Trong giấc ngủ mê man, một bàn tay bỗng nhiên quấn lấy nàng, lòng bàn tay rộng lớn áp lên bụng của nàng, chầm chậm di chuyển lên trên, vào lúc nàng hoảng sợ mở mắt ra bàn tay kia đã chui tọt vào trong cổ áo lỏng lẻo của nàng, nắm lấy bầu ngực như thỏ trắng nhào nặn như đang chuyển động vậy.
"Tỉnh rồi?"
Dái tai cảm thấy ẩm ướt, Thẩm Nghê giật mình, vội vàng ngồi dậy tránh đi, nhưng còn chưa kịp đứng lên đã bị một bàn tay kéo trở lại.
"Nàng còn có thể chạy cơ à?"
Tiếng cười trầm thấp lọt vào trong tai, mang theo vẻ kiêu căng cùng sự xem thường, nghe rất chối tai.
Lúc này Thẩm Nghê đã hoàn toàn tỉnh táo, cố nén cảm giác khó chịu, mặc cho bàn tay trong cổ áo nắn bóp tàn phá, cho đến khi nhũ hoa bị hắn làm cho cứng rắn dựng đứng lên, hắn mới giảm bớt lực lại, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tháp mỹ nhân không rộng lắm, một mình nàng nằm còn dư chỗ, nhưng Thẩm Chiếu Độ hằng năm luyện võ, vai rộng chân dài, hắn vừa lên nằm là Thẩm Nghê chỉ có thể nằm dựa vào trong lòng hắn, phía sau eo còn có một cây gậy cứng nóng chĩa vào, khó chịu nhưng không nói ra được.
"Đô đốc có giường không ngủ, tranh giành cái tháp này với ta làm gì cơ chứ?"
Thẩm Chiếu Độ hiển nhiên vô liêm sỉ hơn những gì nàng nghĩ rất nhiều, hắn còn ăn vạ ngược lại nàng: "Ta vốn dĩ định nhường giường cho nương nương nằm còn ta sẽ ngủ trên tháp, nương nương không cảm kích thì thôi đi, sao lại còn nghi ngờ ta?"
Vật cứng rắn sau eo di chuyển chọc chọc vào mông Thẩm Nghê, nàng không muốn đối phó với hắn nữa, nắm lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình, vô tội yếu ớt nói: "Ta vẫn còn đau..."
Người sau lưng lập tức không có động tĩnh gì nữa, bàn tay và vật kia đồng thời rời đi, chỉ là hai cánh tay vẫn ôm chặt lấy nàng như cũ không buông.
"Ngủ đi, ta không đụng vào nàng."
Cảm giác khó chịu bị xâm phạm biến mất hơn phân nửa, nhưng Thẩm Chiếu Độ vẫn không có ý định rời đi, ôm nàng nhắm mắt lại, xen dáng vẻ này có vẻ thật sự muốn nằm trên cái tháp nhỏ này ngủ cả một đêm.
"Ngươi làm gì thế," Nàng uốn éo người vùng vẫy ra khỏi cái ôm của hắn, "Trở về giường của ngươi ngủ đi."
"Đừng nhúc nhích!" Hắn đè lại bắp đùi đang đạp lung tung của nàng, há miệng cắn lên gò má nàng, "Ta ngủ cùng nàng ở chỗ này, nàng còn động đậy nữa ta sẽ làm đến khi nào nàng khóc mới thôi."
Hắn vừa nói vừa chen vật cứng rắn kia vào giữa hai chân nàng thị uy.
Thẩm Nghê không nói nên lời, lúc này nàng với cảm nhận được người đang nằm sau lưng lúc này là một thiếu niên lăn lê bò lết trong quân đội, chứ không phải là một Tả đô đốc chức cao vọng trọng trong thiên hạ.
Làm gì có quyền thần nào làm ra được loại hành động vừa thô bỉ vừa ngây thơ như vậy chứ.
Thẩm Chiếu Độ ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, vùi mặt vào bên cổ Thẩm Nghê, rù rì nói: "Nàng ngủ sớm một chút đi, ngày mai sau khi bãi triều sẽ dẫn nàng đi dạo Hầu phủ, rồi bôi thuốc cho nàng. Buổi tối nên hiệu thuốc đóng cửa rồi, chỉ có thể đi mua vào sáng mai thôi."
Thẩm Nghê không hiểu: "Thuốc gì?"
