Thục phi vạn lần không ngờ sự tình lại diễn biến tới mức ấy.
Nàng thế nào cũng chẳng thể tin tưởng nổi Hoàng Hậu, Quý phi và cả Trân phi ba người ấy lại có thể vì một kẻ nô tài mà đồng lòng xuất đầu tương trợ.
Rõ ràng mới vừa rồi, các nàng còn tranh cãi kịch liệt chỉ vì người này kia mà!
Lòng nàng rối loạn, hoảng hốt đến nỗi chân mềm nhũn, mà trong tâm lại dâng lên một cỗ bất phục. Nàng hiện nay chính là phi tần được sủng ái nhất hậu cung, sao có thể để mặc người ta khinh nhục như vậy?
Nàng quay đầu, ánh mắt hướng về phía tỷ tỷ của mình.
Nhìn thấy Lương phi nhẹ gật đầu, Thục phi tựa như được tiếp thêm hy vọng, biết cứu tinh của mình sắp tới rồi.
Trong hậu cung này, còn ai có thể sánh được quyền thế của Hoàng đế?
Nhưng nàng… rốt cuộc tính sai rồi.
Cái gọi là quyền thế nơi cung cấm, chẳng phải thật sự là ai quyền lớn người ấy liền được tùy tâm sở dục. Để sinh tồn chốn này, cần hơn cả thế.
Một bên, Lan tần nhìn rõ tất cả, gương mặt vẫn giữ vẻ ngây thơ vô tội, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo mỉa mai. Nàng thầm nghĩ: Thục phi chẳng lẽ thực sự cho rằng, chỉ cần triệu được một người tới, liền có thể lật lại thế cục?
Ba vị nương nương kia, nào phải hạng dễ trêu?
Ngoại trừ vài kẻ đầu óc chưa tỉnh táo như Lương phi, những phi tần khác từ lâu đã thần phục dưới trướng ba người ấy. Trong cung ai mà chẳng biết, chỉ cần nghe theo lời các nàng, ngày tháng mới có thể bình yên trôi qua.
Quả nhiên, người mà Thục phi và Lương phi âm thầm triệu đến chính là Hoàng đế.
Tiếng tuyên giá vang lên, chấn động toàn điện. Chư vị phi tần đồng loạt đứng dậy rồi quỳ rạp xuống đất, đồng thanh nghênh giá Hoàng thượng.
Lương Phù Quân trao một ánh mắt cho Thiều Âm, ý bảo nàng lập tức quỳ sau lưng ghế, cúi đầu, không được ngẩng mặt nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế bước nhanh vài bước, ngồi xuống vị trí vốn thuộc về Hoàng Hậu. Hoàng Hậu chỉ đành an vị một bên. Các phi tần lần lượt đứng dậy trở về vị trí của mình, chỉ riêng Thục phi vẫn quỳ gối không dậy.
Cùng Hoàng đế bước vào là trận gió lạnh, thổi tan hơi ấm từ lò sưởi, như cũng cuốn trôi đi vẻ cứng cỏi cuối cùng còn sót lại nơi Thục phi. Thân thể nàng mềm nhũn như cành liễu, âm thầm điều chỉnh tư thế, cố ý lấy dáng vẻ xinh đẹp nhất đối diện Hoàng thượng.
Nhìn thấy ái phi mà mình mới vừa sủng hạnh đêm qua đang quỳ dưới đất, Hoàng đế tức khắc dâng lên một tầng thương tiếc, lạnh giọng quay sang nhìn Hoàng Hậu:
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Hoàng Hậu quản lý hậu cung như vậy sao? Nếu trẫm sủng ái một người, liền để người ấy bị xử phạt, vậy thì hậu cung này còn đâu là bình yên?"
Trong tiềm thức, hắn liền quy kết rằng Hoàng Hậu vì ghen ghét mà sinh sự.
Hoàng Hậu bật cười lạnh, chẳng buồn tranh biện. Người này xưa nay vẫn là như vậy, ỷ vào hoàng quyền, cho mình đạo lý, nhưng đạo lý ấy… có thật là đạo lý chăng?
Thục phi vẫn cúi đầu quỳ rạp, trong lòng đã sớm đắc ý. Hoàng Hậu dù có muốn xử phạt nàng thì sao? Chỉ cần nàng còn được Hoàng đế sủng ái, nàng tất có thể vững vàng đứng nơi cung cấm này, ung dung giữ một chỗ đứng.
Ngay cả Hoàng Hậu cũng chẳng làm gì nổi nàng.
Nàng ngẩng đầu, tựa hồ muốn chứng minh vị trí của mình trong lòng quân vương. Đôi mắt nàng mở to, cố tình toát ra chút e lệ yếu đuối, lệ đọng ướt nơi mi, nghẹn ngào cất tiếng:
"Hoàng thượng, đều là thần thiếp sai. Thần thiếp ở cung Hoàng Hậu nương nương vô lễ, không nên khiển trách Thiều công công."
Ba chữ "Thiều công công" từ miệng nàng thoát ra, lại mềm nhẹ như mưa xuân, thấm vào lòng người.
