Lỡ Xuyên Thành Thái Giám, Ai Ngờ Thành Bảo Bối Của Hậu Cung

Chương 51

Thiều Âm phải quỳ xuống, giọng run rẩy: “Nô tài biết sai rồi.”

 

Quản Chỉ Hiền đưa tay đỡ nàng dậy, lúc này mới phát hiện, chính mình vừa rồi đã vô tình động đến cánh tay bị thương của nàng.

 

Nàng kéo Thiều Âm sát lại gần hơn, để nàng kề bên mình một khoảng gang tấc.

 

Đầu ngón tay Thiều Âm giữa căn phòng đầy hơi than vẫn mang chút lạnh lẽo.

 

Quản Chỉ Hiền khẽ siết bàn tay, trong lòng trống vắng như bị khoét rỗng, lại dường như âm ỉ dâng lên một dòng chua xót khó tả.

 

Nàng thở dài, ánh mắt dừng nơi mu bàn tay Thiều Âm đang nổi lên những bọng nước bỏng đỏ: “Chỉ một câu ‘biết sai rồi’, liền mong bổn cung tha thứ cho mọi lỗi lầm ngươi đã gây?”

 

Đột nhiên, nàng nắm chặt tay Thiều Âm, kéo mạnh về phía mình.

 

Thân hình Thiều Âm loạng choạng, đổ nhào về trước, chỉ có thể chống một tay lên tay vịn ghế mới miễn cưỡng đứng vững.

 

Nàng cúi đầu, thân hình gần kề Hoàng hậu đến mức có thể nghe rõ từng hơi thở. Đôi mắt nàng thoáng chớp động, không biết phải lấy gì đền bù cho những lỗi lầm đã qua.

 

Quản Chỉ Hiền nắm lấy cánh tay bị thương của nàng, tay còn lại đưa lên nâng cằm nàng: “Ngươi có biết, những nô tài từng phạm sai giống ngươi, cuối cùng đều nhận lấy kết cục gì?”

 

Thiều Âm khẽ run.

 

Trong lòng Quản Chỉ Hiền, cảm xúc cuồn cuộn không yên, ánh mắt tối lại, lời nói mang theo mấy phần cắn răng nghiến lợi: “Hiện tại ngươi sắp đến cung Trân phi, trong lòng hẳn là hớn hở lắm nhỉ? Ngay cả trâm cài bổn cung ban cho ngươi, ngươi cũng đưa tới tay nàng, nay bản thân cũng phải đi đến bên nàng hầu hạ.”

 

“...Nô tài không hề thấy vui,” giọng Thiều Âm nhẹ như tơ liễu, yếu ớt mà thành khẩn.

 

Đó quả thật là lời từ đáy lòng nàng.

 

Nàng không hề cảm thấy vui sướng.

 

Nhưng Hoàng hậu siết cằm nàng càng lúc càng chặt, khiến nàng thoáng chốc sinh ra cảm giác hoảng hốt.

 

Ánh mắt Quản Chỉ Hiền giam cầm lấy nàng, từng tiếng đều lạnh băng: “Bổn cung giờ đã không còn tin ngươi nữa.”

 

“Ngươi luôn miệng nói, bổn cung trong lòng ngươi là đặc biệt nhất. Vậy mà xoay lưng liền đem trâm của bổn cung tặng cho người khác.”

 

“Nô tài thật sự biết sai rồi...” Thiều Âm lại cúi đầu nhận lỗi, trong lòng vạn phần hối hận.

 

Là nàng sơ ý, chỉ vì nghĩ đến mấy công công cung nữ khác không có đồ ban, liền tiện tay chuyển đi, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.

 

Quản Chỉ Hiền cúi đầu nhìn cánh tay bị thương kia, nếu hôm nay nàng không bị bỏng, chỉ sợ Quản Chỉ Hiền đã chẳng dễ dàng bỏ qua.

 

Nhưng giờ phút này muốn tha, lại có điều không cam lòng.

