Lan tần vốn là người tính tình ham chơi, người trong cung có quan hệ với nàng cũng đều là kẻ ưa náo nhiệt.
Hôm nay, mọi người tụ tập nướng thịt, trò chuyện cười đùa, không khí hết sức vui vẻ.
Tại trắc điện của Chung Túy Cung, một tiểu cung nữ xuýt xoa khen tay nghề nướng thịt của Thiều Âm: thịt chín mềm, đượm hương, gia vị phối trộn vừa miệng, thật sự không chê vào đâu được.
Thiều Âm khiêm tốn mỉm cười, chỉ nói tay nghề mình cũng thường thường mà thôi.
Đang lúc trò chuyện rôm rả, ánh mắt Thiều Âm vô tình quét qua chính điện phía trước, chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang tiến vào Chung Túy Cung—là Quý phi, mấy ngày nay không thấy xuất hiện.
Quý phi thường ngày vốn hay cười, dung mạo yêu kiều, nụ cười lại càng khiến vẻ đẹp thêm phần diễm lệ, được hoàng thượng đặc biệt sủng ái.
Thiều Âm từng không ít lần ngẩn ngơ trước nhan sắc của Quý phi.
Một nữ nhân như Quý phi, kiều diễm động lòng, phong tình vạn chủng, quả thực không dễ gặp trong hậu cung.
Nhưng hôm nay, nụ cười nơi khóe môi Quý phi lại khiến Thiều Âm bất giác rùng mình.
Đó là loại cảm giác nguy hiểm mà nàng chỉ có thể sinh ra sau một thời gian dài ở bên Quý phi, là trực giác thứ sáu mách bảo—mỗi khi Quý phi cười như thế, nàng nhất định không có kết cục tốt.
Thiều Âm nhất thời nghĩ không ra mình đã đắc tội Quý phi ở chỗ nào.
Chẳng lẽ chỉ vì nàng chưa từng nướng thịt cho Quý phi?
Trong lòng lặng lẽ thở dài, trên mặt Thiều Âm vẫn giữ vẻ đạm nhiên, hành lễ như thường lệ với Quý phi.
Quả nhiên, lễ đã xong, Quý phi không lập tức cho phép nàng đứng dậy—đây là dấu hiệu rõ ràng nàng đang tức giận.
Thiều Âm thầm nghĩ, hôm nay sợ là không tránh được bị răn dạy một phen.
Không ngờ đúng lúc ấy, Lan tần – vốn đang nhai dở một xiên thịt, đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt đầy vô tội nhìn Thiều Âm vẫn đang quỳ trên đất, ngây thơ hỏi Quý phi:
“Quý phi tỷ tỷ đang giận sao? Vì sao không cho nô tài này đứng dậy?”
“Nếu có ai khiến tỷ tỷ tức giận, tỷ tỷ nói với muội, muội giúp tỷ dạy dỗ nàng!”
Quý phi cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh như băng lập tức rơi xuống người Thiều Âm: “Nếu bổn cung nói là nô tài trước mặt làm ta tức giận, muội muội cũng muốn thay ta giáo huấn nàng sao?”
Lan tần càng thêm mù mờ: “Hắn làm sao khiến tỷ tỷ tức giận được? Hôm nay hắn vẫn luôn ở trong cung muội mà…”
Nói đến đây, dường như nàng chợt nghĩ ra điều gì, lập tức như bị kinh sợ: “Không phải là vì hắn ở trong cung muội nướng thịt cho muội ăn đó chứ?”
“Chẳng phải từ trước tới nay hắn vẫn hầu hạ Quý phi tỷ tỷ như thế sao?”
“Muội còn tưởng, hắn luôn tri kỷ như vậy, mới có thể khiến các tỷ tỷ đều quý mến.”
Lúc này nếu Quý phi phủ nhận, chẳng khác nào thừa nhận Thiều Âm khi ở cung nàng lại không từng tỏ ra ân cần.
Quý phi sĩ diện, đương nhiên sẽ không nhận.
Chỉ thấy nàng lặng lẽ nhìn Lan tần chằm chằm, trong đôi mắt yêu mị ấy dần dần hiện lên ánh lạnh, sâu trong đáy mắt là cơn chiếm hữu gần như yêu tà.
Cung nhân trong điện đều cúi đầu thấp thỏm, đến cả hơi thở cũng nhẹ đi, không ai dám lên tiếng giữa lúc không khí đang căng thẳng như dây đàn.
Quý phi, hay Lương Phù Quân, liếc nhìn Lan tần, chậm rãi nói như đang tuyên bố quyền sở hữu: “Bổn cung chỉ sợ nàng ở trong cung muội muội làm không chu đáo, khiến muội không vui, nên mới đến xem thôi.”
