“Ngươi nói Quý phi ban cho Thiều Âm cái gì?” Trân phi thoáng nghi hoặc, thậm chí hoài nghi chính mình có nghe lầm hay không.
Hải Đường đáp: “Hình như là một gian cửa hàng. Nghe nói từ nguồn cung, chưởng quầy cho đến tiểu nhị đều đã chuẩn bị sẵn cho Thiều công công rồi.”
Trân phi khẽ véo một đóa mai, những cánh hoa bị nghiền nát rơi lả tả xuống mặt bàn.
Một trận gió lạnh cuốn theo tuyết vụn lặng lẽ lùa qua cửa sổ, thổi tung tà áo mỏng.
Trân phi quay đầu nhìn ra khoảng sân phủ đầy tuyết trắng, khóe môi khẽ nhếch, hé lên một nét cười nhàn nhạt. Độ cong nơi môi nhu hòa là thế, nhưng ý cười lại chẳng chạm được tới đáy mắt.
“Hai người này... rốt cuộc là đang ganh đua điều gì?”
Rốt cuộc cũng chỉ là một tên thái giám thôi mà... Thôi vậy.
Nhưng tại sao hình ảnh hắn quỳ giữa tuyết, kiên quyết không chịu đứng lên kia lại khiến người ta đau lòng đến thế?
Trong lòng Trân phi xoay chuyển trăm bề, ánh mắt dần phủ một tầng nhu tình. Nàng chậm rãi nói: “Không bàn đến việc Thiều Âm là người thế nào, chuyện này cũng không thể kém cạnh Quý phi được.”
Nàng chợt nhớ ra điều gì, liền quay sang Hải Đường nói: “Bản cung nhớ hình như ngoài thành còn một trang nhỏ.”
Hải Đường giật mình, không nghĩ Trân phi lại muốn đem một thôn trang ra tặng.
Những cung nữ thân cận như nàng, phần lớn đều xuất thân từ gia đình có chút quyền quý, được đưa vào cung tuyển chọn hoặc theo chủ tử vào cung từ nhỏ. Có kẻ giàu, kẻ nghèo, nhưng người có thể sở hữu bất động sản, cửa hàng hay thôn trang riêng thì quả thật hiếm hoi.
Trừ phi là lúc xuất giá, nhà mẹ đẻ gia thế hiển hách mới có thể chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh đến vậy.
Hải Đường lờ mờ đoán được thân phận Thiều công công không đơn giản.
Nếu như chưa xuất giá mà đã có thể có được của cải như thế, thật sự khiến người ta ghen tị đến tận tâm can.
Nàng đáp: “Đúng là có một thôn trang nhỏ, bên trong có vài hộ nông dân đã ký khế ước, mỗi năm đều có thu hoạch. So với cửa hàng Quý phi ban cho, cũng không kém là bao.”
Trân phi gật đầu: “Vậy thì tặng luôn cái đó đi. Ngươi đi sắp xếp.”
Dương Ngọc Trân vừa dứt lời, trong lòng chợt nhẹ đi vài phần. Tảng đá đè nặng từ đêm qua dường như rốt cuộc cũng được gỡ xuống.
Nàng tiếp tục vuốt nhẹ cành mai trong tay, ánh mắt chợt tối lại.
Thiều Âm... vì sao chỉ một hành động lại có thể dễ dàng khuấy động tâm tư nàng đến thế?
Cùng lúc đó, nơi tẩm điện của Hoàng hậu.
Nghe nói vài vị nương nương gần đây đều có động thái, Hoàng hậu đang lật xem sổ sách cứu tế do nhi tử mang về. Tô Trung Kiệt khẽ nghiêng người, cúi đầu thì thầm vài câu.
Quản Chỉ Hiền thoáng sửng sốt, rồi khẽ gật đầu, tay cầm trang sổ sách khẽ siết lại, hồi lâu cũng không lật tiếp.
Nhị hoàng tử đứng bên cạnh nhìn thấy mẫu thân thần sắc có phần khác lạ, lập tức đoán ra mấy phần.
