Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 36


Kết thúc màn trình diễn thời trang, MC cũng lên giọng nói
-Màn trình diễn của chúng tôi đến đây là kết thúc.

Và sau đây nhà thiết kế của những trang phục cũng là giám đốc mới của công ty chúng tôi sẽ có đôi lời nói với các vị.

Xin mời giám đốc Trương Giao Uyên
Từ phía sau sàn diễn một cô gái với thân hình thon thả mặc bộ đồ công sở bước lên.

Mái tóc bạch kim được cài lên cao làm rơi mấy lọn tóc xuống gương mặt kiều diễm.

Ánh mắt màu tím cộng thêm bờ môi hồng vô cùng quyến rũ.
Giao Uyên bước lên trên miệng nở nụ cười tự tin, cất cao giọng nói
- Tôi xin cảm ơn tất cả các quý vị đã đến dự buổi trình diễn hôm nay của công ty chúng tôi.

Như các vị đã thấy trên mỗi bộ trang phục sẽ gắn một logo ngoài ra còn có cả một cành hoa oải hương và những bộ đồ đó luôn có một vệt màu tím nằm ngay chính giữa.

Sở dĩ chọn loài hoa này không chỉ đơn giản là vì tôi thích mà tôi còn muốn khi những cô gái khoác lên mình thương hiệu LVD sẽ tạo nên một sự trẻ trung hài hoà về mọi mặt.

Còn màu tím đó nó thể hiện vẻ đẹp tinh khiết , sự nhẹ nhàng tinh tế, dịu dàng mềm mại như tính cách của một người sở hữu nó vậy.
Mọi người đã ngây ngất từ khi Giao Uyên bước ra.

Sau một lúc đờ đẫn, tiếng vỗ tay của Cao Lãnh Khang cũng kéo theo lần lượt những tràng pháo tay vang lên mạnh mẽ.

- Hay, rất hay!
- Đúng, LVD chắc chắn sẽ vô cùng nổi tiếng trong các thương hiệu trên thế giới.
- Quả không hổ là em họ của Cao tổng.

Tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao!
Những tràng pháo tay bên dưới đi kèm với rất nhiều lời khen ngợi.
Trong một góc nào đó, có một người con gái nhìn Giao Uyên bằng đôi mắt tràn ngập nước, cô ta cứ đứng như vậy lặng lẽ rơi từng giọt nước mắt.
….
Sau khi kết thúc màn trình diễn, cũng không mất quá nhiều thời gian nên Giao Uyên đã quyết định từ trước là sẽ tổ chức tiệc coi như chúc mừng sự ra mắt trang phục mới của công ty.
Thấy Cao Lãnh Khang từ phía xa xa đứng nói chuyện cùng với hai nhà thiết kế mà cô mời đến, Giao Uyên cũng tiến tới gặp gỡ làm quen với hai người họ.
Một lúc sau cô cũng đến chỗ khác chào hỏi các vị khách khác.
Đang bàn để chuẩn bị hợp tác với các tập đoàn lớn cô tự nhiên ngừng lại, gương mặt thoáng chốc trở nên lơ đãng, thấy vậy ông chủ tịch đứng đối diện lên tiếng
- Giám đốc Trương, cô sao vậy?
- Tôi không…không có gì, chuyện là… tôi bây giờ cần phải đi vệ sinh, tôi xin phép các ngài tôi đi trước.
- Ừm vậy cô cứ ciệc đi đi.
Lúc nãy cô vừa thấy một bóng dáng rất quen lướt ngang qua, vội vàng xin phép nhấc chân chạy về hướng người kia vừa đi.

Trong đầu mơ hồ suy nghĩ
“Có phải là cậu ấy không? Dáng người này thật sự rất giống cậu ấy.

Rất có thể…Băng Băng là cậu đúng không? Cậu đến để tìm tớ đúng không…?
Tiếng giày cao gót vang lên, từng bước đi xuống cầu thang, đi đến vị trí gần cuối tầng 1 của chiếc thuyền rộng lớn này.

Bước chân đi nhanh hơn để tìm kiếm ngừoi con gái đang hiện lên trong suy nghĩ của cô.
Gần tới nơi cứ ngỡ tìm được người như mong muốn thì tự nhiên có một bàn tay to lớn chạm vào vai cô.

Giao Uyên giật mình gương mặt hốt hoảng quay ra nhìn thì lại là Cao Lãnh Khang.
Cao Lãnh Khang luôn để ý cô, thấy gương mặt cô biên sắc lại chạy đi đâu đó, anh cũng lẳng lặng đi theo.

