Quản Chỉ Hiền nhìn bồn hoa trong viện, thấy mầm xanh mới nhú liền bất chợt hỏi Như Ý bên cạnh: “Ngự Hoa Viên đã nở hoa chưa?”
Như Ý đáp: “Đã nở một chút.”
Ngự Hoa Viên có người chuyên quản, mỗi quý đều thay mới một số loài hoa mộc, để các chủ tử trong cung lúc nào cũng có cảnh đẹp để thưởng.
Quản Chỉ Hiền dặn: “Ngươi đi chuẩn bị. Khi Thiều Âm đến, ta sẽ dẫn nàng đi Ngự Hoa Viên.”
Trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt nhận ra, lần gặp mặt với Thiều Âm này dường như không thể tùy tiện, phải chọn một nơi thoải mái hơn, mà có thể vừa ngắm cảnh, vừa thưởng hoa thì càng tốt.
Quản Chỉ Hiền tuy không ưa tiên đế, nhưng cũng phải thừa nhận, những thủ đoạn tiên đế dùng để bồi dưỡng tình cảm với phi tần trong hậu cung, có vài điều nàng có thể học theo. Chỉ khác là nàng so với tiên đế, thành ý lại nhiều hơn.
Thiều Âm đi rất nhanh, chẳng phải vì nôn nóng muốn gặp Thái Hậu, mà là muốn nhanh chóng đến địa bàn của Thái Hậu. Nếu dọc đường không may gặp Quý Thái phi hay Lan Thái tần thì biết phải làm sao?
Khi đến Từ Ninh Cung, Tô Trung Kiệt đã đứng ở cửa chờ.
Nhìn thấy Thiều Âm trong trang phục nữ tử, ánh mắt Tô Trung Kiệt sáng lên, nụ cười càng thêm chân thành, trong đáy mắt thoáng hiện ý cười nhẹ: “Thiều cô nương xuất hiện như thế này trước mặt Thái Hậu, nương nương hẳn sẽ rất thích.”
Thiều Âm khẽ ửng đỏ mặt: “Công công chớ nói đùa, nương nương tìm ta có chuyện gì?”
Tô Trung Kiệt mỉm cười: “Ngự Hoa Viên xuân hoa vừa hé nở, nương nương muốn mời cô nương cùng đi ngắm hoa.”
Hai người cùng nhau bước vào Từ Ninh Cung.
Thấy Thiều Âm tiến vào, Quản Chỉ Hiền lập tức đứng dậy, miễn lễ, bước nhanh đến trước mặt nàng, ánh mắt không chút che giấu dừng lại trên người nàng.
Khóe môi nàng cong nhẹ, nụ cười nhuộm ấm đôi mắt vốn lạnh lùng, khiến Thiều Âm khẽ cúi đầu.
Quản Chỉ Hiền nhận ra Thiều Âm không hề trang điểm, chỉ điểm nhẹ son môi, vậy mà vẫn xinh đẹp như đóa hoa phá băng mà nở rộ, khiến người không thể rời mắt. Nàng đưa tay nắm lấy tay Thiều Âm: “Cùng bổn cung đi xem hoa ở Ngự Hoa Viên, nghe nói nở rất đẹp.”
Thiều Âm khẽ rút tay lại. Nếu để cung nhân nhìn thấy Hoàng Hậu nắm tay mình, chẳng biết sẽ đồn đãi thế nào. Nàng không muốn trở thành đề tài trong hoàng cung.
Quản Chỉ Hiền cảm nhận lực rút lui ấy, đáy mắt thoáng trầm xuống, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, lại dịu xuống, cuối cùng vẫn buông tay.
Hai người cùng đi đến Ngự Hoa Viên, phía sau là Tô Trung Kiệt và vài người hầu.
Quản Chỉ Hiền hỏi: “Ở Nội Vụ Phủ có quen không? Nếu có chỗ nào không vừa ý, cứ nói, bổn cung sẽ đổi cho ngươi một nơi khác.”
