Lỡ Xuyên Thành Thái Giám, Ai Ngờ Thành Bảo Bối Của Hậu Cung

Chương 78

Mấy người tranh cãi gay gắt cuối cùng cũng tạm dừng, nhưng điều đó không có nghĩa vấn đề đã được giải quyết. Vài vị nương nương không ngờ rằng, cảnh tượng hiện giờ của các nàng chẳng khác nào diễn trò trước mặt tiên đế, tranh đoạt một nữ tử mà người muốn có nhưng chưa từng chiếm được. Nếu tiên đế biết chuyện, e rằng ngài sẽ tức đến mức bật nắp quan tài mà nhảy ra. Đêm mỗi lúc một sâu, không khí càng thêm nặng nề, ai cũng không chịu nhường một bước, kéo dài cho tới tận bình minh, khi một vòng pháp sự nữa vừa kết thúc. Lúc này, Quý thái phi và Trân thái phi bắt đầu lộ rõ thực lực.

 

Quý thái phi ra tay trước: “Biên cương vừa truyền tin thắng trận về, e là chẳng bao lâu nữa đại quân sẽ khải hoàn hồi triều.” Ẩn trong lời nói ấy là uy h**p — một khi quân đội mà nàng chống lưng trở về, đừng nói là Thiều Âm, ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng có thể bị nàng đoạt lại. Nghĩ đến đây, Quý thái phi hận đến nghiến răng. Đám vũ nữ dị quốc kia vốn là do nàng mua về, chỉ cần bọn họ khiến tiên đế say mê đến mất ăn mất ngủ, thuận miệng để lại một đạo thánh chỉ, con trai nàng sẽ thuận lợi đăng cơ. Nào ngờ kế sách bị Thái hậu phát hiện, lại còn tương kế tựu kế, khiến nàng trở thành kẻ tiến thoái lưỡng nan. Trong cung ngoài triều đều truyền rằng cái chết của tiên đế là do đám vũ nữ kia, và tội danh ấy đặt thẳng lên đầu Quý thái phi. Nàng vốn chỉ muốn một đạo thánh chỉ, đâu có ý hại mạng tiên đế. Nhưng tiên đế cuối cùng chết vì bệnh mã thượng phong, chuyện này không thể công khai vì liên quan đến thể diện hoàng gia, nên nàng chỉ có thể câm lặng gánh tội. Giờ đây, nàng lấy chuyện này ra uy h**p Hoàng hậu: ngôi vị hoàng đế không đoạt được thì người mình thích nhất định phải giành lấy.

 

Trân thái phi cũng không chịu kém: “Hiện giờ trong triều…” Nàng dừng lại, liếc nhìn Quản Chỉ Hiền, ngầm ý muốn nàng hiểu rằng triều đình vẫn bất ổn, nhiều quyền thần âm thầm kết bè phái, chẳng mấy ai thật lòng ủng hộ tân hoàng. Nếu Thái hậu chịu nhường Thiều Âm cho mình, nàng có thể cùng gia tộc và các thế gia giao hảo chống lưng cho tân hoàng — đây sẽ là một thế lực không nhỏ.

 

Nhưng Quản Chỉ Hiền đâu phải hạng dễ uy h**p hay dụ dỗ. Nếu nàng mà dễ lay chuyển, người ngồi trên vị trí này đã chẳng phải là nàng. Chẳng động dung nửa phần, nàng thong thả thắp thêm cho tiên đế một nén hương, c*m v** lư hương, nét mặt thản nhiên nhưng ẩn chứa uy thế không gì lay chuyển: “Biên cương thắng trận, tân hoàng chắc chắn sẽ luận công ban thưởng. Hoàn cảnh nơi ấy khắc nghiệt, tướng sĩ chịu đủ gian khổ, giờ là đầu xuân, cái khổ cũng vơi đi phần nào, nhưng đoạn chiến sự cuối này không biết triều đình sẽ duy trì thế nào.” Nói rồi, nàng nhìn về phía Lương Phù Quân — chiến sự cần lương thảo, nhưng triều đình hiện giờ tiền nong eo hẹp, một đồng cũng phải xé làm đôi, lấy đâu để chu cấp. Nếu thiếu quân bị lương thảo, tướng soái cũng có thể bỏ mạng nơi sa trường.

 

Quý thái phi sững sờ, không ngờ lại bị phản đòn như vậy. Quản Chỉ Hiền lạnh giọng: “Ngươi nên hiểu vì sao từ xưa tới nay hậu cung không được can dự triều chính. Chính là để ngăn hạng phi tần như ngươi lợi dụng quyền thế thỏa mãn tư dục, mặc kệ biên cương tướng sĩ và bá tánh chịu khổ.” Lời này ép Quý thái phi nghẹn họng, nhưng trong lòng vẫn muốn chất vấn: Chẳng lẽ Thái hậu chưa từng lợi dụng quyền thế? Quản Chỉ Hiền tất nhiên cũng có, nhưng nàng xét đến nhiều yếu tố, chưa bao giờ hành động l* m*ng như Lương Phù Quân.

 

Dương Ngọc Trân cau mày. Tưởng rằng nhượng bộ sẽ đổi lấy sự thoả hiệp của Thái hậu, nhưng rõ ràng Quản Chỉ Hiền không hề định buông tay, thậm chí chuyển mũi nhọn sang phía nàng: “Trân thái phi có lẽ không biết, trong triều có nhiều hiền thần yêu cầu tân đế quét sạch quan trường. Họ tố cáo không ít quan viên ỷ quyền thế mà nhận hối lộ, xử lý chính sự thì tuỳ hứng.” Ánh mắt nàng sắc bén như hỏi thẳng: Ngươi dám đảm bảo người nhà ngươi từ khi bước vào quan trường tới nay luôn quang minh chính đại? Nếu thật sự quét sạch, thử hỏi mấy ai trong triều được trong sạch?

