Không khí quanh Dương Ngọc Trân vừa ôn hòa vừa ẩn chứa sức mạnh, ánh mắt nàng dần ngưng kết, như có điều suy nghĩ. Đôi mắt chợt lóe sáng, nàng mỉm cười nhạt, giọng nói nhẹ bẫng: “Chỉ trêu ngươi một chút thôi, sao lại sợ hãi thế? Hôm nay là sinh nhật của ngươi, ta làm sao lại cố tình chọc giận ngươi được.”
Thiều Âm lúc này mới dè dặt ngẩng mắt nhìn nàng, thấy Dương Ngọc Trân đã không còn vẻ hùng hổ như ban nãy, mới thở phào nhẹ nhõm. Dương Ngọc Trân nhìn thấy thần sắc nàng dần thư giãn, liền khéo léo giấu đi tia chua xót nơi đáy mắt.
Chuyện liên quan đến Lương Phù Quân, để sau hãy nói; hôm nay là sinh nhật Thiều Âm, nàng không muốn khiến nàng ấy khổ sở. Tuy lúc này chưa muốn tính toán rõ ràng, nhưng nàng cũng không thể để bản thân chịu thiệt.
Chỉ nghĩ đến việc dung nhan kiều diễm của Thiều Âm lại do chính tay Lương Phù Quân khắc họa, trong lòng Dương Ngọc Trân sao có thể dễ chịu.
Nàng khẽ đưa mắt ra hiệu cho Hải Đường. Hải Đường lập tức hiểu ý, rời xe ngựa. Trên đường đi, Thiều Âm dần thả lỏng, Dương Ngọc Trân quả nhiên không còn thái độ gay gắt như trước, thỉnh thoảng còn kể vài câu chuyện về các tỷ muội trong nhà, hoặc chuyện vui sinh nhật của bạn bè thân thiết.
Những điều này đối với Thiều Âm đều là những mẩu chuyện nhỏ thú vị, lại giúp nàng biết thêm phong tục xưa.
Mãi đến khi các nàng tới trang viên. Đây là lần đầu Thiều Âm đến thôn trang Dương Ngọc Trân tặng cho nàng, và nó lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.
Không chỉ có đồng ruộng rộng lớn, còn có một ngọn đồi nhỏ, trên đó vừa có cây vừa có ruộng.
Hải Đường lúc này mang tới hộp trang sức vừa lấy từ xe, dâng lên cho Dương Ngọc Trân. Nàng kéo tay Thiều Âm đến gốc đào đang nở rộ: “Để ta thay cho ngươi một cây trâm khác nhé? Cây trâm ngươi đang cài tuy đẹp, nhưng lại chẳng hợp với cảnh sắc nơi này.”
Thiều Âm e ngại nàng sẽ phát hiện ra điều gì — cây trâm kia vốn không phải do nàng chọn. Nàng vội nói: “Tạ ơn nương nương.”
Thái độ thuận theo ấy, chẳng hề vương chút lưu luyến với món đồ Lương Phù Quân tặng, chỉ mong lấy lòng Dương Ngọc Trân. Đáy mắt nàng ánh lên nụ cười dịu dàng, ấm áp như gió xuân.
Dương Ngọc Trân thay trâm cho nàng, Thiều Âm ngoan ngoãn đứng yên, tưởng rằng nàng vẫn chưa cài xong. Trong lòng Dương Ngọc Trân bỗng mềm lại.
Gió xuân thổi qua, cánh hoa đào xoay tròn rơi xuống, vây quanh hai người như múa. Nàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Thiều Âm, vốn tâm tình đã tốt hơn, nhưng lại bất chợt nhìn thấy một sợi tóc gãy. Thân thể, tóc da đều do cha mẹ ban tặng, Thiều Âm sao lại dễ dàng để gãy như thế. Không muốn nghĩ sâu, song chấp niệm trong lòng lại càng tăng.
Nàng mỉm cười: “Đi thôi, ta dẫn ngươi xem khắp thôn trang.”
Thiều Âm ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, đáp khẽ một tiếng rồi bước về phía sâu trong trang viên. Ai ngờ vừa đi được vài bước đã bị vấp, thân thể mất kiểm soát nghiêng sang một bên.
Nỗi kinh hoảng hiện rõ trên mặt, nàng thậm chí theo bản năng kêu khẽ, sợ mình sẽ ngã xuống đất. Ngay khoảnh khắc ấy, một lực mạnh kéo nàng về phía khác.
Thiều Âm ngã vào vòng tay mềm mại ấm áp, sống lưng theo bản năng cong lại giữ thăng bằng, nhưng gương mặt lại va vào thứ gì đó vừa mềm vừa thơm.
Còn chưa kịp phản ứng, nàng đã vội vòng tay ôm eo Dương Ngọc Trân để đứng vững, rồi mới ngẩng đầu nhìn lên — và ngay lập tức nhận ra điều không ổn. Khoảng cách gần đến mức, nàng có thể thấy rõ ánh xanh lấp lánh của sợi dây chuyền phỉ thúy mà Trân Thái Phi đang đeo.
Phỉ thúy vòng cổ? Khoảng cách gần thế này… cộng thêm cảm giác mềm mại dưới má, và tiếng tim đập vững vàng hơn cả của mình…
Thiều Âm lập tức hiểu ra — nàng đang ở trong lòng ngực Trân Thái Phi, thậm chí còn chôn mặt vào đó! Máu nóng bừng lên má, nàng vội vàng muốn thoát ra: “Nô tỳ… nô tỳ lập tức đứng lên…”
Nhưng càng luống cuống, mọi thứ càng rối. Rõ ràng Trân Thái Phi cũng đỡ nàng, thế mà chẳng hiểu sao mỗi lần cố gượng dậy, nàng lại mất lực, ngã trở lại vòng tay ấy.