Thiều Âm thấy công việc ở Nội Vụ Phủ rất vừa ý. Không phải cả ngày đối mặt với mấy vị nương nương kia, so với trước đây nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nàng đi chậm hơn nửa bước so với Quản Chỉ Hiền. Nhiều lần, Quản Chỉ Hiền cố ý chờ, muốn nàng sóng vai, nhưng Thiều Âm vẫn giữ khoảng cách.
Quản Chỉ Hiền nghiêng đầu hỏi: “Âm Âm, vì sao không muốn đi cạnh ta?”
“Nô tài...” Thiều Âm cúi đầu, lúng túng đáp. Trong cung, được đi sóng vai với Thái Hậu, ngoài tân hoàng ra, còn ai có đặc quyền ấy?
Quản Chỉ Hiền nhìn hàng mi nàng run rẩy dưới ánh nắng, bóng mảnh in trên má, khẽ nói: “Cũng phải, trong cung lắm kẻ nhiều lời, quá phô trương không hay. Nhưng sẽ có một ngày, ta để ngươi không cần kiêng kỵ ai, có thể đường hoàng đi bên cạnh ta.”
Trái tim Thiều Âm run lên. Không cần kiêng kỵ ai mà đi cạnh nàng? Đây chẳng phải lời hứa của nữ chủ dành cho mình? Nhưng... ý Thái Hậu chẳng phải là muốn nàng cùng mình thành đôi?
Ánh mắt Thiều Âm thoáng dao động. Nàng chưa từng có ý định yêu nữ tử, chỉ là, trước thân phận tôn quý của những nương nương này, nàng không biết từ chối thế nào, cũng không dám từ chối.
Ngự Hoa Viên hôm nay khác với lần trước Lan tần dẫn nàng đến thưởng mai. Giờ đây, xuân hoa khoe sắc, chim tước hót vang, hương hoa nhè nhẹ trong gió khiến tâm tình nàng cũng nhẹ nhõm hơn.
Quản Chỉ Hiền để Tô Trung Kiệt đứng chờ xa, tự mình dẫn nàng đi dạo. Không hỏi chuyện công việc, nàng lại hỏi về khoảng thời gian Thiều Âm nghỉ ngơi ở nhà.
“Ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian.”
Quản Chỉ Hiền ngắt một đóa hoa, đưa lên mái tóc nàng, mỉm cười: “Ta biết ngươi thích ra ngoài du ngoạn.”
Thiều Âm hơi xấu hổ. Nghĩ lại, nguyên chủ trước kia gần như không ra khỏi nhà, bèn đáp: “Từ trước vẫn ở nhà, không biết cảnh bên ngoài, nên muốn thử một lần.”
“Vậy sinh nhật ngươi, ta đưa đi du hồ nhé? Ban đêm, trên hồ sẽ có nhiều hoa thuyền. Nếu muốn nghe ca, ta sẽ gọi các cô nương hoặc tiểu quan trên thuyền hát cho ngươi.”
Tim Thiều Âm khẽ động. Du hồ, hoa thuyền, ca khúc... đây đều là cảnh nàng chỉ thấy trên phim, không biết ngoài đời hoa thuyền và người hát thế nào, có đủ để khiến người lưu luyến không quên hay không.
Nhưng nàng do dự. Trân Thái phi đã hẹn trước sẽ đưa nàng ra thôn trang chơi.
Ánh mắt nàng vừa lộ ý động, vừa lộ sự do dự, đều lọt vào mắt Quản Chỉ Hiền. Nàng cắm đóa hoa lên tóc Thiều Âm, giọng nhẹ nhàng mà ẩn chút dò xét: “Không có thời gian sao? Là Nội Vụ Phủ không cho nghỉ, hay là... đã hẹn người khác?”
