Lan tần từ miệng đám người hầu thân cận biết được Thiều Âm sẽ không quay lại, trong lòng như nghẹn một ngụm tức, buồn bực chẳng thể tiêu tan.
Rõ ràng là nàng dẫn người ra khỏi cung, vậy mà Hoàng hậu lại nửa đường “bắt cóc”.
Nàng còn chưa kịp đưa Thiều Âm dạo chơi thưởng ngoạn, chỉ mới cùng nàng ấy đứng trên lầu ngắm cảnh, Hoàng hậu đã giành trước đưa người đi dưới phố ngắm đèn, đoán đố.
Vậy nàng còn tính là gì?
Tâm huyết nàng bỏ ra, cuối cùng lại là công dã tràng?
Không ngờ trong cung này, các nương nương đều ưa chuộng dạng thiếu niên ôn nhu nhược lệ, khiến người vừa nhìn đã thương xót như Thiều Âm.
Chẳng phải xưa nay các nàng vẫn nói, nam tử phải cường tráng hữu lực mới hợp ý hay sao?
Càng nghĩ, cơn tức trong lòng Lan tần càng dâng cao, chẳng sao nuốt nổi.
Từ nhỏ nàng đã được sủng ái nuông chiều, nhờ tổ phụ và phụ thân quyền cao chức trọng chốn triều đình, giao thiệp với ai cũng khiến đối phương phải nể mặt vài phần. Thế mà hôm nay lại mất thể diện nặng nề trước mặt một người như Thiều Âm, làm sao nàng cam lòng?
Nghĩ đến đây, nàng đứng bật dậy, hỏi đám nô tài bên cạnh: “Có ai biết Thiều công công ở đâu?”
Bọn hạ nhân dĩ nhiên đã sớm dò hỏi rõ ràng, chỉ sợ có ngày nương nương cần đến, lại trả lời không xong mà bị trách phạt.
Lấy được địa chỉ, Lan tần liền lạnh giọng phân phó: “Vậy thì lập tức đến phủ của Thiều công công. Bổn cung thật muốn hỏi rõ ràng một câu: rõ ràng là bổn cung dẫn ngươi ra cung, vì sao ngươi lại theo Hoàng hậu đi?”
Người hầu bên cạnh nàng thật ra rất muốn khuyên can.
Sau trận ầm ĩ giữa Hoàng thượng và tân sủng Thục phi, Thái y bị triệu vào liên tục, hậu cung vì thế mà dậy sóng. Ai ai cũng biết rõ, các nương nương đang tranh đoạt thứ gì.
Lẽ thường mà nói, vào thời điểm này, các phi tần khác đều nên biết tị hiềm, tránh không vướng vào rắc rối.
Nếu không bị lây họa thì cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Song đã là nô tài, bọn họ nào dám khuyên can các chủ tử?
Nô tài trong cung Lan tần lại càng không có tư cách ấy.
Vì thế chỉ đành lẳng lặng theo sau, cùng nàng đến phủ Thiều Âm.
Lan tần nào ngờ, vừa đến trước cửa phủ Thiều Âm, liền bắt gặp thêm hai cỗ xe ngựa cũng đang dừng ở đó.
Nhìn dấu hiệu trên xe, một chiếc là của Quý phi, một chiếc là của Trân phi.
Hôm nay trong cung có cung yến, vì sao hai vị nương nương này cũng ra ngoài?
Ngay khi nàng còn ngỡ ngàng, phía sau truyền đến tiếng động, hai vị nương nương cũng vén màn xe, tưởng Thiều Âm đã trở về, lại không ngờ là xe của Lan tần.
Lan tần bước xuống xe, Thiều Âm vẫn chưa theo nàng xuống.
Quý phi hơi nhướng mày, thần sắc trong khoảnh khắc ấy liền thay đổi, ánh mắt mang theo ý vị trêu chọc:
“Lan tần muội muội, sao lại một mình đến phủ Thiều Âm? Hôm nay không phải muội cùng y ra ngoài ngắm hoa đăng sao? Giờ lại không thấy cùng nhau?”
Trân phi ở một bên cũng hé môi mỉm cười đầy hàm ý.
Không ngờ người mà Lan tần định dẫn đi, cuối cùng Lan tần cũng bị người ta "trộm" mất.
Quả thật khiến người ta thoải mái trong lòng.