Sau đó chợt nhớ ra hai người bạn thân đang đợi thì bước đến gọi cô
- Sao vậy? Tự nhiên lại xuống đây?
- À không, chỉ là…em, à mà anh tìm em có chuyện gì hả?
Gương mặt cũng tựa như có anh mà thay đổi trở nên ổn định hơn.
- Ừm.

Đi thôi.

Cao Lãnh Khang đáp lại
- Đi đâu ạ?
- Gặp bạn tôi.

Chưa kịp nói gì thì Giao Uyên đã bị Cao Lãnh Khang kéo đi.

Ngoảnh đầu quay lại tiếc nuối nhìn vào chỗ góc khuất bên cạnh cánh cửa.
Từ trong góc tối Giao Uyên vừa nhìn bước ra là một cô gái gương mặt vẫn nhỏ nhắn và xinh đẹp như vậy, ánh mắt cô gái này thể hiện sự nhớ nhung thương xót dành cho người con gái vừa rời đi.

Cô cười nhẹ trong nụ cười chất chứa sự tiếc nuối, cất nhẹ giọng thì thầm nói
- Cứ tưởng sẽ gặp được cậu chứ Uyên Uyên…
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Giao Uyên bị Cao Lãnh Khang kéo đi lên buổi tiệc.
- Đến rồi à?
Lâm Văn Trạch nhìn thấy Cao Lãnh Khang đi đến còn dẫn theo cô em họ của mình thì liền cất tiếng.
- Tiểu Kì? Cậu sao lại ở đây?
Được Cao Lãnh Khang đưa đến tự dưng đập vào mắt cô là một cô gái gương mặt thanh tú, ăn mặc đoan trang nhã nhặn mà người đó lại chính là bạn thân cô Hứa Nhã Kì.
- Tớ muốn đến gặp cậu và có vài chuyện để nói nên mới có mặt ở đây đó.

Sao nào, cạu không vui khi thấy tớ à?
Hứa Nhã Kì cong môi vờ như sắp giận dỗi nói với Giao Uyên.
- Ai bảo vậy, nhớ cậu muốn chết đây nè.
- Xin chào, anh là Lâm Văn Trạch bạn thân của anh họ em.
Lâm Văn Trạch bước đến chìa tay ra thân thiện giới thiệu bản thân.

Dương Tử Đằng cũng lên tiếng nhưng không mấy thân thiện như tên kia.
- Chào, tôi là Dương Tử Đằng.
- Anh có nhất thiết phải lạnh nhạt với bạn em như vậy không hả?
Hứa Nhã Kì lên tiếng giống như là đang trách móc con người đang đứng ở kia vậy.
- À…vâng em là Trương Giao Uyên em họ của anh Lãnh Khang
Giao Uyên cũng giới thiệu bản thân mình mặc dù họ đều biết cả rồi.
- Bọn anh đều biết em là em họ của cậu ta rồi.


Mà em quen bạn gái của Tử Đằng sao?
Lâm Văn Trạch cười cười nói xong hỏi cô
- Sao cơ? Anh nói bạn gái nào ạ?
- Ý anh là Nhã Kì, hai đứa quen nhau sao?
- Hảaa?
Giao Uyên mở to mắt thốt lên rất bất ngờ khi Lâm Văn Trạch vừa nói xong.

Cô bây giờ mới nhận ra là Hứa Nhac Kì từ nãy đến giờ đều đứng cạnh Dương Tử Đằng.
- H…hai người…tiểu Kì chuyện này là sao vậy?
Cô ngơ ngác nhìn tiểu Kì mở miệng nói
- Cậu đi theo tớ, tớ sẽ kể lại hết mọi chuyện cho cậu nghe, đi, đi thôi đừng đơ ra nữa!
Hứa Nhã Kì rời khỏi Dương Tử Đằng, đi đến kéo Giao Uyên ra chỗ khác.
- Ơ chuyện là sao vậy?
Lâm Văn Trạch cũng ngơ ngác trước một màn vừa rồi.

Anh ta quay người lại hỏi hai con người đang hết sức bình thản đứng ở kia.
Dương Tử Đằng đành lên tiêng giải thích
- Tiểu Kì là bạn thân của Trương Giao Uyên.
- À ra là vậy…
Lâm Văn Trạch cuối cùng cũng hiểu, cầm ly rượu trên tay anh ta tự nhiên để ý đến một cô gái, vốn là để ý từ ban nãy, đang đảo mắt thì cô ta nhìn về phía này bằng ánh mắt như mong muốn thứ gì đó, nhưng hình như ánh mắt đó lại chỉ nhìn mỗi Giao Uyên.

Bình Luận (0)
Comment