Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 89


Phải nói đến hai tháng trước, sau khi kết thúc buổi họp báo của NOV một thời gian.
Lâm Hàn tỏ ý kết thân nói rằng sớm đã kết thúc cuộc đơn phương.

Cô cũng không mấy để ý cho rằng người đàn ông này cũng hay thay đổi cách nhìn cũng có khi là nhắm vào ai khác rồi.
Anh ta cũng không làm gì gọi là tình cảm cả chỉ đơn giản là bạn bè kết giao, ai ngờ chơi cùng một thời gian lại trở nên thân thiết do khá hợp tính.
Cô lại thấy người đàn ông này không phóng túng như lời đồn, anh ta rất tốt tính và ấm áp.
Không những thế, Hứa Nhã Kì cũng kết giao, thế là lại thêm một người bạn.
Không lâu sau Lâm Hàn phải đi công tác, trong thời gian đó, anh ta đột nhiên gọi điện bảo rằng đã có bạn gái, cô cũng vui vẻ đáp, bảo anh nhất định phải đưa cô gái đó về cho cô gặp mặt.
Hai người cứ như vậy mà kết thân giờ đã là mức có biệt danh tam muội là Hứa Nhã Kì, biểu muội là cô và Hàn ca chính là Lâm Hàn.

Thực là chính bọn họ cũng không ngờ lại thân đến mức như vậy.
- Lâm Hàn, nói xem, sao anh trai anh lại không thích đảm đương chức vị chủ tịch anh đang ngồi?
- Anh ta? Lâm Văn Trạch?
- Anh có mấy người anh?
- À ừ, anh ta, hmm ai biết được, vốn cái chức này của anh ta nhưng năm lần bảy lượt lại trốn tránh, anh ta sang Mỹ định cư, không biết làm cái quái gì.
“Lâm Hàn, anh ấy không biết Lâm Văn Trạch có thân phận kia sao? Vậy…có nghãi là tên này không hề tham gia vào cái gọi là thế giới ngầm?”
- Vậy sao?
- Đừng nói với anh là…em đối với anh ta cái kia…? Á…
Giao Uyên uống một ngụm nước nghe nam nhân kia nói chợt lại như thói quen đập vào đầu anh ta một cái
- Hâm! Anh ta còn thích em g…à bạn, à không, nói tóm lại anh ta thích người khác, tôi chỉ tò mò thôi.
- Anh cũng tò mò.
Lâm Hàn nhếc chếc môi đưa tay chặm cămf tỏ vẻ suy nghĩ nói, cô bĩu môi nhìn bộ dạng kia hỏi

- Anh thì tò mò cái gì?
- Tên đó chẳng làm gì mà tiền vẫn đầy túi vậy? Thật khó hiểu.
- Có lẽ anh ta ngầm kinh doanh.
Giao Uyên ngáp một hơi rồi bật một câu nói chơi
- Có thể lắm, nếu là thật thì anh muốn phá cái chuỗi kinh doanh của anh ta.
- Đừng đùa nữa, đợi nãy giờ rốt cuộc anh đã gọi cho tiểu Kì chưa vậy?
Giao Uyên khuấy khuấy ly nước ép, cô chuyển hướng nhìn ra cửa tiệm nói
- Em ấy bận việc ở Hứa thị mà, chắc cũng sắp…
Đang nói đột nhiên có một giọng nói nhí nhảnh cất lên, một cô gái trên người khoác toàn đồ hiệu bước vào, cách ăn mặc nhìn giống một nữ gia trưởng tao nhã khác hoàn toàn với giọng nói
- Tớ…đến rồi đây.

A, Lâm Hàn, Uyên Uyên lâu rồi không gặp nha, ể, không phải bạn gái anh đâu?
Gỡ chiếc kính râm, cô cau mày hỏi tội tên nam nhân ngồi kia, Giao Uyên bày ra gương mặt lạnh nhạt nói
- Hắn ta không có mang về.
- Đùa, làm mất công tớ phải nhanh chóng dọn công việc chạy thục mạng đến đây.

Thật là, Hàn ca, huynh đây có muốn tam muội thưởng cho huynh một cú đấm?
Lại dáng vẻ giống hệt Giao Uyên khi nãy, Lâm Hàn sợ sệt đưa tay chống đỡ
- Ahaha, tam muội à, bớt nóng bớt nóng, cô ấy bận lắm nên là lần tới, ta sẽ đưa cô ấy đến mà.
- Haiz, biểu muội, hắn lại trả trêu như vậy, thật thất vọng a.
Giao Uyên nhìn hai con người kia, từ trên xuống dưới đều ăn mặc rất chi là xịn, còn cô mặc lại nữ tính thế này, thật là không giống đi ba người.
- Bớt nháo đi, mau lên, tớ không nán lại lâu được đâu.
- Tại sao? Tớ mới đến mà.
- Ai bảo đến lâu, thời gian của tớ là có hạn hết đấy.
- Vậy, còn chần chừ gì nữa, vào việc thôi, địa điểm là nhà hàng mới mở, nhà hàng đó khá gần Shine, cậu có biết không Uyên Uyên?
- Nhà hàng phong cách Ý đó á?
- Chuẩn, xuất phát.
“Nên thông báo với anh ta một tiếng không nhỉ? Đáng ra nên nói sớm, giờ nói có bị chửi không?”
Ngồi trên xe của Hứa Nhã Kì, Giao Uyên cầm chiếc điện thoại trên tay nhưng cũng không có ý định mở nó lên.
“Reng reng”
“Giật, giật cả mình.”
Chiếc điện thoại đột nhiên reo lên, Giao Uyên không để ý nên hơi giật mình.
- Sao vậy? Nghe máy đi, cậu cứ ngẩn ra đấy.
Hứa Nhã Kì hơi nhìn cô và chiếc điện thoại đang reo lên rồi nói, Giao Uyên không nói gì cũng nhìn vào chiếc điện thoại
“Cao Lãnh…Khang!”
Nhìn dòng chữ anh họ hiện lên màn hình, cô bất giác rùng mình một cái
“Chỉ là cuộc gọi điện, xì, sợ cái gì…mình? Sợ? Không đơn nhiên là không phải…”
- Cậu định để nó kêu lên nhức óc thế hả? Sao không nghe máy? Ai vậy?
- Không có, gì đâu.


