Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 72


Lại trôi qua mấy ngày nhàm chán, Giao Uyên sớm đã xin phép Cao Văn Lạc chuyển đến Quảng Châu ở vì công việc ở NOV.
- Tớ đến nơi rồi nè.
Giao Uyên đang ngồi trên xe trở về biệt thự của Cao Lãnh Khang.

Cô đưa chiếc điện thoại mới của mình ghé vào tai để nói chuyện cùng Hứa Nhã Kì.
- Lúc nãy tớ tới tiễn cậu mà phát hiện cậu đi mất tiêu, sao lần nào đi cậu cũng không cho tớ tiễn cậu đoàng hoàng vậy hả?
Hứa Nhã Kì giọng điệu giận dỗi nói, Giao Uyên chỉ cười nhẹ xong lại nói
- Quảng Châu với Bắc Kinh cũng gần mà, đô khi cậu sang đây chơi với tớ chút xíu nhỉ Hứa Tổng?
- Bớt đi, tháng sau tớ mới chỉ thực tập thôi, Hứa Tổng có phải quá xa vời không?
- Gọi trước cho quen đó, sớm muộn chức chủ tịch tập đoàn Hứa thị cũng là của cậu thôi.
- Xì, còn lâu! Cái chức đó tớ thấy ba tớ sáng tối ngày đêm, nhìn thôi mà cũng mệt nữa chứ đừng nói là làm a.
- Vậy hẹn cậu tại một thời gian khác ở nhà hàng sang trọng nào đó của Quảng Châu nhé.
- Được thôi, lúc đó tớ sẽ cầm thông tin mới đến.
- Ùm, tớ cũng sẽ có.

Thế nhé, tớ đến nhà của Cao Lãnh Khang rồi.
- Ok bai bai.
Tắt điện thoại, Giao Uyên bước xuống xe rồi tiến vào trong.
- Xin chào cô, tiểu thư.
Giao Uyên trước khi đi vào trong cô đã đoán rằng bên trong có người bởi căn biệt thự từ xa nhìn thấy đã sáng đèn.

Cô cũng vừa phát hiện được, hìn như là mấy người đàn ông đứng bên ngoài này là vệ sĩ của Cao Lãnh Khang.
“Là người của Cao Lãnh Khang? Đến giám sát mình như vậy là sợ mình làm ăn không tử tế hay gì?”

- ……
- Tôi là Vera, còn đằng sau là Nora.

Chúng tôi là người hầu bên cạnh cậu chủ.

Ngài ấy nói chúng tôi đến đây để chăm sóc tiểu thư.
“ Người hầu bên cạnh? 2 cô gái này mặt giống tên giống, là chị em ruột? Trẻ đẹp như vậy Cao Lãnh Khang lẽ nào….không, không phải, mình điên rồi! Nghĩ cái mẹ gì vậy?!? Mà mình có què hay bệnh tật gì đâu mà chăm sóc? Những người hầu trước Tú Ảnh mang đến đâu?”
- Cậu chủ không thích có nhiều phụ nữ trong chỗ ở của ngài ấy nên chỉ có chúng tôi ở đây, tiểu thư đừng lo, tiểu thư muốn gì chúng tôi lập tức làm theo.
Nora đằng sau nhìn Giao Uyên không hiểu sao lại biết ý của cô, cô ấy tiến lên phía trước không nhanh không chậm giải thích, cả hai người này đều dùng thái độ ôn hoà và cung kính.
- À không chỉ là, nhà này của anh ta lớn như vậy chỉ có hai cô, không sao chứ?
- À không ạ.

Chúng tôi quen rồi thư tiểu thư.
- Quen, quen rồi?
- Vâng.

Chúng tôi đã chuẩn bị nước tắm, tiểu thư, mời cô.
Vera và Nora hơi cúi người tách sang hai bên cạnh cầu thang để đường cho cô đi.
“Cao Lãnh Khang là người không gần sắc, con người lạnh lùng như anh rất kĩ tính.

Để hai cô gái này bên cạnh chắc là có lí do, giống như Tú Ảnh vậy.

Mà kệ đi, mình sao lại bân tâm làm gì không biết.”
Đi vào trong phòng, cô từ từ gỡ đôi giày ra rồi đi một mạch vào phòng tắm.
Cởi bỏ trang phục, Giao Uyên tiến đến ngồi trên bệ bồn tắm, cô đưa tay chạm vào nước tắm đã được chuẩn bị
“Hửm? Nước vẫn còn ấm, họ cũng căn thời gian chuẩn thật.