Lan tần nào phải hạng dễ chịu thiệt, lập tức làm ra vẻ ngây thơ vô tội, nhìn hai vị nương nương:
“Nhị vị tỷ tỷ hôm nay lẽ ra nên có mặt ở cung yến, sao lại cùng nhau ra ngoài đến tận phủ Thiều công công? Là có việc muốn gặp Thiều công công sao? Hiện tại y đang ở viện của muội, mấy ngày nay sống rất vui vẻ. Nhị vị tỷ tỷ cũng đừng lo y từng sống ở cung các tỷ khổ sở hay không.”
Sắc mặt Trân phi và Quý phi lập tức trầm xuống.
Câu này có ý gì? Là ám chỉ Thiều Âm trước kia ở trong cung các nàng sống không vui?
Lá gan của Lan tần cũng thật lớn.
Trân phi chậm rãi cất tiếng, giọng nói dịu dàng nhưng ẩn tàng mũi nhọn:
“Muội muội nói như vậy, ai biết thật hay giả? Đám nô tài trước mặt chủ tử làm sao dám không che giấu thật tình? Biết đâu chỉ giả vờ vui vẻ để lấy lòng muội muội mà thôi. Muội muội cũng đừng đem vẻ bề ngoài thường ngày của bọn họ mà để trong lòng.”
Lan tần lại chẳng bị lời ấy làm chột dạ, trái lại cười tươi như hoa:
“Chỉ là ta thấy hôm nay y đi chơi cùng ta rất vui vẻ, còn nói trước kia chưa từng được ra ngoài du ngoạn khi ở cung nhị vị tỷ tỷ.”
“Y đặc biệt thích mấy chiếc hoa đăng treo dọc đường, nhìn mãi không rời mắt, chắc là thật lòng thích."
“Hai vị tỷ tỷ không biết y thích ra ngoài chơi sao? Chúng ta còn hẹn nhau, đợi xuân đến sẽ cùng nhau du xuân, ngắm sơn thủy đó.”
Thiều Âm kỳ thật chưa từng nói ra những lời kia, cũng chưa từng hẹn hò cùng Lan tần, tất cả chỉ là do nàng dựng chuyện, cố tình chọc tức hai vị kia.
Giữa con hẻm nhỏ tưởng như bình thường ấy, bầu không khí lại như bị dao kiếm chém phá, nóng hừng hực chẳng khác gì chiến trường âm thầm.
Ba vị nương nương đứng đối diện, đám người hầu đứng sau lưng đều không dám thở mạnh, mồ hôi lạnh thấm lưng, chỉ sợ bị vạ lây.
Không bị đánh mắng đã là tốt, lỡ bị giáng chức thì chẳng khác gì mất mạng.
Giữa lúc bầu không khí giằng co, đột nhiên từ xa vọng lại tiếng xe ngựa, một chiếc xe lặng lẽ lăn bánh tiến vào ngõ nhỏ.
Mọi người đồng loạt quay đầu, thấy rõ dấu hiệu trên xe, chính là ngự giá của Hoàng hậu.
Sắc mặt Lan tần lập tức trầm xuống.
Bên trong xe, Thiều Âm một tay cầm đèn tôm, một tay cầm hồ lô đường, bên cạnh còn đặt mấy món đồ chơi nhỏ – đều là Hoàng hậu vừa mua cho nàng.
Đêm nguyên tiêu hôm nay, có lẽ là một trong số ít những ngày vui vẻ nhất của Thiều Âm kể từ khi đặt chân đến thế giới này.
Hoàng hậu còn ôn tồn nói:
“Đợi xuân tới, sơn hoa nở rộ, dọc đường sẽ có hội chùa, cũng không thiếu những quán nhỏ bán đồ ăn, nếu ngươi hứng thú, đến lúc đó bổn cung lại đưa ngươi ra ngoài chơi.”
Thiều Âm tự nhiên là có hứng thú.
Có thể tận mắt thấy phong tục cổ nhân, cảm thụ nếp sống xa xưa, đây mới chính là chỗ đáng quý nhất trong chuyến xuyên không này.
Thế nhưng nàng không dám nhận lời ngay, chỉ khiêm tốn đáp:
“Nương nương bận rộn, nô tài sao dám chiếm dụng thời gian quý báu? Nếu sau này có ngày nghỉ, nô tài cũng có thể tự mình ra ngoài.”
Một mình ra ngoài có phần nguy hiểm, nhưng nếu giả làm nam tử, lại dẫn theo bà vú trong phủ, hẳn sẽ không có trở ngại gì lớn.
So với việc đi cùng chủ tử, có lẽ còn tự tại hơn nhiều.
Hoàng hậu nghe xong, khẽ ngẩn người.