Trước khi rời kinh thành đi cứu tế, hắn từng nghe nói mẫu thân rất chướng mắt một tên thái giám được phụ hoàng sủng ái, từng muốn đem người ấy vào cung để “dạy dỗ”.
Sau đó, tên thái giám nọ lưu lạc nhiều nơi, lại nghe nói rất được hậu cung các phi tần sủng ái.
Hắn vừa rồi nghe được cái tên ấy từ miệng Tô Trung Kiệt, liền đoán được chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì.
Hắn biết mẫu thân thật ra rất coi trọng người đó.
Nhị hoàng tử lại không cho rằng người kia là loại hay nịnh bợ.
Chốn hậu cung này, chủ tử muốn sủng ai thì sủng, chẳng qua chỉ cần người đó biết cách khiến mẫu phi vui lòng, vậy cũng đáng để tồn tại.
Hắn thấy mẫu thân hơi cau mày, liền nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định sẽ đưa người đó trở về bên cạnh người, không để người phải lo lắng như hôm nay nữa.”
Quản Chỉ Hiền chợt hoàn hồn, nghe con trai nói vậy, trong lòng có chút cảm động. Bao năm yêu thương, nuôi dạy hắn, xem ra cũng không uổng công.
Sắc mặt nàng vẫn không thay đổi quá nhiều, ánh mắt thoáng lạnh lùng, nhưng giọng nói lại mềm đi ít nhiều. Nàng vừa lật sổ sách vừa nói: “Những chuyện này để mẫu hậu tự lo là được, ngươi chỉ cần hoàn thành cho tốt những phần công khóa mẫu hậu giao là đủ.”
Kiểm tra xong sổ sách liên quan đến việc cứu tế, thấy Nhị hoàng tử lần này ra ngoài có không ít thu hoạch, Hoàng hậu liền cho phép hắn lui.
Sau khi Nhị hoàng tử rời đi, Quản Chỉ Hiền ngồi một mình trong điện.
Không bao lâu, Tô Trung Kiệt tới báo: “Vài vị nương nương cùng tùy tùng đều đã chuẩn bị xong, hiện tại đang kéo nhau đến phủ Thiều công công.”
Hoàng hậu cười nhạt: “Vậy thì đi cùng bổn cung một chuyến, xem thử hôm nay nàng có thể thu được bao nhiêu thứ tốt. Không biết những vị nương nương kia dụng tâm hống người thế nào, liệu có làm cho nàng vui vẻ đôi chút?”
Tô Trung Kiệt nghe vậy, thầm nghĩ: Vậy mà còn chưa vui sao?
Hắn ở trong cung làm thái giám bao năm, còn chưa từng được ban thưởng hậu hĩnh như thế.
Nhưng nghĩ đến Thiều Âm phải đối mặt không chỉ một mà là vài vị nương nương cùng lúc, trong chốn hậu cung âm hiểm như đi trên băng mỏng, hắn cũng không còn thấy ngưỡng mộ, ngược lại cảm thấy làm một thái giám bình thường như mình cũng đã là không tệ.
Hôm ấy Thiều Âm hiếm hoi được ở nhà nghỉ ngơi.
Nàng thoáng nhớ đến chế độ lao động hiện đại, ít nhất còn được nghỉ phép hợp lý, chứ không như hiện tại, một tháng có hai ngày nghỉ đã là xa xỉ.
Nếu các nương nương nổi hứng, muốn nàng tăng ca, đừng nói là có thêm lương, ngay cả từ chối cũng không dám, nếu không thì cái rơi không phải là lương, mà là đầu.
Chuyện xảy ra hôm qua khiến nàng uất ức, nhưng rồi vẫn đành cam chịu.
Ở thời đại này, ai bảo nàng xuyên thành một thái giám – lại còn là nữ giả nam trang, khắp người đều là sơ hở.
Nàng chưa từng mong mỏi gì từ các nương nương, cũng không dám ỷ lại. Họ có cho gì thì nhận, không cho thì chỉ cần lĩnh đủ tiền công là được.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, đâu thể vì chút ấm ức trong công việc mà đòi sống đòi chết.
