Loài Bướm Xấu Xa

Chương 1

Tôi có một chuyến đi tới thôn Hồ Điệp để chụp ảnh.

Nói cho chính xác thì là vào ngày 28 tháng 6.

Tôi là Triệu Khâm, là một nhiếp ảnh gia. Khoảng đầu năm nay, sự nghiệp của tôi bỗng rơi vào bế tắc*.

*raw là cổ chai.

Bình thường tôi không kết bạn nhiều, không xã giao cũng chẳng có chống lưng khủng, làm mất lòng mấy bên truyền thông bởi vì thường xuyên từ chối lời đề nghị chụp ảnh của họ. Đây cũng không phải là việc lớn gì nếu tôi vẫn còn ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, nhưng giờ không có công việc mới nào trong vòng 6 tháng liên tiếp cũng đủ đẩy tôi vào hoàn cảnh rất khó khăn.

Sau sự nghỉ ngơi kéo dài 6 tháng của tôi, Tuần san Tự nhiên – một trong những hãng truyền thông có uy tín nhất trong giới đã phát hành một bài báo đặc biệt tên là “Vết thương không thể lành”. Trong đó liệt kê những nhiếp ảnh gia có tuổi nghề ngắn, ảnh chụp mặt tôi chiếm nửa trang giấy.

Một khách mời của Tuần san Tự nhiên đã bình luận cho tôi như thế này: “Tài năng nhiếp ảnh của Triệu Khâm như hình ảnh một đụn cát, bây giờ đã hết sạch, anh ta không thể chụp ảnh được nữa rồi.”

Tôi muốn chứng minh là bọn họ sai nên đã bán xe, vác theo khẩu súng dài* trèo đèo lội suối, cuối cùng dừng lại ở thôn Hồ Điệp.

*lens dài như khẩu súng
Bình Luận (0)
Comment