Thiều Âm nhìn thấy lòng bàn tay dính máu của Lương Phù Quân, sắc mặt thoắt chốc trắng bệch, huyết sắc nơi gò má phút chốc rút cạn. Nàng biết rõ hôm nay mình đến kỳ nguyệt sự, cũng đã dùng nguyệt sự mang. Thế nhưng nguyệt sự mang của cổ đại lại chỉ nhồi phân tro, hiệu quả kém xa so với hiện đại.
Khi còn ở bên Hoàng đế, Hoàng đế biết thân phận thật của nàng, sẽ chủ động để nàng nghỉ ngơi. Sau này vào cung Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng vậy – luôn để nàng tránh việc khi đến kỳ.
Chỉ có lần này, là chính nàng sơ suất, không đủ cẩn thận, mới để kinh nguyệt thấm ướt xiêm y.
Thiều Âm một khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt run rẩy không thôi.
Bên ngoài phòng, gió tuyết như vô tình đao khách, cứa qua không khí yên ắng. Trong phòng, than lửa bập bùng cháy, dường như từng đợt nhiệt lại đang thiêu cháy làn da nàng.
Trong không gian tràn ngập cảm giác căng thẳng và áp lực vô hình.
Nàng không biết giờ phút này, nếu tìm đến Hoàng hậu, liệu còn có ích gì hay không.
Ánh mắt của Lương Phù Quân quá mức nguy hiểm, khiến nàng có một ảo giác — bản thân sẽ phải táng thân tại nơi này.
Ngay cả động tác quỳ xuống, nàng cũng không tài nào hoàn thành, đầu gối dường như bị đông cứng lại, nặng như đeo chì.
Trên gương mặt nàng, kinh hoảng cùng sợ hãi viết quá rõ ràng. Ánh mắt nàng nhìn Lương Phù Quân giống như đang nhìn một ác quỷ đến đoạt mạng.
Nếu là người khác, sợ rằng sẽ tức giận vì bị hạ nhân sợ hãi như vậy. Hạ nhân sợ đến như thế, chẳng phải là đang xem chủ tử là mãnh thú giết người vô tình?
Thế nhưng, Lương Phù Quân lại không như vậy.
Nàng không hề tức giận vì sự sợ hãi của Thiều Âm. Trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩ hoang đường — nhưng lại hết sức hợp lý.
Một vị hoàng đế chưa từng động tâm với nam nhân, vì sao lại sủng ái một hoạn quan?
Đáng lẽ nên nghiêm trị nịnh thần bên cạnh Hoàng hậu, lại đưa hắn về bên mình, để hắn trở thành hồng nhân trước mặt Hoàng hậu?
Tất cả chuyện đó — kỳ quặc đến không thể lý giải.
Nếu Thiều Âm là một nữ tử… thì mọi chuyện lại trở nên quá đỗi dễ hiểu.
Trong hậu cung, quả thật không có nữ tử nào dễ khiến người trìu mến đến vậy.
Hoàng hậu lại luôn bao dung và che chở nữ tử, nàng ghét nhất là những kẻ vô dụng trong gia tộc cứ muốn dựa dẫm vào nam nhân để đổi lấy quyền thế.
Nếu Thiều Âm là một nữ tử, thì việc nàng mưu cầu hoàng đế, lại khiến Hoàng hậu che chở, tất cả đều có lý.
Thấy sắc mặt Thiều Âm ngày càng trắng bệch, cơn giận bị lừa gạt trong lòng Lương Phù Quân dần dần tiêu tán.
Ánh mắt nàng lóe lên một tia sáng, sau đó bật cười.
Tiếng cười của nàng thanh thoát như ngân châu rơi ngọc thạch, lọt vào tai Thiều Âm khiến nàng hoảng loạn đến mức hoa mắt chóng mặt.
Lương Phù Quân cười rất êm tai, ánh mắt lại mang theo thứ ánh sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nụ cười ấy, như có như không, lại nắm chặt lấy hồn phách người khác.
Thiều Âm trong lòng vốn đang bất an, lại bởi vì nụ cười ấy mà thêm run sợ, không biết rốt cuộc nàng đang nghĩ gì.
Nhưng Lương Phù Quân không để nàng chờ lâu. Một lát sau, nàng đưa tay – bàn tay sạch sẽ không dính máu – bóp nhẹ cằm Thiều Âm, giọng nói mang theo tiếu ý:
“Giờ biết sợ rồi sao?”
