Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 97


Trên xe của Cao Lãnh Khang, anh ôm cô tư thế kiểu như bế em bé.

Giao Uyên bị say có thể gọi là say đến bí tỉ, mặt cô đỏ không khác gì mông khỉ, vòng tay cô đột nhiên ôm cổ anh ngẩng đầu dậy.
Đôi mắt mơ màng như mở như không, cô dụi đầu vào cổ anh như con mèo con muốn được vuốt ve.
- Ưm…tiểu Kì, về…
Giao Uyên như không nhận thức được cảnh đang xảy ra trước mắt, mùi hương thảo mộc thoang thoảng qua mũi của cô khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Cao Lãnh Khang thần sắc giữ nguyên, nhìn cô gái đang làm loạn trên người mình khiến phía dưới của anh phản ứng kinh người, anh cau mày cất tiếng
- Nhanh.
Giọng nói lạnh lẽo nhưng khàn đặc vì tia dục hoả bị cô gái trong lòng khiêu dậy.
Anh tài xế nghe thấy liền tăng tốc nhưng vừa đủ để tránh xảy ra tai nạn.
Chiếc xe đen lao vun vút trên con phố yên tĩnh như muốn xé toạc màn đêm u tối.
Cuối cùng cũng dừng lại, Cao Lãnh Khang bế cô xuống xe, anh không nhanh không chậm đi vào trong biệt thự của anh.
- Cậu chủ.
Tú ảnh và hai chị em Nora Vera đứng trước cửa đợi đã lâu, bọn họ nhìn thấy Cao Lãnh Khang về liền thẳng người hơi cúi chào anh.
- Cậu chủ, sao mặt tiểu thư lại đỏ thế ạ?
- Tắm.
- Vâng, tôi chuẩn bị liền ạ.
Anh bế cô nhàn nhã bước từng bước lên cầu thang, nhìn cô nằm im trong lòng, anh chỉ muốn cô mãi như thế này không muốn đánh thức cô mèo nhỏ của mình.

Ngồi xuống chiếc giường mềm mại của cô, anh bất giác đưa bàn tay lên sờ nhẹ vào gương mặt xinh đẹp kia.
Bàn tay của anh rất lạnh, không có một tia ấm áp chạm đến gương mặt ấm nóng khiến cô ngọ nguậy, đôi mày thanh tú khẽ nhíu nhíu lại, đôi mi dài rung nhẹ rồi lại trở về trạng thái yên ắng.
Vera từ phòng tắm bước ra, cô cung kính cúi đầu nói
- Cậu chủ, nước tắm tôi chuẩn bị xong rồi ạ.

Mời cậu chủ đi tắm, còn tiểu thư tôi sẽ chăm sóc cô ấy ạ.
- Được.
Cao Lãnh Khang gỡ tay của Giao Uyên ra, nhưng cánh tay nhỏ dài kia cứ lấn tới ôm chặt lấy cổ anh, bất chợt cất tiếng lầm bẩm
- Không, đừng đi…
Giọng nói nhỏ đến mức Vera chuyên nhạy thính giác cũng không thể nghe thấy, chỉ có Cao Lãnh Khang, định đặt cô xuống giường nhưng ý định thất bại, anh cất giọng gọi tên cô
- Tiểu Giao.
Vuốt nhẹ một bên má cô, vừa gọi nhưng cô gái trong tay vẫn chưa tỉnh, nhìn cô chằm chằm anh đột nhiên bế cô đứng dậy bước đi về phía nhà tắm
- Chuẩn bị quần áo.
- Vâng
Vera đứng đó như hiểu ý định của Cao Lãnh Khang, cô nhanh chóng đi đến tủ đứng quần áo của Giao Uyên lấy đồ ngủ của cô.
Đi vào trong, Coa Lãnh Khang đóng cửa lại
- Ai bảo em uống rượu?
Cao Lãnh Khang nói nhỏ vào tai cô, gương mặt vẫn một vẻ băng lãnh.