 

Cằm nàng khẽ siết, trong đôi mắt đen như mực cuộn trào thứ cảm xúc chiếm hữu đến chính bản thân nàng cũng không nhận ra.

 

“Chỉ một câu ‘biết sai rồi’ là đủ sao?” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như dã thú nhìn thẳng vào Thiều Âm, mang theo ý vị hung tàn.

 

Thiều Âm cúi đầu: “Thỉnh nương nương trách phạt.”

 

Ánh mắt Quản Chỉ Hiền dừng lại nơi gương mặt tái nhợt, môi điểm chút phấn hồng mỏng manh của nàng, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc hỗn loạn mơ hồ—vừa muốn trừng phạt, lại vừa không rõ ràng mình thật sự muốn gì.

 

Nàng muốn Thiều Âm bồi tội, muốn một sự đền bù.

 

Nhưng phải là đền bù thế nào, trừng phạt ra sao, mới khiến lòng mình yên?

 

Dường như đã có một đáp án mơ hồ trong tim, nhưng lại không thể chạm tới.

 

Căn phòng chỉ có hai người, yên tĩnh đến cực độ, tiếng than hỏa cháy lách tách càng khiến không khí thêm căng thẳng.

 

Quản Chỉ Hiền cố nén cảm xúc cuộn trào, hơi thở dần trầm nặng.

 

Nàng muốn giam Thiều Âm lại trong cung mình, giữ bên người, suy nghĩ thật lâu xem nên trừng phạt thế nào mới cam tâm, rồi mới thả nàng đi.

 

Nhưng nàng biết, như thế không ổn.

 

Nàng nhìn môi Thiều Âm, ánh mắt càng lúc càng tối.

 

Đúng lúc ấy, một tiếng nổ nhỏ từ than hỏa vang lên, ánh mắt nàng khẽ lóe, tâm trí cũng tỉnh táo đôi phần.

 

Cuối cùng, nàng lựa chọn thoái lui.

 

“Việc này... bổn cung sẽ ghi tạc trong lòng. Đến lúc thích hợp, ngươi phải đền bù đầy đủ. Nếu không, mạng nhỏ của ngươi, e rằng khó bảo toàn trong tay bổn cung.”

 

Thiều Âm trong khoảnh khắc ấy mới nhẹ nhàng thở ra.

 

Đối với nàng, đây đã là một tin tốt—chỉ cần Hoàng hậu tạm thời không phạt, chỉ cần giữ được mạng, chính là phúc lớn.

 

Nàng vừa thả lỏng nét mặt, lại khiến trong lòng Quản Chỉ Hiền dâng lên sự khó chịu, như có đàn kiến g*m c*n trong lồng ngực.

 

Ánh mắt nàng lại rơi xuống cổ tay Thiều Âm, thấy vòng tay bằng ngọc treo trên đó, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Bổn cung ban ngươi trâm cài, hoa tai, còn có cả vòng cổ, lắc tay, sao chẳng thấy ngươi mang lấy? Ngược lại là vòng tay Trân phi ban, ngươi luôn luôn đeo trên tay không rời.”

 

Nàng ngẩng đầu nhìn Thiều Âm, ánh mắt như mũi tên nhọn xuyên thấu: “Sao vậy? Ngươi càng thích Trân phi hơn? Hay là thích vòng tay ngọc tử kia hơn? Bổn cung nơi này cũng không thiếu những thứ ấy.”

 

Thiều Âm chỉ cảm thấy chiếc vòng nơi cổ tay như đè cả người mình xuống, nặng đến muốn sụp.

 

Nàng thật sự chỉ muốn tháo nó xuống, giấu vào tay áo... nhưng ném thì lại tiếc, vì vòng đó quá quý, bán ra chắc cũng đủ nuôi thân dài lâu.

 

Nàng nhớ tới những trang sức Hoàng hậu từng ban: “Nô tài càng thích đồ nương nương ban, nhưng nô tài hiện giờ là hoạn quan, sao tiện mang những trang sức ấy bên người? Vòng cổ, lắc tay... mang vào nhìn vào lại có phần gượng ép.”