Nàng đang nghĩ tới chuyện hôm nay có nên ra ngoài xem hát, uống chút rượu. Dù sao cũng mang thân nam nhi, ra ngoài không khó khăn gì.
Nhưng ý nghĩ còn chưa thành hành động, người gác cổng đã đến báo: Hoàng hậu nương nương giá lâm.
Đây chẳng phải là bị bắt tăng ca sao?
Làm việc ở nhà mà chủ tử còn đến tận cửa...
Cho dù trong lòng đầy bất mãn, nhưng người đến lại là Hoàng hậu, nàng cũng chỉ đành nén giận.
Thiều Âm vội vã thu dọn lại thần sắc, bước nhanh ra ngoài nghênh giá.
Hoàng hậu khoác gió tuyết mà đến, thần sắc không rõ vui giận. Hoặc có lẽ, Thiều Âm không tài nào nhìn ra được gì từ gương mặt lạnh lùng của nàng.
Quản Chỉ Hiền ngồi xuống chủ vị, nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nói: “Còn phải chờ thêm một lát. Không ngờ ta lại là người đến sớm nhất.”
Trong lòng Thiều Âm thoáng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, người gác cổng lại đến báo: có người của Lan tần đến.
Thiều Âm nào dám cản, vội vàng tự mình ra đón, tránh để mất thể diện Lan tần.
Người nọ tiến vào, cười tươi như hoa, không ngớt lời chúc mừng, lại dâng lên một chậu san hô quý giá, thay mặt Lan tần truyền lời: “Thiều công công hôm nay được nghỉ nhiều ngày như vậy, quả là phúc phận chúng ta có hâm mộ cũng không với tới.”
Thiều Âm không ngờ chuyện hôm qua lại đổi lấy thêm bốn ngày nghỉ.
Nàng mơ hồ đoán ra dụng ý Hoàng hậu đến đây, chẳng lẽ vì Lan tần cho nghỉ, Hoàng hậu không thuận mắt, liền phải tự mình đến phá hỏng?
Vật Lan tần ban không quá mức quý hiếm, Thiều Âm nhận lấy, không muốn nhiều lời với Hoàng hậu nên giả vờ chăm chú ngắm nghía vật trang trí, ra vẻ rất thích.
Quản Chỉ Hiền đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nói: “Chỉ vậy mà thích? Lan tần dùng thứ ấy đã có thể hống ngươi vui rồi sao?”
Thiều Âm thầm nghĩ: Vậy còn muốn thế nào? Có bậc thang chẳng lẽ không mau leo?
Nhưng mười lăm phút sau, nàng liền hiểu ra lời Hoàng hậu có hàm ý gì.
Nàng không thể ngờ Quý phi cũng sai người mang lễ đến.
Mà còn không phải vật gì đơn giản – đó là một gian cửa hàng, nằm cách phủ nàng không xa, làm ăn cũng rất phát đạt, nghe đâu mỗi năm thu về không ít lợi nhuận.
Xuân Phong mang theo sổ khế đến, đưa lễ vật, nhưng Thiều Âm nào dám nhận.
Đây không phải đồ trang trí hay vòng tay gì dễ xử lý – đây là một sản nghiệp. Hậu cung chưa từng có chuyện phi tần ban cho một thái giám cả một gian cửa hàng.
Nàng vội vàng thoái thác: “Nô tài tâm lĩnh nương nương hảo ý, nhưng phần lễ vật này quá mức quý giá, nô tài thật sự không dám nhận.”
Xuân Phong mỉm cười: “Cửa hàng ấy đã sửa tên rồi, dù Thiều công công không nhận khế ước đất, thì chưởng quầy và tiểu nhị của cửa hàng ấy đều đã bán mình theo danh nghĩa công công rồi.”
Thiều Âm còn định khước từ, thì phía sau Hoàng hậu đã lên tiếng: “Cứ nhận đi. Cửa hàng đó không tệ, nếu chỉ trông vào chút tiền tiêu hàng tháng của ngươi, e là chẳng đủ nuôi nổi cái phủ ba dãy nhà này đâu.”