Khoảnh khắc ấy, tim Thiều Âm như nhảy dựng. Nàng nào dám để Thái Hậu biết? Trân Thái phi chỉ vì một dấu vết trên người nàng mà ghen đến vậy, huống chi Thái Hậu?
“Không có ai.” Nàng vội đáp, rồi thận trọng hỏi: “Nếu du hồ nghe ca, ban đêm có phải đẹp hơn không? Ban ngày... người nhà muốn tới mừng sinh thần.”
Quản Chỉ Hiền vốn không thích người nhà nàng, nhưng hiểu người thân quan trọng thế nào. Chỉ cần họ không dám ức h**p nàng nữa, so với kẻ nối dõi trong nhà kia thì vẫn tốt hơn. Quan trọng là Âm Âm vui vẻ.
“Vậy ban đêm ta đến đón ngươi.”
“Vâng.”
Chỉ cần nói với Trân Thái phi rằng tối mình mừng sinh nhật cùng người nhà, rồi tranh thủ trở về là ổn.
Khi đang nói chuyện, Thiều Âm bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc — Quý Thái phi.
Nàng lập tức kéo Thái Hậu núp vào sau một ngọn giả sơn. Đến lúc trốn vào, nàng mới nhận ra không ổn: chẳng khác nào đang vụng trộm với Thái Hậu.
Giả sơn hẹp chỉ đủ cho một người đi, hai thân thể gần như áp sát. Quản Chỉ Hiền chống tay bên người nàng, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng: “Vì sao kéo ta trốn ở đây? Không thể để Lương Phù Quân thấy chúng ta sao?”
Thiều Âm lúng túng, đầu óc rối bời, rồi nảy ra một lý do: “Quý Thái phi xưa nay bất hòa với nương nương. Nếu nàng thấy, biết nương nương đối với ta... như vậy, e sẽ lợi dụng để hãm hại nương nương. Nô tài không đành lòng, nên mới kéo nương nương tránh đi.”
Nàng nói là vì bảo vệ địa vị của Thái Hậu, không muốn để Quý Thái phi bắt được sơ hở.
Quản Chỉ Hiền nhìn nàng, dường như đã hiểu điều gì, nhưng trong lòng lại thấy buồn cười. Nàng còn thích cả dáng vẻ căng thẳng này của Thiều Âm, hơn nữa lại chính Thiều Âm chủ động kéo nàng đến gần như vậy.
Nàng cố ý áp sát, giọng thấp: “Quý Thái phi hình như lại đây. Nếu để nàng phát hiện, chẳng phải lòng tốt của ngươi uổng phí sao?”
Thiều Âm lập tức cứng đờ, mặc nàng áp sát hơn nữa. Hơi thở nóng ấm của Quản Chỉ Hiền phả lên tai, giọng khẽ như trêu chọc: “Âm Âm, sao tai ngươi lại đỏ thế? Là nóng sao? Để ta thổi giúp nhé?”
Lời vừa dứt, hơi lạnh phả lên vành tai. Thiều Âm suýt bật thành tiếng, vội đưa tay bịt miệng, mắt đỏ lên vì nửa bên người tê rần.
Quản Chỉ Hiền nhìn vành tai càng thêm đỏ, cảm nhận nàng run rẩy trong vòng tay, ý cười càng sâu.
Không xa, giọng Quý Thái phi vang lên: “Vừa rồi ta hình như thấy Tô Trung Kiệt ở Ngự Hoa Viên, mà chớp mắt đã không thấy.”
Xuân Phong đáp: “Tô công công chẳng phải vẫn hầu bên Thái Hậu ở Từ Ninh Cung sao?”
Trong giả sơn, Thiều Âm một tay bịt miệng, một tay nắm chặt vạt áo Thái Hậu, căng thẳng đến nín thở. Nàng hối hận, vì sao lại kéo Thái Hậu vào đây, chẳng khác nào đang vụng trộm tránh mặt Quý Thái phi.
Từ khi xuyên đến nay, chưa bao giờ nàng thấy mình căng thẳng đến vậy.