Xong liền cúi xuống ngậm lấy đôi môi mềm trên gương mặt diễm lệ.
Người con gái thiên sinh lệ chất này đã khiến bao nhiêu người điêu đứng, Cao Lãnh Khang không nhìn cô bằng nhan sắc, tính cách của cô, khí chất của cô làm anh ấn tượng.
- Ưm…
Giao Uyên bị hôn đến ngộp thở, cô chậm rãi hé đôi mắt nhìn, lại làn nữa thấy gương mặt ai kia sát khìn khịt, mở to mắt cô buông tay đẩy người đang ông kia ra
Cao Lãnh Khang vẫn bình tĩnh, anh cất giọng hỏi
- Tỉnh?
- Anh sao lại…
Cô vội đứng dậy, do mặt sàn ướt cô lại không may trượt chân ngã ngửa ra phía sau, Cao Lãnh Khang vươn tay đỡ lấy cô, động tác nhanh nhẹn thuần thục.
Cảm nhận được sự đụng chạm trực tiếp vào da thịt, Giao Uyên nhìn xuống người mình, áo của cô từ khi nào đã bị vứt xuống mặt sàn đã ướt, trên người chỉ còn chiếc áσ ɭóŧ và chiếc quần dài.
Gương mặt cô vẫn con đỏ nhưng sự tỉnh táo đã trở lại gần như hoàn toàn, cô tức giận quát lớn
- Biếи ŧɦái!
- Là em ôm tôi không buông.
- Biện minh! Anh mau ra ngoài.

Giao Uyên đẩy Cao Lãnh Khang ra ngoài rồi đóng chặt cửa.
Đứng trước cửa phòng tắm, anh lại im lặng đứng nhìn vẫn điệu bộ điềm tĩnh, mặt không biểu tình
Cô mèo nhỏ của anh lại xù lông rồi.
Được một lúc Cao Lãnh Khang mới rời khỏi phòng cô.
“Chết tiệt, hắn dám thừa nước đục thả câu à? Nhưng mà nhỡ hắn nói thật thì sao? Với lại mình bị say…đúng rồi, mìn uống rượu, tên kia là đang phạt à? Nhưng mà…aiss, không biết nữa, đi tắm trước đã!”
Giao Uyên cởi nốt đồ trên người rồi đi đến bồn tắm bước vào trong.
Cô dựa đầu vào thành bồn, cơ thể có chút khó chịu, cô mơ màng nhắm mắt lại.
Cô tự nhiên bị ai đó đẩy xuống biển, cơ thể bé nhỏ, đây là kí ức, là hồi bé, cô cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi, cảm giác giống như cô đã từng nhiều lần bị rơi xuống
- Ưm…cứu! Cứu em với! Jo…cứu.!
- Malenie.
- Malenie.
Đột nhiên có một thanh niên bơi đến, anh ta vội vàng kéo cô khỏi đáy biển sâu cố gắng ôm cô thật chặt.
Giọng nói này, khung cảnh quen thuộc này…
“Ưm, khó, khó thở quá”
“Cứu…”
- Tiểu Giao!
Choàng tỉnh dậy, cô bị người đàn ông trước mặt lay mạnh, vội vàng truyền hơi vào miệng cô.
- Ưm, khụ…khụ!
Cô đưa tay chống xuống sàn, lật người ho, nước từ trong miệng cũng vì thế mà tuôn ra.
- Tiểu thư, cô không sao chứ?
Tú Ảnh, Vera và Nora nhìn cô hỏi, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt của bọn họ
- Khụ…tôi không sao.
Cao Lãnh Khang vội giật lấy chiếc khăn tắm lớn, anh cuốn chặt lấy thân thể trần trụi kia rồi bế cô vào trong.

Ba người kia cũng nhanh chóng đi theo sau.
- Muốn mất mạng? Tắm còn ngủ quên?
Cao Lãnh Khang cau chặt mày ôm cô đến giường tức giận nói, Giao Uyên nhíu đôi lông mày thanh tú, miệng chợt mấp máy
- Tôi…
- Yên.

Em bị cảm.
Giao Uyên chớp chớp mắt, đúng là trưa nay cô thấy hơi mệt, là do bị sốc nhiệt sao? Lúc nóng lúc lạnh…
- Tiểu thư bị cảm sao ạ?
- Để tôi đi pha cho cô một ly trà tầm ma, uống sẽ đỡ hơn ạ.
- Tiểu thư có đói không ạ? Tôi xuống làm súp gà cho cô nhé, món này ăn rất tốt khi bị cảm lạnh.
Ba người kia nói liên tiếp xong nhìn cô chằm chằm, Cao Lãnh Khang nhìn bọn họ như ra lệnh rời đi.
- Tôi xin phép thưa cậu chủ, tiểu thư.
Cao Lãnh Khang mở hộc tủ cạnh giường ra, lấy chiếc máy sấy rồi chậm rãi chỉnh tư thế để sấy tóc cho cô.

Cô cũng ngồi im để anh sấy tóc cho mình, im lặng không nói gì thêm.
Căn phòng lại trở về trạng thái tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng máy sấy vang khắp nơi xen kẽ cùng tiếng nhè nhẹ của điều hoà ấm áp..

Bình Luận (0)
Comment