Hoàng đế nghe thế, trong lòng khẽ động, lập tức nhớ đến người kia.
Nhìn lại Thục phi, hắn bỗng cảm thấy lòng mình không còn bị nàng lôi kéo như trước. Dù nàng có bề ngoài nhu nhược, cũng chẳng có lấy một chút rung động chân thật khiến người thương xót.
Tầm mắt hắn liền chuyển đi, tìm kiếm dáng hình thiếu nữ đã rời khỏi bên cạnh hắn từ nhiều tháng trước.
Cuối cùng, ở phía sau Quý phi, hắn bắt gặp một thân ảnh mảnh mai nhưng đĩnh đạc. Nàng chỉ lặng lẽ đứng đó, nhưng dường như đã khác biệt hoàn toàn với bao người nơi này.
Hoàng đế lúc này mới ngộ ra đêm qua vì sao mình lại si mê Thục phi như vậy. Là bởi nàng… có hai phần giống Thiều Âm.
Hôm nay, chẳng phải là cơ hội tốt sao?
Hắn quay đầu, trầm giọng nói với Hoàng Hậu: "Nếu Quý phi không dạy bảo được nô tài này, vậy trẫm tự mình đem về quản thúc. Nô tài dẫu sao cũng là nô tài, sao có thể vì một kẻ như thế, khiến Thục phi chịu khổ?"
Hoàng Hậu vẫn đoan trang như cũ, nét cười nhàn nhạt bên khóe miệng không hề suy giảm. Nhưng trong tay áo, những ngón tay đã siết chặt lấy lòng bàn tay, ẩn nhẫn như gió lặng.
Nàng quay sang Thục phi, ánh mắt thanh tĩnh mà đoan nghiêm, nhưng lại sắc bén như ngàn vạn lưỡi dao, từng nhát từng nhát đều nhắm vào nàng.
Giọng nàng nhẹ nhàng: "Việc trong cung không cần Hoàng Thượng bận tâm. Hoàng Thượng trị quốc đã đủ vất vả, còn hậu cung, thần thiếp tất sẽ xử lý ổn thỏa."
Hoàng đế sa sầm mặt, lại quay sang Quý phi: "Quý phi, trước kia ngươi từ trẫm xin người về, nói sẽ dạy dỗ cẩn thận. Giờ thì sao? Chẳng những không ra gì, còn dám ức h**p phi tần trẫm sủng ái?"
Lương Phù Quân nhẹ nhàng đứng dậy hành lễ: "Hoàng Thượng, đâu phải Thiều Âm ức h**p Thục phi. Là Thục phi nghiêng ấm nước về phía thần thiếp, Thiều Âm chỉ là chắn nước thay thần thiếp, không rõ có bị thương hay không."
"Thục phi mới nhập cung, còn chưa quen quy củ, có va chạm với Hoàng Hậu nương nương, cho nên Hoàng Hậu chỉ muốn nàng quỳ gối nghe dạy, hiểu đạo làm người trong cung."
Lời nàng thốt ra, dẫu lẫn trong đó không ít dối trá, nhưng ai dám công khai vạch trần?
Ngay cả Thục phi và Lương phi cũng không dám lên tiếng.
Thiều Âm bên cạnh nghe mà lạnh cả sống lưng.
Nàng vẫn ngỡ mình đã có thể an ổn chốn cung đình, không ngờ Hoàng đế lại còn mang tâm tư muốn đưa nàng về.
Nàng không muốn trở thành sủng vật của Hoàng đế, lại càng không muốn bị sủng hạnh rồi phải khôi phục thân nữ, trở thành một phần của hậu cung này, vì tiền đồ ca ca nguyên chủ mà nịnh bợ, cầu toàn.
Nàng chỉ mong chén nước kia có thể hắt lên mặt mình, hủy đi dung nhan, để Hoàng đế không còn vương vấn tưởng niệm nàng.
Trân phi lúc này cũng là một bụng tức giận. Đây vốn là ván cờ giữa ba người bọn họ, có can hệ gì đến Hoàng đế chứ?
Nàng chỉ vừa nhìn Thiều Âm đã đoán được nàng là xử nữ, tuổi còn nhỏ, không rõ vì sao cải nam trang vào cung, nhưng rõ ràng là không hề muốn hầu hạ quân vương.
Trân phi đãi cung nhiều năm, thấu hiểu khổ sở nơi thâm cung. Dù hôm qua nàng có tức giận vì văn chương của Thiều Âm, cũng chỉ định cười trách cho qua, tuyệt không có ý đẩy nàng vào hố lửa.
Thục phi đứng đối diện Quý phi, vừa nhìn thấy Thiều Âm bị nước sôi hắt trúng mu bàn tay, lại thoáng nhìn qua chỗ đó đỏ ửng, trái tim khẽ nhói.
Kẻ đầu têu gây họa lại đang ra vẻ yếu đuối vô tội.