“Ta nói xem vì sao ngươi luôn như vậy giống nữ nhân, hóa ra ngươi vốn là nữ nhân. Xem ra ngươi đóng giả thái giám cũng không tệ, nếu không phải chính ngươi sơ hở, bổn cung thật không biết đến bao giờ mới phát hiện thân phận thật của ngươi.”
Thiều Âm trong mắt chớp động, nàng không hiểu Lương Phù Quân rốt cuộc muốn gì, cũng không đoán được nàng sẽ xử trí mình ra sao.
Quý phi trước mắt nàng, không giống Hoàng hậu lý trí cẩn trọng — nàng quá cảm xúc hóa, mà người như thế… lại càng đáng sợ.
Nụ cười của Lương Phù Quân dần trở nên sâu hơn, ánh mắt mang theo vài phần âm u tà dị:
“Ngươi nói xem, ngươi lừa ta lâu như vậy, bổn cung nên trừng phạt ngươi thế nào?”
“Nữ giả nam trang, giả làm thái giám trà trộn vào cung, còn dám câu dẫn hoàng thượng ở Ngự Thư Phòng — nếu bị các đại thần biết, e rằng cả nhà ngươi bị liên lụy, chém đầu chín tộc cũng không đủ.”
Thiều Âm đồng tử khẽ co rút.
Lương Phù Quân vô cùng hài lòng với phản ứng này:
“Cho nên ngươi phải cầu ta. Cầu ta giữ kín bí mật này cho ngươi.”
“Nếu không, bổn cung sẽ để ngươi mặc nguyên xiêm y dơ bẩn, từ đây đi ra ngoài, vòng quanh hoàng cung vài vòng.”
Thiều Âm khẽ động môi, giọng nói run rẩy theo từng nhịp đập trái tim: “Quý phi nương nương…”
Âm thanh ấy, rơi vào tai Lương Phù Quân như ngọt ngào đường phèn tan chảy, thanh thanh rơi vỡ trên nền gạch, nghe đến đáng thương biết bao.
Lương Phù Quân cúi người, kề sát vào tai nàng, giọng nhẹ như gió lướt:
“Ngươi lúc nào cũng gánh vác quá nhiều, chắc mỗi ngày đều sống trong lo sợ nhỉ. Giờ rơi vào tay bổn cung, có phải lại càng sợ hơn? Đến năn nỉ cũng không nói nổi sao?”
Nàng thì thầm, nhẹ như rót vào tai: “Ngươi thế này, bổn cung sao giúp được đây?”
Thiều Âm rũ mắt, thấp giọng run rẩy: “Quý phi nương nương, cầu ngài…”
Khuôn mặt nàng không chút huyết sắc, yếu ớt như một đóa hoa trắng bị mưa vùi.
Lương Phù Quân càng nhìn càng yêu, ngón tay nhẹ vuốt qua má nàng: “Hảo, nương nương giúp ngươi.”
Nàng nắm tay Thiều Âm, dẫn nàng vào nội thất.
Đây là lần đầu tiên Thiều Âm bước chân vào tẩm điện của Quý phi.
Lương Phù Quân buông tay nàng ra, tìm trong quầy một cái nguyệt sự mang được may tỉ mỉ bằng vải bông mềm. Ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt, nàng hỏi:
“Khi ngươi ở cung Hoàng hậu, nàng có cho ngươi dùng nguyệt sự mang như thế này không?”
Thiều Âm nhẹ đáp: “Nô tài tự mang theo.”
Lương Phù Quân mỉm cười: “Của các nương nương dùng, không phải loại nhồi phân tro rẻ tiền. Đây là vải bông thuần, thoải mái hơn nhiều.”
Nàng nhét nguyệt sự mới tinh vào tay Thiều Âm, nói khẽ: “Nhớ kỹ, bổn cung tốt với ngươi.”
“Vào trong chờ đi, ta sẽ sai người mang nước nóng và quần áo vào.”
Xuân Phong nghe được lệnh, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng không dám nghi ngờ. Quý phi nương nương không giống bất kỳ ai trong cung, ai dám làm trái ý nàng… sống không bằng chết.
Mọi người trong cung đều biết, chỉ cần nghe lời, là có thể sống ổn. Còn nếu chọc giận Quý phi, e rằng sẽ không còn đường sống.
Thiều Âm vào nội thất, tắm rửa sạch sẽ, thay y phục.
Lương Phù Quân ngồi phía ngoài, chờ nàng với nụ cười hứng thú nhàn nhạt.