Cậu cứ lái xe đi.
Cuối cùng vẫn phải nghe máy, nếu không với tính cách của ai kia lại thật không hay.
- Al…
- Ở đâu?
- Hả? À tôi đang ở ngoài đường…
- À, ý tôi là đang ở Shine
- Nói thật.
Cô đột nhiên cách màn hình cảm nhận được ánh mắt cực kỳ nguy hiểm cùng sát ý lạnh như băng của người đàn ông, chiếc điện thoại cư nhiên lại toả ra một loại hàn khí.
- Uyên Uyên, cái gì lành lạnh vậy…!
Hứa Nhã Kì ngồi bên cạnh cũng không chịu được cái khí áp bức này, cô khẽ tiếng hỏi.
Tự nhiên cô thực sự là đang sợ cái cảnh này, nuốt một ngụm khí lạnh, cô vội vàng nói
- Một nhà hàng gần Shine.

Tôi không sao, cạnh tôi có tiểu Kì.
- Nguy hiểm, đến tập đoàn đi.
- Được.
Màn hình đã đen, khí lạnh vẫn dư tồn thật khiến hai người con gái trong xe phải khó thở.
- Tiểu Kì à, mau quay đầu xe, về tập đoàn của Cao Lãnh Khang đi.
- Chẳng lẽ lúc nãy…
- Ừm.
Hứa Nhã Kì đoán 9 phần là Cao Lãnh Khang đi, loại áp bức này chỉ có người đàn ông đó cô mới cảm thấy rùng mình như vậy.

Cao Lãnh Khang ngồi trên tầng cao nhất của tập đoàn, cả một văn phòng rộng lớn đều là lãnh địa của anh.
Không gian bên trong cực rộng, anh mặc trên người bộ âu phục được đặt riêng màu đen tuyền, ngồi trước bàn làm việc, cặp lông mày rậm của anh hơi cau lại nhìn chiếc điện thoại vừa tắt.
Cao Lãnh Khang biết thừa cô đang ở đâu, anh cuối cùng cũng phải lắp lại định vị trong máy và tất cả đồ dùng của cô sau những lần bị mất.
Anh chỉ xem cô có muốn nói thật cho anh biết không, nhanh như vậy mà đã thân thiết tới mức như vậy.

(Người nào đó vừa điều tra)

Phong Dực đứng bên cạnh đọc một lượt lịch trình hôm nay, của anh thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
“Lạnh quá!”
Mặc dù có điều hoà mà vẫn lạnh, may mắn anh đã quen rồi nếu là người khác e là phải nhập viện.
“Chẳng lẽ là vì chuyện hôm qua, Lâm tổng và Trương tiểu thư? Thật sự chỉ là em họ sao? Nhìn giống như cô ấy sắp bị ngài ấy biến thành phu nhân tương lai thì có.”
Anh ta khóc than trong lòng, tay bủn rủn lật trang giấy.
Cộc cộc.
- Sếp…tôi ra mở cửa.
Cao Lãnh Khang không nói gì, ngả người ra phía sau mắt nhắm lại lười đáp.
- Trưởng tiểu thư?
Phong Dực mở cửa ra đạp vào mắt anh là thân ảnh quen thuộc của một cô gái anh khẽ nhỏ tiếng.
“Đừng nói là vì cô ấy nên mới như vậy…?”
- Tiểu tổ tông! Cô rốt cuộc làm gì ngài ấy vạy hả? Mau, cô vào vào đi, tôi phải đi đây, tạm biệt nhé!
Anh ta nhìn thấy cô như phao cứu sinh mà bám vào, thực anh muốn rời phòng lắm rồi.
- Ơ này…
Chưa kịp nói cô đã bị anh ta đẩy đứng sát cánh cửa.

Hít một hơi thật sâu, cô mở cửa bước vào.
Đi gần đến bàn làm việc cô đứng im nhìn ngừoi đàn ông đang nhắm mắt tựa như tịnh dưỡng kia.
Cứ như bị bắt gian ấy!
“Mình có làm gì đâu sao phải sợ? Mà có làm thật thì sao cũng phải sợ? Cái này rốt cuộc là gì đây…? Mình thật sự sao?”
Trong văn phòng rộng lớn chỉ vỏn vẹn có hai người, không khĩ tĩnh lặng tới mức nghe được tiếng thở không mấy ổn định của người đàn ông hoà lẫn cùng tiếng điều hoà, một khung cảnh hết sức…kì dị!.

Bình Luận (0)
Comment