Người bên cạnh anh ta luôn làm việc căn theo thời gian nhỉ.”
Cô đứng dậy, chậm rãi thả cơ thể mềm mượt của mình xuống dòng nước ấm, kê đầu lên nhắm mắt thư giãn một chút.
Một khoảng thời gian sau, Giao Uyên mới bước ra khỏi phòng tắm.
“Ừm, máy sấy đâu rồi nhỉ?”
Cô đi loanh quanh trong phòng, cuối cùng cũn tìm thấy chiếc máy sấy.
Đi đến chiếc bàn gần đó cô chậm rãi cắm dây rồi bật máy lên làm khô mái tóc bạch kim đẹp mà mượt của mình.
“Lâm thị lại lên hương rồi? Cái gì….gì đây?”
Nhìn vào chiếc laptop được đặt trên bàn, những thông tin tức mới nhất lần lượt xuất hiện trên bảng tin tìm kiếm
Lâm thị chính thức nhận chủ tịch mới.
Lâm nhị thiếu gia gác lại tuổi ăn chơi chính thức bước vào giới kinh doanh.
Shine sắp ra mắt mẫu mới nhất của tập đoàn
NOV sau khi ra mắt trang phục mới với thương hiệu LVD thì có tiến bậc vượt trội.
……
Rất nhiều thông tin trong về tin tức kinh doanh bây giờ nhưng, cái cô nhìn nãy giờ lại là
“Lâm Hàn anh ta vậy mà cũng được giao phó chức vụ lớn thế này, Lâm tổng ông ta chơi lớn như vậy? Còn Lâm Văn Trạch thì sao? Chức này đáng lẽ của anh ta chứ, rõ ràng là con cả Lâm gia.


Nhưng mà….Lâm thị lại có tiếng tăm hơn này, ồ mình nhìn nhầm năng lực của anh ta rồi?”
Giao Uyên sấy tóc xong cũng gập chiếc laptop xuống, cô trở về giường nằm nhoài người để thoải mái.
- Lâm Hàn không ngờ anh ta lại có năng lực lớn như vậy đấy.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã khiến Lâm thị vươn xa hơn vài bậc rồi.
Giao Uyên lẩm bẩm trong miệng, cô không người con người ham chơi gái gú kia lại có tài như vậy.

Thật không thể nhìn bề ngoài mà thấu bên trong mà.

Không đúng, ngoài anh ta ra mình cũng không thể nhìn được người anh họ kia.
Cô từ khi đến đây khả năng nhìn người bị mất đi hay gì?
“Kệ kệ, mình mặc kệ! Mệt mỏi quá cơ.

Đồ ăn không biết xong chưa ta.”
- Tiểu thư, người tắm xong rồi thì xuống dùng bữa ạ.
- Tôi xuống liền.
Vừa nhắc xong đã xuất hiện, mấy người này liệu có phải thần hay phù thuỷ không?
10h sáng tại chỗ của Cao Lãnh Khang.

Anh bây giờ đã chuyển về dinh thự riêng của mình và cũng là chỗ ở gần như chính thức của anh, nơi mà anh hay ở lại nhiều nhất.
- Jordan! Tôi vừa mới điều tra được chuyện này, liên quan đến em họ của cậu.

Cái này, cái này tôi thật sự không tin được đấy.
- Cái gì?
Cao Lãnh Khang nhàn nhạt nói, anh vẫn đang dán mắt trên màn hình laptop.
- Nhìn đây.
Dylan cầm một số giấy tờ giơ trước mặt Cao Lãnh Khang.
Cao Lãnh Khang lướt qua vài dòng chữ đen trên tờ giấy
- Cô ta vậy mà không phải con ruột của Trương Quan Hồng.


Cô ta chẳng lẽ giống Emma?
Cao Lãnh Khang im lặng, ánh mắt vẫn nhìn toè giấy kia, Dylan lên tiếng xong lại nói tiếp.
- Đừng nói cái này cậu cũng biết nhé Jordan?
- Không.
- Cuối cùng cũng có chuyện mà cậu không biết.

Tôi cảm thấy trên người cô ta có dòng máu gia tộc.
- Ừm.
Cao Lãnh Khang chỉ nhàn nhạt đáp, Dylan hơi cau mày, nói tiếp
- Cô ta có vẻ có rất nhiều bí ẩn, hình như cô ấy cũng không hề hay biết.
Dylan lại không nhìn ra được người đàn ông kia nghĩ gì, gương mặt con người quá đỗi lạnh lùng vô cảm khiến anh ta kể cả thân thiết cũng không thấu được.
Anh ta đứng dậy rời đi khỏi phòng của Cao Lãnh Khang.
Cao Lãnh Khang gõ gõ bàn phím, được một lúc anh lại chuyển tầm mắt nhìn tờ giấy.
Gương mặt vô cảm tựa như vô hồn, anh trầm mặc suy nghĩ.
Chuyện xoay quanh Trương Giao Uyên, chắc chắn có người che dấu.

Nhưng người này thần bí lại che đậy được nhiều chuyện như như vậy, không phải người bình thường.

Chẳng lẽ….
Cao Lãnh Khang lướt qua vài dòng suy nghĩ, anh nghĩ đến một người rất có khả năng nhưng cũng không mấy khả thi.
Người anh nghĩ tới anh còn chưa bao giờ nhìn thấy mặt ông ta nên anh không chắc, điều đó khiến anh cảm thấy không thoải mái với suy nghĩ của mình..

Bình Luận (0)
Comment