Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 67


Emma chỉ nhìn anh, cô bình thản trước câu nói của mình, Cao Lãnh Khang liếc nhìn cô vài giây rồi nói
- Đúng vậy, vấn để là thời gian.

Số dầu đó hai tháng nữa mới chuyển tới.
- Emma và Kiera, hai người sắp xếp cùng Lethal và Crobas đi cùng chúng ta đến Nga vào thời gian đó.

Leyla cô dẫn theo vài phụ tá của cô đi cùng.
Vẫn còn thừa thời gian chuẩn bị, ngày mai chỉ cần Dylan Mathieu và Louisa ở đây được rồi.

Muộn rồi các người mau trở về phòng.
Nhanh như vậy Cao Lãnh Khang đã sắp xếp một chuỗi kế hoạch trong đầu.

Anh bây giờ chỉ cần thời cơ đến và hành động mà thôi.
- Được vậy chúng tôi cũng trở về đây.
Căn phòng rộng đông người giờ chỉ còn mình Cao Lãnh Khang, anh đi đến bàn làm việc xem chút tình hình và tập đoàn của mình.
- Alo, sếp!
Phong Dực đang tất bật với đống hợp đồng của các công ty tập đoàn lớn thì thấy vị boss đại nhân gọi tới.
Anh ta không thể chợp mắt nổi từ khi mà vị đại boss của anh để lại mọi công việc điều hành của tập đoàn cho anh ta.
Anh ta làm việc vô cùng khổ cực, còn Cao Lãnh Khang chỉ cần gọi qua laptop để có mặt trong một vài buổi họp hoặc những bản báo cáo hay văn kiện chỉ cần gửi cho anh và khảo sát qua.
Phong Dực anh ta rất khổ sở…cứ tưởng là sếp thông báo sắp trở về thì nghe anh nói thì anh ta như bị sét đánh ngang tai.
- Tốt.


Đã làm việc chăm chỉ và tốt như vậy thì, hơn hai tháng tiếp theo tôi cũng giao cho cậu xử lí.
- Sếp à, tôi thật sự…
- Sẽ tăng lương.
- Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Pha lật mặt nhanh như chớp của tên trợ lí này anh cũng quá quen thuộc rồi đi.
- Cuộc họp sắp tới cậu chuẩn bị cho tốt, nó sẽ quyết định xem sản phẩm mới ra mắt của Shine.

Tôi sẽ có mặt.
- Vâng thưa sếp.

Có một tài liệu cần ngài xem qua, ngài muốn tôi gửi bây giờ hay mai?
- Gửi luôn đi.
- Vâng.
Một số người bên ngoài không hiểu sao vẫn còn chưa về phòng
- Shara không biết có sao không nữa, bây giờ đến gặp cô ấy lại đang nghỉ ngơi.
Louisa đột nhiên nhăn mày nói.

Leyla cười đáp lại
- Louisa, cô nên trở về phòng đi, em ấy có tôi thì chắc chắn sẽ không sao.
- Được.

Dylan, con đã đi thăm ba con chưa? Ngài ấy đã gọi ta khi biết được con đang ở đây.
Đi đến cửa phòng mình Louisa nhìn thấy người đàn ông đi ngang qua thì cô lại lên tiếng nói.

Dylan nghe xong cũng bình thản trả lời
- Ông ấy đâu bệnh tật gì, sao tôi phải đến thăm?
- Ồ, tin tức của con chậm quâ đấy Dylan.

Ba của con là đang bị ung thư giai đoạn hai, con thật sự không biết?
- Chắc là ngày đó sắp tới, ngày mà ông ta phải trả giá cho những việc mình làm.
Dylan gương mặt nam tính dần sa sầm, ánh mắt sắc lẹm nói một câu rồi rời đi.
- Dù sao ông ta cũng là ba con, dùng tiền và quyền nuôi dưỡng con đến bây giờ, đáng lẽ con phải báo hiếu một chút chứ.

Đúng không?
Cô lại nói một câu khiến bước chân của người kia hơi dừng, xong anh ta cũng nói một câu rồi lại bước tiếp.
- Không phải chuyện của cô, đừng tốn công xen vào.
Louisa khoanh tay đứng trước cửa phòng của mình lắc đầu vài cái rồi xoay người mở cửa bước vào trong.
Giao Uyên tự nhiên lại đang đứng trong một khoảng không trắng xoá, cô vô thức bước đi từng bước trên con đường như thể nó dài bất tận.
Cô không thể thoát ra khỏi nó, cô không thể biết được con đường này sẽ đi về đâu.


Khung cảnh làm người ta cảm thấy mê man vô cùng.
Cô cũng vậy, tâm trạng khá hoảng loạn, cô đột nhiên dừng lại cau chặt mi tâm, ý thức được vấn đề rồi nhìn xung quanh.

Đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện trước mắt cô, nói những câu không đầu không đuôi khiến cô khó hiểu
- Uyên nhi, có rất nhiều thứ ta chưa kịp nơi cho con, nếu sau này biết được con nhớ không được mất bình tĩnh nghe chưa.

Ta giấu con chỉ là muốn tốt cho con thôi….
- Ba à, người đang nói gì vậy? Là chuyện gì sao người không thể nói chứ, con…không hiểu…
Ba cô cứ như vậy nói một câu rồi biến mất.

Ngay khi hình dáng kia vừa tan đi khung cảnh lập tức chuyển đổi, nó bắt đầu mờ ảo như một làn khói.
Nhìn cảnh tượng trước mặt khiến cô phải nuốt một ngụm nươc bọt.
“Lại…lại là cái cảnh này…?! Sao cứ nhất quyết bám vào mình chứ?!?”
Trước mắt cô là hình ảnh Trương gia bị nhuốm đầy máu, cô lặng người, nhíu mày nhìn, gương mặt càng lúc càng trở nên thậm tệ.
Đột nhiên đôi mắt mở to, Giao Uyên vội vàng ngồi dậy thở vài hơi gấp gáp.
“Chết tiệt! Giấc mơ đó cứ ám mình là sao? Mình đúng là xui xẻo mà! Đêm hôm đó rõ ràng là không mơ thấy nữa.

Từ khoan đã…đêm hôm đó hình như có cả anh ta…”
“Cmn mình lại còn khóc như con dở hơi nữa chứ/!/! Vậy mà lại khóc, mình có điên không vậy trời? Sự yếu đuối đó mình vốn dĩ không nên có mới đúng….
Lời ba nhắc quả thực đúng rồi.
Giao Uyên nhìn đồng hồ, cây kim mới chỉ điểm gần 5h sáng.

Cô đặt chân xuống rời giường, cảm nhận được cơn đau từ đùi truyền đến nhưng cô thật cứng đầu vẫn muốn đứng dậy đi ra bên ngoài ban công.
“Bình minh…? Quả thực rất đẹp, nếu mọi ngày cứ yên bình và tốt đẹp như khung cảnh này thì tốt biết mấy…”
Giao Uyên thích sự yên bình, nhưng những lời ba nói với cô trong mỗi giấc mơ và cuộc sống của cô bây giờ đã cho cô biết rằng nó lại vô cùng bề bộn, đầy rẫy những phức tạp đang ẩn chứa.


Đối với cô bây giờ mà nói, sự yên bình có phải quá là xa xỉ đi.
Cô bắt đầu cảm thấy sống thật khó khăn.
Cao Lãnh Khang lại thêm một đêm không ngủ, anh vốn ngủ rất ít mỗi khi ngủ chỉ ngủ được khoảng 2 đến 3 tiếng là dậy.
Rời khỏi bàn làm việc, anh đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm.
Cởϊ qυầи áo ra, Cao Lãnh Khang bước vào chiếc bồn tắm lớn, trông nó vô cùng tinh tế và sang trọng.
Ngâm mình trong dòng nước mát lạnh anh từ từ nhắm mắt lại để cơ thể dễ chịu hơn một chút
Đột nhiên một thân ảnh nhỏ bé mảnh mai của một người con gái xuất hiện trong đầu anh.
Lại mở mắt, anh nhìn lên trần ngẫm lại chuyện mới vừa xảy ra vào sáng hôm qua.
Gương mặt, thần thái, dáng vẻ đẹp mê người đó lại toả đầy khí chất kiên cường, mạnh mẽ như vậy.
“Rõ ràng trong tài liệu không hề có thông tin về chuyện cô ấy biết bắn súng.

Sao hôm qua lại trông rất thành thạo như kiểu đã biết từ lâu?”
Sau cùng anh đứng dậy, môi hơi cong lên một cách đầy ma mị, dáng người phong độ trên người anh thật khiến người ta nhìn thôi cũng phải thần hồn điên đảo.
“Không ngờ cô ấy lại biết bắn súng, cũng đáng để bất ngờ đấy.

Cô ấy giấu chuyện đó cũng kín đấy.”
Cao Lãnh Khang cứ tưởng Giao Uyên không hề biết những thứ như vậy.
“Tiếng súng lần trước, cô ấy rõ ràng là không sợ……”
Cao Lãnh Khang nhớ lại lần trước lúc anh đưa cô từ một nhà hàng trở về, vẻ mặt cô lúc đó không hề sợ hãi, nhưng sao lại…là cô cố tình dựa vào? Anh không rõ được tâm trạng của người con gái kia lúc đó.

Nhưng dáng vẻ dựa dẫm đó của cô khiến anh cảm thấy không tồi..

Bình Luận (0)
Comment