầy giễu cợt.
Vươn tay ngoắc nhẹ, Thiều Âm lập tức khom lưng cúi người đến gần.
Lương Phù Quân cong khóe môi, dung nhan tuyệt sắc mang theo phong tình mê hoặc, giọng nói khẽ vang như câu hồn:
“Bổn cung thấy ngươi chẳng có chút nào sợ ta cả, là vì có Hoàng Hậu và Hoàng Thượng chống lưng sao?”
Thiều Âm lập tức cúi đầu: “Nô tài không dám.”
Nhưng trong lòng nàng rõ ràng biết, chính vì có Hoàng Hậu bảo hộ, có hoàng đế để tâm, nàng mới có thể sống thở nhẹ hơn trước kia nhiều.
Lương Phù Quân ánh mắt không rời, giọng nói mềm như lụa nhưng mang theo ý lạnh: “Nhớ cho kỹ, dù sau lưng ngươi là ai, nếu ta muốn ngươi chết, không ai ngăn nổi.”
Nàng hơi nghiêng người, cầm một trái mâm xôi đỏ mọng đưa vào miệng, khẽ cắn, rồi thong thả l**m nước quả ngọt nơi khóe môi: “Nếu ngươi không cần, bổn cung sẽ nhận hết vậy.”
Thiều Âm cúi đầu đáp: “Vốn nên là của nương nương.”
Lương Phù Quân khẽ hừ một tiếng, khó phân là vui hay giận.
Nhưng trong lòng nàng là thoả mãn — nàng thích nắm quyền tuyệt đối, thích khống chế toàn cục. Mỗi một phản ứng sợ hãi hay yếu đuối của Thiều Âm đều khiến trái cây trong miệng nàng thêm ngọt.
Ăn xong hai trái, nàng liếc Thiều Âm một cái, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đứng bên cạnh như một tiểu tức phụ, càng thêm hài lòng.
Nàng cúi người, ánh mắt sáng rực, giọng nói mang theo tà khí: “Ngươi sợ bổn cung sao? Bổn cung cũng không phải không nói lý, nếu ngươi thấy oan ức, có thể lập tức đi tìm Hoàng Hậu, để nàng lại đây vì ngươi chủ trì công đạo.”
Thiều Âm cúi đầu thấp hơn, giọng nói nhỏ nhẹ: “Nô tài không có ủy khuất gì, nương nương nguyện ý chỉ điểm nô tài, là phúc khí của nô tài.”
Lương Phù Quân bật cười, lần này là thật tâm khen ngợi: “Ngươi cũng biết nói đấy. Nếu ngươi cảm thấy đây là phúc khí… bổn cung sẽ ban cho ngươi thêm một chút.”
Chỉ là, trong ánh mắt Thiều Âm thoáng hiện lên một ý nghĩ — nếu nàng không nhún nhường, nếu nàng thật sự đi tìm Hoàng Hậu… Quý phi còn có thể cười rạng rỡ như bây giờ?
Nhưng nàng kìm nén suy nghĩ đó xuống.
Bởi vì nàng chỉ là một thái giám, một kẻ nô tài… không nên có những ý nghĩ như thế.