Lan tần nghe xong lời này thì ngẩn người, đôi mắt ngây thơ ngơ ngác nhìn Thiều Âm, rồi quay lại nhìn Lương Phù Quân:
“Tỷ tỷ nói vậy muội lại càng thắc mắc. Thì ra hắn ở các cung khác được sủng ái là vì tri kỷ đến thế. Nếu tỷ tỷ đã đến, hay là nếm thử thịt nướng do Thiều công công vừa mới làm đi? Hương vị thật sự không tệ, cũng chẳng thua gì đầu bếp của Ngự Thiện Phòng.”
Thiều Âm nghe đánh giá ấy liền vội vàng khiêm tốn: “Nương nương khen quá lời.”
Nhưng Quý phi thì sao có thể ăn bữa thịt nướng này một cách vui vẻ được?
Nàng khẽ cười, thấp giọng nói: “Muội muội thích ăn như vậy, tỷ tỷ vừa hay biết một đầu bếp không tồi, ngày khác sẽ thưởng cho muội. Còn cần gì phải để một thái giám chưa từng vào bếp, làm mấy món này cho muội?”
“Vị đầu bếp kia từng đi khắp bốn phương, hẳn cũng không xa lạ với món thịt nướng. Làm ra chắc chắn không kém so với nô tài này.”
Quý phi chẳng phải cố ý hạ thấp Thiều Âm, nàng chỉ không thể chịu được việc người khác phát hiện điểm tốt của Thiều Âm—đặc biệt là những điều Thiều Âm chưa từng bộc lộ trước mặt nàng.
Nàng hôm nay sao có thể ăn thứ do Lan tần đưa tới?
Muốn ăn thì cũng phải là do Thiều Âm ở trong cung nàng, đích thân làm cho nàng ăn.
Nào ngờ Lan tần cũng chẳng dễ dàng nhượng bộ, ánh mắt tràn đầy ngờ vực: “Có lẽ Quý phi tỷ tỷ không hợp khẩu vị với thức ăn do Thiều công công làm, chứ muội lại thấy rất vừa miệng. Đầu bếp kia, muội không cần đâu. Nương nương giữ lại dùng cho mình là được rồi.”
Tốt lắm, mới nửa ngày mà đã lung lạc được lòng Lan tần.
Thiều Âm đúng là giỏi thật, đến cung nào cũng có thể khiến người khác thích nàng.
Ánh mắt Quý phi nhìn Thiều Âm dần trầm xuống, ý tứ rõ ràng: Chờ ngươi về lại bổn cung, xem bổn cung xử lý ngươi thế nào.
Nàng vẫn giữ nụ cười khi đối diện Lan tần: “Nếu muội muội thấy nô tài này được bổn cung giáo dưỡng mà vẫn dùng được, thì cứ tận tình hưởng thụ nàng hầu hạ đi. Chờ bổn cung bận rộn xong, sẽ đến tiếp người về.”
Lan tần không dễ bị bắt nạt, nghe vậy liền làm bộ ngây thơ hỏi: “Là Quý phi muốn tới đón hắn về sao? Nhưng lúc trước, là Hoàng Hậu nương nương ban thưởng hắn cho muội đấy ạ.”
Quý phi cười khẽ, lời nói lộ rõ khí phách: “Vậy còn phải xem bổn cung và Hoàng Hậu ai có bản lĩnh hơn.”
Lời ấy, đúng là ngông cuồng.
Hiện tại nàng cùng Hoàng Hậu, thậm chí là Trân phi, ba người tranh giành không chỉ là sủng ái, mà là ngôi vị chủ mẫu của hậu cung.
Nghe đến đây, Lan tần biết rõ không nên nói nhiều nữa, bởi nếu tiếp lời lúc này, chẳng khác nào tự mình lựa phe.
Nàng chỉ có thể cười xòa: “Tỷ tỷ nói nhiều như vậy hẳn cũng mệt rồi, chi bằng nếm thử tay nghề Thiều công công một chút.”
Nói rồi liền sai Thiều Âm nướng hai xiên thịt cho Quý phi.
Quý phi hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, nhìn Thiều Âm một cái rồi nói: “Bổn cung không quấy rầy nữa, các ngươi cứ tiếp tục vui vẻ, ta còn có việc, đi trước.”
Nhưng cái nhìn cuối cùng trước khi rời đi, lại khiến Thiều Âm run lên, trong lòng bất an.
Dẫu vậy, thấy Quý phi tự mình rời khỏi, nàng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Chỉ là không ngờ, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Lan tần lại đưa cho Thiều Âm hai quả hạt dẻ, nói muốn ăn hạt dẻ nướng.
Trao xong, nàng nhoẻn miệng cười dịu dàng, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ: “Thiều công công đúng là người có bản lĩnh. Hầu hạ Quý phi nương nương lâu như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Nếu bên cạnh muội cũng có người như công công, thì tốt biết mấy.”
Thiều Âm nghe xong liền thấy không ổn. Lời này chẳng phải đang tự kéo thù hận về mình sao?
Nàng đang toan lên tiếng chối, lại phát hiện cung nhân trong cung Lan tần không ai tỏ vẻ khó chịu.