Là nàng đã quá nhiều năm không ra khỏi cung, nên mới để hai tỷ muội kia tưởng rằng mình vẫn là người dễ chọc như xưa sao?
Nếu ánh mắt Hoàng Hậu và Quý phi khiến người kiêng kị, thì cái nhìn của Trân phi lại khiến Thục phi bất giác run sợ.
Nàng bắt đầu hối hận.
Hối hận vì đã khơi chuyện với Trân phi, hối hận vì sự l* m*ng của chính mình.
Nhưng Trân phi chẳng thèm để tâm đến ánh mắt cầu xin kia, mà quay sang nhìn về phía ba phi tần ngồi trong góc.
Lan tần cảm nhận được ánh mắt ấy, lập tức cúi đầu, nơi đáy mắt thoáng hiện vẻ thích thú.
Thục phi kia… chẳng lẽ thực sự tưởng chỉ cần Hoàng đế đến, nàng liền thắng?
Suýt chút nữa nàng đã bật cười thành tiếng.
Trân phi không phải người dễ nguôi giận.
Nàng ngoài ôn nhu, trong lại là sắt đá.
Tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, Dương Ngọc Trân bất ngờ đứng lên, giận dữ trừng mắt nhìn Hoàng Hậu một cái, sau đó dịu dàng nói: "Hoàng Hậu nương nương, hôm nay Hoàng Thượng khó có dịp đến Khôn Ninh Cung, sao lại chọn lúc này trừng phạt phi tần, khiến Hoàng Thượng mất hứng?"
Quả nhiên, Hoàng đế vừa nghe, sắc mặt liền dịu xuống.
Trân phi vẫn là người hiểu lòng hắn nhất.
Vốn dĩ hôm nay hắn định sẽ sủng hạnh Trân phi, cũng lâu rồi chưa đến chỗ nàng.
Nhưng không ngờ nàng lại đưa ra ba mỹ nhân.
Ba nữ tử ấy vốn ngồi ở góc cung, chỉ đến theo lệ thăm hỏi Hoàng Hậu. Ai ngờ giữa lúc ba vị nương nương đang tranh đấu, Thục phi lại xen ngang quấy rối, khiến vận may bất ngờ rơi vào đầu họ.
Phụ thân ba người các nàng đều là lục phẩm tiểu quan trong triều. Tiến cung đã hai năm, nhưng hậu cung người đông như kiến, nào dễ gì được sủng hạnh?
Chỉ cần sinh được một đứa con, không chỉ có thể giúp gia tộc vươn cao, mà bản thân cũng được ổn định chỗ đứng.
Trân phi nhìn các nàng, cười như không cười: "Ba người các ngươi còn thất thần làm gì? Không thấy Hoàng Thượng đã mất hứng rồi sao? Mau lại đây nói vài câu làm vui lòng người."
Ánh mắt nàng hòa nhã mà ý vị sâu xa. Ba vị mỹ nhân nào không hiểu?
Cơ hội này nếu không nắm lấy, e rằng cả đời không có lần thứ hai.
Chúng vốn chẳng có khí chất đến vậy, nhưng Trân phi sớm đã bồi dưỡng, huấn luyện các nàng từ trước khi Thục phi nhập cung, nay đều là hạng nữ tử mềm mại khiến người thương xót.
Ít nhất, nhìn qua là thế.
Hoàng đế quả nhiên bị họ hấp dẫn.
Quỳ trên đất, Thục phi trăm tính ngàn đoán, không ngờ Trân phi lại phái ba người bên cạnh mình ra tranh sủng.
Ánh mắt Trân phi ôn nhu, lại ánh lên tia sáng lạnh khi nói: "Các ngươi vốn là vũ cơ, sao không nhảy một khúc cho Hoàng Thượng giải buồn? Hôm nay là cơ hội tốt, phải biết lấy lòng Hoàng Thượng là chức trách của chúng ta."
Lời ấy vừa rơi, lòng Thục phi liền lạnh hẳn.
Nàng biết Dương Ngọc Trân là cố ý.
Không phải hôm nay nàng muốn cướp đi sự sủng ái của Thục phi, mà là từ sớm, nàng đã có chuẩn bị.
Trân phi không cảnh cáo bằng lời, mà dạy dỗ bằng hành động đánh rớt thứ mà Thục phi kiêu ngạo nhất.
So với Thục phi và Lương phi vừa ngây thơ lại vụng về, hậu cung còn lại đều hiểu rõ lòng Hoàng đế.
Ai còn muốn tranh tâm đoạt ái? Ngay cả ba mỹ nhân kia cũng chỉ mưu cầu một đứa con, chứ không phải trái tim người.
Sủng ái là thứ rẻ mạt, chỉ cần qua một đêm liền phai nhạt.
Tiếng nhạc cất lên, ba nữ tử áo mỏng bắt đầu múa giữa điện.
Trân phi quay đầu nhìn Hoàng Hậu và Quý phi, khóe mắt vương chút đắc ý.
Giáo huấn loại người như Thục phi, vẫn là để nàng ra tay mới an lòng.
Lần này, là nàng thắng rồi.