 

Không khí giữa ba người lại lặng ngắt. Dương Ngọc Trân và Lương Phù Quân cùng cảm thấy bất ổn — kẻ ngồi ghế Thái hậu nắm quyền tuyệt đối. Nếu Thái hậu quyết giữ Thiều Âm, bọn họ muốn đoạt cũng phải hao tổn vô số tâm lực. Lương Phù Quân thậm chí nghĩ tới chuyện tạo phản. Dương Ngọc Trân thì nhớ tới lời Lan thái tần từng nói, khóe môi khẽ cong: “Thái hậu nương nương, hình như chúng ta chưa từng hỏi Thiều Âm muốn chọn ai.”

 

Lời này như lưỡi kiếm sắc bén đánh thẳng vào tâm can Quản Chỉ Hiền. Bao lần các nàng nghe Thiều Âm hứa hẹn, nhưng đều biết đó chỉ là lời nói để làm vừa lòng, ai mới là người thật sự trong lòng nàng thì chưa ai rõ. Lương Phù Quân lập tức hiểu ý — nếu tranh quyền không nổi, vậy để Thiều Âm tự chọn. Không thể để Thái hậu nhờ hoàng đế con trai mà hưởng không món lợi lớn như vậy.

 

“Thái hậu sẽ không không dám chứ?” Lời khích tướng của Lương Phù Quân tuy đơn giản nhưng hữu hiệu. “Nghĩ lại, chúng ta thật không biết nàng muốn ai. Để nàng tự chọn, chỉ cần nàng vui, kẻ thua cũng cam lòng.”

 

Quản Chỉ Hiền không muốn đáp ứng, ngoài mặt như không để tâm, nhưng trong lòng lại sục sôi — nàng muốn nghe chính miệng Thiều Âm nói chọn mình. Còn Quý thái phi và Trân thái phi, thậm chí Lan thái tần, đều nghĩ tương tự: trao quyền chủ động cho Thiều Âm, nếu được chọn thì vui mừng, không thì tính kế khác.

 

Lan thái tần nhìn bề ngoài ngây thơ nhưng cực kỳ thông minh. Chỉ mất nửa ngày quan sát, nàng đã đoán được hướng giải quyết. Thấy Lương Phù Quân và Dương Ngọc Trân lần lượt tìm gặp Thiều Âm, nàng cũng không chịu kém. Nửa canh giờ sau khi ra khỏi cung, Lan thái tần đã tới phủ Thiều Âm.

 

Hôm ấy trời nắng đẹp, Thiều Âm quấn áo dày ngồi phơi nắng trong hoa viên. Nghe báo Lan thái tần tới, nàng chỉ thấy như “rốt cuộc cũng đến”, không nghĩ xa hơn, chỉ coi như nàng ta là đứa trẻ hiếu kỳ, thấy người khác tới thì cũng muốn tới. Nàng đứng dậy, thấy Lan thái tần bước vào, cũng mặc tang phục. Nếu trên người Trân thái phi, bộ tang phục mang vẻ ôn nhu như hoa quỳnh dưới trăng, thì mặc trên Lan thái tần lại trong trẻo, linh động.

 

Thiều Âm định hành lễ, nhưng Lan thái tần nhanh chóng bước tới đỡ, nắm tay không buông. Vừa định hỏi han vui vẻ, ánh mắt nàng bỗng dừng lại trên lớp băng gạc ở tay Thiều Âm, sắc mặt lập tức thay đổi, tràn đầy thương xót: “Âm Âm, tay ngươi sao lại bị thương? Đám nô tài hầu hạ kiểu gì vậy!” Thiều Âm vội đáp: “Không sao, vết thương đã lành, tạ nương nương quan tâm.”

 

Nhưng ánh mắt Lan thái tần lại rơi xuống vệt đỏ nơi cổ nàng. Nắm chặt tay Thiều Âm, một tay khác khẽ chạm vào cổ, giọng nàng run rẩy xen tiếng nghẹn ngào: “Lại là thế này? Ai đã làm ngươi bị thương? Nói cho ta, ta nhất định thay ngươi đòi lại công bằng.” Thiều Âm tất nhiên không thể nói thật, chỉ bảo là tự mình sơ ý.

 

Lan thái tần rõ ràng không tin, ngón tay khẽ vuốt vệt đỏ ấy, giọng dịu dàng mà đau lòng: “Không biết là ai mà nhẫn tâm để lại dấu vết thế này. Nếu thật lòng thương ngươi, sao lại nỡ làm ngươi tổn thương?”

 

Thiều Âm thầm nghĩ: Ta cũng thấy vậy. Quả nhiên, Lan thái tần chính là một viên kẹo ngọt ngào nhất.



 

Ờmm Sốp hỏi ý kiến mn tí nhe. Chuyện là mới đầu mình bảo là 1 ngày 1 chap thôi rảnh thì thêm nhưng mà từ lúc ra truyện đến h toàn là 3 chap trở lên thôi.

Theo như tình hình thì chỉ có vài theo dõi bộ này thôi, các bạn muốn theo tiến độ 1 ngày 3 chap như hiện tại hay mình tăng ca đăng full hết luôn cho mn xem.

Với cả cái các bạn có bộ QT nào hay muốn mình edit thì cứ mạnh dạn giới thiệu nha, nếu ok hợp gu thì mình edit chúng ta cùng đọc.

Ai đọc trong tối nay thì cmt trả lời giúp mình nha, vì chỉ tăng ca được tối nay thôi .

Cảm ơn mn đã đọc ạaaa

Bình Luận (0)
Comment