Ba lần như thế, nàng càng chôn sâu hơn, cuối cùng đỏ bừng mặt, nhắm mắt giả chết, buông xuôi số phận. Này cũng coi như sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên.
Nhưng khi tai nàng kề sát ngực Trân Thái Phi, tiếng cười khẽ vang lên, rung động theo nhịp thở, khiến nàng càng thêm xấu hổ.
Dương Ngọc Trân lặng lẽ đổi góc tay, khéo léo khiến Thiều Âm mất thêm chút sức, ngã sâu hơn vào lòng mình, còn cố tình cười trêu: “Ngươi đúng là tâm tư nhiều thật, cố ý ngã vào lòng ta để khinh bạc sao?”
Cảm nhận người trong ngực giãy giụa, nàng cúi đầu nói khẽ: “Ngươi cần gì phải vất vả thế? Muốn gì cứ nói, ta làm sao không chiều ngươi được?”
Ánh mắt nàng ẩn ý, giọng cười mềm mại: “Không ngờ dung mạo này của ta lại khiến ngươi rung động. Nếu sớm biết, ta đã dùng mỹ nhân kế từ lâu.”
Thiều Âm càng đỏ mặt, vội biện giải: “Nô tỳ không có… nô tỳ không nghĩ ăn đậu hũ của nương nương… nô tỳ chỉ là đứng không nổi… nương nương thả tay nô tỳ…”
Dương Ngọc Trân buông tay, nhưng ánh mắt vừa cười vừa oán trách: “Giờ là thế nào? Ta mới là người bị ngươi chiếm tiện nghi, ngươi còn trách ta kéo tay ngươi không cho đứng lên sao?”
“Không… không có.” Cuối cùng cũng đứng được, Thiều Âm ngước mắt xin lỗi, nhưng vừa chạm vào ánh mắt thanh nhuận ấy, cùng tia trêu chọc nơi đáy mắt, nàng lại cúi đầu, bước nhanh né tránh:
“Đi xem vườn anh đào đi, không phải nương nương nói có thể ăn sao?”
Dương Ngọc Trân bước sát theo: “Âm Âm đây là thẹn thùng sao?” Thiều Âm càng đi nhanh, mặt đỏ bừng như sắp bốc khói. Nàng lại càng thích dáng vẻ ấy, kéo tay Thiều Âm: “Chậm thôi, nếu lát nữa ngã tiếp mà không có ta đỡ, thì đất cứng lắm đấy.”
Thiều Âm quay lại trừng nàng, đôi mắt long lanh vương chút giận hờn: “Nương nương!” Dương Ngọc Trân ghé sát tai nàng, khẽ cười: “Ngươi thẹn thùng gì chứ? Không phải nên để ta thẹn mới đúng sao?”
Nàng nghiến răng: “Nô tỳ đấu không lại nương nương.” Trong lòng lại mơ hồ chắc chắn — vừa rồi ngã là do nàng cố ý. Rõ ràng mình mới là người “ăn đậu hũ”, sao lại thành ra như bị chiếm tiện nghi thế này? Thật đáng giận!
Nhưng Dương Ngọc Trân đâu dễ buông tha. Nàng vừa nắm tay Thiều Âm vừa đi dọc con đường trong rừng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rắc như vàng xuống người hai người. Ánh mắt nàng dừng lại trên dáng người uyển chuyển ẩn dưới y phục thái giám, giọng luyến lưu: “Nghĩ lại, ta quả thật hơi thiệt, phải đòi lại mới đúng.”
Thiều Âm cảm nhận ánh mắt nóng rực ấy, hận không thể lập tức bỏ chạy. Nàng giơ tay che ngực, quay mặt sang bên: “Rõ ràng là nương nương tính kế ta!”
Dương Ngọc Trân cong môi: “A, bị Âm Âm phát hiện rồi. Ta vốn định chiếm tiện nghi của ngươi, dùng mỹ nhân kế mê hoặc ngươi. Xem ra hiệu quả rất tốt.”
Thiều Âm xấu hổ, muốn rút tay ra nhưng nàng lại giữ chặt: “Dù sao, ngươi cũng đã chiếm chút tiện nghi của ta, giờ ta hối hận, muốn lấy lại.” Người này quả là… lưu manh!
Thiều Âm cố lấy giọng nghiêm, dù khí thế chẳng mấy vững: “Sao lại có lý nương nương chiếm hết tiện nghi? Nương nương chớ vô cớ gây sự, ta… ta sẽ không đáp ứng.” Nói xong, nàng không dám nhìn thẳng ánh mắt ý cười của Dương Ngọc Trân. Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đào rơi dưới ánh nắng.
Dương Ngọc Trân nghiêng đầu nhìn nàng, nửa cười nửa trêu: “Nguyên lai, Âm Âm cũng có lúc hung hăng thế này, dọa ta mất rồi. Vậy Âm Âm định trấn an trái tim bị dọa của ta thế nào đây?”
Thiều Âm nghiến răng, rõ ràng nàng chẳng hề bị dọa. Nhưng Dương Ngọc Trân dường như nhìn thấu ánh mắt né tránh ấy, khẽ nói: “Nếu không tin, sao Âm Âm không thử sờ ngực ta, xem tim ta đập nhanh đến thế nào?”