Lần này hắn không trả lời, bàn tay đang đặt trên bụng nàng dời xuống, cách một lớp vải bên ngoài xoa xoa hoa hạch của nàng, khiến nàng kích động đến mức đập một cái lên mu bàn tay hắn.
"Hạ lưu!"
Lồng ngực Thẩm Nghê đang dựa vào khẽ rung lên, nàng còn muốn đánh thêm cái nữa, nhưng Thẩm Chiếu Độ đã xoay người nàng lại đối diện với mình rồi ôm nàng vào trong ngực.
"Ta mơ về ngày này đã từ rất lâu rồi..."
Tia lửa thanh kêu tí tách tí tách bắn ra bên ngoài, Thẩm Nghê lắng nghe tiếng hơi thở người nam nhân bên cạnh dần dần trở nên ổn định, nhưng vòng tay ôm nàng không thấy buông lỏng chút nào.
Nàng nghĩ đến mùi máu tươi vừa rồi thì không nhịn được nghiêng người về phía trước ngửi một cái, nhưng mùi hương nàng ngửi được là hương hoa hồng nồng đậm.
Hắn cố ý che mùi đó đi.
Thẩm Nghê ngước mắt lên, vùng trán của người trước mặt giãn ra, ánh mắt sắc bén khép lại, vẻ dữ tợn già dặn bớt đi một chút, miễn cưỡng có thể nhìn ra được một chút khí chất thiếu niên trong lần đầu gặp mặt ấy.
Lúc tỉnh táo, người này rốt cuộc đã che giấu bao nhiêu bí mật?
*
Đêm hôm đó Thẩm Nghê nằm mơ, nàng mơ thấy bản thân trở lại lại buổi tối lần đầu tiên thị tẩm.
Tiêu Linh là người dịu dàng, dịu dàng đến mức không giống một vị quân vương.
Lúc đó ánh nến đỏ lay động, Tiêu Linh cúi người hôn lên trán nàng, sau đó bởi vì xấu hổ mà rũ mắt xuống, quan tâm hỏi: "Có muốn thổi tắt nến không?"
Khi đó nàng và Tiêu Linh đã sớm tâm ý tương thông, nhưng đây là lần đầu nàng ân ái với người nên cũng không tránh được có chút xấu hổ, ngượng ngùng gật đầu,
Ánh nến lờ mờ, cung nữ hầu hạ ở bên cạnh cũng bị cho lui ra chờ ở ngoài cửa. Tiêu Linh nhẹ nhàng kéo hai chân nàng vòng qua bên hông mình, cúi người vừa hôn lên mí mắt đang đóng chặt của nàng vừa dịu dàng dụ dỗ nói: "Mẫn Mẫn, thả lỏng chút..."
Khi Tiêu Linh gọi nhũ danh của nàng lúc nào cũng là chất giọng ấm áp lời nói nhỏ nhẹ, ngay cả lúc thẳng lưng đi vào cũng cực kỳ nhẹ nhàng chậm rãi.
Vật cứng rắn dó đẩy mở miệng huyệt nhỏ hẹp của nàng ra, lúc mới vào nàng đau đớn khẽ rên lên một tiếng, năm đầu ngón tay siết chặt tấm chăn mỏng dưới người, nức nở không thành tiếng.
"Hoàng thượng..."
Tiêu Linh lập tức dừng lại chuyến xâm lược của mình, dịu dàng cầm bàn tay nàng đặt lên cánh tay mình, cúi người hôn lên nước mắt nơi khóe mắt của nàng: "Nàng đau thì đừng tự mình nhẫn nhịn, trẫm sẽ luôn chia sẻ với nàng."
Long sàn rộng lớn đột nhiên sụp đổ, Thẩm Nghê đang dạo chơi trong nhu tình mật ý bỗng nhiên rơi xuống, bất ngờ tỉnh giấc.
Trời đã sáng choang, nam nhân ôm nàng đã không thấy bóng dáng đâu, chỗ ngủ cũng đã được đổi từ tháp mỹ nhân sang giường bát bộ.
Đây là lần đầu tiên trong nửa năm qua nàng nằm mơ thấy Tiêu Linh, trước đây bất kể nàng có ngày đêm nhớ nhung thế nào, trong giấc mơ cũng không thể tìm thấy bóng dáng của chàng.
Nàng từ trên giường ngồi dậy, chăn bông rơi tuột xuống, dây lưng áo đã bị cởi ra, trên ngực và bắp chân phủ đầy những dấu tay mới, hoa huyệt trước khi ngủ khô ráo cũng bị dâm thủy thấm ướt đầm đìa cả một mảng.