Lan tần lại càng nói thêm khiến nàng toát mồ hôi lạnh: “Nếu ta có thể giữ Thiều công công mãi trong cung, thật là tốt biết bao.”
Thiều Âm chỉ biết gượng cười.
Lan tần thấy nàng không đáp, liền tỏ vẻ buồn bã: “Thiều công công, ngươi có phải cũng thấy ta phiền phức?”
Thiều Âm vội nói: “Nô tài nào dám.”
Lan tần như một đứa trẻ, nghe vậy liền tươi cười rạng rỡ: “Vậy thì tốt rồi.”
Nói đoạn, nàng chợt nhớ ra gì đó, quay sang sai nô tài: “Không phải trong kho còn giữ một cuộn vải lam đen đẹp lắm sao? Mau mang tới cho Thiều công công.”
Thiều Âm nghe đến đây thì giật mình, mồ hôi lạnh túa ra.
Nàng từng cởi bỏ áo khoác khi ở các cung khác, ba vị nương nương ấy đều đã biết nàng là nữ nhi.
Nhưng tới nơi này, thân phận nàng vẫn là thái giám.
Hôm nay thật may chưa để lộ.
Từ nay về sau, ở Chung Túy Cung, nàng phải cẩn trọng hơn gấp bội, tuyệt đối không được quên thân phận thật.
Quý phi trở về cung mình, một mình giận dỗi hồi lâu, cuối cùng cũng không nén được, liền sai người viết thư gửi cho huynh trưởng ở ngoài.
Lần này, nàng nhất định phải thắng. Nếu thất bại, không chỉ là mất đi một vị trí trong hậu cung—mà còn là danh dự, là thể diện mà nàng luôn coi trọng nhất.
Nàng cũng không hiểu vì sao bản thân lại lưu luyến một thái giám như Thiều Âm đến thế, chỉ cảm thấy, tuyệt đối không thể để người này rơi vào tay kẻ khác.
Suy đi nghĩ lại hồi lâu, nàng mới tự mình lý giải rõ ràng—bởi vì nàng là Quý phi tôn quý bậc nhất trong thiên hạ, từ trước đến nay, chưa từng có ai cướp đi vật gì từ tay nàng.
Nếu lần này để Thiều Âm bị người khác đoạt đi, thì nàng sẽ trở thành trò cười của hậu cung này.
Nghĩ đến đây, Lương Phù Quân càng thêm kiên quyết: nàng nhất định phải giành lại Thiều Âm, đưa người trở về cung mình. Sau đó, mới từ từ, từ từ mà tính sổ.
Thiều Âm rời khỏi cung nàng đã lâu như thế, trong thời gian ấy lại gây ra không ít chuyện khiến nàng tức giận.
Đợi đến khi người trở về, nàng muốn xem Thiều Âm sẽ lấy gì để dỗ dành mình, hao tổn bao nhiêu tâm tư mới có thể làm nàng nguôi giận.
---
Chạng vạng, tại Trân Ninh Cung.
Hải Đường đang chia món cho Trân phi, vừa nhỏ giọng bẩm báo những chuyện nghe được từ các cung khác.
“Nô tài nghe nói, hôm nay Thiều công công ở trong cung Lan tần tiểu chủ vô cùng được sủng ái, còn đích thân trổ tài làm một bàn thức ăn ngon. Chung Túy Cung vì vậy mà náo nhiệt vô cùng, tiếng cười không dứt.”
“Chỉ là… Quý phi nương nương hình như không được vui. Sau khi ở lại Chung Túy Cung một lúc lâu, lúc rời đi sắc mặt rất khó coi.”
Trân phi khẽ cười, tiếng cười ấm dịu như nước, nhưng không chạm tới đáy mắt.
“Nàng tất nhiên là không vui rồi. Ai mà ngờ được, Thiều công công của chúng ta còn có tài nghệ ấy. Trước giờ nàng chưa từng thấy đâu.”
Hải Đường nghe ra ý trong lời Trân phi, trong lòng thầm hiểu: Trân phi nương nương cũng không thật sự cao hứng.
Nàng càng thêm dè dặt, không dám nhắc tới chuyện gì liên quan tới Thiều Âm nữa.
Dù sao thì chuyện quan trọng đã nói xong, còn Thiều công công ở Chung Túy Cung rốt cuộc làm ra món gì—có lẽ cũng không cần thiết phải báo cho Trân phi biết rõ.
Chỉ là đến khi nàng dâng món ăn cuối cùng lên, lại bị Trân phi lạnh nhạt từ chối.
“Hôm nay không thấy ngon miệng, ăn chừng ấy là được rồi. Mấy món còn lại, dẹp hết đi.”
Nói xong, Trân phi đứng dậy rời khỏi bàn.
Hải Đường thoáng hoảng, trong lòng như có gì đó rơi xuống.
Xong rồi, Trân phi nương nương cũng giận rồi.
Huhu xin lỗi mn hôm qua uống say quá thế là bỏ lỡ 1 ngày đăng truyện. Tối nay bù lại nhée