Xuân Phong tiến vào, thì thầm:
“Sáng nay, Lương phi nương nương tới gặp hoàng thượng, cầu xin đưa Thiều công công về cung mình. Nhưng bệ hạ chưa đồng ý.”
Ý cười trên mặt Lương Phù Quân lập tức tan biến.
Xuân Phong lại thấp giọng: “Hoàng hậu nương nương cũng hẳn đã biết chuyện, Tô công công luôn nhanh nhạy.”
Lương Phù Quân cười lạnh: “Lương phi ngu xuẩn vẫn hoàn ngu xuẩn. Ngươi đi hỏi Hoàng hậu, xem nàng có định tha cho ả không.”
Xuân Phong tuân lệnh rời đi, lúc quay đầu, thấy Thiều Âm vẫn chưa bước ra khỏi nội điện.
Hắn đang làm gì, mà lâu đến vậy?
Xuân Phong không dám hỏi, chỉ mong Thiều Âm không phụ sự sủng ái hiếm có mà Quý phi ban cho.
Trong cung của Quý phi, chưa từng có ai được đãi ngộ như vậy.
Thiều Âm thay xong y phục, gập lại quần áo dơ, mắt nhìn xuống mà thở dài.
Một tiếng thở dài u uất tan trong không khí như xuân nơi nội điện.
Đằng sau truyền đến giọng nói mềm nhẹ: “Sao lại thở dài?”
Thiều Âm quay đầu muốn quỳ, nhưng Lương Phù Quân ngăn nàng, tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm vào nàng.
Ánh mắt nàng nóng bỏng, dường như muốn soi thấu tâm can của Thiều Âm.
Nụ cười nơi khóe môi mang theo vài phần mập mờ.
Lương Phù Quân bật cười thành tiếng: “Giờ, ngươi thật sự sợ ta rồi đúng không?”
Thiều Âm rũ mắt đáp: “Nô tài vẫn luôn không dám l* m*ng.”
Lương Phù Quân không quan tâm lời nô tài ấy, chỉ nhìn nàng nói: “Ngẩng đầu, để ta nhìn rõ một chút.”
Thiều Âm lòng dâng lên xấu hổ, như bị một kẻ cợt nhả trêu ghẹo. Nhưng đây không phải là một kẻ vô danh — đây là Quý phi nương nương, là Lương Phù Quân.
Nàng không dám trái lệnh.
Thiều Âm ngẩng đầu, bắt gặp trong mắt nàng là kinh diễm và thưởng thức. Dường như nàng trời sinh hợp với ánh nhìn của Lương Phù Quân.
Thế nhưng, Thiều Âm không cảm thấy mình có lấy một phần mười nhan sắc của Quý phi.
Quý phi dù không điểm trang, cũng đủ khiến người khác không dám thở mạnh.
Không ngờ, nàng còn cười ngả ngớn: “Ngươi sớm nói cho ta ngươi là nữ tử thì tốt rồi. Lúc trước thấy bộ dáng nương khí của ngươi, ta còn tưởng ngươi là nam nhân, trong lòng không thích.”
“Giờ biết ngươi lừa ta, nhưng lại là mỹ nhân, ta còn giận thế nào được chứ?”
Lương Phù Quân v**t v* mặt nàng, nụ cười điên cuồng nhẹ hiện: “Sau này, cứ ngoan ngoãn ở Thừa Càn Cung. Chỉ cần ngươi nghe lời, đừng chọc ta tức giận — ta sẽ cho ngươi trở thành người được sủng ái nhất nơi này.”
Nói đến đây, đáy mắt nàng vụt qua âm trầm:
“Nhưng cũng phải cho Lương phi một bài học. Nàng mà cũng dám tranh người với ta sao?”
“A, nàng tính là gì, cũng dám mơ tưởng?”
Hiện giờ, trừ Hoàng hậu, ai dám tranh người với Lương Phù Quân?
Nàng lại nhẹ nhàng vuốt má Thiều Âm, giọng nhỏ như thầm thì:
“Yên tâm, ta đã nhắn cho Hoàng hậu. Nếu nàng hứng thú, ta sẽ cùng nàng diễn một vở, để Lương phi biết thế nào là nhan sắc thật sự.”
“Ngươi có muốn xem không? Xem ta và nàng diễn trò vì ngươi.”
Thiều Âm khẽ hít sâu: “Nô tài nào dám vọng tưởng.”
Lương Phù Quân khẽ nắm lấy tay nàng, cười như mê hoặc:
“Ngươi không xứng xem thì ai xứng?”