 

“Vòng tay này, nghỉ phép trở về nô tài cũng sẽ cất kỹ trong phòng.”

 

Nàng khẽ mỉm cười, nhắc tới căn tiểu viện mình từng ở: “Nô tài vẫn thích tiểu viện ấy nhất. Lần nghỉ trước, nô tài từng ở lại đó, còn thoải mái hơn trong cung nhiều.”

 

“Nô tài đời này... vĩnh viễn ghi tạc ơn sâu của nương nương.”

 

Những lời ấy khiến lòng Quản Chỉ Hiền dịu lại đôi phần.

 

Nàng buông tay: “Ngươi cũng không tính là kẻ quá ngu dốt.”

 

“Đợi đến sau này, bổn cung không còn ở đây nữa, ngươi cứ trở lại Khôn Ninh Cung đi.”

 

“Nô tài tuân chỉ.”

 

Đi đâu vốn chẳng do Thiều Âm quyết định. Nàng chỉ mong đến khi ấy, các vị nương nương khác đã chán ghét nàng, không còn muốn tranh đoạt gì, cho phép nàng trở lại Khôn Ninh Cung làm một tiểu thái giám nhàn nhã.

 

Như thế, xem như sau khi xuyên đến đây, cũng có được những ngày tháng an ổn.

 

Từ Khôn Ninh Cung bước ra, cơn gió lạnh phả tới, Thiều Âm mới phát hiện toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Nàng chậm rãi đi về phía Thừa Càn Cung, bước chân không còn linh hoạt như trước, bởi nàng biết, Quý phi bên kia cũng đang tức giận, nơi đó tuyệt không phải chốn an lành.

 

Quả nhiên, vừa bước vào chính điện Thừa Càn Cung, Lương Phù Quân đã cất tiếng cười châm chọc: “A, đại hồng nhân bên cạnh Hoàng hậu nương nương đã trở lại rồi. Thiều công công, ngươi vẫn còn nhớ đường về Thừa Càn Cung sao?”

 

“Ở Khôn Ninh Cung lâu như thế, chắc hẳn lại được ban cho vài bộ trang sức chứ? Xem ra Thiều công công chẳng còn hứng thú với đồ bổn cung thưởng nữa rồi. Khó trách hôm nọ nghe nói muốn mua cho ngươi hai cây trâm, ngươi cũng không buồn để ý. Hóa ra... trâm Hoàng hậu ban nhiều quá, chẳng thiếu món nào nhỉ?”

 

Từng lời từng chữ như rắc muối vào da thịt, khiến người nghe khó mà dễ chịu. Thiều Âm tự biết thân phận chỉ là một nô tài, sao gánh nổi những lời ghen tuông của các nương nương?

 

Dù nàng không nghĩ các nàng là thật lòng yêu thích gì mình—chẳng qua, nàng chỉ là một quân cờ trong cuộc chiến ngầm nơi chốn hậu cung.

 

Chưa kịp bước đến trước mặt Lương Phù Quân, nàng đã quỳ xuống chính điện: “Nô tài biết sai, không cố ý giấu diếm. Thỉnh Quý phi nương nương thứ tội.”

 

Nàng cúi rạp xuống sàn, không dám ngẩng đầu.

 

Quý phi dừng ánh mắt nơi cổ tay nàng, không thấy chiếc vòng ngọc quen thuộc, liền dựa người vào tay vịn, dáng người yêu kiều, nhưng lời nói lại đầy sắc lạnh: “Vòng tay Trân phi ban đâu? Ngươi không phải vẫn coi trọng lắm, đến giá trị cũng tính kỹ mà đeo bên mình? Giờ sao lại chẳng thấy nữa?”

 

“Chẳng lẽ... bị Hoàng hậu đập mất rồi?”

 

Thiều Âm khẽ đáp: “Nô tài đã cất đi rồi.”

 

Lương Phù Quân truy hỏi: “Cất ở đâu?”