Nàng cũng không rõ vì sao lại đột nhiên muốn đưa một kẻ nô tài ra ngoài chơi, cứ như đang cố lấy lòng nàng vậy.
Dù hôm nay… cảm giác đó vẫn không thể phủ nhận.
Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, ai xứng đáng để nàng phải hạ mình lấy lòng?
Ngoài trừ hoàng đế và con cái, trên đời còn ai xứng đáng?
Thế nhưng, mỗi lần nhớ đến nụ cười thuần túy của Thiều Âm khi đi dạo, nhớ đến ánh mắt lấp lánh ấy, nàng lại cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Chưa kịp nghĩ nhiều, ngoài xe đã vang lên tiếng Tô Trung Kiệt:
“Hoàng hậu nương nương, ngoài phủ của Thiều công công hiện có ba cỗ xe ngựa, là của Trân phi, Quý phi và Lan tần.”
Thiều Âm đang chơi đèn tôm khựng tay, ánh mắt nhìn về phía cửa phủ.
Sắc mặt nàng chậm rãi thay đổi.
Ba người kia sao lại đều đến đây? Hôm nay không phải có cung yến hay sao?
Một cảm giác chẳng lành trào lên trong lòng Thiều Âm – niềm vui hôm nay, e là đến đây chấm dứt.
Xe ngừng, cửa mở.
Hoàng hậu nhìn y một cái, ngăn lại:
“Ngươi cứ ở đây chờ, bổn cung sẽ xuống xem.”
Nào có đạo lý nô tài ngồi trên xe còn chủ tử xuống trước? Tuy là Hoàng hậu đích thân nói, nhưng nếu sau này có gì bất trắc, đó cũng là cớ đủ để nàng ấy giết nàng không cần quay đầu.
Thiều Âm vội vã nói: “Nô tài không dám.”
Liền nhanh chóng bước xuống trước.
Vừa xuống, liền thấy ba nữ tử đứng thẳng trước ba cỗ xe ngựa, trên người khoác áo choàng, đứng giữa tuyết rơi lạnh buốt, mỗi người đều toát ra khí thế nghiêm nghị.
Lan tần bước tới đầu tiên, đôi mắt vốn ngọt ngào giờ lại hàn lãnh lạ thường, ánh nhìn rơi vào chuỗi hồ lô trong tay nàng và chiếc đèn tôm bên kia, môi mím khẽ nhếch lên một nụ cười gượng, giọng nàng thanh trong mà ủy khuất:
“Thiều công công đây là chê ta mời ngươi ở tửu lâu chưa đủ thành ý, nên mới theo tỷ tỷ khác đi dạo phố sao?"
“Đều là ta không tốt. Ta sợ ngoài kia người đông lại lạnh, nên mới chưa vội gọi ngươi xuống xe. Không ngờ, hóa ra Thiều công công thích nhất là đi dạo, mua mấy món đồ chơi thế này.”
“Nếu sớm biết, ta nhất định sẽ cùng ngươi xuống phố từ đầu.”
Nàng cười nhẹ, giọng như hoa tuyết rơi:
“Ta đoán đố đèn cũng không tệ, nếu Thiều công công đi với ta, ta nhất định thắng được thật nhiều đèn lồng cho ngươi.”
Trong lòng Thiều Âm thoắt cái dâng lên áy náy.
Ra khỏi cung là nhờ Lan tần, muốn cùng nàng du ngoạn cũng là Lan tần, vậy mà cuối cùng, nàng lại rời nàng ấy mà đi theo Hoàng hậu.
Nàng còn chưa kịp giải thích, cũng chưa kịp cúi đầu nhận lỗi, Trân phi đã bước tới, nhẹ giọng mà sâu xa:
“Thì ra Thiều công công thích những thứ này, trách không được Lan tần muội muội vừa rồi còn nhắc rằng công công ở trong cung ta không vui, chỉ ở chỗ nàng mới thật lòng vui vẻ. Hóa ra là ta đã mời không đúng cách.”
“Ta cũng không biết, thì ra công công lại thích du ngoạn như thế.”
Câu nói thản nhiên, lại khiến mồ hôi Thiều Âm túa ướt cả lưng.
Một nô tài thích gì, có đáng để các nương nương phải tranh luận thế này không?
Không đáng chút nào.
Vậy nên… có thể nào đừng lấy nàng làm cái cớ để đấu đá nhau?
Nhưng những lời ấy, nàng nào dám nói ra?
Tăng ca bù chapp
Mà lỗi nhiều quá sửa lâu ơi là lâu luôn