 

Thiều Âm vốn muốn giấu vào tay áo, nhưng ngọc dễ nứt, sợ đụng phải hỏng mất, nên cuối cùng giấu trong nội y, nơi gần trước ngực.

 

Nhưng giờ phút này, nàng không dám nói.

 

Lương Phù Quân nhìn dáng vẻ câm lặng quỳ trên đất kia, sao lại không đoán được vài phần?

 

Nàng khẽ cười lạnh, giọng nói thêm mấy phần chua xót: “Hẳn là trân quý lắm, dẫu sao cũng là Trân phi ban cho.”

 

Thiều Âm trầm mặc một hồi, rồi chậm rãi nói: “Nếu không cất kỹ, hỏng rồi thì chẳng còn bán được.”

 

Nghe vậy, Lương Phù Quân hơi sững người, rồi khóe môi rộ lên nụ cười: “Thì ra là định mang đi bán. Vòng tay ấy xác thật không rẻ, có thể đổi lấy kha khá tiền.”

 

Nàng chợt đổi giọng: “Bổn cung cũng từng ban cho ngươi một chiếc...”

 

“Chiếc ấy sao dám bán.” Thiều Âm đáp, “Nô tài rất thích nó, đã cất kỹ trong phòng, sau này có cơ hội, nhất định sẽ mang theo bên mình.”

 

Trong lòng Lương Phù Quân thoáng dịu đi: “Đứng dậy đi, quỳ mãi làm gì, bổn cung lại chẳng định phạt ngươi.”

 

Chờ Thiều Âm đứng lên, nàng ngoắc tay: “Lại đây để bổn cung xem vết thương trên tay ngươi.”

 

Thiều Âm bước đến, đưa tay bị thương ra.

 

Bàn tay nàng vốn trắng mịn, ngón tay thon dài như củ hành non, mu bàn tay lúc này ửng đỏ, nổi bọng nước, càng làm nước da trắng thêm nổi bật. Nhưng nhìn kỹ lại có phần ghê người.

 

Lương Phù Quân cầm lấy tay nàng, nhẹ giọng: “Không biết Hoàng hậu đưa thuốc kia có hiệu nghiệm không.”

 

Miệng thì nói vậy, nhưng nàng cũng không có ý thay thuốc, bởi biết Hoàng hậu vốn sẽ không dùng thứ tầm thường.

 

Đầu ngón tay nàng khẽ lướt qua những bọng nước đang sưng đỏ.

 

“Tê…” Thiều Âm không ngờ nàng chạm vào miệng vết thương, theo bản năng khẽ kêu lên một tiếng đau.

 

Lương Phù Quân ngước mắt nhìn nàng, đáy mắt hiện lên tia hứng thú lạnh lẽo: “Ngươi nói xem, nếu bổn cung khiến ngươi thương càng thêm thương, khiến vết bỏng rách miệng, đau đến tận xương tủy... thì ngươi có phải sẽ mãi mãi không quên được bổn cung?”

 

“Đến lúc ngươi vào cung Trân phi, chỉ cần nhìn vết thương này, ngày đêm đều sẽ nhớ đến bổn cung, đúng không?”

 

Thiều Âm bỗng thấy lạnh sống lưng.

 

Quý phi này, quả nhiên không phải người dễ đối phó—thậm chí còn khó nắm bắt hơn cả Hoàng hậu.

 

Đây... là lời con người nói ra sao?

Đẹp quá cũng khổ he mn, hậu cung bệnh hết rùi ai cũng xanh lè xanh les.  Tội hoàng thượng ghê hỏng ai iu ãnh hết
Có ai hóng các phi tần hắc hóa bắt cóc Thiều Công Công làm của riêng hong ạaa
Nay đc 1k view nên nói hơi nhìu tí hẹ hẹ. Cảm ơn mn đã ủng hộ ạaa
Mà cmt gì cho đỡ trống chứ thấy view thấy like mà hong ai cmt

Bình Luận (0)
Comment